Người nửa đêm tới đây chính là Trương Thừa Nghiệp tự hiệu "Nam Sơn tiên sinh". Nam Sơn tặc, ban ngày vị tiên sinh này còn ung dung nằm trên giường trúc, nhưng lúc này thì mặt mày bụi bặm quỳ dưới đất, có điều mặt lại đầy vẻ siểm nịnh. Lý Mạnh hoàn toàn hồ đồ rồi, mới hạ mức thường lúc ban ngày, sao chưa qua mấy tiếng, người này đã tới rồi. Hắn nghi hoặc hỏi: "Ngươi là?"
"Tiểu nhân nghe nói đại nhân ra giải thưởng ba trăm lạng, cảm thấy chỗ tiền này nếu cấp cho người khác thì quả thật là quá đáng tiếc, không bằng tiểu nhân tự đầu hàng, lấy phần thưởng này..."
Lý Mạnh trước tiên ngây ra ở đó, tiếp theo thì bật cười to. Trương Thừa Nghiệp này tuy bi ổi, nhưng cũng rất thú vị, hắn thôi cười, mỡ miệng hòi: "Trương tiên sinh bỏ tối theo sáng, Lý mỗ tất nhiên là không tiếc gì phần thưởng này. Chỗ tiền này hiện giờ có thể cho ngươi."
Vừa nghe thấy có ba trăm lạng vào túi, Nam Sơn tặc lập tức mặt mày hớn hở, quỳ trên đất dập đầu binh binh mấy cái, lại mở miệng nói: "Cho dù là đại nhân có trách móc thì tiểu nhân vẫn có một thỉnh cầu xin được đại nhân đáp ứng!"
Lý Mạnh mặt hơi trầm xuống, người này không biết thế nào là đủ. Trương Thừa Nghiệp mạo hiểm vào đây, Lý Mạnh cho dù là chặt đầu hắn thì cũng đáng, đã thế còn cho tiền mà hắn lại còn có yêu cầu khác, thế chẳng phải là tìm chết thì là gì.
Nam Sơn tặc đó nuốt nước bọt, khẩn cẩu: "Tiểu nhân thấy quân uy của đại nhân, đúng là hổ lang chi sư, kiêu dũng vô địch, vô cùng ngưỡng mộ. Tiểu nhân bình thường cũng ghi chép sổ sách, dẫn dắt binh tướng cho những nghịch tặc phản dân đó, chỉ cầu đại nhân có thể cho tiểu nhân một vị trí, cũng là có chỗ dung thân ở trong Giao châu doanh."
Xem ra Trương Thừa Nghiệp này lăn lộn trong đám loạn dân lâu ngày, đã triệt để quên mất cái gì gọi là liêm sĩ rồi. Lý Mạnh nhìn chằm chằm vào người này, trong lòng cùng hơi bực bội, thầm nghĩ những người khác khí bá vương tỏa ra bốn phía, văn thần võ tướng nhao nhao bái phục, chủ động nương nhờ, sao tới chỗ ta lại là người bỉ ổi như thế này chứ?
Có điều Trương Thừa Nghiệp này cũng là một người rất linh hoạt. Những năm này thư sinh mù mắt quả thật là cũng không thấy nhiều lắm. Lý Mạnh suy nghĩ một lát rồi gật đầu nói: "Từ rày về sau ngươi theo ta là được rồi."
Khi Lý Mạnh lại nằm ngủ thì mới nghĩ ra rằng, Nam Sơn tặc Trương Thừa Nghiệp nàu e rằng đã tính kế rõ ràng chuyện này, mình không thể giết hắn, hơn nữa còn sẽ thu nhận, dẫu sao nửa đêm mò tới chính là gặp nguy hiểm bị mất đầu, có khả năng đánh cuộc như vậy, có kiến thức như thế, lại bủ ổi như này cũng tính là nhân tài rồi. Truyện "Thuận Minh "
Nghĩ một lát, Lý Mạnh lại tiến vào mộng đẹp.
