Edit: Skye

Nhảy khỏi giường nhuộm đầy hương đào, tiểu hồ ly chạy té khói đến bên cửa, kiễng chân sau, ánh mắt nó nhìn xuyên qua khe cửa ra bên ngoài, sau khi phát hiện khôngcó người, nó liền dùng móng vuốt nhẹ nhàng đẩy cửa phòng.

Đầu hồ ly nhỏ ngó ra bên ngoài dò xét, chung quanh không người, đúng là thời gian rất tốt để đào tẩu, chỉ là nó phải đi xem xét xem bạn nhỏ Nguyệt Sắc bị nhốt ở đâu?

Mỗ tiểu hồ ly lủi tới hành lang tương đối hẻo lánh, một đường vắng vẻ, nó cong đuôi thận trọng chạy khỏi nơi nồng nặc son phấn này.

Lẻn đến tầng lầu tiếp theo, cả lầu đầy hương vị rượu thịt, tiếng cười nói ồn ào, tiểu hồ ly cúi đầu ghé vào lan can bên cạnh, một cảnh tượng hương diễm, nguyên lai là thanh lâu nha!

Giữa thanh lâu này, không biết yêu nghiệt sẽ nhốt Nguyệt Sắc ở đâu?

“Vị công tử này, bộ dáng ngươi thật anh tuấn, làn da thật mịn màng a!”

“Ta giúp ngươi thoát y, hảo hảo hầu hạ ngươi…”

Tiểu hồ ly đến gần sương phòng, từ bên trong vọng ra tiếng nói kiều mỵ của nữ tử.

Tiểu hồ ly cảm thấy rất kỳ quái, sắc quỷ tiến vào thanh lâu không phải đều như sói đói sao? Như thế nào lại đến lượt một tiểu thanh tân? Bị đùa giỡn sao? thật sự khônggiống phong cách sắc lang đi vào thanh lâu.

Ôm lòng hiếu kỳ, nó nhòm qua khe cửa, màn lụa vàng che khuất trên giường, một nữ tử thanh lâu giạng chân ngồi trên người nam tử, nam tử kia vẫn không nhúc nhích, chỉ thấy nữ tử hầu như đã bỏ xuống hết y phục trên người, chỉ còn lại cái yếm sắp hạ xuống, nam nhân trên giường vẫn nằm ngay đơ, không nhúc nhích.

“Công tử! Ngươi là khách tuấn tú nhất mà Tiểu Hoa Nhi tiếp tới nay, tới, sờ sờ người tađi mà!”

“Đừng xấu hổ, ta rất yêu mến ngươi, mẹ lớn nói để ta hầu hạ ngươi ba ngày ba đêm.”

Mắt mỗ tiểu hồ ly sáng lên, yêu nghiệt chết tiệt nhà ngươi, dám đem bạn nhỏ Nguyệt Sắc tới trên giường Hoa cô nương, lòng dạ ngươi thật quá ác độc đi.

Mắt thấy trong màn tơ nam tử bị cởi từng y phục xuống, mỗ hồ ly lo lắng xoắn cả ruột gan, làm thế nào để cứu bạn nhỏ Nguyệt Sắc đây?

Nếu hiện tại nó có thể biến thành người thì tốt rồi, trời không đáp ý nguyện mà! Thất vọng đến nhanh hơn hy vọng rồi.

đang lúc nó muốn xông vào, một cái đầu lớn hiện phía trên đỉnh đầu nó.

“Đẹp sao?”

Giọng này như của… yêu nghiệt…

“Muốn nhìn, sao không phóng khoáng tiêu sái đi vào nhìn?” Bộ dạng Phi Y như thuận theo nó, cười nói.

Mỗ tiểu hồ ly lắc đầu không được, gật đầu cũng chẳng xong, yêu nghiệt gian tặc là muốn mượn chuyện vừa rồi để nói! hiện tại nó mới phát hiện, yêu nghiệt không phải ngu ngốc, nó mới ngu.

Bị lừa, bị lừa, hồ ly nhỏ bị yêu nghiệt lừa.

không phải muốn thăm dò nó sao? Được, hiện tại biết nó muốn chạy trốn, cảm thấy mỹ mãn rồi hả?

Muốn ngược hồ! Có cái gì đáng lo? Thời điểm nó nhảy khỏi tay mỹ nam vương gia, nó liền biết con đường cứu bạn nhỏ Nguyệt Sắc không dễ đi.

“Ta mang ngươi vào xem, có được không?” Tuy là câu hỏi nhưng Phi Y cũng khôngcho cơ hội để tiểu hồ ly trả lời, nàng ôm lấy nó, đẩy cửa vào.

“A…” Nữ tử thấy có người tiến vào, kinh hoảng thét chói tai.

Trong thanh lâu hơn trăm khách, nhưng không có người nào lại tùy tiện tiến vào sương phòng cô nương đang tiếp khách.

“Còn kêu nữ ta liền cắt đầu lưỡi ngươi.” Mặt yêu mị lạnh vài phần, nàng không thích nữ nhân kêu gào.

Nữ tử thanh lâu nghe vậy, vội vàng che miệng, e sợ tiếng truyền ra sẽ bị lột đầu lưỡi.

“Kéo mành sa ra, vừa rồi làm thế nào, hiện tại tiếp tục như thế.” Phi Y ôm tiểu hồ ly ngồi trên ghế, chân bắt chéo, vừa nói vừa vuốt ve trên thân tiểu hồ ly.

Màn che kéo ra, Nguyệt Sắc trên giường đã bị cởi hơn nửa y phục xuất hiện trước mắt tiểu hồ ly, thân thể hắn không động, đầu cũng không động, nhưng tiểu hồ ly rõ ràng nhìn thấy, mặt Nguyệt Sắc xám như tro, đôi mắt trống rỗng nhìn đầu giường.

Nó rất muốn đi an ủi bạn nhỏ Nguyệt Sắc, thật ra, nam nhân bị cưỡng gian cũng xem như được lời, đừng nghĩ quẩn như vậy, người khác tới chơi gái đều bị tốn bạc, khôngphải sao?

Được rồi! Nhìn thấy Nguyệt Sắc thế này, nó đại khái đoán được hắn có nữ tử trong lòng, nếu không phải trong lòng có chủ, làm sao có thể thà chết không theo…

Nữ tử thanh lâu chưa bao giờ làm chuyện đó trước mặt người khác, khó tránh khỏi tay run run, nàng một tay ôm hai quả cầu bằng ngọc trước ngực, một tay tiếp tục cởi quần áo Nguyệt Sắc.

Áo rơi xuống đất, thanh lâu nữ tử bắt đầu cởi quần Nguyệt Sắc.

“Tiểu hồ ly, xem cho rõ?” Phi Y nâng cằm tiểu hồ ly, mắt hoa đào hàm chứa ý cười nhìn nó.

Mỗ hồ ly chớp mắt, không gật đầu cũng không lắc đầu, bảo trì trầm mặc.

“Loại chuyện này rất đặc sắc, chỉ là chuyện âm dương điều hòa, tiểu hồ ly có muốn xem thuật âm khống dương hay không?” Hiển nhiên, Phi Y không định buông tha tiểu hồ ly.

Tiểu hồ ly lắc đầu, nhìn Nguyệt Sắc chỉ còn sót lại chiếc quần, nó biết nếu không làm việc gì. “Trinh tiết” của bạn nhỏ Nguyệt Sắc sẽ không bảo vệ được rồi.

Hồ ly quay đầu, hai móng cầm tay trắng nõn của nàng, tựa như đang làm nũng, đầu hồ ly đong đưa, cái đuôi xõa tung lay động.

“Muốn cứu hắn thật sao?” Phi Y hứng thú nhìn tiểu hồ ly gật gù vẫy đuôi, hỏi.

Mỗ tiểu hồ ly gật đầu, muốn nó dùng cái gì trao đổi, nói thẳng ra đi! Diễn trò như thế,không phải muốn để nó nhảy vào trong hố sao?

“Lui xuống.” Đầu không nâng, thanh âm như ngọc châu dễ nghe vang lên, khiến người nghe không thể kháng cự lại.

Nữ nhân trên giường run thân mình, tay vội vàng thu trở lại từ trên người Nguyệt Sắc, ôm lấy y phục, lung tung mặc vào, vội vàng chạy ra khỏi sương phòng.

“Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, tiểu hồ ly quả nhiên là hồ trung tuấn kiệt.” Ngón trỏ nâng cằm dưới nó, cười nói.

Tỷ thèm vào…

“nói thẳng ra là ngươi thật không có chút phân lượng nào trong lòng Tiêu Diệc Nhiên, theo tin tức của thám tử, hắn bây giờ đối với ngươi, có thể nói là không nghe khônghỏi, đương nhiên cũng sẽ không quản sống chết của ngươi, ngay cả ta dẫn ngươi về lâu như vậy, hắn cũng không phái người nào ra ngoài tìm ngươi.” yêu nghiệt vừa nóivừa thở dài, lộ ra vẻ mặt thương cảm với hồ ly.

Hốc mắt mỗ tiểu hồ ly đầy sương mù, giống như hồ ly bị chủ nhân vứt bỏ, nước mắt chảy từng giọt nhìn yêu nghiệt.

“thật đáng thương! Nhìn thấy nước mắt, ta lại đau lòng rồi, ai! Tiêu Diệc Nhiên hiệngiờ không để ý đến ngươi rồi? Trong lòng hắn đại khái chỉ có nữ nhi bảo bối của hắnthôi.” Nàng ám chỉ nói.

Thám tử báo lại, Tiêu Diệc Nhiên sai tất cả ám vệ bảo vệ tòa nhà vùng ngoại ô, là sợ nàng gây bất lợi đối với nữ nhi của hắn!

Nơi đó có nữ nhi cùng phu nhân của hắn, tin tức này, nàng tin năm phần, Tiêu Diệc Nhiên có nữ nhi là thật nhưng có phu nhân có chút không đáng tin, truyền ngôn có tính xác thực, nhưng không phải tất cả đều xác thực hoàn toàn.

Nước mắt tiểu hồ ly tuôn rơi, nó hồi tưởng về chuyện tình đau khổ trong phim, chẳng hạn như: Trái tim mùa thu.

Nước mắt nhao nhao rơi xuống thấm ướt lông gò má, vài giọt rơi xuống lòng bàn tay Phi Y, một loại cảm giác không thoải mái tự nhiên nảy sinh.

Ngón tay tinh xảo lau nước mắt rơi trên lông gò má của nó, cánh môi hồng nhạt dántrên cánh tay nhọn hoắt nói nhỏ nhẹ: “Đừng khóc, tương lai của ngươi có ta.”

yêu nghiệt dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt hồ ly không đền mạng, lại còn biết dỗ hồ ly “mở mang đầu óc”, đạt tới mục đích không cho ai biết của ngươi, mỗ tiểu hồ ly mãnh liệt khinh bỉ nữ nhân có diện mạo yêu nghiệt này.

Nhìn thấy nước mắt nó từng giọt rơi xuống, Phi Y có chút không biết làm sao, chỉ làmột tiểu hồ ly, ở đâu ra nhiều nước mắt thế này?

“Đừng khóc, đừng khóc, ngoan, ngoan,…” Lần đầu tiên dỗ tiểu hồ ly, Phi Y có chútkhông quen, mắt đào hoa chợt léo lên tình cảm khó nói, nhanh đến mức làm người takhông bắt được.

yêu nghiệt chết tiệt, không phải ngươi muốn lừa gạt tiểu hồ ly thương tâm rơi lệ sao?hiện tại hồ ly thỏa mãn ngươi, lại còn bảo hồ ly không khóc, rốt cuộc ngươi muốn gì?

Mỗ tiểu hồ ly rớt nước mắt, trong đầu lượn vòng câu nói kia của yêu nghiệt, trong lòng Tiêu Diệc Nhiên chỉ có nữ nhi bảo bối của hắn, những lời này lộ ra một điều, Tiêu Diệc Nhiên làm gì, yêu nghiệt đều biết.

Đương nhiên, Tiêu Diệc Nhiên làm như vậy là có mục đích, chính là bảo hộ mệnh hồ này của hó, nó có chỗ hữu dụng, yêu nghiệt tự nhiên sẽ lưu nó lại mà không vội vàng thương tổn nó.

Trong mắt càng chua xót hơn, nước mắt lại chảy nhiều hơn, Tiêu Diệc Nhiên đối với nó vô cùng tỉ mỉ sủng ái.

“Ngươi xem ngươi, một tiểu hồ ly khóc thành con thỏ nhỏ rồi, ha ha…” Tiếng cười như chuông bạc nghe qua cực kỳ giả dối, khi nhìn thấy “mắt thỏ” kia trừng mắt nhìn nàng, nụ cười trên mặt Phi Y chợt cứng lại, đôi mắt đào hoa lưu chuyển ngàn hoa, khôngbiết sâu bên trong đó, ẩn giấu điều gì? Hay tính kế gì?

“Xèo xèo chi.” Thả hắn… tiểu hồ ly chỉ Nguyệt Sắc nằm trên giường y phục cơ hồ bị cởi sạch.

Tiểu hồ ly có cơ hội bàn điều kiện, nó tuyệt không quên phải nắm chắc cơ hội này, yêunghiệt thay đổi thất thường, mặc dù không rõ ràng mục đích nàng dỗ dành nó đừng khóc, nhưng nó hiểu rõ, có lẽ ngay sau đó, yêu nghiệt sẽ cầm dao bắt nó tiến vào cạm bẫy.

Quả nhiên là vì nam nhân trên giường kia, Phi Y gợi lên nụ cười quỷ dị bên miệng, mắt đào hoa sâu không thấy đáy nheo lại.

Mỗ hồ ly khom lưng trước mắt nàng, nước mắt theo chuỗi dừng trên hốc mắt, rơi xuống.

Trong mắt Phi Y hiện lên không đành lòng, mắt hoa đào hữu ý không nhìn tới vẻ mặt chọc người thương tiếc của nó, tiểu hồ ly âm thầm vụng trộm cười, tiếp tục phát huy thế tấn công bằng nước mắt, có thể bị nước mắt đánh bại, nàng ta cũng không tính là quá xấu xa.

“Nếu ngươi nói cho ta biết làm thế nào để bắt được Tiêu Vũ Nhi, ta sẽ thả hắn, như thế nào?” thật sự chịu không nổi bộ dáng rơi nước mắt của tiểu hồ ly, Phi Y buông miệng, nói ra mục đích của nàng.

Hả? Tỷ đã bị ngươi bắt được rồi, ngươi hỏi như vậy làm tỷ khó trả lời quá.

Phi Y thấy tiểu hồ ly còn chưa suy nghĩ, chuyển giọng, nói: “không muốn nói sao? Ta đây sẽ gọi hai nữ nhân đang bất mãn cùng tới đây ngay lập tức, cùng nam nhân trêngiường kia uyên ương nghịch nước, có được không?”

Tiểu hồ ly lắc đầu, không được, không được.

“Muốn cứu hắn, đó chính là điều kiện để trao đổi, có thể cứu hay không, đều là một ý niệm của hồ ly ngươi.”

Mỗ tiểu hồ ly nghiêng đầu nghĩ ngợi, mắt sáng lên, xèo xèo hai tiếng với Phi Y.

“Ý của ngươi là, ngươi có thể mang ta đi tìm Tiêu Vũ Nhi?” Phi Y rất nhanh phân tích hàm nghĩ hai tiếng này của nó.

Nó gật đầu, đúng nha! Đúng nha!

Bắt được Tiêu Vũ Nhi là biện pháp tốt để uy hiếp Tiêu Diệc Nhiên, hồ ly này dưỡng tại bên người cũng tốt, Phi Y rủ mắt che giấu từng đợt sóng nhỏ nhìn tiểu hồ ly, nàngkhông sợ hồ ly giảo hoạt này giở trò, bắt không được Tiêu Vũ Nhi, nó nhất định sẽ chờ đợi bên người nàng, đừng hy vọng nàng sẽ trả lại cho Tiêu Diệc Nhiên.

“Người đâu!” một tiếng khẽ kêu.

Mẹ lớn thanh lâu chạy tới rất nhanh, cúi đầu hỏi: “Chủ tử có gì phân phó?”

“Ném hắn ra ngoài.” Phi Y khoát tay trên lưng tiểu hồ ly, cảm thụ bộ lông mượt như tơ của nó, đối với người khác mà nói, tuy là dịu dàng ma mị nhưng không có nửa điểm tình cảm.

“Xèo xèo xèo xèo.” Y phục của Nguyệt Sắc…

Cứ như vậy ném bạn nhỏ Nguyệt Sắc ra ngoài thì về sau bảo hắn làm người thế nào đây? Cho hắn cái khố lớn một chút đi!

“Ta có thể tha hắn, đã là nhìn mặt ngươi, đừng nên không biết đủ.” Mắt đào hoa lạnh lùng, không ôn nhu dỗ nó như vừa rồi.

Tiểu hồ ly ngậm miệng, không dám hé răng, yêu nghiệt thay đổi thất thường, nếu nónói thêm một câu, sợ là Nguyệt Sắc ra ngoài, ngay cả cái quần cộc cũng sẽ bị lột mất!

Ma ma tuân lệnh, lập tức gọi hai đại hán tới, nâng Nguyệt Sắc ra ngoài, tầm mắt Nguyệt Sắc giao với tiểu hồ ly trong thời gian ngắn ngỉu, nó thấy được lo lắng trong mắt Nguyệt Sắc.

Mỗ tiểu hồ ly cho hắn một ánh mắt yên tâm, cũng không biết cọc gỗ Nguyệt Sắc có nhìn hiểu hay không, nó cảm thấy Nguyệt Sắc tốt nhất vẫn nên lo lắng cho tình cảnh của chính mình bây giờ đi, đừng để sau khi bị ném ra bên ngoài, “trinh tiết” cũng khó giữ được.

Thu hồi tầm mắt, đỉnh đầu truyền đến giọng điệu chán ghét trêu chọc nó.

“Mắt đi mày lại đủ chưa? Muốn ta phân phó nâng hắn quay lại không, để các ngươi liếc mắt cho đủ?”

Trong lòng mỗ tiểu hồ ly nguyền rủa yêu nghiệt chết tiệt trăm lần, tâm tình nổi hứng thú, nó ngẩng đầu chớp mắt nhìn yêu nghiệt.

Phi Y túm cái tai nhọn hoắt của nó, mặt tuyệt đẹp cúi xuống, nhìn thẳng vào nó, mắt hoa đào phong tình vạn chủng câu hồn.

Tâm Tử Lạc Vũ nhảy loạn, thật câu hồn nha! Đôi mắt này, nó gặp qua đôi mắt đẹp nhất, lưu chuyển trong đó nở rộ ra muôn vàn tao nhã.

Quả thật, liếc mắt câu hồn người, liếc mắt nhiếp phách.

“Nam nhân kia có xinh đẹp như ta không?” yêu nghiệt trăm hỏi không chán nhằm vào trọng tâm vấn đề.

yêu nghiệt này quả nhiên không phải một dạng tự luyến bình thường, ngay cả nam nhân sao có thể sánh bằng? Còn nói sao nữa? Đương nhiên là đẹp đến yêu nghiệt.

Đạt được đáp án mình muốn, yêu nghiệt viên mãn, nhếch môi cười, ôm nó trở về phòng trên lầu.

Nhắc tới cũng kỳ quái, sau đêm đó, yêu nghiệt không vội vã để nó mang nàng đi tìm “Tiêu Vũ Nhi” trong truyền thuyết, mà giữ nó ở trong phòng, trước cửa là hai hán tử tráng kiện trông coi, chỉ cần nó vừa mở cửa, hai môn thần sẽ cầm búa làm bộ dạng hung ác với nó.

Hành động này khiến hồ cực kỳ sợ hãi.

Liên tiếp hai ngày, sinh hoạt của nó đều mất tự do như vậy, trừ việc yêu nghiệt tới đây, bình thường đối với nó căn bản là không quan tâm, mỗ tiểu hồ ly rất gấp nha! Còn có hai ngày nữa là nó biến thành người, nếu nó biến thành oa nhi trong phòng này, không phải sẽ chui đầu vào lưới sao?

Tâm tình lo lắng nên nửa đêm không ngủ được, chuyện này thật khiến nó ưu phiền mà…

Két…! Tiếng cửa mở, mỗ tiểu hồ ly lập tức chớp mắt, đã trễ thế này, trừ yêu nghiệt ra còn ai nữa.

Mùi hương hoa cỏ tựa như khí tức chảy vào xoang mũi tiểu hồ ly, thân thể nó bay lên trời, bị người ôm ấp, tiểu hồ ly mở to mắt, nam tử mặt ngọc lại xuất hiện trước mắt nó.

Đây… không phải là nam nhân tự xưng “bản tôn” sao? hắn là tới… cứu nó ư? Mỗ tiểu hồ ly hưng phấn lật thân, còn chưa kịp lên tiếng, đã bị tay hắn che miệng.

Khinh công của “Bản tôn” cứu nó rất cao, không tới chốc lát, hắn đã mang nó rời khỏi “Tiêu Diêu Các”.

Đến chỗ an toàn, tay hắn thả lỏng miệng nó, nói: “Hai lần cứu ngươi trong lúc nguy nan, ngươi muốn báo đáp ơn cứu mạng của ta thế nào đây?”

Mỗ tiểu hồ ly hướng hắn nhe răng cười, đôi mắt nhỏ bất định mơ hồ, xoay chuyển liên tục, nếu không tỷ lấy thân báo đáp thôi, hay là ngươi tháo mặt nạ xuống để tỷ nhìnmột chút?

Nam tử mặt ngọc thu hết vẻ mặt của nó vào đáy mắt, mỉm cười nói: “Nhớ kỹ ngươi hôm nay đã đáp ứng bản tôn, sau này bản tôn sẽ đòi lại.”

Tiểu hồ ly quơ móng vuốt, kêu xèo xèo không ngừng, điều kiện tiên quyết là ngươi bỏ mặt nạ xuống nha! Đại ca…

“Dung nhan bản tôn có chỗ thiếu hụt, e là sẽ khiến hồ nhi hoảng sợ, vẫn là đừng nhìn!” hắn chậm rãi ngồi xổm người xuống, đặt tiểu hồ ly trên mặt đất, ở lại hay đi, đều theo ý nó.

Tiểu hồ ly nghiêng đầu, lông mi dài che khuất con ngươi đen, đôi mắt đen láy như ngôi sao giữa trời đêm, không tính kế, không có ý xấu, trong suốt như hồ nước, đôi mắt này phá hỏng tất cả suy đoán của nó, nhưng tại sao cảm giác này của nó lại vô cùng quen thuộc?

“Như thế nào? không nỡ đi sao? Muốn lưu lại làm bạn với bản tôn à?” Con ngươi đen tựa vì sao của hắn bắn ra tia chói mắt, đôi mắt tràn đầy sung sướng.

không nỡ đi? Mới là lạ…

Mỗ tiểu hồ ly nhanh như chớp chạy mất, nó theo con đường nhỏ yên tĩnh lẻn đến trước phủ Tiêu vương, móng vuốt nghỉ chân tại nơi không ai nhìn đến, trong lòng cân nhắc nên làm thế nào để đến bên người mỹ nam vương gia? Làm thế nào để mỹ nam vương gia không tức giận với hồ…

Do dự chần chừ, nó nhìn thấy xe ngựa Tiêu Diệc Nhiên đi ra khỏi phủ, người ngồi bên trong kia nhất định là mỹ nam vương gia, nó bình tĩnh đi theo.

Gần một giờ sau, tiểu hồ ly mệt thở hồng hộc, tại vùng ngoại ô có một khu nhà lớn, cửa lớn màu đỏ thắm, hai bên là hai con sư tử đá ngồi chồm hổ m uy vũ, miệng ngậm châu.

Xe ngựa đứng trước cửa khu nhà, lúc này, cửa lớn được mở ra, một đoàn nô bộc đứng xung quanh tiểu oa nhi năm tuổi ra cửa.

Tiểu hồ ly phóng mắt nhìn tới, bộ dáng nữ oa đó cực kỳ giống nàng.

“Phụ thân, phụ thân.” Nữ oa duỗi cánh tay ngắn tới Tiêu Diệc Nhiên, muốn ôm ấp.

Mỹ nam vương gia khom người, tay đem nàng ôm vào trong ngực, con ngươi đen ấp áp nói: “Vũ nhi có nghe lời không?”

“Có, có, Vũ nhi rất nghe lời, không có nghịch ngợm a…!” Nữ oa mở miệng cười hì hì, đôi má lúm đồng tiền mờ nhạt, ngay cả răng khểnh cũng rất giống Tử Lạc Vũ.

Trong lòng tiểu hồ ly buồn bực, có phải mỹ nam vương gia thật sự không cần nó nữa hay không? Nên muốn tìm người thay thế nó?

Trước đó còn tốt với nó, giờ thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là một giấc mộng phồn hoa mê người thôi sao?

Nó nhìn mỹ nam vương gia ôn nhu ôm tiểu nữ oa đi vào sau cánh cửa màu đỏ thắm, bóng dáng màu đen dần biến mất trước mắt nó, bên trong cánh cửa vẫn truyền ra tiếng nữ oa ngọt ngào ngây thơ làm nũng.

Mỹ nam vương gia hôm nay cũng sẽ ôm tiểu cô nương kia đi ngủ như với nó sao?

Trong lòng khó chịu lợi hại, nó không cần bị nữ oa kia đoạt phụ thân nhưng việc đãđến nước này, nó cũng không thể tự tiện đi phá hoại kế hoạch của Tiêu Diệc Nhiên.

Nó chỉ có thể chờ đợi, chỉ có thể tin tưởng Tiêu Diệc Nhiên, nếu chẳng thế, thì nó phải làm thế nào đây?

Có lẽ, kết quả nó đợi chính là bị thay thế, nó không biết vì cái gì bỗng nhiên nó bắt đầu trở nên khó chịu và suy nghĩ miên man.

không phải nó đã cảnh cáo bản thân, chỉ cần còn ở cổ đại ngày nào thì không cần để ý bất kỳ kẻ nào, bất kỳ chuyện gì, có lẽ một ngày nào đó nó sẽ trở lại hiện đại quen thuộc sao?

Ha ha, làm người nha! Thủy chung không cách nào làm được như ý mình muốn, sau khi nó dưỡng thành thói quen được Tiêu Diệc Nhiên sủng ái vô hạn, sinh mệnh nó đãkhông còn cách nào xóa đi người “phụ thân” này.

Hít hít cái mũi, tiểu hồ ly xoay người rời đi, bước đi không mục đích tiêu sái đi vào ngõ tắt nhỏ tối đen, giống như tiểu hồ ly lưu lạc.

Từng nhà tắt đèn đi vào giấc ngủ, trên đường trống trải, trời tối đen chẳng phân biệt được, thỉnh thoảng vang lên tiếng chó cắn loạn hay mấy con mèo nhỏ kêu gào.

Cúi gằm đầu, tiểu hồ ly đối với khung cảnh xung quanh đều vô tâm để ý, trong đầu nó vẫn là hình ảnh Tiêu Diệc Nhiên ôm ấp tiểu nữ oa kia, vẫn suy đoán xem đêm nay bọn họ có ngủ chung hay không.

thật sự không kìm được trong lòng muốn dời núi lấp biển, nó xoay người lại, hướng tới đại môn đỏ thắm chạy tới, nhanh như chớp, nhảy qua tường.

Được rồi! Chỉ xem một chút thôi, liếc mắt một cái nó liền đi….

Mấy tỳ nữ đi ra từ trong phòng sáng đèn, trong tay bưng bồn nước ấm bằng vàng, tiểu hồ ly nhẹ nhàng trốn được.

Đến mái nhà nơi trong phòng sáng ngọn đèn dầu, lỗ tai nó dán trên mái ngói nghe động tĩnh, nửa ngày, có vẻ như không có tiếng nữ oa truyền ra, mỗ tiểu hồ ly thấy bất an trong lòng.

Mỹ nam vương gia không phải ôm tiểu cô nương kia đi vào giấc ngủ rồi chứ? Tỳ nữ vừa rồi mang nước ấm trong tay, nếu đổi lại là nàng ở trong phòng, là Tiêu Diệc Nhiên giúp nàng rửa mặt, nghĩ đến tiểu nữ oa kia cũng được hưởng thụ đãi ngộ cẩn thận của mỹ nam vương gia, mỗ tiểu hồ ly thiệt tình tức giận.

Móng vuốt nó đặt trên mảnh ngói, chỉ cần di động hơi chút, nó có thể nhìn thấy tình huống trong phòng.

Nhưng nó sợ nhìn thấy tình cảnh “phụ thân” bị người khác xâm chiếm bên trong, đủ các loại phiền chán, rối loạn xuất hiện trên mặt tiểu hồ ly.

Ngọn đèn dầu tỏa sáng trong phòng ngủ, Tiêu Diệc Nhiên nâng mày sắc, nhìn tới mảnh ngói động phía trên, khuôn mặt trong veo mà lạnh lùng không gợn sóng, sâu thẳm trong đôi mắt muôn vàn biến hóa.

Thu hồi tầm mắt, hắn như chưa từng thấy chuyện gì, ngồi ngay ngắn trên ghế, ngón tay đẹp đẽ đặt trên tay vịn, gõ theo quy luật.

Tiểu hồ ly đi không mục đích trong đêm đen, sau cùng thấy mệt mỏi, tùy tiện treo tường leo vào một cái sân, nhảy lên một cái cây, không để ý mà ngủ thiếp đi.

Mặt trời lên cao, tiểu hồ ly bị đói thức dậy, dụi mắt, nó nhảy xuống từ trên cây, trước mắt là một mảnh rừng trúc thanh nhã, một bên là tượng đá, vài cọng lan nở rộ đúng mùa.

Nó nhìn tới phòng đang khép chặt cửa, tính toán muốn tìm gì đó để ăn, chân trước dời tới góc cửa, ai ngờ cửa liền bị đẩy ra, mang theo tiếng kẽo kẹt.

“Mẫu phi, nếu người đã đến thì cứ vào, có gì phải đứng ở cửa nhìn lén Trần Nhi như vậy?” Hiên Viên Lưu Trân đưa lưng về phía cửa, ánh mắt trời chiếu trên mặt hắn, ôn nhu ấm áp.

Giọng nói rất quen thuộc! Mỗ tiểu hồ ly cảm khái: ‘trời không tuyệt đường hồ’, nó vừa tỉnh ngủ, liền gặp được “Lôi Phong Sống” (người nhiệt tình giúp đỡ người khác) rồi…

Mỗ tiểu hồ ly theo móng vuốt thoải mái từ ngoài cửa đi vào, nhìn thiếu niên áo trắng đắm chìm dưới ánh mặt trời, nó bỗng nhiên muốn dừng bước tại nơi ấm áp này…

Hiên Viên Lưu Trần nghe được tiếng mở cửa, cũng không xoay người, đã nhiều ngàyhắn thấy phiền vì mẫu phi thường ghé qua chỗ hắn, lải nhải chuyện “Tiêu Vũ Nhi”.

Đoán trước không nghe thấy tiếng nói, Hiên Viên Lưu Trần lại nghe thấy tiếng chậc lưỡi như vật gì đó đang cắn.

hắn nhíu mày xoay người.

không thấy bóng dáng mẫu phi xuất hiện, chỉ thấy một tiểu hồ ly đang gặm điểm tâm của hắn.

Tiểu hồ ly này là hắn gặp được ở hiệu thuốc bắc, không phải sao? Lẽ ra nó nên ở trong Tiêu vương phủ chứ? Làm sao có thể chạy vào hoàng cung?

Nhìn bộ dáng của nó hẳn là cực đói bụng, Hiên Viên Lưu Trần giúp nó rót một chén nước, ôn hòa nói: “Ăn chậm một chút không nghẹn.”

Tiểu hồ ly ngẩng đầu, miệng đầy điểm tâm, mắt ngọc lưu ly đầy cảm kích nhìn “Lôi Phong sống”, uống vài ngụm nước từ tay hắn rót, tiếp tục vùi đầu ăn điểm tâm.

Mãi đến khi điểm tâm hết sạch, nó mới liếm khóe miệng, bao tử đầy rồi.

Hiên Viên Lưu Trần nhìn tiểu hồ ly sau khi ăn xong, bộ dáng mỹ mãn, hắn trượt xe lăn tới gần nó hơn.

Đôi mắt ấm áp nhìn nó, ánh mắt khéo léo như nhìn Tiểu Vũ Nhi của hắn, yêu ai yêu cả đường đi, hắn lại càng thêm yêu thích tiểu hồ ly thêm vài phần.

“Tiểu hồ ly, làm sao người có thể chạy vào trong hoàng cung?” hắn tò mò hỏi.

Hay là Nhiếp chính vương mang theo Tiêu Vũ Nhi vào trong cung? Nghĩ đến mẫu phi thường xuyên nhắc tới vị tiểu quận chúa kia, Hiên Viên Lưu Trần cực kỳ bài xích, cho dù thế nào, hắn cũng sẽ không bao giờ đi lấy lòng Tiêu Vũ Nhi.

Tiểu hồ ly mờ mịt, thì ra đêm qua nó đi lung lung thế nào lại chạy đúng vào hoàng cung, trước xét thấy không thể quay về Tiêu vương phủ, nó cũng không cách nào nóichuyện thú ngữ với Hiên Viên Lưu Trần, đơn giản liền nhảy lên đùi hắn, hạ lưng trênmóng vuốt nghỉ ngơi.

Nó là muốn nói cho Hiên Viên Lưu Trần biết, trước mắt, tỷ đây thượng ngươi, ngươi nhận nhiệm vụ lo ăn lo ngủ cho tỷ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play