Lý Mạnh nói lời từ biệt xong liền trở về căn nhà của mình, Triệu Năng bên kia cũng vội vàng thu thập, cũng không quản hắn. Lý Mạnh trở lại trong phòng, sau đó lấy từ trong ngực ra nửa miếng bánh bao, một gáo nước lạnh, chậm rãi nuốt xuống, hắn đã mua dược thứ này ở Phùng Mãnh trấn, thời điểm hiện tại Lý Mạnh chưa từng nghĩ đến bột mì lại có hương vị thơm ngon đến như vậy, mà cái bánh bao này thật cũng không thể nói là bánh được, nó đã ngả sang màu vàng.

Thế nhưng Lý Mạnh ăn vào thật đúng là món ăn quý có mùi vị rất thơm, sau khi ăn xong thì cũng đã là nửa đêm rồi.

Nhưng tiếng khóc ở bên ngoài vẫn còn văng vẳng, khiến cho hương vị ngọt ngào của chiếc bánh cũng trở nên có phần khó nuốt. Đúng vậy, một kẻ đến từ thời hiện đại như Lý Mạnh mà nói, tuần kiểm làm xằng làm vậy, ức hiếp dân chúng khiến cho Lý Mạnh không thể dung thứ, dân chúng Tiết gia đều là người thiện lương thành thật, từ phần trí nhớ lúc năm tuổi bị hoảng sợ của kẻ kia để lại, Lý Mạnh cũng là do đám người hương thân hảo tâm nuôi lớn.

Hôm nay trên đường nhỏ lại gặp đám muối đinh, buổi tối trong thôn bị cướp sạch, từ phần trí nhớ của thân thể này, còn có đoạn thời gian Lý Mạnh đi vào thời kỳ tận mắt thấy, không khó để nhận ra đám người tuần kiểm cũng muối đinh đều là ác thú ăn thịt người .

Trong quân đội, trong công ty, đều quản rất nghiêm ngặt, cũng giáo dục tư tưởng chính thống, Lý Mạnh là người có tính cách không thích đùa vui, mỗi ngày đều nghiêm khắc tuân thủ theo điều lệ của công ty, rèn luyện thân thể cùng tập kỹ năng quân sự, con người cũng tương đối cô độc đơn thuần.

Khi chứng kiến hết thảy mọi chuyện mà nói, thật sự không thể nhịn được nữa, nữ quyến của 2 hộ bị người ta bắt đi, tương lai không biết sống chết ra sao.

Những người khác mặc dù đang khóc, nhưng mà Triệu Năng lại đang ăn một bữa cơm thịnh soạn, bữa cơm như vậy đối với hăn thật đúng là một loại hưởng thụ hiếm có.

Khi mọi người đã ăn xong, Trần Lục Tử mang theo vẻ mặt âm trầm, đẩy cánh cửa nhà Triệu Năng ra, phía sau còn có vài người đồng bạn hôm qua đi buôn muối, trong đó có một người là con của Vương gia, gọi là Vương Hải, là kẻ nhỏ tuổi nhất trong nhóm người này, cả ngày chỉ hi hi ha ha dường như không có việc để làm khiến hắn rất buồn rầu.

nhưng lúc này hắn đứng sau Trần Lục Tử, vẻ mặt rất khổ sở. Trần Lục Tử khách khí chào hỏi mẹ của Triệu Năng, sau đó liền gọi Triệu Năng ra ngoài sân, mẹ của Triệu Năng thì ở trong phòng may vá, cũng không buồn để ý tới đám trẻ. Truyện "Thuận Minh "

Trần Lục Tử kêu Triệu Năng ra, sau đó khép cánh cửa lại, quay đầu lạnh lùng nói với Vương Hải: Truyện "Thuận Minh "

-Còn không nói chuyện tốt của ngươi cho Triệu đại ca nghe.

Vương Hải toàn thân đen gầy, râu mép mới nhú, bị Trần Lục Tử nói vậy lại nhìn thần sắc của Triệu Năng, hắn lập tức “oa” lên một tiếng, sợ hãi khóc lên. Trần Lục Tử lại càng lúc càng giận, duỗi tay chuẩn bị đánh Vương Hải, nhưng bị Triệu Năng bắt được, trầm giọng nói:

-Đánh cái gì chứ, Vương Hải đừng sợ, có gì cứ nói đi.

Sau khi khuyên bảo vài câu, Vương Hải mới trấn tĩnh lại, hắn liền nói ra chuyện mấy ngày hôm trước. Lần trước đi trấn Phùng Mãnh buôn lậu muối, mỗi người đều mang theo gần 100 cân muối, tự nhiên không phải muốn lấy ra có thể lấy, phải sớm chuẩn bị từ trước, nhưng mà hàng ngày vẫn phải đem một chút muối tới chợ muối để bán, bằng không sẽ là cho người ta chú ý.

Ngày thường, chợ muối đều cân hụt, hạ thấp giá muối.... sự tình này không phải là hiếm, điều này khiến cho không ít người dân trong thôn cãi nhau, đám người cùng khổ có thể bán muối là tốt rồi, cũng không dám đắc tội với người ở chợ muối.

Lần này Vương Hải đem muối tới đó ván với người ta, thiếu chút nữa còn dẫn tới ẩu đả. Vương Hải trẻ tuổi khí thình liền lớn tiếng nói:

-Tương lai sẽ không bán muối cho các ngươi nữa, tự chúng ta đi bán.

Nói xong hắn lập tức hối hận, vội vàng trở về nhà. Vốn tưởng rằng chuyện này coi như vậy qua đi, ai ngờ cửa đường đi buôn muối bị muối đinh chặn lại, ngày hôm qua thôn còn bị tuần kiểm tới điều tra một lần,

Khuya về nhà tuy nói mua chút điểm tâm còn có chút tiền giao cho cha mẹ, cả nhà đều cao hứng nhưng Vương Hải càng nghĩ càng sợ, nghĩ thầm chỉ vì vài lời nói lúc trước mà mình đã làm hại mọi người, cả đêm không ngon giấc, sáng sớm thức dậy liền đi tìm Trần Lục Tử.

Sau khi nghe xong những lời này, Triệu Năng lập tức có ý muốn đánh người, nhưng mà hắn lớn tuổi nhất, cũng ổn trọng hơn, lập tức nói với Trần Lục Tử:

-Ngươi đi hỏi qua các huynh đệ ngày hôm qua một chút, xem bọn họ có nói gì không?

Trần Lục Tử đáp ứng xoay người đi, Triệu Năng từ từ mở miệng nói:

-Tiểu Hải, ngươi cũng không có nói chúng ta đi bán, khi nào thì đi chứ?

Vương Hải có chút nghĩ ngợi, sau đó khẳng định nói:

-Đệ nói xong câu kia lập tức hối hận, cho nên sau đó cùng không nói gì nữa.

Việc đã đến nước này còn có thể thế nào, Triệu Năng thở dài, vỗ vỗ vai Vương Hải nói:

-Không có việc gì nữa rồi, ngươi trở về đi, nhớ kỹ chuyện ngày hôm qua ngàn vạn lần không được nói ra, bằng không người nhà của chúng ta cũng rơi đầu đấy.

Vương Hải khúm núm vâng dạ, sau đó lau nước mắt chạy đi, Triệu Năng đứng đó suy nghĩ một lúc, cũng không nghĩ tới được gì, sau nửa ngày, hắn liền vỗ đầu, cách vách có người giải quyết được chuyện này, mình còn ở đây suy nghĩ làm gì, ngày hôm qua Lý Mạnh biểu hiện rất hữu dũng hữu mưu, tìm hắn là một quyết định không sai.

Kết quả khi tới trước cửa, thoáng nhìn một cái, cánh cửa khép hờ, căn nhà của Lý Mạnh rất rách nát, không có bất cứ vật gì, Triệu Năng biết Lý Mạnh có ở trong nhà, cánh cửa chỉ khép hờ, người quen chỉ cần trực tiếp đẩy cửa đi vào là được, dù sao cửa cũng không khóa.

Triệu Năng không chút khách khí định đẩy cánh cửa vào, nhưng hiện tại Lý Mạnh đột nhiên có chút uy vọng, cho nên Triệu Năng cũng không có tùy tiện như trước, hắn đứng ở cửa mở miệng hô:

- Lý Mạnh Lý Mạnh.

KHông ai đáp lại, kêu mấy lần cũng không có người nào lên tiếng, Triệu Năng lắc đầu trực tiếp đẩy cửa vào, nhưng trong phòng lại không có ai.

Lúc này Triệu Năng mới nhở ra, sáng sớm Lý Mạnh cũng không có dùng cơm thường ngày, dựa theo thói quen, Lý Mạnh dùng điểm tâm đều ở nhà hắn, ngày hôm qua xảy ra chuyện như vậy, còn tưởng rằng Lý Mạnh muốn ngủ thêm một chút, cũng không có ai dám gọi, ai ngờ tới đây lại không thấy người đâu. Truyện "Thuận Minh "

-Nghĩ đến chuyện phát sinh hôm qua, Triệu Năng nhịn không được trong lòng thoáng cân nhắc, chẳng lẽ hắn chạy trốn, nhưng mà tiếp đó nhìn qua đồ đạc, tiền, dao cùng thiết xích đều được đặt chỉnh tề trên giường, những thứ đồ quan trọng vẫn còn đây, chắc hắn sẽ không bỏ trốn, dù sao hiện tại Lý Mạnh cũng không còn là thằng ngốc, làm việc tất có chủ ý. Triệu Năng vào trong nhà sau đó cười mắng:

-những vật này để ở đây cũng không sợ mất à?

Hắn đi tới thu đống tiền bạc cùng binh khí nhét vào trong góc, thầm nghĩ đợi khi Lý Mạnh trở về sẽ hỏi hắn cũng không muộn, nhưng mà hắn không chú ý trong đống đao kia đã thiếu đi một thanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play