Nhưng các binh sĩ, quan quân của Giao châu doanh đều không ngủ ngon. Sáng sớm ngày hôm sau, phía huyện Hạ Tân lại có một đoàn người tới, các binh sĩ cho rằng sẽ phải tác chiến, ai ngờ chính là cầm đấu của thủ lĩnh loạn tặc tới lĩnh thưởng.
Phần thường năm trăm lạng bạc hôm qua vừa được đưa ra, cả huyện thành Hạ Tân đều như nổ tung, tặc loạn làm phản chẳng phải đều là những người không được ăn no, sống không được tốt ư? Có hai trăm lạng bạc ở trong tay, những người này có gì mà không thực hiện được đâu?
Tối ngày hôm đó, thủ lĩnh loạn tặc bị thân tín chém đầu, còn có một số khác tới nhà Trương Thừa Nghiệp tìm người. Ban ngày Trương Thừa Nghiệp sau khi chạy về huyện thành Hạ Tân, ở lại được nửa tiếng thì kỵ binh hét thường mới tới, đủ thấy tốc độ chạy thục mạng của hắn nhanh như thế nào.
Những loạn dân đi tìm Trương Thừa Nghiệp đó tất nhiên là không tìm được người, ngay cả gia quyến của Trương Thừa Nghiệp cũng không tìm thấy, chỉ đành phẫn nộ buông tha. Trời chưa sáng đã mang đầu của thủ lĩnh loạn tặc xuất thành, tới bên này lĩnh thưởng. Truyện "Thuận Minh "
Chiến đấu tiêu diệt tặc phỉ này quả nhiên là dễ dàng, cho dù là quan quân khác tới cũng không phải phí nhiều khí lực, chắc rằng đây chính là nguyên nhân mà tuần phủ và tham tướng giao nhiệm vụ bình loạn này cho Lý Mạnh.
Đã mở thành đầu hàng, cũng bớt được không ít khí lực cho phía Lý Mạnh, phái ra binh sĩ tiếp quản thành trì, đồng thời phái khoái mã tới tri phủ nha môn Đông Xương để báo tin.
Nói ra cũng khéo, chuyện phía bên này vừa được giải quyết xong, tín sứ từ Giao châu tới mang mang theo tin tức tới bên này, nói là Trịnh chưởng quĩ của cửa hàng Bát Mân truyền tin tức, nói là chuyện mà Lý Mạnh ủy thác đã có cửa, mời Lý Mạnh mang đồ tới.
Lý Mạnh không ngờ việc ủy thác Trịnh chưởng quĩ đi làm lại có manh mối nhanh như vậy. Lý Mạnh trong lòng cũng có cảm giác rất cấp bách, đã có tin tức, vậy thì phải nhanh chóng đi làm thôi. Hắn không biết được rằng, Trịnh chưởng quĩ đó sau khi về tới Tế Ninh châu, lập tức vội vàng lên đường tới thành Nam Kinh.
Trịnh chưởng quĩ biết rằng loại chuyện này không phải là hắn có thể làm chủ, trực tiếp nói hết nguyên ủy cho người chủ sự của Trịnh gia ở Nam Trực Đãi, đây là đường đệ chi gần của Trịnh Chi Long, được người ta gọi là người của Trịnh Sa. Trịnh gia về mặt nghề muối một mực bị diêm thương của Lưỡng Hoài áp chế, rất là tức giận. Trước mắt Sơn Đông có cơ hội tốt như vậy, lại có buôn bán có lợi lớn, mấy người chủ sự của Trịnh gia ở nam phương không trù trừ nữa, lập tức đáp ứng lo liệu cho Lý Mạnh. Đương nhiên, bên trong thì lén lút cười chê Lý Mạnh là đồ không có đầu óc.
Chuyện có manh mối, cũng chính là có chỗ để đút tiền. Nhưng khoản nàu Trịnh gia khẳng định sẽ không ứng ra, hơn nữa tặng lễ, qua lại trên quan trường, tốt nhất là để người đương sự tới làm, để tránh bị người ta oán giận. Trịnh gia cũng muốn tăng nhanh tốc độ, cho nên hành động qua lại cũng đều dùng khoái mã cho nhanh, thay phiên truyền đạt, tốc độ tất nhiên là nhanh hơn nhiều.
Huyện Hạ Tân ngoại trừ bế tắc ra thì cũng không có bất kỳ giá trị gì, bất kể là về quân sự hay là về kinh tế. Đã bình định được hỗn loạn rồi, Lý Mạnh đối với nơi này cũng không còn hứng thú, an bài mấy tiểu đầu mục lưu lại, để đại đội của Mã Cương về Giao châu.
Phải nói thêm, Nam Sơn tặc Trương Thừa Nghiệp không ngờ cũng chiêu mộ được hơn hai trăm dân tráng theo bên cạnh. Những năm này ở loại địa phương này không thể sống tiếp được, cũng có một số người thấy Giao châu doanh binh tinh lương đủ, đã động tâm muốn làm binh ăn lương.
Lý Mạnh giao những người này cho Mã Cương quản lý, mình thì ngày đêm kiêm trinh quay về trấn Phùng Mãnh. Hắn căn bản không vào thành Giao châu, may mà có kinh lịch tới Hà Nam lần đó, đám người của Giao châu doanh đều biết giải quuết như thế nào. Lần nàv vẫn là hai trăm tùy tòng, có điều trang bị của những người này so với lần trước thì tinh lương hơn nhiều.
Bạc trừ có sáu vạn lạng, Lý Mạnh trực tiếp mang theo năm vạn lạng bạc. Giao châu doanh phàm là người từng tham gia những chuyện cơ mật đều cảm thấy với thân phận hiện tại của Lý Mạnh mà lại cứ chạy loạn khắp nơi như vậy, thực sự là có chút quá lỗ mãng. Vạn nhất ở bên ngoài có nguy hiểm, vậy thì thực lực gom góp được sẽ sụp đổ toàn bộ.
Ngược lại, chuyện mà Mộc Vân Dao suy nghĩ lại khác với mọi người. Nàng ta rất là lo lắng, lo lắng Lý Mạnh lần này đi Nam Kinh sẽ lại mang nữ nhân về, hơn nữa phía bên Tân Hoài nhiều mỹ nữ như vậy, thật sự là khiến người ta không thể yên tâm được.
Lý Mạnh tuy đọc sách không nhiều, nhưng đạo lý cải trang vi hành cũng hiểu được. Bên ngoài đâu đâu cũng có sát cơ, thân phận của mình ở bên ngoài chỉ hơi lơ đễnh là gặp nguy hiểm mất đầu, nhưng mà không thể không đi được.
Còn Giao châu doanh hiện giờ trừ bản thân hắn ra, căn bản không có nhân tài có thể một mình đảm đương một phía, hơn nữa bộ đội từ Sơn Đông di dời tới một giải Hà Quảng Kinh Tương, cho dù phái sứ giả đi làm, đối phương liệu có ý tứ chống đối, hiểu sai mình hay không, nên chỉ có thể tự mình đi giao tiếp xử lý mà thôi.
Lý Mạnh vội vàng chuẩn bị, trước cuối tháng mười liền rời khỏi Giao châu, mang thủ hạ và vàng bạc thuận theo đường thủy tới Nam Kinh.
Từ huyện Hạ Tân về tới Giao châu, lại từ Giao châu xuất phát. Lý Mạnh đều là chuẩn bị vội vàng, không hề làm chậm trễ thời gian, ngay cả công báo cũng không kịp đọc, càng đừng nói tới sau khi hắn rời đi được nửa tháng thì có thư đưa tới.
Thuận theo thủy vận và thủy hệ gần Tế Nam tới Hà Nam và tới Nam Trực Đãi hoàn toàn là thể nghiệm bất đồng, ở nơi trước thì nhìn thấy cảnh tượng thê thảm của nhân gian, ở nơi sau thì nhìn thấy khu vực phồn hoa nhất trên thế giới của thời đại này. Gần như là bắt đầu từ những năm Gia Tĩnh, bất kể là thuế giám, giặc Oa, hải tặc hay là cái gì khác đều không thể làm cản trở được khu vực Giang Nam cứ từng bước trở nên phồn vinh. Nam Trực Đài, Chiết Giang và đông bộ của Giang Tây đã cấu thành khu vực này.
Thủ công nghiệp và thương nghiệp của Tô châu, Thường châu, Tùng Giang, Hàng châu, Gia Hưng, Hồ châu phát đạt cực độ, các loại vật phẩm mà bọn họ sản xuất thông qua thương lộ trên biển mà tới các nơi trên thế giới. Quặng vàng bạc của Nhật Bản, kim ngân mà Tây Ban Nha, Bồ Đào nha cướp đoạt được ở Nam Mỹ và Đông Nam Á đều từ đây mà chảy vào Đại Minh, đổi lại từng thuyền đồ gốm sứ, tơ lụa, văn phòng phẩm cùng với các loại thương phẩm, sau khi chuyển về nước mình thì kiếm được lợi nhuận kếch sù.
Loại nhập siêu thuần túy này khiến đất Giang Nam biến thành khu vực cực kỳ giàu có, còn trở thành nam kinh thành trung tâm của Đại Minh ở phương nam.
Thuận theo kênh đào từ Giang Đô vào Trường Giang, đi đường thủy tới Nam Kinh, dọc đường tạo cho Lý Mạnh cảm giác quả thực như là một nhân gian khác. Trên công báo nói phía Hà Nam người ăn thịt lẫn nhau, phủ hành quân ở Sơn Đông, người chết đói nằm ven đường không phải là chuyện lạ, mặt mày xanh xao thì tính là chuyện thường. Phía Giang Nam thì ai cũng đều lộ ra khí sắc rất tốt, cho dù là tư thái của người đi lại trên đường cũng nhàn nhã tự đắc.
Không chỗ nào là không lộ ra sự phồn hoa và giàu đó của nơi này, bình dân cũng đều yên vui theo. Trên đường đi qua Hoài An, Trấn Giang, Dương châu đều là danh thành đại phủ, có điều Lý Mạnh lại không có loại hứng thú như ở Hà Nam ngày đó. Một là sự tình khẩn cấp, không thể làm chậm trễ thời gian, hai là càng nhìn thấy loại phồn hoa này. Lý Mạnh càng nghĩ tới thảm tượng sau khi những sự phồn hoa này bị hủy diệt. Mình chắc không thể thay đổi cái gì cả, Lý Mạnh ở thời đại này cứ thêm mỗi một ngày lại cảm thấy mình chỉ là một hòn đá bị ném vào trong dòng sông lịch sử, thậm chí còn không thể khiến mặt sông nổi sóng, và không phải là cái gọi là con bướm vỗ cánh dẫn tới cơn lốc.
Mỗi ngày ngồi ở đầu thuyền nhìn hai bên bờ, đối với Lý Mạnh mà nói thì cũng đủ rồi, càng là mỹ cảnh phồn hoa, trong lòng hắn càng ngưng trọng, càng không muốn nhìn.
Trịnh chưởng quĩ nghênh đón ở bến tàu gần thành nam Kinh, thuyền bè đều tập trung ở đây, người đến người đi, cái gọi là thắng cảnh đô thị chính ở nơi này. Không biết vì sao, ở đây Lý Mạnh lại nhớ tới mình ở thời hiện đại tới Thượng Hải và Bắc Kinh, khi xuống xe lửa, nơi này nếu không phải là thấy y phục mà người ta mặc trên người thì hoàn toàn là bộ dạng của đô thị lớn thời hiện đại, khí tức cũng tương tự
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT