Trịnh Sa nghiêm mặt lại không để ý tới, Trịnh chường quỹ bên cạnh lại lạnh lùng thấp giọng cười nhạo nói:
“Thể diện của Ngô mụ mụ, chúng ta không có đảm đương nổi, trong thảnh Nam Kinh nảy thể điện của hầu gia đó vẫn lớn hơn...”
Trịnh Sa lạnh lùng dùng tiêng Phúc Kiến quát một câu “Câm miệng”, trong phòng lập tức yên lặng. Ngô mụ mụ thầm hối hận, cho dù lần này có thể bình an thoát thân, người Trịnh gia cũng là đại hào trên biển, giao du trên giang hồ rất rộng, nhờ người ta khẩn cầu cũng phải tốn không ít bạc, tiểu hầu gia này đúng là kẻ phiền phức.
Những tay sai vây quanh bên ngoài, Lý Mạnh chỉ có thể trên lầu quan sát động tĩnh phía dưới, cũng bố trí thủ hạ đối phó, hắn tập trung tất cả nhũng ai có súng ngắn lại gần Mi Lâu, số người còn lại phòng thủ ở vòng ngoài, nếu đối phương xông vào, trong phạm vi nhỏ hẹp như vậy, chắc chắn sẽ bị súng bắn bay đầu.
“Thả thiếu gia nhà chúng ta ra, có thể tha cho ngươi tội chết, tên tiện nhân ngươi, cổng thành Nam Kinh cũng đã đóng, tới lúc đó chỉ là bắt ba ba trong hủ mà thôi...”
Lời còn chưa nói xong, liền bị tiếng kêu thảm thiết như lợn sắp chết của tiểu hầu gia cắt đứt, liền nghe thấy hắn nổi điên hô lên:
Hô tới khàn cả giọng, nghe có chút thê thảm, nhưng với Lý Mạnh và đám hộ vệ bên cạnh lại cảm thấy vô cùng thích thú.
Phùng Trung tất nhiên càng lúc càng lo lắng, tiểu hầu gia có chuyện không hay, hầu gia giận dữ tất nhiên sẽ trút lên người mình, đúng là không chịu trách nhiệm nổi, nhưng tình hình hiện giờ, người mình phái tới trên cao cũng đã nhìn rõ tình thế trong nhà, đối phương lại có nhiều người mang súng etpigon như vậy.
Hơn nữa người của đối phương trình độ tinh anh, có vẻ như cũng là nghiêm chỉnh huấn luyện một cách tinh nhuệ, cho dù là liều đánh vào thì đối phương liền xuống tay giết người, hoàn toàn không thể xông vào được.
Biện pháp hiện giờ, ra vẻ cũng chính là hò hét nhau, kết quả tiếp theo có chút vô vị. Bên Phùng Trung, ngay cả những lời triều đình đại nghĩa, trung thành với nước cũng đã nói cả rồi, theo lời nói đơn giản cũng chỉ để Lý Mạnh thả người. Lý Mạnh tất nhiên không ngốc, chỉ cần bên đó nghe chán, lại bắt tiểu hầu gia gào lên vài tiếng.
Cứ qua qua lại lại, nửa canh giờ trôi qua, những người nhàn rỗi góp vui gần đó cũng cảm thấy vô cùng nhàm chán, rõ ràng đã giải tán đi nhiều, cũng coi như một chuyện khác.
Cãi tới cãi lui, mười mấy gia tướng của Phùng gia lại tập trung bàn bạc, không ai muốn gánh trách nhiệm này. Đây là điêu tất nhiên, bỗng nghe thấy gần đó lại ầm ầm lên, có vẻ lại có đại đội nhân mã tới, mấy người đều vẻ mặt vui mừng, thầm nghĩ thêm một người chịu trách nhiệm cũng tốt. Truyện "Thuận Minh "
“Đại nhân, gần đây có gần bốn trăm kỵ binh chạy về bên này, còn có rất nhiều bộ tốt, người quá đông, hoàn toàn không phán đoán được số lượng”.
Nghe thấy bẩm báo, Lý Mạnh càng cau chặt lông mày, phiền muộn hồi lâu nói:
“Hôm nay phải liên lụy tới các huynh đệ, chết ỡ nơi tồi tệ thế này”.
Mấy binh lính trên lầu đều giật minh, tiếp đó đều mặt đỏ lên lớn tiếng nói: “Mạng này vốn là đại nhân cho, tiểu nhân chúng tôi cho dù liều mạng cũng phải bảo vệ đại nhân ra ngoài”.
Trong lòng Lý Mạnh cảm động, gật gật đâu với mấy thuộc hạ, tiếp đó lại bật cười, nói:
“Không sao, huynh đệ chúng ta trước khi chết, phải cho bọn tạp chủng này thiên đao vạn quả
đã”.
Lời vừa nói ra, tiểu hầu gia như con cá chết nằm trên đất lập tức giãy giụa, những người bị trói chặt, miệng bị nhét vải rách, không động đậy được, nói không nổi.
Phùng Trung phía dưới lại dáng vẻ khác, vốn tưởng những binh lính mới tới kia đến giúp đỡ, nhưng nhìn tư thế này không giống vậy. Người đi lúc trước đó lão Hoàng lại dẫn binh về.
Những binh linh mới tới cũng không tới gần, ngược lại cách xa mười bước, bộ dạng đề phòng, hoàn toàn không phải là giúp đỡ mà là tới bao vây. Quân binh sát phạt đại sự, không ai dám lười biếng. Phùng Trung và mấy gia tướng tất nhiên là điều động binh mã nhà mình phòng bị, trong lòng hoang mang.
Phùng Trung vội vàng tới bên đường, quát lên với sĩ quan cầm đầu:
“Hoàng thiên hộ, rốt cuộc ngươi muốn làm gi?”
Những lời còn lại không cất lên lời, thấy đối phương đằng đằng sát khí, thế nào cũng không giống như đang giải quyết việc riêng. Hoàng thiên hộ đó đã không còn dáng vẻ vội vàng trên bàn rượu lúc nãy nữa, mà là toàn thân mặc áo giáp, từ trên ngực cao nhìn xuống dưới, lạnh lùng nói:
“Dưới chân hoàng thành, Nam Kinh trọng địa. Phùng gia các người lại điều động binh mã, ồn ào náo động cả thành, còn coi vương pháp ra gì không?”
Nói xong, những gia tướng Phùng gia lập tức rùng mình. Chiếc mũ này quá lớn rồi, nhưng chuyện không có ai coi đến thì thôi, dù sao cũng không sao. Nhưng nếu có người chiếu theo từng điều trong luật Đại Minh cứng ngắt, hơn nữa người cứng ngắt này có lợi thế hơn mình, đó chính là tai họa.
“Hoàng.. .Hoàng đại nhân, những lời này không thề nói lung tung, tiểu hầu gia nhà chúng tôi bị kẻ xấu bắt cóc, đây không phải là nghĩ cách cứu người sao?”
“Kẻ xấu bắt cóc, rõ ràng là ớ thanh lâu sở quán tranh giành tình nhân với người ta, dung túng người nhà hành hung, ép dân lành ra tay tự vệ, nghĩ cách cứu người, không biết ai trong thành Nam Kinh này cho các ngươi quyền điều binh, còn có bộ binh hành văn, còn có phòng giữ đại ân sao?”
Lời càng nói ra càng vạch trần, Phùng Trung đã cảm thấy chuyện này có chút không ổn, cũng không dám phản bác, chỉ lau mồ hôi lạnh nói:
“Hoàng đại nhân, tại hạ có chút hồ đồ, bên ngài có bố trí gì, xin cứ nói ra là được”.
Tính ra, cấp quan của Phùng Trung còn cao hơn Hoàng thiên hộ, nhưng lúc này hoàn toàn là thái độ khiêm tốn của thuộc hạ. Hoàng thiên hộ hừ lạnh một tiếng, lấy ra một tờ công văn, cao giọng nói:
“Thành Nam Kinh là nơi thái bình, không được tự ý động đao binh, quấy nhiễu dân lành, Phùng Trung sỡ lập tức trở vê bổn doanh, chờ phán xử”.
Nói xong liên ném công văn trong tay lên trước, lạnh lùng nói:
“Công văn của bộ binh và nha môn trấn thủ, xem rõ rồi, không phải là Hoàng mỗ gạt ngươi chứ ?” Mặc dù có chút thất lễ, nhưng Phùng Trung vẫn nhặt công văn lên, xem xét cẩn thận, sợ là giả, càng xem càng toát mồ hôi lạnh trên trán. Hoàng thiên hộ càng cao giọng hô:
“Còn không giải tán, lẽ nào muốn xuống tay sao, xếp hàng, chuẩn bị chiến đẩu”.
Mệnh lệnh này phát ra, quân đội bên cạnh Hoàng thiên hộ đồng loạt bước lên trước một bước, đao thương trong tay hướng lên trời, hét lớn một tiếng. Những tên lính Phùng gia điều tới đều không khỏi lùi ra sau vài bước, nhầt thời cảnh tượng có chút hỗn loạn.
Phùng Trung vẫn đứng đó lưỡng lự, một đồng bọn bên cạnh lẹn trước nhỏ giọng nói:
“Không thể đi, tiểu hầu gia vẫn trong đó không biết sống chết”.
Lau mồ hôi. Phùng Trung ngẩng đầu, cắn răng thấp giọng hung hăng nói :
“Còn không đi. Phùng gia cũng xong luôn, truyền lệnh xuống, chứng ta rút lui, có trách tội gì xuống, ta chịu”.
Mệnh lệnh này truyền xuống, binh mã Phùng phủ vốn lo sợ đều thở phào. Binh mã bên Hoàng thiên hộ tránh đường cho họ. Đám lính lúc nãy còn hùng hổ, giờ đành phải đầy bụi đất rời đi. Phùng Trung lúc đi qua Hoàng Thiên Hộ, im lặng một lát, cuối cùng nói:
“Hoàng đại nhân, nếu có thể, xin bảo đảm an toàn cho tiểu hầu gia nhà tôi, vô cùng cảm kích”.
Hoàng thiên hộ không để ý tới, nhưng lại khẽ gật đầu. Phùng Trung chỉ thở dài, ngồi trên ngựa chắp tay,sau đó rời đi thẳng.
Những binh lính tới trước đã phong tỏa các đường đi, những người rảnh rỗi bị đuổi đi cũng không thể quay lại. Lý Mạnh trên lầu lặng lẽ theo dõi thay đổi phía dưới. Binh mã Nam Kinh khác với quan binh quân Minh hắn nhìn thấy nơi khác, áo giáp, binh khí tác phong đều cảm thây chính quy hơn, chỉ có điều có dáng vẻ già nua nặng nề, hơn nữa trong ấn tượng của mình, thành Nam Kinh lúc Nữ Chân xuôi nam, cũng không phát sinh chiến đấu quá kịch liệt, thật không biết binh mã trước mặt này đều đi làm gì ? Truyện "Thuận Minh "
Binh lính phía dưới có vẻ là nhóm bỏ chạy đầu tiên khi nãy, cũng vây quanh những binh lính phía dưới, nhóm tinh nhuệ nhất, có khí chất quân nhân nhất.
Lý Mạnh chậm rãi điều chỉnh hô hấp, chỉ để lại trên người một con dao ngắn, và súng etpigon, thầm nghĩ, đúng là tới lúc liều mạng rồi. Hắn cúi đầu nhìn tiểu hầu gia, dù hắn tâm bình khí hòa, cũng không khỏi nhe răng cười, thầm nghĩ cái gọi là thiên đao vạn quả, hôm nay ta đây đã được thử. Truyện "Thuận Minh "
Bên ngoài rất yên tĩnh, quan binh Nam Kinh lặng ngắt như tờ, trong sân cùng đều là toàn thân đề phòng, nhưng lại nghe thấy có người gõ cửa trước sân.
“Bang.. .bang”.
Bình thường người ta đều gọi cửa như vậy, không có gì kỳ lạ, nhưng bây giờ ở cửa trước có tới cả trăm đao thương, còn ai dám tới gõ cửa. Lý Mạnh cũng cau mày, nhìn theo khe hở tới, lại nghe thấy giọng một người già, mặc dù giọng yếu nhưng nghe rất rõ ràng:
“Chất thiếu gia, Chất thiếu gia, là tôi, Tiểu Lưu Thiên đây”.
Người ngoài nghe thấy lời này đều cảm thấy mơ hồ, nhưng Lý Mạnh liền căng thẳng, rồi sau đó cả người buông lỏng. Hắn vẫn bình tĩnh, đứng dậy đi tới trước mặt Tiểu hầu gia. Tiểu hầu gia này vừa nhìn thấy Lý Mạnh đi tới trước mặt minh, lập tức vô cùng hoảng sợ, mặc dù tay chân đều bị trói, miệng bị nhét vải rách, cả người giống như con sâu ra sức nhúc nhích, miệng mũi phát ra tiếng ô ô, muốn cầu xin Lý Mạnh đừng giết mình.
Tới trước mặt, Lý Mạnh nhếch miệng cười hi hi, đột nhiên một chân đá lên bụng Phùng tiểu hầu gia. Người tiểu hầu gia đó lập tức uốn cong như con tôm.
Lý Mạnh cười hì hì đi xuống cầu thang, lúc đi ở hành lang, đột nhiên cười lớn, tiếng cười vọng cả tòa nhà. Người Trịnh gia nhìn nhau thở dài, con gái ở Mi Lầu sợ tới mức run người, thầm nghĩ người này lẽ nào điên rồi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT