Nếu tướng quân kia không quyền không thế, có lẽ Tuần phủ sẽ lập tức hạ văn thư tới bắt người hỏi tội, nhưng Lý Mạnh lại khác, ngươi này thăng nhiệm Thủ bị Giao Châu tuy cũng là công tích thực sự, nhưng sau lưng có sự chiêu cố của Lưu Phúc Lai ở kinh thành, trong lòng Tuần phù Chu Đại Điển cũng không nắm chắc.

Vốn văn thư báo công này ở sau sự nghị định của Tuần phủ và Tham tướng, định báo lên Binh bộ, có điều lần nậy Tuân phủ Chu Đại Điển lại trực tiếp giữ lại văn thư này, đầu tiên là phái người cởi khoái mã vào kinh truyền tin trao đổi với Lưu Thái giám, bởi vì bọn họ cũng không chắc chắn, có thể là Lưu thái giám móm lời cho con cháu lão làm thế.

Phong thư vừa đến kinh thành, Lưu thái giám xem xong tất nhiên là biết rõ lợi hại nặng nhẹ, lập tức phái người vừa đưa thư cho bên Tuần phủ Đăng Lai, vừa đưa thư cho bên Lý Mạnh.

Cũng khó trách LÝ Mạnh tức giận, rõ ràng mình đánh thắng một trận lớn, nhưng hết lần này tới lần khác chẳng ai tin tưởng hơn nữa còn có thể vì trận thắng lớn này mà định tội. Lưu thái giám đến cuối cùng còn nói, thắng trận lớn như thế cho dù các nơi đều thẩm duyệt thư xong, cũng sẽ không kiếm được lợi gì.

Cái lợi lớn nhất chính là có thể thăng quan lên một cấp, sau đó điều người tới tiền tuyền đánh giặc Thiểm Tây. Vì đánh với bọn Cao Nghênh Tường, Trương Hiến Trung, Lý Tự Thành, Đại Minh đã chết biết bao Tổng binh, tham tướng, biết bao Tuần thủ trấn thủ bởi vì chuyện này mà mất đầu, đi chịu chết làm gì.

Lưu thái giám sau khi phân tích lợi hại, bảo Lý Mạnh nhất định phải thống nhất lại quy mô, sửa thành chém đầu mười lăm, sau đó lại báo công đi, có lẽ nên dâng ngân lượng hiếu kính lên, bên Tuần phú và Tham Tướng sẽ tự có người nói giúp.

Thật làm cho người ta dở khóc dở cười. Lý Mạnh cẩn thận khắp chốn, nhưng thật không ngờ ở trong này vẫn còn có sơ hở, hơn nửa sơ hở này khiển người ta cười không nổi, nói trắng ra là khiến người ta quá mức chán ghét. Lưu thái giám cũng là có ý tốt, Lý Mạnh sau khi phẫn nộ xong vẫn viết một bức thư cám ơn.

Vốn định ở trang viên Lý gia thêm mấy ngày, nhưng Lý Mạnh sau khi xem hết thư trực tiếp dẫn Chu Vân Dao trở về thành Giao Châu. Có điều lại khiến cô nàng cao hứng phi thường, còn tưởng Lý Mạnh là vì nàng muốn xem hoa đăng mới về.

Sau khi trở lại Giao Châu, Lý Mạnh bảo Trữ sư gia viết lại văn thư báo tin thắng trận, nói là giao chiến với tặc nhân Khâu gia và Bành gia, chém đầu mười lăm người. Tất cả tặc nhân đều tán loạn, ...xem như là dựa theo yêu cầu của Lưu thái giám viết ra.

Sau khi viết xong văn tấu báo công này, sao hơn mười mấy bản, liền an bài kỵ binh cởi khoái mã mang tới nhân mã doanh Giao Châu đóng ở các nơi, cần phái thống nhất quy mô.

Nhân mã doanh Giao Châu đóng ở các nơi sau khi nhận được phong thư này, sự vui mừng khôn xiết do mấy trận thắng lớn mang tới lập tức giảm đi không ít, ai cũng đều buồn bực, nghĩ thầm trận thắng lớn này là có thật, sao mình phải giảm chiến công của mình xuống.

Tình huống phủ Lai Châu cũng vô cùng kỳ quai, nơi khác quan binh dẹp tặc bất lực, rõ

ràng thất bại nhưng lại nói là đại thắng, còn có người quá mức đến độ thậm chí còn giết

người lương thiện để lập công. Kết qua là phía trên liền khen thưởng xuồng dưới, nhưng dân chúng ở chỗ đó đều xem thường thậm chí thống hận, còn Lai Châu bên này rõ ràng quân đội đại thắng lại đột nhiên sửa lời nói là chiến quả (kết quả chiến thắng) không lớn, nhưng dân đều biết rõ doanh Giao Châu chém đầu mấy trăm người, loại tình huống này đúng là hiếm thấy. Truyện "Thuận Minh "

Lần này bận rộn mãi cho tới hai mươi lăm tháng giêng mới xem như yên ổn lại, vốn tưởng rằng có thể rảnh rỗi nghỉ ngơi, thật không ngờ lại đưa tin tới. Một là bên Diêm Vận Sử (quan quản vận muối) đưa thư tới, nói là mời Lý Mạnh gặp Trịnh chưởng quỹ của cửa hảng Bát Mân, thương lượng chút sinh ý về đặc sản đất Phúc Kiến, coi như là cho Diêm Vận Sử chút mặt mũi.

Cửa hàng Bát Mân, Trịnh chưởng quỹ, đặc sản đất Phúc Kiến. Cuộc mua bán này thoạt

nhìn rất khó hiểu, nhưng Lý Mạnh lại hiểu. Những tù binh kia thật đúng là đã liên lạc với chủ của mình, hiệu suất này thật là cao, không ngờ lại truyền lời nhanh như vậy.

Diêm trường và diêm điền chỗ Linh Sơn Vệ vẫn chưa tu sửa xong để những tù binh này sống thêm mấy ngày cũng không vấn đề, sống làm thêm chút việc là chuyện tốt. Nên hắn liền khách khách khí khí gửi thư lại cho bên vận muối, nói là đúng lúc mình đang muốn làm chút mua bán nhỏ, đa tạ đại nhân Diêm Vặn Sử cho đưòng liên hệ, tùy thời có thể gặp.

Nếu lúc nhàn rỗi thì chẳng có chuyện gì tìm tơi cửa, nếu lúc có chuyện, thì lại rất nhiều chuyện cũng tìm tới cửa. Bên này phải gặp Trịnh chưởng quỹ, nha môn tri châu Giao Châu bên kia cũng gởi thư tới, nói là Tuần phủ Sơn Đông Chu Đại Điển muốn phái người phát lương cho doanh Giao Châu.

Doanh Giao Châu thành lập gần hơn nửa năm, vẫn không có danh tiếng gì, không ai quan tâm hỏi tới, lần này vừa báo công báo tin thắng trận, rốt cuộc cũng khiến cho phía trên chú ý. Trong lòng Lý Mạnh vốn đang lo tâm thủ hạ càng ngày càng hướng về triều đình, lần phát lương này càng khiến hắn lo lắng.

Nhưng nếu đã tới, cũng không thể tìm cớ ngăn cản, Lý Mạnh an bài Trữ sư gia đi các nơi hỏi thảm, nên chiêu đãi quan viên do Tuần phủ đại nhân này phải tới phát lương như thế nào, trước mắt mọi chuyện cần phai cẩn thận, cũng không thể mất lễ số ở chuyện nhỏ này mà đắc tội với người ta được.

Ai ngờ tin nghe ngóng trở về lại có chỗ khác với Ly Mạnh tưởng tượng, trước kia phía trên phái người phát lương, phát lương này là chuyện thứ yếu, mấu chốt của vấn đề là kiểm nghiệm nhân số, xem thử ngươi có phải lĩnh tiền khống tham ô quân lương hạy không,

Điểm này Lý Mạnh cũng không bận tâm, ở chỗ hắn đã vượt biên chế gần gấp đôi, số người còn thiếu đối với hắn mà nói là không có khả năng. Cái gọi là chuyện cùng tới cửa chính là như thế, Lý Mạnh tính toán thời gian, thấy thời gian quan viên tới phát lương kiểm nghiệm và thời gian chưởng quỹ Trịnh gia tới không ngờ lại chẳng xê xích mấy. Tiếp đãi thật đúng là phiền toái.

Nếu là sự kiểm nghiệm của quan trên, Lý Mạnh tất nhiên phải thận trọng đối đãi, rút lão binh đóng ở các nơi Sơn Đông về, thêm tân đinh ở trấn Phùng Mãnh và chỉnh huấn Giao Châu, cũng may đều là những huyện phủ lân cận, nhân số không nhiều lắm, mấy chỗ này lại phối hợp toàn lực, cĩng không tốn sức gì.

Ở trong hệ thống doanh Giao Châu, Lý Mạnh có đại tài, tình đời cũng coi như là tường tận, nhưng ở mấy việc nhỏ thì lại luôn khiến người khác cảm thấy kỳ lạ, ví dụ như lần kiểm nghiệm này, ai cũng biết người phía trên phái tới chẳng qua chỉ là đi cưỡi ngựa xem hoa, chỉ cần chiêu đãi thật tốt, đối phương cao hứng, đến lúc đó người ở trên giáo trường tùy tiện tìm một tên ăn xin tới đứng ở sân liền mọi sự đại cát. Nhưng Lý Mạnh thì lại cẩn thận trịnh trọng vô cùng, lão binh, diêm đinh các nơi đều bị triệu hôi về Giao Châu, quân binh này còn chưa tính, ngoại trừ giữ lại quan quân cần thiết, đại bộ phận quan quân cũng theo trở về.

Cũng có người suy đoán có phải Lý Mạnh muốn mượn cơ hội này nắm trong tay hết lượng lực cường đại nhất doanh Giao Châu không, có điều ý nghĩ này căn bản không vững, từ binh đến quan đều trung thành một lòng với Lý Mạnh, cần gì phải làm chuyện dở hơi vậy.

Cho nên chỉ còn một cách giải thích, đó chính là Lý Mạnh quả thật thành tâm thành ý tiếp đãi lần phát lương kiểm nghiệm của cấp trên, điều này thật không thể tưởng tượng nổi, đầu năm nay không ngờ còn có người dựa theo quy định của triều đình mà làm việc thành thật, đúng là khiến người ta cười đến rụng răng.

Trong những lúc mạt thế (cuối thời) luôn có rất nhiều chuyện cổ quái, ví dụ như ai cũng đều lản tránh luật pháp triều đinh, lợi dụng sơ hở để có thể kiếm lời, nếu ai thành thành thật thật mà nghe theo, ngược lại sẽ là kẻ ngu bị mọi người cười nhạo. Đương nhiên Lý Mạnh ở phù Lai Châu UY phong như thế cũng chả ai dám chê cười.

Hai ngàn năm tràm binh, có bốn trăm người có khinh giáp (giáp nhẹ), hai trăm súng hỏa mai, mỗi binh sĩ có một cây trường mâu dài hơn mười thước, một thanh bội đao, những thứ này là do muốn chỉnh đốn đầy đủ, quân phục vải bố của binh sĩ đều phải giải sạch, cái này có qua có lại, Lý Mạnh phát hiện mấy ngàn lượng bạc còn sót lại lại vơi đi một nửa.

Cũng may là sắp hết tháng giêng, chiến lợi phẩm thu được những năm trước cứ đi bán rẻ, cũng có thể bô sung vào, lúc này mới không còn khẩn trương quá mức.

Ngày 29 tháng giêng năm Sùng Trinh thứ chín, Trịnh chưởng quỹ của cửa hàng Bát Mân đi tới thành Giao Châu, vị Trịnh chưởng quĩ này tuy mặc trên người là tơ lụa, nhưng nhìn bộ dạng vẫn còn vị biển, ngâm đen trông rất cường tráng, thái độ đối đãi xử sự với người khác rất khiêm nhường. Đầu tiên là thành thành thật thật mà phái người đưa thư giới thiệu của Diêm Vận Sứ tới bên trạch viện của tuần kiểm, sau khi được sự đồng ý của tuần kiểm nha môn Lý Mạnh, lúc này mới tới bái phỏng.

Trịnh chưởng quỹ cửa hàng Bát Mân khách khí như thếm nên Lý Mạnh cũng không làm khó dễ, đưa thiếp mời lại cùng ngày hôm đó, lại phái người truyền tin cho nhóm binh sĩ trông coi tù binh ở gần biển, nói là không cần giết mấy người đó nữa.

Lúc bên này đang định tiếp đãi, bên phủ Lai Châu lại là có tin tức truyền tới, nói là người phát lương kiểm nghiệm có lẽ vào ngày mồng 3 tháng hai sẽ tới, thời gian xê xích giữa hai bên chỉ có hai ngày, thật phiền phức.

Trịnh chưởng quỹ ở bên Phúc Kiến, khí hậu luôn ôn hòa mát mẻ, có lẽ sau khi qua Trường Giang cũng cảm thấy quá lạnh, cả người mặc kín mít, chỉ lo có chỗ nào hở. Theo lý thuyết, dạng chưởng quỹ lấy lại tù binh này, thân phận nếu so với Lý Mạnh thì thấp hơn rất nhiều.

Có điều Lý Mạnh vẫn đứng chờ ở cửa viện, hiếm khi được nhìn thấy một vị danh nhân lịch sử, hoặc là nhân vật liên quan tới danh nhân, có lẽ Trịnh chưởng quỹ này cũng có chút quan hệ thân thích với Trịnh Chi Long. Trịnh chưởng quĩ nọ được binh sĩ bảo hộ dẫn vào cửa, sau khi nghe giới thiệu, nói người đứng trước mặt mình là Lý đại nhân quản lý doanh Giao Châu, vội đi tới mấy bước, định quỳ trên đất làm lễ vấn an.

Thấy chưởng quỹ này, Lý Mạnh cũng không nhịn được cười, quan binh trên dưới doanh Giao Châu tối đa cũng chỉ mặc thêm cái áo giáp, nhưng Trịnh chưởng quỹ nhìn bộ dạng cường tráng như thế không ngờ lại mặc kín ba lớp trong ba lớp ngoài, bộ dạng thật giống như quả cầu lông, nhưng như thế lại khiến bầu không khí thả lỏng vài phần.

Lý Mạnh thấy đối phương quỳ trên mặt đất, vội liền lên đỡ dậy, vừa cười vừa nói:

"Thời tiết Sơn Đông rét lạnh, Trịnh chưởng quỹ ở đây chắc không quen.”

Nghe Lý Mạnh nói như vậy, vị Trịnh chưởng quỹ này liền biết chuyện hôm nay có lẽ cũng không khó khăn như vậy, cười tự giễu nói: Truyện "Thuận Minh "

"Không dối gạt đại nhân, đền Sơn Đông hơn ba năm, nhưng vẫn không chịu nổi khí hậu này, mặc ít một lớp cũng sẽ cảm mạo".

Hai bên lại nói thêm mấy câu khách khi rồi cùng vào trong phòng khách, vừa vào nhà, Trịnh chưởng quỹ kia lại trịnh trọng xin lỗi Lý Mạnh:

"Đều là do Trịnh mỗ không ước thúc tốt bọn thuộc hạ khốn kiếp này, mạo phạm oai vũ của đại nhân, hôm nay tới đây, chính là để nhận sai bồi tội với đại nhân, mong Lý đại nhân có thể khoan dung độ lượng, để mấy tên khốn này theo tiểu nhân trở về".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play