Ngàn chiếc lá mỏng manh dường như đang dệt nên một chiều hoàng hôn vàng óng, thăm thẳm, hoa lệ và man mác buồn.
Một chiếc lá nhỏ lười nhác rơi mãi, xoáy tít trong vũ điệu của những cơn gió se lạnh cuối mùa, và rồi lơ đãng đáp lại trên đỉnh đầu tôi. Rụt rè. Nhẹ nhàng.
Oa, lãng mạn quá.
- “Này này, mơ mộng cái gì đấy? Coi chừng tông phải cột điện bây giờ!” Một giọng nói nhừa nhựa và lạnh lẽo đột ngột vang lên, cắt ngang cơn mơ mộng…hình chiếc lá của tôi.
Dô, thì tôi cũng đang định tông đây này, cùng lắm là cậu với tôi ôm nhau nhập viện. >_
Như đọc được suy nghĩ của tôi, giọng nói điềm tĩnh thoáng chút mỉa mai kia lại chậm rãi bay đến từ phía sau lưng:
- “Đạp xe cho cẩn thận vào. Tôi mà sây sát một sợi tóc thì cậu cũng không còn toàn mạng đâu!”
Được lắm, vậy thì để đảm bảo an toàn cho người xung quanh, tôi nhất định phải đè cậu ra cạo trọc đầu, cho cậu làm ông sư mặt trắng, hứ!
- “Hán Khanh, cậu phách lối có mức độ thôi chứ. Lần này là lần thứ hai tôi è lưng ra đạp xe chở cậu về nhà rồi đấy, bày tỏ một chút cảm kích thì cậu chết, chết à?”Tôi bực bội gắt lên, cố kìm nén cái mong muốn tìm cây cột điện gần nhất mà lao thẳng vào.
Cổ họng kẻ ngồi phía sau phát ra tiếng cười khùng khục thô bỉ:
- “A, hiểu rồi. Thật ra cậu muốn cõng tôi về nhà, đúng không?”
Tôi suýt chút nữa là lạc tay lái.
Đúng, Hán Khanh, thật ra tôi cũng muốn cõng cậu lắm, nhưng là cõng ra bãi rác rồi vứt ở đó cho cậu chết mất xác ý!
- “Còn nữa, hôm nay cậu chở tôi về nhà, tốt nhất là ở lại đó luôn đi.” Hán Khanh lại lơ đãng bổ sung, giọng nói nhẹ tênh và quấn quýt như một làn gió mùa hạ.
Phụt!
Tôi phun nước miếng!
- “Cậu vừa…vừa nói cái gì?” Tôi ú ớ hỏi lại, mặt cắt không còn hột máu.
- “Đừng có nghĩ linh tinh. Hôm nay sinh nhật Bội Di, tiện thể tôi lôi cậu đi luôn, với cả chị tôi mới đi du học về nước, gặp một bữa cho biết.” Hán Khanh trả lời, âm điệu không thay đổi.
Ô hay, sao càng lúc tôi càng thấy mình giống con cún của hắn thế nhỉ. Mà Bội Di gì đó, chẳng phải là vợ chưa cưới của hắn sao?
- “Nhưng mà tôi chưa báo với ba mẹ, nhưng mà…”
- “Hôm nọ sang nhà cậu chơi, tôi đã xin phép rồi. Chỉ cần cậu về trước 9 giờ là được, đừng thắc mắc nữa.” Kẻ ngồi phía sau buông một câu thản nhiên.
- “Nhưng hôm đó, sao cậu không để tôi chở về bằng xe đạp?” Tôi vẫn tò mò.
Cốp!
Hán Khanh với tay cốc đầu tôi một cái thật mạnh, hừ mũi nói:
- “Điên à? Mẹ cậu mà thấy con gái mình phải è lưng ra đèo gã bạn trai mới về tận nhà như vậy, chắc chắn là tôi sẽ bị đá bay ra khỏi cổng.”
Tôi đau khổ gật đầu, ừ thì đúng là vậy, nhưng Hán Khanh à, tôi tưởng mặt cậu dày vô địch mà. =.=
- “Nhưng dù gì tôi cũng chỉ là bạn gái hờ của cậu, có cần thiết phải hào hứng đi ra mắt như vậy không? Sau này tôi đá *** cậu rồi thì biết ăn nói thế nào đây?” Tôi bất bình thốt lên, đồng thời guồng mạnh chân hơn nữa, lạy Chúa, cái gã đười ươi này đúng là nặng, nặng quá đi!
- “Đừng có mơ, tôi đá *** cậu thì có.” Hán Khanh mỉa mai nói.
Máu tôi sôi lên ùng ục. Tại sao lúc nào tôi cũng là kẻ bị sỉ nhục thế hử?
Sau đó cả hai im lặng, không nói thêm gì nữa.
Chiếc xe đạp bon bon lao qua cơn mưa lá vàng rực rỡ, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.
Một lúc sau, tôi vẫn đang cắm cúi đạp xe thì thình lình, một vương quốc ổ gà lù lù xuất hiện, như một phép màu.
Không sai, là vương quốc ổ gà đó! Khắp mặt đường phía trước chỉ toàn ổ gà, ổ voi, ổ vịt, vân vân,... nói chung là lồi lõm không tả được.
Hơ, hình như lần trước, khi gặp tình trạng tương tự, có kẻ nào đó đã ôm tôi…
Nếu không phải đang lái xe đạp thì tôi đã tự đưa tay lên cốc đầu mình một phát rồi, tại sao cái hình ảnh chết tiệt đó lại hiện lên đúng lúc này chứ á á!!
Trong đầu tôi đột nhiên có một ý tưởng hay ho loé lên!
Ít phút sau, khi đã vào trong “trận địa ổ gà”, tôi giả vờ lạc tay lái, lạng qua lạng lại như kẻ say rượu.
Lạng qua bên trái.
Lạng qua bên phải.
Hán Khanh một lúc sau không chịu nổi nữa, rít lên tức tối:
- “Này, cậu làm cái trò…”
Nhưng hắn không bao giờ có cơ hội để kết thúc câu nói đó nữa, vì tôi đã “vô ý” lắc mạnh tay lái, chiếc xe đạp cà tàng nghiêng hẳn sang một bên!
Sau đó, bạn Hán Khanh của chúng ta đã có một màn ôm hôn đất Mẹ vô cùng trìu mến và hoành tráng. >_
Tôi đắc thắng dừng xe, ngạo nghễ nhìn xuống thân hình đang nằm thành một đống rất khó coi dưới đất kia, xun xoe nói:
- “Xin lỗi, đường xóc quá.”
Hán Khanh từ từ đứng dậy, sắc mặt vẫn hết sức tươi tắn, điềm tĩnh phủi phủi áo mấy cái, sau đó cười nhăn nhở phun ra năm chữ:
- “Phí thương tật, 5 triệu.”
Tôi:“@@#$%%'**!!”
------Một lúc sau ------
- “Hán Khanh, tôi không giở trò nữa đâu, buông tay ra đi mà, xin cậu đó!” Tôi mếu máo nói, muốn khóc mà không có nước mắt để rơi.
Phía sau bay đến một giọng nói lạnh lẽo như vọng lên từ quan tài:
- “Đề phòng đường xóc, không buông là không buông.”
Đường xóc cái con khỉ! Cậu ôm tôi chặt cứng như thế này còn tâm trạng đâu mà lái xe nữa chứ! Nếu tôi đếm không lầm thì đây là lần thứ hai, lần thứ hai cái hànhđộng dê cụ đó diễn ra rồi, hức. Eo của tôi, muốn ôm là ôm sao? Đáng ghét!
Tôi tự chửi rủa mình, Khiết Du mày đúng là đồ ngu, đúng là đồ ngu!
Nhưng cánh tay hắn quả thật rất rắn chắc và vững chải, ôm gọn một vòng quanh eo tôi như một bức tường thành kiên cố và bất khả xâm phạm. Và ấm áp nữa…A khỉ thật, tôi bắt đầu thích cảm giác này rồi.
Chết tiệt.
----Cuối cùng, chuyến xe biến thái đó cũng kết thúc-----
Tôi thở hồng hộc thắng xe lại trước căn biện thự quen thuộc, cảm thấy chân mình bắt đầu trở nên mất cảm giác, ê ẩm vô cùng.
Hán Khanh gọn gàng leo xuống, sau đó, chỉ với vài bước chân đã tới bên cổng và bấm chuông.
Ding dong!
Một lúc sau, cửa cổng xịch mở.
- “ Hán Khanh, hôm nay đi học về muộn thế?” Từ phía trong, một cô gái xinh đẹp chạy ra ôm chầm lấy hắn, mái tóc cắt ngắn kiểu pixie nhuộm màu nâu đỏ của cô nàng bay lưa thưa trong gió.
Tôi méo xệch miệng. Giời đất ạ, rốt cuộc cái gã Hán Khanh này là hoàng đế phương nào? Hậu cung của hắn có đến cả nghìn mĩ nữ chứ chẳng chơi. *_*
- “Chị, đã nói bao nhiều lần là em lớn rồi, đừng có ôm cứng lấy em như thế này nữa!”
Tôi nghe được câu đó thì bĩu môi, hừ, vậy cái gã nãy giờ ôm chặt eo tôi như một thằng nhóc lên ba là ai đấy nhỉ?
Tóc Nâu Đỏ lại đột ngột chuyển sự chú ý sang tôi, ánh mắt sắc sảo quét một lượt khắp thân hình tôi từ đầu đến đuôi, à quên mất tôi không có đuôi, từ đầu đến chân, giống như đang nhìn ngắm con voi Mamút duy nhất còn sót lại từ kỷ Băng hà. =.=
Hán Khanh thấy vậy thì cười một cách phức tạp, rồi tiến hành màn chào hỏi qua loa:
- “Khiết Du, đây là chị gái tôi – Thiện Khanh. Chị Khanh, đây là bạn gái mới của em – Khiết Du.”
Á, chị gái sao?
Thảo nào, cặp mắt màu ngọc hổ phách của họ lại giống nhau đến thế.
Tóc Nâu Đỏ, à không, Thiện Khanh đột nhiên toét miệng cười để lộ hàm răng trắng muốt như sứ, hấp háy mắt nhìn tôi:
- “Rất vui được gặp em.”
Tôi cảm thấy thích bà chị xì tin này gần như ngay lập tức.
- “Em cũng vậy.”
Hán Khanh nhìn hai người bọn tôi một lúc, sau đó nhún vai đẩy cửa bước vào nhà, ném lại một câu:
- “Hôm nay cô ấy cũng đi dự tiệc sinh nhật Bội Di, phần còn lại nhờ chị, em đi tắm trước đây.”
Cái dáng cao gầy của hắn mất hút phía sau cánh cổng bằng sắt.
- “Ô la la, bạn gái cơ đấy, thằng nhóc này càng lợi hại nha!” Thiện Khanh vui vẻ nhìn theo, phấn kích huýt sáo.
Sau đó, chị ấy quay lại nhìn tôi một chăm chú, rồi bất thần kêu lên:
- “Sao mồ hôi mồ kê nhễ nhại thế này? Lúc nãy em chạy bộ về đây à?”
Tôi gật đầu cật lực, đương nhiên là thật rồi, tôi là người không biết nói dối mà!
Chị gái Hán Khanh nhìn tôi rất lạ, dễ có đến cả phút, sau đó thở hắt ra một cái:
- “Thật ra, nếu chị nhớ không lầm thì Hán Khanh từng vô địch cuộc thi đua xe đạp cấp quận đấy em ạ...”
Mặt tôi từ từ đần ra.
Vô địch...ĐUA XE ĐẠP?????
Vài giây sau, trước cổng nhà họ Mai vang lên một tiếng hét long trời lở đất:
- “MAI HÁN KHANH, CẬU ĐÚNG LÀ TÊN KHỐN!!!”
Tôi đỏ mặt tía tai, trời ạ, tôi đã bị hắn lừa, mà còn là lừa đến hai lần. Rồi lại còn bị hắn sàm sỡ, (Gián: bạn ơi người ta chỉ ôm thôi mà...) sỉ nhục, hành hạ, chế giễu. Rốt cuộc tôi quả thật đã trở thành món đồ chơi của hắn mất rồi!
Tại sao tôi không nhận ra chứ? Nói đúng hơn là, việc trở thành món đồ chơi của gã đó lại trở nên thú vị ngoài sức tưởng tượng.
- “Em khá can đảm đấy, chưa có ai, kể cả chị, dám hét ra câu đó với Hán Khanh đâu.” Thiện Khanh cười cười, đưa tay lên nghịch những lọn tóc sẫm màu.
Tôi nhún vai:
- “Có thể cậu ta không có lý do gì để phản bác.”
Thiện Khanh nhe răng cười, sau đó túm tay tôi kéo vào nhà, vừa đi vừa hào hứng nói:
- “Tối nay là sinh nhật của Bội Di, vậy mà Hán Khanh lại muốn dẫn em theo cùng, rõ ràng là định công khai rồi.”
Thật ra, em chỉ là bạn gái hờ thôi ạ... Câu này nói ra được không nhỉ? Chắc là không, ngậm lại.
- “Chắc em phải là một cô gái dịu dàng lắm?” Chị gái Hán Khanh lại vui vẻ hỏi.
Vâng, dịu dàng đến mức ở lần gặp gỡ đầu tiên, em đã đạp cậu ta xuống giường...Câu này nói ra được không ta? Cũng không nốt, nuốt xuống.
Chị Khanh thấy vậy thì lay lay vai tôi, lo lắng hỏi:
- “Em sao thế? Chẳng nói chẳng rằng, bị ốm à?”
Tôi híp mắt cười hi hi, xua tay tỏ ý không có việc gì, nếu chị ấy biết những suy nghĩ đang nhảy múa trong đầu tôi lúc này thì cầm chắc sẽ cho tôi ăn đấm mất.
- “Chúng ta đi đâu thế ạ?” Ngơ ngác nhận ra mình đang bị lôi đi dọc theo một hành lang sâu hun hút, tôi ngạc nhiên hỏi.
- “Đương nhiên là đi trang điểm, em không định mặc đồng phục học sinh mà dự tiệc đấy chứ?” Thiện Khanh nhíu mày.
Tôi nghệt mặt, trang...trang điểm ư?
----- Nửa tiếng sau-----
Trong phòng trang điểm vang lên những tiếng động hết sức kì lạ.
- “Ngồi yên, đừng có nhúc nhích!”
- “A a a chị đừng ịn cục lông đó lên mặt em!”
- “Đây là bông phấn, em làm ơn đừng ngọ nguậy nữa!”
- “Trời ơi, lem mascara rồi!”
- “Á, rụng mi giả rồi!”
Sau một hồi vật lộn với nào phấn nào kem nào chì kẻ mắt nào son môi nào dụng cụ bấm lông mi, nói chung là tất tần tận những thứ khỉ gió mà con người ta có thể bôi trát lên mặt, cuối cùng chị gái Hán Khanh cũng buông tôi ra.
- “Nhóc à, thật ra em rất xinh đấy.” Thiện Khanh hài lòng khoanh tay nhìn “công trình nghệ thuật” của mình, gục gặc đầu.
Tôi thì lại cảm thấy mình như đang đeo một lớp mặt nạ, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài, khá là khó chịu.
Sau đó, chị Khanh bắt đầu lục lọi tủ quần áo của mình, và ném cho tôi một chiếc áo đầm trang nhã, màu sắc loang đều từ vàng cam, hồng, đỏ đến bạch kim, giống như bầu trời lúc hừng đông.
Wow...
- “Áo của Coco Chanel đấy nhóc, mặc vào đi!”
Tôi nhăn mặt:
- “Coco Chanel? Có phải một loại sô cô la không?”
Trông Thiện Khanh như thể sắp xỉu đến nơi.
- “Đáng ra phải cho em mặc đầm trước rồi mới bắt đầu trang điểm, rốt cuộc chị lại quên béng đi mất. Nhưng cũng may là cái váy này có thể mặc từ dưới lên cũng được, em cứ xỏ chân vào rồi kéo lên thôi.”
Tôi gật đầu như một cái máy, sau đó bắt đầu mặc bộ váy trông rất đắt tiền đó vào, trong lúc đó thì Thiện Khanh tự trang điểm cho mình.
- “Chị Khanh, em hỏi chị một câu được không ?” Chợt nhớ ra một chuyện, tôi rụt rè hỏi.
- “Được, cứ tự nhiên.”
- “Hán Khanh....có phải là gay không ạ?” Tôi ấp úng.
Phụt!
Chị gái Hán Khanh phun nước miếng.
- “Có cô gái nào lại hỏi một câu như vậy về bạn trai mình không chứ???? Đương nhiên là em trai chị không bị gay rồi, tâm sinh lý của nó hoàn toàn bình thường.” Chị ấy trợn mắt nhìn tôi, nói muốn hụt hơi.
Ừm, nhưng mà còn Phi Long...
Một lúc sau, tôi quyết định quên phứt cái chủ đề tội lỗi đó đi cho nhẹ óc.
- “Này, xong chưa vậy?” Giọng Hán Khanh từ ngoài cửa phòng đột ngột vọng vào, mang theo sự sốt ruột đến khó chịu.
- “Vẫn chưa, chị với Khiết Du sẽ đến sau, em cứ tới đó trước đi!” Thiện Khanh hét với ra ngoài.
- “Nhanh lên đấy nhé!” Giọng hắn trở nên hậm hực, sau đó tôi chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân xa dần rồi mất hút.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT