Miệng Tử Lạc Vũ hóa thành chữ o, hóa ra tiểu thần côn này còn có Thuật Độc Tâm!
một bàn tay nàng vỗ lên đầu Quân Mạc Càn: ‘Mẹ nó, nhìn trộm thế giới nội tâm của người khác là đồ không có đạo đức”.
Bị gõ thêm một cái nữa, gương mặt nhỏ nhắn của Quân Mạc Càn đanh lại: “Ảo tưởng người khác cởi đồ nhảy múa là việc làm có đạo đức sao?”
“Tỷ đây là vì thăm dò ngươi, có biết không?” Nàng vung tay lên, đập trúng không khí.
“Được rồi, không cho phép ngươi lại đánh đầu ta, ta cũng chỉ có thể nghe được những chuyện có liên quan tới ta thôi, ngươi nghĩ muốn người khác cởi đồ nhảy múa ta cũng không nghe được đâu”.
TMD! Cục than nhỏ này nói chuyện thật thèm ăn đòn! Dám ở trước mặt mười tám đại lão gia nói nàng suy nghĩ người khác nhảy thoát y.
Đừng tưởng rằng nàng không thấy được mười tám đại lão gia chững chạc đàng hoàng kia đang nhịn cười, còn nữa, các ngươi muốn cười thì cười thôI! Nghẹn khổ cực như vậy làm gì?
“Tử Lạc Vũ, ngươi dám đánh ta nữa, hôm nay ta không xem bói cho ngươi”. Quân Mạc Càn thấy nàng khí thế đi tới vội vàng lên tiếng uy hiếp.
Bước chân Tử Lạc Vũ dừng lại, trên mặt tươi cười: “Phật sống, mời ngồi, tỷ không đánh ngươi nữa”.
Trong lòng Quân Mạc Càn hô “Cắt ~” một tiếng, trên mặt lại không có biểu tình gf.
“Giúp tỷ tính xem, lần này vào cung có thuận lợi không?”
Quân Mạc Càn ngồi trên bồ đoàn, tay phải đặt trên đùi bắt đầu bấm bấm ngón tay tính.
“Cục than nhỏ, người khác xem bói dùng mai ràu và đồng tiền để tính, ngươi cứ bấm bấm ngón tay như vậy liền có thể tính ra sao?” Tử Lạc Vũ nhìn hắn xem bói cảm thấy thật mới mẻ.
“Ngươi có thể yên tĩnh một chút không?” Quẻ tượng đnag bói bị một câu của nàng đánh tan.
Tử Lạc Vũ bĩu môi, an tĩnh chờ hắn.
Tính toán xong, Quân Mạc Càn trầm mặc, đôi mắt đen thâm trầ, quả nhiên là thần.
“Thế nào?” Tử Lạc Vũ thấy sắc mặt hắn nặng nề, trong lòng bắt đầu cảm thấy không yên lòng.
Sắc mặt Quân Mạc Càn dần dần khôi phục vẻ thanh tịnh, giống như những âm trầm Tử Lạc Vũ vừa thấy chỉ là ảo giác.
“Tiểu Lạc Lạc, ngươi có thể đừng đi hoàng cung không?” Lần này nàng đi, vận mệnh của Nam Việt Quốc sẽ theo đó mà biến hóa long trời lở đất, mà cái này sẽ thúc đẩy tương lai…
“Cái này chỉ sợ là không thể, chẳng lẽ không thuận lợi? Hay là ta gặp nguy hiểm?” Tử Lạc Vũ hỏi.
“không có không thuận lợi, cũng không có gặp nguy hiểm”. Nàng không có việc gì, nhưng, rất nhiều người sẽ vì nàng mà gặp bất trắc thảm hại.
“Vậy là được rồi”. Tử Lạc Vũ cười hì hì một tiếng, đi ra khỏi thiền phòng.
Quân Mạc Càn ngồi trên bồ đoàn, nửa ngày không nhúc nhích, hắn bấm bấm ngón tay tính toán mộtlần, quả nhiên, vẫn là kết quả như vậy.
Giang sơn Nam Việt Quốc chẳng mấy chốc sẽ đổi chủ, thời gian thiên hạ đại loạn cũng càng lúc càng tới gần.
hắn phải làm thế nào, mới có thể ngăn được thiên kiếp này?
“Phật sống trong thiền phòng, người rảnh rỗi không được đi vào”. Ngoài cổng vang lên một tiếng hét to.
“Để hắn vào”. Quân Mạc Càn thu hồi cảm xúc của mình, lãnh đạm mở miệng.
Tiêu Diệc Nhiên trầm mặc, trong tay hắn cầm hộ băng thanh ngọc liên, đi tới trước mặt Quân Mạc Càn, nói: “Làm thế nào ngươi mới bằng lòng giúp bản vương mở hộp Phật này?”
Quân Mạc Càn nâng gương mặt lạnh lùng lên, giọng nói lạnh như nước: “Nhiếp chính vương Đông Phong Quốc thần thanh quảng đại, tự mình có thể đi vào chùa Phật Linh như nơi không người không lẽ lại sợ hãi hộp PHật này, ta tin Nhiếp chính vương nhấ định có cách tự mình mở hộp này ra”.
Tiêu Diệc Nhiên bị Quân Mạc Càn chọc cho sắc mặt càng lạnh hơn, hắn vốn tìm tên này để thương lượng xem làm sao để hắn ta đồng ý mở hộp băng thanh ngọc liên này ra, nào biết, tên kia sĩ diện không gặp hắn, còn nói hắn gan dạ lấy đi đồ vật này, bản vương cầm đi thì thế nào chứ?
“Bản vương hỏi lần nữa, làm thế nào ngươi mới bằng lòng giúp bản vương mở hộp này ra?” Giọng nóiTiêu Diệc Nhiên lạnh lẽo như băng, trong mắt hiện lên vẻ khát máu, nếu như linh đồng không chịu, hắnkhông ngại dùng ám vệ tới nhuộm máu chùa Phật Linh.
Khi dùng ngôn ngữ không thể giải quyết được vấn đề, Tiêu Diệc Nhiên quen với việc dùng vũ lực, đó là cách hữu hiệu nhất, cũng la phương pháp mau lẹ nhất.
hắn không thể đụng tới linh đồng, nhưng ở đây còn hòa thượng chùa Phật Linh và khách hành hương, hắn không tin linh đồng mặc kệ sinh tử của bọn họ.
Con ngươi Quân Mạc Càn co rút, mặt trầm xuống, Tiêu Diệc Nhiên đây là uy hiếp trắng trợn.
“Ta có thể giúp ngươi mở, nhưng ta có một yêu cầu”. Tiêu Diệc Nhiên thắng thế, là một linh đồng, hắnsẽ không lấy tính mệnh của thường dân làm tiền đặt cọc.
“nói”. Tiêu Diệc Nhiên vẫn lạnh giọng như trước, trên gương mặt tuấn mỹ cũng không tỏ vẻ gì.
“Đầu tháng au, ta cần đi Đông Phong Quốc phổ độ chúng sinh, hy vọng Nhiếp chính Vương có thể cho ta ở lại quý phủ một thời gian”. Quân Mạc Càn nói.
“Có thể”. MI tâm Tiêu Diệc Nhiên cau lại, trực giác nói cho hắn biết yêu cầu này của linh đồng đối với hắn không phải chuyện tốt lành gì, nhưng vì Vũ nhi, hắn đành phải đồng ý.
Sau khi hai người đạt thành hiệp nghị, Quân Mạc Càn liền bỏ đi Phật chú của hộp Phật, một đóa băng thanh ngọc liên nở rộ trong hộp, tỏa ra ánh sáng thanh khiết.
Hai ngày qua rất nhanh, mặc dù Tử Lạc Vũ không bỏ được mỹ nam Vương gia, nhưng nàng vẫn phải đihoàng cung Nam Việt Quốc.
Tiêu Diệc Nhiên cũng không biểu hiện ra lưu luyến, hắn chỉ xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn của nàng, cười thần bí nói: đừng nhớ, phụ thân rất nhanh sẽ gặp con.
Tử Lạc Vũ vừa đi, vừa suy đoán ý tứ trong lời nói của mỹ nam Vương gia, có phải mỹ nam Vương gia cũng chuẩn bị đi hoàng cung Nam Việt Quốc không? Đừng chứ! Nàng không muốn thấy hoa si công chúa kia nhìn chằm chằm “phụ thân”.
Thị vệ trong cung thấy nàng đi ra khỏi chùa Phật Linh liền túm lấy ném lên một cỗ xe ngựa vô cùng tồi tệ.
trên đường đi cũng rất lắc lư, nhưng mà còn tốt, không bao lâu đã tới hoàng cung.
Tử Lạc Vũ xuống xe ngựa, người đón nàng là Liễu ma ma, bà ta mặt ủ mày chau, hình như có tâm sự.
“Tiểu Điệp, lát nữa ngươi đừng bướng bỉnh, nhận sai với công chúa, chứng tỏ ngươi và và công tử mặc áo bào đen kia không có liên quan gì, đừng để công chúa có thành kiến với ngươi, biết không?” Liễu Ma ma nắm lấy tay Tử Lạc Vũ, mặt ngoài nhìn như đang nhéo tay nàng, nhưng thật ra bà ta đang nhỏgiọng dặn dò.
Tử Lạc Vũ gật nhẹ đầu, không nói thêm gì, đã vào cung nhiều lần, lại là thân phận nha hoàn, nàng vẫn nên nhún nhường một chút.
“Liễu ma ma ta cũng sẽ giúp ngươi nói nhiều lời tốt trước mặt công chúa, đứa nhỏ như ngươi cũng không dễ dàng gì”.
“Đa tạ Liễu ma ma, Tiểu Điệp sẽ ở trước mặt Phật thay người cầu phúc”.
Tử Lạc Vũ đương nhiên biết Liễu ma ma muốn gì, người tin Phật cũng vô cùng kính Phật, cũng muốn có được sự phù hộ của Phật, nói trắng ra, chính là sợ bệnh, sợ chết, Liễu ma ma giúp nàng, lại tranh công trước mặt nàng, không phải là muốn nhận được sự chiếu cố của Phật sao?”
“Ai da, Tiểu Điệp đúng là thông tình đạt lý, càng ngày càng khiến lão bà tử yêu thích”. Mặt mày Liễu ma ma hớn hở.
Tử Lạc Vũ cười cười, không nói tiếp mà đi theo Liễu ma ma đi tới chỗ công chúa.
“Thiên Thiên công chúa, Liễu ma ma dẫn Tiểu Điệp tới”. một nha hoàn mắt sắc nói.
“Để nha đầu chết tiệt kia vào cho ta”.Thẩm Thiên Thiên dừng lại việc sơn móng tay, vênh váo tự đắc nói.
Tử Lạc Vũ theo Liễu ma ma đi vào liền thấy quần áo của Thẩm Thiên Thiên thể hiện rõ thân phận nàng ta, trên đầu cài đầy trâm quý báu, còn có cả một sắc mặt vặn vẹo nữa.
“Nhìn thấy bản công chúa còn không quỳ xuống”. “Tiểu Điệp” vừa đi lên, Thẩm Thiên Thiên liền giận dữ.
Trước kia, nha đầu chết tiệt này lần nào thấy nàng cũng run run rẩy rẩy quỳ trên mặt đâts, không dám thở mạnh lấy một cái, lần này, đừng tưởng được hưởng Phật duyên mà thoát thai hoán cốt, tiện nha đầu chính là tiện nha đầu, cả đời đều là mệnh tiện.
“PHật sống nói, tín nữ thụ ba ngày Phật duyên, có thể miễn quỳ trước Quân Vương ba nước”. Tử Lạc Vũ rất bình tĩnh nói.
Quân vương còn có thể miễn quỳ, chỉ một vị công chúa, chẳng phải càng không có tư cách bảo nàng quỳ sao?
“Ngươi đừng mơ lừa được bản công chúa, Nha đầu chết tiệt kia, quỳ xuống cho ta”. Thẩm Thiên Thiên tức giận vô cùng, căn bản không coi lời “Tiểu Điệp” nói ra gì.
Liễu ma ma nghe được những lời này của công chúa, trên trán đổ mồ hôi lạnh, liền vội vàng đi tới, run giọng nói: “Công chúa, không được đâu! Hoàng thượng chính là nhất quốc chi quân, Tiểu ĐIệp còn được miễn quỳ, ngài còn muốn nàng ta quỳ xuống, việc này vào trong tai người ngoài, sẽ bị biến tướng, đến lúc đó lại có chuyện lớn!”
Lời này mà truyền ra ngoài, chẳng phải là nói THiên Thiên công chúa muốn mưu triều soán vị? Nhưng Liễu ma ma không dám nói lời này ra ngoài, đành nuốt vào bụng.
Thẩm Thiên Thiên tuy có chút kiên ngạo, nhưng cũng không phải công chúa không biết gì. Bị Liễu ma ma ngăn lại, nàng ta liền cảm thấy giật nảy mình, phụ hoàng cho dù thương nàn ta, nhưng nếu nghe nói nàng ta có dị tâm, chỉ sợ cũng sẽ không lưu nàng ta lại, lời đồn qua lại trong cung chính là thứ đáng sợ nhất.
“Đem nha đầu chết tiệt kia nhốt vào trong kho củi cho bản công chúa”.
Tử Lạc Vũ nhìn sắc mặt Thẩm Thiên Thiên biến hóa, trong lòng cười lạnh một tiếng, đồng thời, hai tay của nàng cũng bị hai thị vệ giữ lại, nhốt vào kho củi.
Tất cả mọi người lui ra, Thẩm Thiên Thiên lưu lại tâm phúc lớn nhất của bà ta – Liễu ma ma, trong thâm cung này, người nàng ta tín nhiệm nhất, cũng chính là vú nuôi chăm sóc nàng ta từ nhỏ tới lớn Liễu ma ma.
“Thiên Thiên công chúa của ta ơi! Câu nói vừa rồi của người hù chết nô tỳ”. Liễu ma ma vẫn còn sợ hãi mà vỗ vỗ ngực.
“Liễu ma ma, THiên Thiên biết vừa rồi ta xúc động, nhưng mà, tiện nha đầu kia làm ta vô cùng giận giữ, cơn giận này không phát tiết được, tích tụ trong lòng khó tiêu”. Mẫu phi Thẩm Thiên Thiên mất sớm, từ nhỏ nàng ta đã có tình cảm sâu đậm với Liễu ma ma, cho nên, nàng ta nói chuyện với Liễu ma ma, cũng không quá đặt nặng thân phận công chúa.
“Công chúa bớt giận, Nha đầu Tiểu Điệp kia vừa thụ PHật duyên, nếu bây giờ chúng ta động vào nàng ta, cũng không ổn”. Liễu ma ma vỗ vỗ sau lưng giúp Thẩm Thiên Thiên thuận khí, trong lòng lại âmthầm cầu công chúa đừng tìm Tiểu Điệp gây phiền toái.
“không động được nàng ta, vậy tìm tỷ tỷ nàng ta”. Mắt Thiên Thiên lóe lên vẻ ác độc, mấy kẻ đê tiện kia, cần phải tra tấn thật tốt một phen.
“Công chúa, tiện tỳ Vân Lam kia không phải thường bị Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử tàn phá sao? thậtra công chúa không cần…”
“Được rồi, Liễu ma ma, người không cần nói nhiều, tức giận này ta không thể không trả”.
Thẩm Thiên Thiên đưa tay ngăn cản Liễu ma ma, nàng ta có chút nghi hoặc nhìn thoáng qua Liễu ma ma, lần này trở về, Liễu ma ma luôn vô tình hoặc cố ý giúp nha đầu Tiểu Điệp chết tiệt kia nói chuyện?
Tử Lạc Vũ bị giam trong một kho củi đen sì, nàng ngắm nhìn bốn phía, thật đúng là kho củi, tất cả đều là cành khô lá vụn.
không tới một lát, kho củi được mở ra, Tử Lạc Vũ cười một tiếng: “Đầu gỗ lớn, sao ngươi lại tới đây”.
Nguyệt Sắc cười khổ nói: “Tiểu chủ tử, thuộc hạ thay người tới giam ở phòng chứa củi”.
Tử Lạc Vũ cười tới hai vai run rẩy, chỉ trên mặt đất nói: “Chỗ này không có chỗ nào là sạch cả, đầu gỗ lớn nhà ngươi ngủ ở đâu?”
Tử Lạc Vũ cười càng vui hơn, thật ra, bạn nhỏ ánh trăng này vẫn rất đáng yêu, đứng ngủ thật đáng yêu, hắn còn nghĩ ra được chuyện này”.
“Phụ thân ta tới?” Nàng dò hỏi.
“Phải, chủ tử ở trong chính phòng chờ tiểu chủ tử”. Nguyệt Sắc thật lòng cảm giác được, sinh hoạt của hắn ở Nam Việt Quốc này sẽ càng lúc càng khổ bức.
hắn không phải chỉ dịch dung thành bộ dáng của Tiểu Điệp, mỗi đêm còn phải luyện Súc Cốt Công, còn phải đứng ngủ giữa một đám củi khô, loại cuộc sống không phải con người này, rốt cuộc phải kéo dài bao lâu?
“Trong phòng?” hoàng cung Nam Việt Quốc nhiều phòng như vậy, nàng làm sao biết được ở phòng nào,
Nguyệt Sắc chỉ chỉ ngoài cửa, nước mắt thương tâm nói: “Sư huynh sẽ dẫn tiểu chủ tử đi”.
Cùng là ám vệ, vì sao mệnh của sư huynh luôn tốt như vậy? Còn hắn lại càng lúc càng khổ?
Tử Lạc Vũ đi ra ngoài xem xét, là đại thúc áo đen lần trước đưa nàng đi chùa Phật Linh, khóa trách hành vi cử chỉ giống bạn nhỏ Nguyệt Sắc như vậy, hóa ra, là một đôi sư huynh đệ!
“Đại thúc, lại gặp rồi!” Nàng nhiệt tình chào hỏi.
“Tiểu chủ tử” Đại thúc áo đen cung kính nói.
:Đại thúc, vì sao lúc nào trên mặt người cũng đeo mũ sa đen? trên mặt bị bệnh mẩn ngứa sao?”
“…” Đại thúc nào đó rất im lặng.
Rất nhanh, Tử Lạc Vũ liền theo đại thúc im lặng đi một đường vào trong phòng mỹ nam Vương gia.
“Phụ thân, sao người lại tới đây?” Tử Lạc Vũ vui vẻ nhảy nhót tới bên cạnh Tiêu Diệc Nhiên, khó trách hắn bảo nàng đừng nhớ hắn, hóa ra, hắn tới nhanh như vậy.
“PHụ thân sợ Vũ nhi quá nhớ phụ thân, cho nên liền đến đây”. hắn đưa tay ôm nàng lên trên đùi, thân mật nhéo nhẹ cái mũi nhỏ của nàng.
“Phụ thân, Vũ nhi đã không còn nhỏ, người có thể đừng nhéo mũi với xoa đầu con không?” Cái đầu nhỏcủa nàng lắc lắc, hất tay hắn ra, gương mặt nhỏ nhíu lại.
“Được, chờ con ăn băng thanh ngọc liên thứ ba rồi, phụ thân sẽ không nhéo mũi và sờ đầu Vũ nhi nữa, có được không?” hắn mỉm cười nói, bản tay lại xoa xoa đầu nàng, giống như đâ là một động tác rất quen thuộc, cứ tự nhiên mà hành động như vậy.
Tử Lạc Vũ liếc mắt nhìn hắn một cái, bắt đầu la hét muốn ngủ.
Tiêu Diệc Nhiên cũng không nói gì thêm, ôm nàng lên giường, cởi áo chuẩn bị đi ngủ.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Tử Lạc Vũ ôm cánh tay Tiêu Diệc Nhiên nói thầm: “Phụ thân, ngày mai người phải nhắc nhở con không được ngủ quá mức”.
“Được” hắn hòa nhã nói.
“Phụ thân, tiến cung rồi, không cho phép nhìn công chúa kia”.
“Được”.
“Phụ thân, ở trong cung, mỹ nhân mà Hoàng thượng ban thưởng cho người cũng không được nhận”.
“Được”.
“Phụ thân, trong cung đều có mỹ nhân câu dẫn người, người cũng không được nhìn”.
“Được”.
“Phụ thân… Á…” Người nào đó bị bị miệng.
Triền miên qua đi.
“Vũ nhim về sau trong mắt phụ thân chỉ có mình con, được không?”Vị vương gia nào đó thâm tình nói.
“…” Mặt Tử Lạc Vũ đỏ ửng, chôn đầu vào cánh tay hắn.
------- nói với người xa lạ-----
Tác giả có chuyện: Nam Việt Quốc bị nuốt, thiên hạ đại loạn, mọi người có chút chờ mong nào không, ha ha….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT