Tử Lạc Vũ nhìn thấy nàng ấy sinh nghi, trấn định tự nhiên nói: “TỶ tỷ, không ai lớn lên mà không thay đổi, trải qua nhiều chuyện như vậy, lại chạy trốn thành công, sau đó lại về đây, Tiểu Điệp trưởng thành, không còn là Tiểu Điệp suốt ngày chỉ biết trốn dưới sự che chở của tỷ tỷ, cho nên, tỷ tỷ đừng dấu muội, rốt cuộc là có gì ràng buộc tỷ tỷ? nói cho Tiểu Điệp biết, được không?”
Vân Lam rơi nước mắt, cuối cùng cũng gật đầu, cúi đầu ghé vào tai Tử Lạc Vũ, dùng giọng nói nhỏ chỉ có mình hai người nghe được, nói: “một nhà tiểu thúc thúc đều bị diệt khẩu, Bảo Nhi không bị giết chết, nhưng lại bị Triệu Vũ giam cầm nuôi cổ trùng, Bảo Nhi là huyết mạch duy nhất của Trần gia, tỷ nhất định phải cứ hắn ra, mới có thể rời khỏi hoàng cung”.
Diệt khẩu? Triệu Vũ? Trần gia? Cái này không phải nói tới… Hổ lão đại của Hắc Hổ Sơn trang – Trần Đông Ly tướng quân sao?
Lần này cứu người, đúng là trời xui đất khiến mới đụng phải thân thích của Trần đại tướng quân, nếu hắn ta biết con mình còn chưa chết, nhất định sẽ rất vui vẻ đi!”
“Tỷ tỷ thăm dò được chỗ Bảo nhi bị giam sao?’ Tử Lạc Vũ hỏi.
“Ừ”. Vân Lam gật đầu, tiếp tục nói: “Triệu Vũ hoàng đế giam Bảo nhi trong một quan tài quỷ quái ở Hắc Vụ Điện”.
“Triệu Vũ muốn lợi dụng Bảo nhi để diệt khẩu tiểu thúc thúc?” Tử Lạc Vũ nói toạc ra.
“Đúng vậy, người bị hạ cổ sẽ bị người thi cổ khống chế, hàng đêm Triệu Vũ đều lo lắng tiểu thúc thúc sẽdẫn thuộc hạ trở lại kinh thành giết ông ta, ông ta nắm được Bảo nhi, tất nhiên có nhiều sự bảo vệ để chống lại tiểu thúc thúc hơn”. Vân Lam nói.
Tử Lạc Vũ trầm tư một lát, nói: “Tỷ tỷ, hiện giờ hoàng cung sớm đã không còn an toàn, coi như tỷ ở lại đây cũng không làm nên chuyện gì. Triệu Vũ có lẽ đá sớm sai người theo dõi từng hành động của chúng ta, cũng đã có chính sách vẹn toàn, chúng ta ở trong mắt hắn cũng chỉ là châu chấu nhảy nhót, khôngđáng lo lắng, cứu Bảo Nhi không phải việc tỷ muội chúng ta có thể làm. Như vậy đi, muội đưa tỷ xuất cung trước, trên đường sẽ cho người đưa tỷ đi chỗ của tiểu thúc thúc, việc này, tiểu thúc thúc biết sớm, chắc chắn sẽ nghĩ ra sách lược vẹn toàn để cứu Bảo Nhi”.
“Muội…” Vân Lam ngạc nhiên tình “Tiểu Điệp”, làm sao muội biết chỗ của tiểu thúc thúc?
“Tỷ tỷ đừng hỏi nhiều như vậy, chuyện quan trọng bây giờ là cứu Bảo nhi ra”. Tử Lạc Vũ không giải thích gì thêm, bởi vì chuyện này chỉ cần giải thích ra, vậy “tiểu Điệp” đã chết kia cũng không lừa được.
Lại tới đêm, Tử Lạc Vũ thừa dịp trời tới, dẫn Vân Lam ra khỏi hoàng cung, sở dĩ nàng có thể đi thuận lợi như vậy, tất nhiên là công lao của bạn nhỏ Nguyệt Sắc và đại thúc áo đen giúp nàng thủ tiêu thị vệ canh gác.
Ở ngoài cung, chỗ không người, Tử Lạc Vũ chỉ tay lên trời, kêu đại thúc áo đen một tiếng to.
Vị đại thúc nào đó từ trên trời nhảy xuống, cung kính đứng trước mặt Tử Lạc Vũ, nói một câu: “Tiểu chủ tử có gì dặn dò?”
Tử Lạc Vũ đem Vân Lam mặt đầy kinh ngạc giao cho đại thúc áo đen, sau đó cười cười nói: “Đại thúc, Vân Lam tỷ tỷ của ta liền giao cho người, người phụ trách dẫn Vân Lam tỷ tỷ tới chỗ Hổ lão đại của Hắc hổ sơn trang, nhớ là, trước khi giao người cho Hổ lão đại, trên đường đối xử với tỷ tỷ ta dịu dàng mộtchút, nếu tỷ ấy có gì không hài lòng, ta sẽ tìm đại thúc ngươi tính sổ”.
nói xong, Tử Lạc Vũ lại nói với Vân Lam: “Tỷ tỷ, muội biết bây giờ tỷ có nhiều nghi vấn, nhưng việc này không thể chậm trễ, lấy việc cứu Bảo nhi làm trọng”.
Vân lam biết “Tiểu Điệp” nói có lý, gật gật đầu, nàng ấy rưng rưng nước mắt nhìn “Tiểu Điệp”, chậm rãi đi tới bên cạnh người áo đen.
Vị đại thúc nào đó co giật khóe miệng, hắn ta có kinh nghiệm giết người, nhưng không có kinh nghiệm dẫn theo nữ nhân, đặc biệt là loại nữ nhân thích khóc, từ trước tới nay hắn rất ghét loại người này, nhưng tiểu chủ tử dặn dò, hắn ta không thể không tuân theo, cho nên, hắn ta khẽ cắn khóe miệng, nắm lấy nữ nhân thích khóc này phi thân lên không trung.
“Đại thúc, người nhẹ tay với Vân Lam tỷ tỷ một chút, đừng khiến eo nhỏ vai thon của tỷ ấy bị đau”. Tử Lạc Vũ gào to.
Vị đại thúc nào đó cắn răng dùng sức, nắm lấy một bên cánh tay của Vân Lam lên, ôm cả người nàng ta vào trong ngực, giọng nói lạnh băng: “Nữ nhân ngu xuẩn, đừng nhìn xuống”.
“A!” Vân Lam nhỏ giọng sợ hãi kêu lên, hai tay có chút bối rối ôm eo người áo đen.
Tử Lạc Vũ nhìn thấy hành động trên không trung của đại thúc và Vân Lam, trên mặt cười cười.
“Tiểu chủ tử, thuộc hạ muốn nói, sư huynh sẽ không thích tỷ tỷ Vân Lam của chủ tử đâu”. Bạn nhỏ ngốc Nguyệt Sắc rất không thích hợp phun ra một câu.
Tử Lạc Vũ vòng hai tay trước ngực, trừng mắt nhìn NGuyệt Sắc: “Cái đầu gỗ nhà ngươi từng nói qua chuyện yêu đương sao? Ngươi thì biết cái gì!”
trên gương mặt thanh tú của Nguyệt Sắc hiện lên vẻ quấn bách, không nói qua chuyện yêu đường liền không có quyền phát biểu ý kiến sao?
“Tỷ tỷ của ta đi rồi, đầu gỗ như ngươi, làm phiền ngươi mấy ngày nay đóng vai Vân Lam tỷ tỷ”. Người nào đó cười hắc hắc, vô cùng giảo hoạt.
Tên “Mật thám” như ngươi, nhìn ngươi khi đóng vai Vân Lam, ban đêm bị Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử kéo tới phòng xxoo, coi xem ngươi làm được gì…
Nguyệt Sắc rất bình tĩnh, từ lúc tiểu chủ tử của hắn nói muốn để Vân Lam ra khỏi cung, hắn liền biết nhiệm vụ khổ bức tiếp theo của mình là gì, đương nhiên, mặc dù hắn bị tiểu chủ tử gọi là đầu gỗ, cũng không thật sự ngu ngốc, tiểu chủ tử cười tà ác như vậy, đừng tưởng rằng hắn không biết là có chuyện gì.
Có điều, chuyện này nhất định sẽ khiến tiểu chủ tử thất vọng, trong hoàng cung Nam Việt Quốc, ngoài chủ tử và tiểu chủ tử ra, không ai có thể là đối thủ của hắn, hai tên hoàng tử háo dâm kia, hắn còn không để vào mắt.
Sau khi Tử Lạc Vũ trở về hoàng cung, phát hiện có chuyện ly kỳ, Thẩm Thiên Thiên công chúa kia có vẻ không tìm nàng, chẳng lẽ công chúa kia thay đổi rồi? không đúng, không đúng.
Người nào đó vỗ nhẹ đầu, mẹ nó! Thẩm Thiên Thiên công chúa không rảnh tìm nàng gây chuyện, nhất định là vì đi nhìn trộm mỹ nam Vương gia của nàng.
Nghĩ tới chuyện này, trong lòng Tử Lạc Vũ liền cảm thấy không sung sướng, thật khéo là nàng nhìn thấy một đoàn người bưng mâm đựng trái cây, đồ ăn, rượu, nàng từ từ chạy tới, ân cần hỏi thăm có cần giúp gì không, rồi bị chỉ huy bưng một mâm đựng các bình rượu ngọc theo sau, nàng theo đội ngũ cung nữ, trùng trùng điệp điệp đi tới chỗ hoàng thượng Nam Việt Quốc bày cung yến.
Mỹ nhân diễm sắc lắc lắc eo rắn, nhảy múa mị hoặc, dáng người kia nhỏ bé, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, là thứ mà nam nhân muốn đều sẽ không ngừng được.
Rượu ngon món ngon, rực rỡ muôn màu làm cho lòng người tràn đầy hứng khởi, bữa ăn của Hoàng gia luôn luôn rất xa xỉ.
Tử Lạc Vũ bưng bình ngọc, đứng ở sau một loạt cung nữ, chờ các cung nữ đem bình rượu ngọc để hết lên các bàn, mới tới phiên nàng đi thêm rượu.
Ánh mắt của nàng vốn nhìn thẳng, lại thấy mỹ nam Vương gia nhấp chén rượu, ánh mắt nàng liền nhìn quab ên cạnh hắn, không nhìn thấy mỹ nhân nào bên cạnh hắn, miệng nhỏ Tử Lạc Vũ cong lên thành một nụ cười.
Bỗng nhiên, cung nữ bên hông đánh nàng một cái, sau đó liền nghe được cung nữ kia nhỏ giọng nói: “Đừng si tâm vọng tưởng, Nhiếp chính Vương Đông Phong Quốc là người nô tỳ chúng ta có thể trèo lên sao? Ngươi còn cho rằng có thể làm chim sẻ bay lên đầu cành làm Phượng hoàng sao?”
Tử Lạc Vũ cong cong khóe miệng, xoa eo nói: “LIên quan gì tới ngươi?”
thật sự là không hiểu được, nàng nhìn mỹ nam Vương gia một cái, quan hệ gì với cung nữ này, còn đánh nàng một cái, đúng là gặp quỷ mà.
“Mơ một hảo huyền”. Cung nữ này dùng ánh mắt chán ghét nhìn Tử Lạc Vũ một cái.
Tử Lạc Vũ thật tình cảm thấy cung nữ này thật ngớ ngẩn, mỹ nam Vương gia còn cần nàng mơ mộng hảo huyền sao? Còn hoa si nữa? nàng có gì cần hoa si với mỹ nam Vương gia sao? hắn là người nàng có thể tùy ý đùa giỡn, muốn nói hoa si, Nam Việt Quốc công chúa mới chính là kẻ hoa si đó.
Nàng không muốn cùng cung nữ không phóng khoáng này nói dông dài, vẫn là nên nhìn xem mỹ nam Vương gia có nhìn mỹ nữ không?
Tiêu Diệc Nhiên đặt chén rượu xuống, gương mặt lạnh lùng ngồi trên ghế, im lặng bất động y như mộtvị Thần.
Nữ tử khiêu vũ phóng ra ánh mắt yêu mị, động tác đủ kiểu hướng về hắn, nhưng cũng không thấy gương mặt của mỹ nam Vương gia buông lỏng chút nào.
Nữ tử múa đầu tướng mạo xinh đẹp nhất, dáng người xinh đẹp nhất, nàng khua lên khua xuống, liền xiêu vẹo nhảy tới chỗ Tiêu Diệc Nhiên, tư thái linh hoạt, hào phóng, dụ hoặc Nhiếp chính Vương.
Thẩm Thiên Thiên công chúa ngồi một bên nhìn thế trong lòng sắp nôn ra máu rồi, hôm nay, nàng ta vừa tới, liền nhìn thấy vị công tử huyền bào quen thuộc kia, trái tim nàng ta lại rung động vô cùng, nghe phụ hoàng nói, hắn chính là Nhiếp chính Vương Đông Phong Quốc, tâm hồn thiếu nữ của Thẩm Thiên Thiên hoàn toàn di dời trên người mỹ nam tuấn mỹ này.
Tuấn mỹ, tôn quý, hoàng quyền, một mình hắn độc tài, nàng ta có lý do gì mà không động tâm động tình với nam tử này?
Nhiếp chính Vương chính là dạng nam nhân mà Thẩm Thiên Thiên muốn gả đi, tiện nữ đang khiêu vũ kia, cùng lắm chỉ là một người đê tiện cho người khác tìm vui, cũng xứng đáng dám đoạt phu quân với công chúa một nước sao?
Tuy Thẩm Thiên Thiên nghĩ như vậy, nhưng nàng ta chỉ có thể nhẫn nhịn nhìn, trước mặt phụ hoàng và chúng thần, nàng ta phải giữ gìn hình tượng dịu hiền của mình.
Tử Lạc Vũ nhíu chặt mày, vũ nữ kia muốn làm cái gì? Câu dẫn mỹ nam Vương gia của nàng sao?
Tiêu Diệc Nhiên giống như không nhìn thấy nữ tử trước mắt đang dụ hoặc hắn, ngón tay hắn đang gõ gõ lên mặt bàn, đôi mắt đen tĩnh mĩnh sâu như giếng, khiến người ta không nhìn thấu hắn đang suy nghĩ gì.
Nữ tử múa đầu nhảy múa một lát, thấy mỹ nam vương gia này từ đầu tới cuối không nhìn mình chút nào, ánh mắt nàng ta lóe lên, người nghiêng về một hướng, ngã xuống trên người Tiêu Diệc Nhiên.
Tử Lạc Vũ nhanh chóng giơ chân ra, mỹ nam Vương gia là của nàng, không cho bất luận kẻ nào nhúng chàm.
Đương nhiên, nàng nhảy dựng lên thật nhanh liền một cước vừa vặn giẫm lên cung nữ bên cạnh.
“Ai da! Ngươi hoa si rồi đi giẫm ta đau quá”. CUng nữ kia bị đau liền mắng, mắng xong, nàng ta bị dọa một thân mồ hôi lạnh, run rẩy quỳ hai đầu gối trên mặt đất.
Lúc này thân thể Tiêu Diệc Nhiên né qua một bên, nũ tử múa đầu bị ngã thẳng lên mặt đất, ngã tới choáng váng.
Tử Lạc Vũ thấy mỹ nam Vương gia không đỡ vũ nữ kia, trong lòng vui vẻ, lại nhìn thấy ánh mắt của mỹ nam Vương gia nhìn nàng, người nào đó rụt cổ một cái, có loại cảm giác bị bắt được, nàng tránh né sau lưng cung nữ khác.
Hoàng thượng Nam Việt Quốc tầm khoảng bốn mươi tuổi, mặt ngoài nhìn qua giống nam nhân tuấn lãng tầm ba mươi mấy, nhìn thấy Nhiếp chính Vương Đông Phong Quốc đối với các mỹ nhân mà ông ta an bài không có mấy hứng thú, rồi tới khi mỹ nhân kia té ngã xuống, giữa hàng mi của ông ta lại thêm chút ưu phiền, rồi nhìn cung nữ không có quy củ kia kêu lên, trong mắt ông ta liền tức giận.
“Đem cung nữ không có quy củ kia kéo xuống”.
Hoàng thượng nói một câu liền quyết định vận mệnh của cung nữ nhỏ.
“Hoàng thượng tha mạng, là nàng ta cố ý dẫm lên chân nô tỳ, nô tỳ mới không chịu được kêu lên”.
Tiểu cung nữ lập tức kéo Tử Lạc Vũ đang tránh một bên xuống nước.
“Đem cả hai cung nữ kia đều mang xuống”. Thẩm Hồng Lãng không có tâm tư nghe các nàng ta nóixem ai đúng ai sai, giờ phút này ông ta chỉ suy nghĩ làm sao để lôi kéo Nhiếp chính Vương Đông Phong Quốc.
Tiểu cung nữ bị dọa tới mặt trắng bệch, thân thể run rẩy, Tử Lạc Vũ nhìn rất bình tĩnh, cho dù nàng bị kéo ra ngoài, với võ công của nàng, ai cũng không phải là đối thủ, bị kéo ra ngoài ngược lại rất tốt, nàng không cầm tiếp tục lén lút trốn tránh ánh mắt của mỹ nam Vương gia.
“Hoàng thượng”, người mãi không lên tiếng Tiêu Diệc Nhiên rốt cuộc cũng chịu mở miệng vàng.
Thẩm Hồng Lãng vừa nghe thấy Tiêu Diệc Nhiên nói chuyện, trên mặt lập tức hiện lên nét vui vẻ, hiền lành nói: “Nhiếp chính Vương có cần gì sao?”
Ánh mắt tĩnh mịch của Tiêu Diệc Nhiên nhìn Tử Lạc Vũ đang trốn sau lưng cung nữ, ngón tay đang gõ gõ trên bàn dừng lạ, giọng nói lạnh như băng: “Có thể kêu hai cung nữ kia tới một chút?”
Thẩm Hồng Lãng nghe Tiêu Diệc Nhiên nói vậy, lập tức hiểu ngầm, trên mặt đầy nụ cười nói: “Có thể, đương nhiên có thể”. Sau đó, lại chỉ vào tiểu cung nữ đang quỳ trên mặt đất và Tử Lạc Vũ đang trốn trong góc nói: “hai người các ngươi còn không quỳ xuống trước mặt Nhiếp chính Vương”.
Tiểu cung nữ quỳ trên mặt đất bị hù sợ muốn chết, quỳ bò tới trước mặt Nhiếp chính Vương.
Tử Lạc Vũ lằng nhà lằng nhằng sau lưng cung nữ kia, đi ra, mặt nàng đen đi, cái đầu nhỏ cũi xuống, đứng song song với cung nữ kia.
“Cung nữ lớn mật, dám vô lễ với Nhiếp chính Vương? Còn không quỳ xuống?” Thái giám giọng the thé bên cạnh Hoàng thượng kêu lên.
Tử Lạc Vũ thở ra một hơi, cái đầu nhỏ nâng lên, nhìn thoáng qua mỹ nam Vương gia, dùng ánh mắt im lặng hỏi hắn: phụ thân đang nghĩ gì?
Tiêu Diệc Nhiên cả đêm đều trưng ra bộ mặt lạnh bỗng trở nên ấm áp, môi mỏng cong lên tạo thành một nụ cười đẹp hơn cả muôn hoa.
hắn cười một cái, khiến tất cả ánh mắt đều kinh ngạc, cười một tiếng, khiến tâm mọi người đều loạn.
“Tiểu mỹ nhân, tới đây”. Ngón tay thon dài của hắn ngoắc ngoắc Tử Lạc Vũ, lời này, nói như cứ đương nhiên.
Phốc! Tử Lạc Vũ muốn phun máu, mỹ nam Vương gia vậy mà đùa giỡn nàng, bảo nàng là tiểu mỹ nhân…
Phốc! mọi người đều phun máu, một tiểu nha đầu bình thường như thế cũng có thể gọi là tiểu mỹ nhân sao?
Tử Lạc Vũ cảm thấy mỹ nam Vương gia có xu thế biến thành yêu ma, cho nên, nàng đứng tại chỗ, không có nhìn hắn…
Tiêu Diệc Nhiên cũng không giận, hắn đứng dậy, người tôn quý đi tới chỗ nàng, dừng lại trước mặt nàng, đôi tay thon dài vương ra, nâng cằm nàng lên, nói: “Tiểu mỹ nhân, trong lòng nàng ngưỡng mộ bản vương, liền trực tiếp nói ra, lén lút làm gì?”
một đám người té xỉu, Nhiếp chính Vương Đông Phong Quốc, mỹ nhân chân chính thì không lọt nổi mắt xanh của hắn, một nha đầu khô quắt kia, hắn lại cảm thấy hiếm có, đúng là khẩu vị khác biệt…
Tử Lạc Vũ cảm thấy mỹ nam Vương gia tuyệt đối đang cố ý, hắn đang cười nàng lén lút chạy tới giám sát hắn.
hắn là phụ thân nàng, nàng tới xem thì có gì không đúng? thật là, nhất định nàng phải thừa nhận trong lòng ngưỡng mộ hắn sao? Mới không cho người toại nguyện…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT