Phạm Khinh Ba cầm lấy thiếp mời, nhìn thấy một hàng
danh xưng mở đầu kia thì run rẩy không ngừng. Những người giang hồ này không
biết đã bị Thư Sinh cho hố bao nhiêu lần mới dưỡng thành tư tưởng cảnh giác thế
này a, viết ra một danh xưng dài như này làm cho người ta không có cách nào
chống chế giả ngu —— “Họ Thư tên Sinh tự Cần Chi giang hồ bài danh Ngân Bút Thư
Sinh Thư đại hiệp”. Run rẩy a run rẩy, nhưng trong lòng nàng lại tự nhiên nảy
sinh một loại cảm giác đại loại như là “Có chồng như thế, cũng có chút quang
vinh”… Bệnh khác người cũng bị lây sao?
Có điều nàng cũng rất khác người rồi. “Ta nói a Thư
Sinh, sao ngươi biết cái này gửi nhầm?”
Thư Sinh như lẽ đương nhiên nói: “Vi phu không có ngân
bút, đương nhiên không phải Ngân Bút Thư Sinh gì đó.”
Phạm Khinh Ba khom người, khiêm tốn hỏi lại: “Ngượng
ngùng, vậy tướng công đại nhân ngài cảm thấy họ Thư tên Sinh tự Cần Chi ở trước
này là để trang trí sao?”
Thu Sinh suy tư thêm một lúc, lập tức ra vẻ am hiểu nói:
“Có lẽ là người trùng tên trùng hộ trùng tự cũng không biết chừng.”
Phạm Khinh Ba đứng thẳng dậy, khóe miệng co giật, cười
sáng rực một cách giả tạo, “Ta nói a tướng công đại nhân thân yêu, có phải ngài
cảm thấy tên ngài là đặc biệt có trào lưu, đặc biệt phổ biến đại chúng không?”
Cuối cùng Thư Sinh cũng phát hiện khẩu khí của nàng
không thích hợp, vô cùng thức thời im miệng lại.
Trước khi thành thân, những lúc nàng giả vờ giả vịt để
châm chọc khiêu khích hắn thì thường gọi hắn là Thư công tử Thư đại hiệp, sau
thành thân rồi danh xưng của hắn đúng là càng ngày ngày nhiều. Khi tức giận là
vị công tử này, khi không có việc gì thì bị gọi là Thư ngốc tử, khi tâm trạng
tốt hay cần nhờ vả thì gọi tướng công, khi châm chọc chế giễu thì thêm từ đại
nhân vào cùng với kính ngữ “ngài”.
Hiện giờ có ba chữ nhìn như vô cùng thân thiết kia,
hiển nhiên là minh bao ám biếm*, trong trào phúng lại mang theo nhàn nhạt khinh
bỉ, trong khinh bỉ lại có hơi hơi bất lực, mà hắn với những tình huống thế này
thì càng nhiều lời càng nhiều sai, chỉ có cách niêm phong ngôn ngữ mới có thể
giữ được mình.
(*minh bao ám biếm: dịch đúng từ là: ngoài sáng thì
tán dương, trong tối đích thị châm biếm, có nghĩa là: ngoài mặt thì là khen
nhưng thực chất là ngầm châm biếm)
Lúc này đối với Thư Sinh mà nói, trong cuộc đời hai
mươi tám năm trở về trước, chưa bao giờ hắn cảm thấy mình có thiên phú sát ngôn
quan sắc* như thế, cũng chưa bao giờ nghĩ có một ngày sẽ phải sử dụng công phu
sát ngôn quan sắc điêu luyện hoa mĩ thế này. Nhưng mà gặp phải Phạm Khinh Ba
biểu cảm phong phú lại thường thường chứa nhiều tầng hàm ý như vậy, thế là vô
tình không biết từ khi nào đã thắp sáng nên loại chức năng này, từ đấy về sau
hãm sâu trong đó, không thể tự kiềm chế, đương nhiên đối tượng cũng chỉ giới hạn
ở một mình Phạm Khinh Ba.
(*sát ngôn quan sắc: thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc
mặt – Quick Translator)
Phạm Khinh Ba thấy hắn yên lặng thì cũng tự bình tĩnh
xuống.
Tuy nàng không ngại có cuộc sống náo nhiệt muôn màu
muôn vẻ một chút, nhưng hết thảy phải lấy điều kiện tiên quyết là an toàn, cho
nên nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ trở thành nhân vật gì trong giang hồ. Nguyên nhân
loạn lạc ở cổ đại có hai, chính là giang hồ đẫm máu và chính trị rối ren. Cảnh
tàn sát khốc liệt trong giong hồ bình thường đều ở những nơi núi cao hoàng đế
xa, mà phản loạn gì đó, kinh thành cũng là nơi có phòng tuyến che chở vững chắc
nhất. Nói ngắn lại, dưới chân thiên tử là an toàn nhất, đây cũng là nguyên nhân
mà nàng lựa chọn định cư ở đây.
Nếu phải dán cho bản thân một nhãn hiệu cuộc sống,
nàng hy vọng đó là cuộc sống phố phường, mà không phải là ân oán giang hồ.
Nếu như nhận được thiếp mời này vào vài ngày trước,
phản ứng của nàng chắc chắn sẽ là “Thư Sinh ngươi không ngại thì chúng ta ly
hôn đi”, nhưng hiện giờ lại khác rồi. Tình cảm trong lòng biến hóa cực nhanh,
chính nàng cũng trở tay không kịp. Nàng phát hiện mình thế mà lại đang suy nghĩ
xem nên giúp Thư Sinh giải quyết lời mời này thế nào, bởi vì nàng biết so với
mình, tâm ý không muốn giao thiệp cùng giang hồ của hắn chỉ có hơn chứ không
kém.
“Ngươi làm gì?” Nàng đột nhiên nhìn thấy hắn cầm thiếp
mời nghiêm cẩn gấp lại.
Thư Sinh vừa bận rộn vừa ngẩng đầu cực kì hưng phấn
nói: “Nương tử, nếu là cầm nhầm thiếp của người ta, chúng ta trả nó về đi, bắn
tên trở lại là xong!” Nói xong, thư tín trên tay đã khôi phục thành hình dáng
chưa mở ra, sau đó hắn đi về phía bàn lấy một phong bì thư còn nguyên vẹn trong
ngăn kéo ra, lại bắt chước viết lại chữ viết trên mũi tên “Kính gửi Ngân Bút
Thư Sinh”, đại công cáo thành*!
(*đại công cáo thành: đã hoàn thành việc lớn)
Phạm Khinh Ba giương miệng xem xong một loạt động tác
này, run rẩy không thôi.
“Tướng công, không phải ngươi là người đọc sách chính
trực ngay thẳng sao?” Vì sao loại chuyện làm giả thư tín lại làm thuận tay như
thế này a?
“Thế nên mới không thể nhận thư gửi cho người khác nha
nương tử.” Khóe môi Thư Sinh cong lên, cười đến người vật vô hại.
Phạm Khinh Ba đã hoàn toàn không còn hơi đâu đi tìm
hiểu nghiên cứu rốt cuộc hắn là điên một cách tự nhiên hay là giả heo ăn thịt
hổ nữa, chỉ muốn hỏi: “Tên này của người muốn bắn trả về đâu? Ngươi biết địa
chỉ người gửi hay là địa chỉ của cái người mà ngươi gọi là ngươi nhận chân
chính?”
Thư Sinh sửng sốt một chút, tiện đà trong đầu chợt lóe
lên một tia sáng, “Gửi đến nơi của người đứng ra tổ chức đại chiến binh khí là
được rồi.”
Phạm Khinh Ba tìm một cái ghế ngồi xuống, xoa trán
tiếp tục nói: “Ngươi thấy tên của ngươi có thể bắn tới tận Giang Nam hả?” Đại
hội võ lâm lần trước đều tổ chức ở Giang Nam, tên này là cung tên nha, tướng
công nhà nàng sẽ không bắt nó biến thành hoả tiễn chứ? Có thể ngang dọc núi
sông nam bắc sao?
“Sao lại muốn đi tận Giang Nam?” Thư Sinh dường như vô
cùng hưởng thụ vẻ mặt không biết làm sao của nương tử nhà hắn đối với hắn, cười
tủm tỉm ngồi xuống cạnh nàng, không nhịn được lấy tay chạm vào mặt nàng, “Gửi
đến quán trà Tiêu Dao là được rồi a nương tử.”
Phạm Khinh Ba lập tức trừng mắt, “Cái gì?”
Thư Sinh còn chưa kịp trả lời liền nghe thấy “ba” một
tiếng cửa bị đẩy ra, một luồng gió xoáy đến, tay hắn bị ngăn cản. Ánh mắt lạnh
lùng, nâng tay đang muốn đánh trả, nhưng vì người kia phóng cho hắn ánh mắt oán
độc quá mức quen thuộc mà dừng lại. Nhìn chăm chú một chút, quả nhiên là Phạm
Bỉnh mới ra ngoài trở về, biểu tình âm trầm lập tức trở nên nhu hòa một chút:
“Thủ Hằng, ngươi về rồi.”
Phạm Bỉnh đương nhiên không tiếp thu nổi thiện ý yêu
ai yêu cả đường đi của hắn, chỉ cảm thấy tên họ Thư này đổi sắc mặt cực kì
nhanh, quả nhiên không phải là người lương thiện!
“Chủ nhân, sự kiện lớn!” Sau khi dùng ánh mắt giết
người phóng đến Thư Sinh một lần lại một lần, Phạm Bỉnh rốt cục nhớ lại mục
đích ban đầu, chỉ vào đầu đề tờ báo nhỏ reo lên với chủ nhân nhà mình: “Tin tức
của quán trà Tiêu Dao nói, lần này đại chiến xếp hạng binh khí sẽ cử hành tại
kinh thành!”
“Đùa cái gì thế!” Phạm Khinh Ba giằng lấy tờ báo nhỏ,
đọc nhanh như gió, “Điên rồi sao? Dưới chân thiên tử làm cái trò đại hội võ lâm
gì? Triều đình và giang hồ luôn luôn nước giếng không phạm nước sông* không
phải sao? Đợi chút, là đương kim thánh thượng mời nhân sĩ võ lâm đến kinh
thành?!”
(*nước giếng không phạm nước sông: không xâm phạm,
đụng chạm lẫn nhau.)
“Đúng vậy.” Phạm Bỉnh đúng lúc lấy ra cáo thị niêm yết
rất to mà hắn trộm về.
【 Hiện tại nghe tin giang hồ võ lâm vốn có tranh đấue
xếp hạng Binh Khí Phổ, năm năm đấu một lần, nay vừa vặn đến ngày, trẫm chân
thành mời hào kiệt thiên hạ tề tụ tại kinh thành, cùng chung tay với dân chúng
kinh thành vào hoạt động lớn. Do đó thông cáo nội tình cùng với bá tính trăm
họ. 】
Phạm Khinh Ba nhìn cáo thị hoang đường đến cực điểm
này, thì thảo tự nói: “Ta còn tưởng rằng tháng trước hắn ban bố pháp lệnh đạo
sĩ có thể kết hôn sinh con, hưởng đãi ngộ như một viên chức triều đình đã là
không từ thủ đoạn rồi, không thể tưởng được chưa đến một tháng sau hắn ngang
nhiên lại làm ra việc thế này… mời tổ chức đại hội võ lâm tại kinh thành… Sao
hắn có thể nghĩ ra một chiêu cay độc như vậy chứ?”
(anh hoàng thượng đang cố tình làm hôn quân để sớm bị
phế truất, đúng là không từ thủ đoạn = =!)
Việc này chính là đem đủ mọi loại người giang hồ đến
dưới chân thiên tử, so với hai đại cao thủ quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm thành
gì đó còn hung tàn hơn, quân đội phụ trách phòng vệ kinh thành hẳn sẽ hận chết
hắn. Hắn muốn thoái vị lại bị cưỡng bức nên dẫn đến tinh thần thác loạn sao? Mà
chưa có người nào ngăn cản hắn à?
Ngay lúc Phạm Khinh Ba bái phục hết sức cử chỉ điên rồ
của đương kim thánh thượng, Thư Sinh đã hoàn thành trọn bộ việc nhảy lên nóc
nhà phóng nhà phóng tên đến quán trà Tiêu Dao rồi trở lại thư phòng. Hắn đẩy
Phạm Bỉnh luôn chắn trước bọn họ ra, nghiêm túc nói: “Nương tử, hiện giờ mọi
việc xong xuôi rồi, chúng ta tiếp tục đi?”
“Ha? Tiếp tục cái gì?” Trong đầu Phạm Khinh Ba đang
đặc như hồ dán.
“Nàng nói xin lỗi, còn nói nàng muốn vì phu, nàng còn
chưa có trả lời ——” đột nhiên hắn đỏ mặt, chuyển hướng Phạm Bỉnh, “Thủ Hằng,
ngươi đi ra ngoài đi, vi sư có chuyện cần nói với sư nương ngươi.”
Phạm Bỉnh tất nhiên là không thuận theo, hắn nheo mắt
lại, bộ mặt hồ nghi nhìn chằm chằm Thư Sinh, “Sao ngươi đỏ mặt? Ngươi muốn làm
gì chủ nhân nhà ta? Làm chi đuổi ta đi? Chột dạ a? Hừ, ta phải bảo vệ chủ nhân,
mới không cho ngươi đạt được mục đích đâu!”
“Khụ khụ, Phát Bệnh, ngươi ra ngoài trước đi.” Phạm
Khinh Ba dường như đã kịp phản ứng lại, mặt cũng có chút hồng.
Phạm Bỉnh nhìn hai người trước mặt trước trước sau sau
chả hiểu ngượng ngùng cái gì, trong lòng khó chịu, thế như hắn nô tính kiên
cường, nghe lời chủ nhân thành thói quen, chỉ còn cách tâm không cam tình không
nguyện đi ra ngoài. Không đến hai bước chợt nghe hai người phía sau đồng thanh
nói: “Không có việc gì nữa thì đừng trở lại.” Hắn căm giận quay đầu lại, chỉ
thấy hai người đột nhiên ăn ý kia liếc mắt nhìn nhau một cái, lại đỏ mặt một
trái một phải quay đi —— khinh người
quá đáng! Hắn nặng nề hừ một tiếng, ngẩng đầu lên, quyết định muốn phản nghịch
một lần!
“Ta, không, đi, đâu,!”
Thư Sinh yên lặng nhìn hắn một cái, rũ mắt cầm tay
Phạm Khinh Ba, “Chúng ta trở về phòng được rồi.” Hắn thật biết nghe lời a.
“Này!”
Phạm Bỉnh không thích loại cảm giác bị gạt bỏ ở ngoài
này, nhấc chân định đuổi theo, lại thấy cánh tay để không của Thư Sinh kia khẽ
nhấc một chút, bắn về phía sau. Hắn chỉ kịp thấy động tác của tên kia, lại hoàn
toàn không kịp tránh né, huyệt đạo toàn thân bị điềm, không thể động đậy, cũng
không thể nói, chỉ có thể không tiếng động gào thét: con mẹ nó ngươi đã tự phế
võ công rồi sao còn có thể làm được loại động tác điểm huyết giữa khoảng không
cấp đại sư* yêu cầu cao siêu này!
(*cấp đại sư: bậc thầy, nói chung là rất giỏi trong
lĩnh vực gì đó)
Bên kia, Phạm Khinh Ba đi theo Thư Sinh trở về phòng,
đó rõ ràng là tân phòng nhưng nàng và Thư Sinh còn chưa ngủ cùng nhau ở đó lần
nào.
Vừa mới vào phòng, mới đóng cửa lại, quay đầu chống
lại ánh mắt cực nóng của hắn, ngực nàng nóng lên, nhất thời đã quên muốn giải
thích cái gì. Miệng có chút khô, theo bản năng liếm liếm môi, vô ý dụ hoặc, lại
xoay mình thấy trong mắt hắn toát ra hỏa diễm, phút chốc cúi người ngậm lấy mọi
lời nói của nàng. Lưng nàng áp vào cửa, có chút đau, lại rất nhanh bị cảm giác
tê dại trên môi mang đến khoái cảm, nàng ôm lấy hắn, đang muốn nhiệt tình hôn
lại, hắn lại lùi một chút.
Nếu không phải tình thế trước mắt rất nóng bỏng, nàng
thật là có chút muốn cười, nam nhân đều ngây thơ như vậy sao? Cố ý không nhớ
tên người khác?
Nàng thật vất vả mới áp chế tâm tư vì động tình mà hỗn
loạn, cố hết sức trả lời rõ ràng: “Đã từng thích, nhưng bởi vì biết không có
khả năng nên đã đè nén tình cảm của bản thân, chưa từng cùng nhau phát triển.
Hơn nữa từ khi bị ngươi quấy rầy liền
không rảnh thích hắn.” Đây là sự thật, từ khi quen biết Thư Sinh nàng liền
không có một ngày sống yên ổn, còn chả có phong hoa tuyết nguyệt*, dần dần, cảm
giác gì đó đều phai nhạt.
(*phong hoa tuyết nguyệt: tình yêu trai gái.)
Thư Sinh miễn cưỡng vừa lòng với đáp án này, nhéo nhéo
vành tai nàng, nhưng không có buông cái tay đang che mắt nàng ra. Nàng không
thấy rõ vẻ mặt hắn, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, tiếng lụa tơ tằm bị xé rách, sau
đó một đoạn xiêm y thay thế tay hắn che ở mắt nàng.
Không đợi nàng kháng nghị, hắn khe khẽ hôn lên môi
nàng một chút. Nhiệt tình của nàng lại bị khơi mào, nâng tay ôm lấy cổ hắn, đón
nhận chính là một trận lang hôn*. Lần này hắn chẳng những không ngăn cản, còn
phối hợp vô cùng hăng say, thậm chí cách lớp xiêm ý bắt đầu nhào nặn trước ngực
mềm mại của nàng. Nàng khẽ rên một tiếng, hai chân như nhũn ra. Đột nhiên cảm
thấy dưới chân nhẹ bẫng, nàng bị bế lên, hắn ngồi xuống trên giường, đặt nàng
an ổn trên đùi mình, động tác trên môi trên tay càng thêm phóng túng.
(*lang hôn: sói hôn, chắc là cực kì mãnh liệt)
Bởi vì mắt bị che lại, các giác quan khác trở nên mẫn
cảm cực kì, lưỡi hắn chơi đùa cùng nàng, tay hắn đang đùa giỡn cầm bộ ngực của
nàng, có chút đau, lại làm nàng hưng phấn, □ của
hắn ở dưới mông nàng, nhiệt tình căng ra cực nóng. Nàng mơ mơ hồ hồ đã biết
nguyên nhân vì sao hắn đột nhiên chủ động như vậy, nhưng không có cách nào
không theo ngọn lửa đã được gợi lên, đang là mùa lang sói a…
Ngay tại lúc nàng khó chịu muốn cởi quần áo của hắn,
lại bị cầm tay. “Hôm đó vì sao lại đuổi theo người đó ra ngoài?”
Ô ô phủi sạch quan hệ, một chút cũng không công bằng
a, nàng sắp bị cởi hết mà hắn vẫn quần áo chỉnh tề! Trong lòng đang chửi mắng,
ngoài miệng vẫn không thể không chịu thua, yếu ớt trả lời:“Bởi vì phát hiện ra
bản thân thực ra không thích hắn đến như vậy, còn chậm trễ hắn lâu như thế, cho
nên đi nói một tiếng xin lỗi, về sau càng thêm yêu tâm sống thoải mái qua ngày…
Nha, tướng công, đừng có ngừng…”
Nàng không nhịn được kêu lên nàng muốn, không nhịn
thấy động tác vô cùng phóng đãng tà tứ trên tay hắn, trên mặt lại mâu thuẫn vì
sự thành thực của nàng mà lộ vẻ vừa thẹn vừa giận, cắn răng mắng nàng một câu:
“Không biết xấu hổ!” Hắn cũng không rõ mình mắng nàng vì câu nói ích kỉ công
khai phía trước, hay là tiếng rên phóng túng phía sau nữa.
Mặt hắn càng đỏ hơn, trước khi hoàn toàn chặn cái
miệng cả ngày chỉ thích nói hươu nói vượn của nàng lại thì nói thêm một câu: “Gia
quy Thư gia điều một, Phạm Khinh Ba không được đuổi theo nam nhân ngoài chồng
là Thư Sinh này!”
Hai người đổ trên giường, vội vàng thăm dò thân thể
lẫn nhau, mảnh vải che mắt nàng rơi xuống vì sự triền miên kịch liệt giữa
hai người. Ngọn lửa dục vọng tích lũy mấy ngày đã thành lửa cháy lan ra hết
đồng cỏ, càng lúc càng không thể cứu vãn. Cuối cùng khi tên đã lên dây, hắn lại
dám đè nén không bắn, nỗ lực không nhìn sự khát cầu của nàng, mím môi, nhíu
mày, cố chấp hỏi: “Vi phu tốt, hay là đồng nam tốt?”
Toàn thân nàng cứng đờ, trong đầu nhanh chóng hiện lên
vô số ý nghĩ, cuối cùng nhắm chặt mắt, hít sâu một hơi đột nhiên dùng sức.
Hắn bất ngờ không phòng bị bị nàng áp dưới thân, chỉ
thấy ánh mắt nàng có chút thâm trầm, khóe môi lại dấy lên một nụ cười quỷ dị,
“Tướng công đại nhân thân yêu nhất nhất của ta, vi thê cảm nhận được rất sâu
sắc là ngài tuy đọc đủ mọi thứ sách nhưng tính giáo dục* lại thiếu hụt trầm
trọng, nếu ngài không ngại vi thê sẽ dạy cho ngài một khóa học sinh lý hình
tượng sinh động hoạt bát lý thú được không?”
(*tính giáo dục: dạy dỗ, chỉ bảo trong mặt.. hừm… tình
dục)
Rốt cục hắn cùng phát hiện ra đại sự không ổn.
Biểu tình của nàng làm cho hắn cảm thấy dường như mình
vừa hỏi một vấn đề vô cùng ngu xuẩn, mà vì hỏi vấn đề này nên sắp sửa phải trả
giá đại giới* rất lớn, danh xưng chưa bao giờ thăng cấp lên “Tướng công đại
nhân thân yêu nhất nhất” đã nói cho hắn biết —— đại giới này, hắn không thể
tưởng tượng nổi.
(*đại giới: chi phí, giả phải trả)
Spoil nầy, cơ mà nó ở chương nào thì chưa chắc nha
*cười man rợ*
“Niệm tình trên lớp người nghiêm túc nghe giảng, học
nghề có thành tự, ta quyết định cho ngươi tốt nghiệp trước.”
“Nàng xác định?” Đôi mắt hắn trầm xuống.
“Đương nhiên xác định, có điều.” —- “Tướng công, mau
tới, chúng ta tuyên dâm đi!”
-----
“Nếu nương tử khóa học của nàng xong rồi, vậy đến
phiên vi phu.”
—-
Nàng bỗng dưng trừng lớn hai mắt, “Ngươi điểm huyệt
ta?” Tứ chi toàn thân nàng hoàn toàn không thể nhúc nhích.
—-
“Ngươi muốn làm gì? Ưm ưm!” Hắn hôn lên môi nàng, khác
hẳn với trước kia, kịch liệt lại cuồng bạo.
“Bài học hôm nay vi phu dạy nàng rất đơn giản, chỉ có bốn chữ.”
“Cái gì?” Tư duy của nàng bắt đầu có chút mơ hồ.
“Xuất giá tòng phu.” Từng chữ phun ra, nàng bị ném lên
trên giường, một bóng đen áp xuống…
————-
Trước tình cảnh tứ chi không có sức lực hoàn toàn bị
động vô cùng không có cảm giác an toàn, nàng bắt đầu không có cách nào khống
chế tiếng rên rỉ thét chói tai hổ thẹn chưa từng có của bản thân.
“A… Tướng, tướng công… Đem ta, á huyệt cũng điểm đi…”
“Nương tử kêu rất khá, điểm rất đáng tiếc.” Nói xong
tiến vào rất sâu một lần nữa , “Ưm a!”
————-
“Ưm, giải huyệt phải không? Được.”
Nàng còn chưa kịp cao hứng động đậy tứ chi, cả người
đã bị lật lại, quỳ ghé vào trên giường.
“Nương tử, thỉnh nắm lấy thành giường.”
“…” Đây là ngươi giải huyệt mục đích sao khốn kiếp!
-------------
“A a… Đau chết cha…”
---
“Nói năng bậy bạ, nên phạt!” ———–
“A a a… Không cần… Chậm, chậm một chút nha khốn kiếp!
Ta muốn giết ngươi… Nga…”
hớ hớ Ta chỉ spoil một số lời nói quan trọng nha, giữa
“—-” là những đoạn miêu tả =)))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT