Nữ nhân ngay ngày tân hôn đầu tiên liền lắc lư chạy
khắp các đường, có phóng mắt cả kinh thành thì đại khái cũng chỉ có một mình
Phạm Khinh Ba. Nhận được ánh mắt của người qua đường dạng ” làm sao nàng ta có thể ở chỗ này” khiến cho trong
lòng nàng cũng vô cùng buồn bực. Trong nhà có hai sinh vật giống đực một lớn
một nhỏ không ngừng cãi lộn, ầm ầm ĩ ĩ chán rồi lại kéo đến nhờ nàng phân xử.
Nàng vừa mở miệng lại bị tiếng của bọn họ át đi. Nàng thật sự cảm thấy bản thân
giống cái bóng đèn thừa bèn dứt khoát đi ra ngoài kiếm ăn.
“Phạm đại tỷ thật lâu không thấy tới, muốn ăn cái gì?”
“Bánh bao hấp nhỏ, canh cá.”
Tiểu Chính đón khách càng mời nhiệt tình thì sự buồn
bực trong lòng Phạm Khinh Ba lại càng sâu sắc. Ở nơi khác thì khá tốt, người
người đều gọi nàng một tiếng Phạm chưởng quầy. Còn lúc trở lại phường Thanh Mặc
thì mọi người hiển nhiên tương đối nhiệt tình hơn. Hàng xóm thân cận đã kêu
nàng là Tiểu Phạm, còn lại một ít người nửa đời không quen đều nhất loạt gọi
nàng là đại tỷ. Đây là thời cổ đại mà, hơn hai mươi tuổi là đã không thịnh hành
cách gọi cô nương với tiểu thư mà đều phải gọi là đại tỷ, sau hai ba năm phỏng
chừng còn phải thăng cấp làm đại nương.
Nói đi nói lại thì nàng đã lập gia đình, chẳng lẽ
những người này không định gọi nàng là Thư phu nhân hoặc là Thư tẩu tử sao?
—— Thư Sinh, cảm giác sự tồn tại của ngươi quá thấp.
Tháng bảy phát ban, đúng lúc vụ mùa. Kiếp trước Phạm
Khinh Ba thích nhất là mùa hạ, bởi vì có thể mặc sức trang điểm, nhưng mà hiện
tại nàng lại thích mùa thu hơn. Kinh thành đông xuân hai vụ lạnh lẽo đều làm
người ta giận sôi, hè thu thì nhiệt độ không khí đối với thể chất máu hàn của
nàng mà nói kỳ thực là xấp xỉ như nhau. Nhưng mà mùa thu càng dễ dàng cho nàng
ăn mặc làm nổi bản thân mà không bị người ta lườm nguýt. Mùa hè ăn mặc quần áo
hơi hợp một chút nhất định phải để lộ ra nhiều nơi cần trang điểm nên thật
phiền toái.
Lại nói tiếp, Thư Sinh đại khái là người duy nhất đối
với điều này hoàn toàn không phát giác ra sự khác thường thi phải? Vì vậy gặp
được Thư Sinh hẳn là may mắn của nàng, dù sao đến chính nàng còn không quen
nhìn. Lúc trước nàng còn tưởng rằng hắn chưa từng ôm nữ nhân, nhìn mấy cuốn
sách quái thư rồi hình thành tưởng tượng sai lầm cho rằng nữ nhân đều như vậy.
Nhưng hiện tại sự thật chứng minh hắn vẫn có kinh nghiệm, vậy nhận định kỳ quái
kia của hắn là có từ đâu tới đây?
Một hồi nhạc đám cưới từ xa đến gần cắt đứt suy nghĩ
của Phạm Khinh Ba.
Nàng gọi tiểu nhị mang đồ ăn đến đang định đi “Aiz,
Tiểu Chính, đây là việc hỉ nhà ai vậy?”
“À, là nhà cô nương Thu gia. Nghe nói là phải gả đến
Tấn Thành. Dù không tính quá xa, nhưng cũng phải đi đường đến hai ba canh giờ.
Vậy không quá giờ ngọ thì nhà chú rể sẽ đến đón dâu. Aizz, nói như thế nào mà
gả liền gả làm anh của ta phải thương tâm một trận.”
Tiểu Chính đang nói những lời lo lắng của huynh
trưởng, điệu bộ đã có vẻ hơi không đồng tình. Hiển nhiên là mầm tình chưa nảy
nên, đối với việc nam nữ hẳn chưa hiểu rõ hết.
Tiếng nhạc càng ngày càng gần, một đội ngũ đi từ đường
nhỏ ra. Người đi đầu thân khoác lụa đỏ đeo hồng tú cầu cưỡi con ngựa cao to hẳn
là chú rể nhỉ? Nghĩ đến Thu Ý cô nương từng thích Thư Sinh, Phạm Khinh Ba nhịn
không được mà nhìn nhiều lần. Dáng người khôi ngô cao lớn, tướng mạo trịnh
trọng, vẻ mặt cân đối có vẻ khí thế bất phàm. Rất dễ nhìn, có điều so với loại
hình tao nhã mà Thu Ý cô nương ưa thích thì hình như cách nhau khá xa, nhưng
thật ra tương đối phù hợp với thẩm mỹ của nàng.
Đang mải đánh giá thì đột nhiên phát hiện bên cạnh
người có một ánh mắt quỷ dị. Nàng quay đầu, chỉ thấy Tiểu Chính với vẻ mặt phức
tạp đang nhìn nàng.
Tức thật, không phải là hắn đã thấy nàng nhiều lần rồi
sao, nàng cũng không phải dân nam ra phố, hắn có vẻ mặt gì vậy? Hừ hừ, đừng
tưởng rằng hắn ngậm miệng thì nàng nghe không ra hắn đang nói “Lão Thư làm
chồng thật đáng thương”! Còn trên mặt nàng là viết bốn chữ “Hồng hạnh xuất
tường*” sao!
(*ngoại tình)
“Ngừng tưởng tượng lại!” Phạm Khinh Ba vỗ vỗ bàn “Bạn
trẻ Tiểu Chính, cháu của ta, đừng nghĩ nhiều nữa được không. Đại tỷ của ngươi
chỉ là tò mò người có thể khiến cho bông hoa của ngõ ta vội vã xuất giá trên
đường là thần thánh phương nào thôi.”
Tiểu Chính cúi xuống, lập tức lắc đầu nói: “Người đón
dâu cũng không phải là chồng của Thu cô gia, chỉ là em chồng của Thu cô gia.”
Thấy Phạm Khinh Ba mặt lộ vẻ kinh ngạc, trong lòng
Tiểu Chính có chút đắc ý nên hắng giọng mà tiếp tục nói với vẻ thần thần bí bí:
“Nghe nói đại thiếu gia này của Kim gia thuở nhỏ gặp cô nương Như Ý liền mở
miệng hứa hôn. Không ngờ năm mười tuổi lâm vào cơn bệnh nặng. Từ đó tiếp theo
ốm liệt nằm trên giường không dậy nổi. Việc hôn nhân giữa hai nhà cũng trì
hoãn. Đảo mắt thì nam cũng hai mươi tư, nữ cũng mười tám. Một năm nay nhiều lần
Kim gia đã nói chuyện hôn ước với Thu gia. Hai vợ chồng Thu gia lại không muốn
gả con gái cho tên ma ốm nhưng lại sợ người ta nói bọn họ bội ước, vì vậy đắn
đo không chừng. Ai ngờ mấy ngày trước đây Thu Ý cô nương lại một lời đồng ý.
Kim gia đương nhiên mừng rỡ, chỉ sợ sinh biến liền sớm phái người đến đón dâu. Kim
đại thiếu gia bản thân ốm yếu không chịu được mệt nhọc ngựa xe nên mới nhờ em
mình đón dâu hộ.”
Nghe xong nguyên do này, Phạm Khinh Ba nửa ngày không
nói nên lời, cuối cùng cũng chỉ có thể nhạt nhẽo than một tiếng.
Trực giác của nàng cảm thấy việc Thu Ý cô nương này
đột nhiên đồng ý hôn sự hơn phân nửa có liên quan chuyện nàng thành thân với
Thư Sinh. Nhớ tới lúc Thư Sinh vừa đến thì cô ta đã cảnh cáo nàng “Không được
câu dẫn Thư công tử”… Lúc này mà nói áy náy thì rất dối trá, nói chúc phúc thì
rất giả bộ. Ngoại trừ thở dài thì nàng cũng không biết còn có thể làm gì.
Thế sự luôn luôn không theo ý người, điều người ta có
thể làm chỉ là trung thành với quyết định của mình. Sau khi sự việc xảy ra hối
hận oán trời trách đất hối tiếc bản thân thì không thể nghi ngờ là ngu xuẩn nhất, bỗng nhiên ép bản
thân đến hoàn cảnh đau buồn. Ai nói có được thứ không muốn liền nhất định là bi
kịch? Cho dù bắt phải một quân bài nát thì nàng cũng tin tưởng, giỏi về kinh
doanh vẫn là có khả năng kiếm cháo. Huống chi giờ phút này quân bài trong tay
nàng mặc dù không như mong muốn, nhưng còn xa mới gọi là nát bét.
Mặc dù vừa sờ vào quân bài này dường như liền bị lá
bài vốn có trong tay bài xích…
Phạm Khinh Ba lập tức quẳng chuyện Thu Ý xuất giá đi
để bắt đầu suy xét phương án giải quyết mâu thuẫn nội bộ nhà mình.
Trốn tránh không phải biện pháp. Nàng liền cầm bát
canh cá lập tức giải quyết hết thìa này tới thìa khác. Bỏ lại một xâu tiền liền
bước ra khỏi quán rượu nhỏ. Nàng muốn quay về nhà, lập uy! Nàng cũng không tin
một lão công đối với nàng nói gì nghe nấy, một tiểu đệ luôn nhẫn nhục chịu đựng
mà nàng lại trị không nổi?
Phạm Khinh Ba không có trực tiếp về nhà họ Thư, mà
trước tiên đi một chuyến tới nhà họ Phạm. Nàng đã sớm tính toán ổn thỏa, sau
khi xuất giá đương nhiên là chuyển sang ở nhà Thư Sinh, nhà họ Phạm sẽ để lại
cho Phạm Bỉnh. Như thế mỗi ngày tổ chức ăn chung nên nàng có thể ăn ở nhà họ
Phạm, ngủ tại nhà họ Thư. Nàng vào thư phòng cầm một hộp bút chì rồi mới đi tới
cửa đối diện. Sách và bản thảo của nàng đều sắp xếp ở trong rương đã sớm làm đồ
cưới đưa đến cửa nhà đối diện, duy mỗi cái bút chì này thì quên đóng gói.
Nàng đã chuẩn bị sẵn trong đầu muốn đi vào thì phải
tiến hành một trận giằng co kéo dài, nhưng đến cửa nhà bên cạnh lại nghe được
một tràng tiếng đọc sách.
“Nhân chi sơ, tính bản thiện, tính tương cận, tập
tương viễn …”
Ơ, hôm nay không phải Thư Sinh có một ngày nghỉ kết
hôn thì không phải lên giảng đường dạy học sao?
(giảng đường là một từ rất cổ đại nha, đừng liên hệ nó
với đại học, please ^^)
Phạm Khinh Ba nghi ngờ đẩy cửa đi vào, sau đó như thấy
ảo giác. Nhất định là ảo giác! Nàng ra sức chớp chớp mắt. Làm sao có thể được?
Nàng làm sao có thể nhìn thấy Thư Sinh và Phạm Bỉnh hài hòa như bè bạn ngồi ở
dưới tán cây, một người dạy một người học đọc tam tự kinh? Nhất định, nhất định
là do tư thế mở cửa không đúng!
Nàng thần bí lẩm nhẩm lui theo đường cũ ra ngoài cửa
rồi thành kính lại đẩy cửa đi vào –
“Nương tử, nàng đã về rồi?” “Chủ nhân, người đã về
rồi?”
Dưới tán cây hai người đồng thời quay đầu, khóe miệng
cùng cong như nhau. Đến như cả cách cầm sách đều giống nhau như đúc! Hình ảnh
Từ Tử Hiếu dùng ngựa đất giúp cha qua tà môn?! Phạm Khinh Ba lại không cách nào
lừa gạt bản thân là do tư thế mở cửa không đúng nữa, nhưng chỉ là trong nháy
mắt đã mấp máy môi “Hai người các ngươi … uống nhầm thuốc sao?”
Thư Sinh nghiêng đầu khó hiểu “Sao nương tử lại
nói vậy?”
Nàng giật mình một cái liền tỉnh hồn lại, hai
mắt đang ngớ ra trở nên sáng ngời “Cấm chỉ cựa quậy!” Nàng ôm hòm đến gần hai
người bọn họ, nheo mắt đánh giá trên dưới phải trái “Trước khi ta đi khỏi không
phải các ngươi còn tranh đấu với nhau ngươi chết ta sống sao? Làm thế nào mà
mới qua thời gian ăn một bữa cơm liền như gắn bó keo sơn vậy?”
Nhớ tới một loại khả năng, gương mặt nàng hơi hơi run
rẩy dùng một tay kéo Thư Sinh đến bên người, ánh mắt đảo qua ở giữa hai người
“Ngàn vạn lần đừng có nói với ta là các ngươi cảm thấy bái đường với nhau thì
các ngươi mới là chân mệnh thiên tử của đối phương. Có đánh chết ta cũng sẽ
không nhận vai trò làm vật hi sinh.”
“Chủ nhân người đang nói gì thế! Cái gì mà bái đường!
Còn không phải, còn không phải — hừ!”
Đúng rồi, cứ hơi động một tý liền dậm chân nổi cáu như
vậy mới là Phát Bệnh nhà nàng nha.
“Nương tử, đương kim thiên tử còn tại vị, để cho người
trong thiên hạ đều biết chân mệnh thiên tử còn có một người khác là tiểu dân
chúng ta thì vẫn không thể dễ dàng nói ra mồm, sẽ bị xét nhà diệt tộc đó. Hơn
nữa, vật hi sinh là gì? Có thể có điển cố gì chăng?”
Đúng thôi, cái dạng không hề trì hoãn hỏi một đằng đáp
một nẻo mới là Thư Sinh nhà nàng — nhưng vì sao vẫn có cảm giác bất lực …
“Nói rõ ra nào, tại sao các ngươi đột nhiên không đánh
nhau nữa?”
Thư Sinh cười đến kín đào “Người đọc sách mà luôn đánh
đánh giết giết thì không tốt.”
… Thật muốn quét lên cái mặt gấu nhà ngươi, Phạm Khinh
Ba vô cùng bất nhã trợn trừng mắt khinh bỉ nhìn hắn rồi chuyển tầm mắt sang
Phạm Bỉnh coi như còn hơi có chút người địa cầu. Phạm Bỉnh cười nhu thuận “Chủ
nhân, ta nghĩ rồi, không nên luôn đối nghịch với phu tử, không nên làm cho
trong nhà sống không yên, không nên để người khó xử. Ta quyết định về sau đều
đi theo phu tử đọc sách viết chữ, tu thân dưỡng tính. Cái gọi là lấy chồng theo
chồng lấy chó theo chó, chủ nhân ngàn vạn lần không thể không cần ta.”
Mấy câu phía trước như biết lòng người thì lời nói rất
quỷ dị, nhưng thật ra câu cuối cùng này thì nói năng lộn xộn hỗn loạn rất có
phong cách của Phát Bệnh.
Vì vậy hết thảy đại khái có thể quy kết cho câu nói
lạnh lùng của nàng trước khi ra khỏi cửa đã có hiệu lực?
Tuy rằng vẫn có chút bán tín bán nghi, Phạm Khinh Ba
vẫn là lão luyện nở nụ cười an ủi “Được rồi, bớt đi cho ta một lần đấu võ mồm.
Các ngươi tiếp tục đọc sách đi, ta về phòng viết vài thứ.”
“Nương tử đi thong thả.” “Chủ nhân đi thong thả.”
Nhìn theo bóng Phạm Khinh Ba đã vào nhà, Thư Sinh thu
hồi tầm mắt lưu luyến không rời, sau đó mỉm cười đối với Phạm Bỉnh mà thiện ý
nhắc nhở: “Lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó là không phải dùng như vậy.
Lại đây, để sư phụ dạy cho ngươi…”
“Này, ngươi tự xưng là cái gì? Ai là đồ đệ của ngươi?”
Hừ hừ, lúc trước là mình quá ngốc. Luôn mồm kêu đánh kêu giết thì sẽ chỉ khiến
cho chủ nhân cảm thấy mình cố tình gây sự. Hiện tại hắn đã rõ, ở trước mặt chủ
nhân thì giả ý hòa thuận. Đến lúc thành công đuổi người này đi rồi thì chủ nhân
sẽ không trách được hắn.
Phạm Bỉnh tiện tay ném sách vở đi, dựa lưng vào cây,
hai chân gác lên bàn đá, trên mặt sớm không còn sự hiền lành lúc đối mặt Phạm
Khinh Ba nữa. Hắn nhướn mày nhếch mép trông tướng cực kỳ vô lại.
Thư Sinh nhăn mày, không biết lấy từ đâu ra một cái
thước rồi gõ một cái lên mặt bàn mà nói nghiêm túc: “Đứng lên.”
“Làm chi?” Phạm Bỉnh rung đùi mà hỏi.
Thư Sinh càng cau mày “Xem ra trước hết chúng ta nên
học quy tắc của đệ tử chứ không phải tam tự kinh. Chính cái gọi là người trên
còn đứng thì hậu bối chớ ngồi. Sư phụ còn đứng thì làm sao ngươi có thể thẳng ý
ngồi xuống như thế.” Dừng một chút, hắn liền cầm lấy thước không ngừng vụt lên
trên đùi Phạm Bỉnh đang không ngừng đung đưa bất nhã để giúp hắn thay đổi dáng
ngồi “Chớ ngồi dạng chân, chớ lắc lư.”
Phạm Bỉnh bị đánh đến nhảy lên, nhưng cái thước của
Thư Sinh dường như dài hơn nhìn bằng mắt. Cho dù hắn trốn thế nào thì nó đều có
thể tìm được hướng hắn trốn rồi nhanh chóng chuẩn xác mà quyết liệt vụt xuống.
Hắn chạy vòng quanh tường, vừa chạy vừa hô hoán kêu loạn “Chủ nhân cứu mạng!
Thư Sinh giết người!”
Hiển nhiên Phạm Khinh Ba không biết là hắn cần được
cứu, cũng không cảm thấy Thư Sinh sẽ giết người cho nên không hề đáp lại.
Hết chỗ cầu cứu, Phạm Bỉnh hổn hển quay đầu lại:
“Ngươi không phải nói là người đọc sách không thể đánh đánh giết giết sao?”
Thư Sinh nghiêm mặt “Chính cái gọi là dạy không nghiêm
là thầy lười nhác. Sư phụ vì chỉ ra chỗ sai trong hành vi của ngươi, đó không
phải là đánh đánh giết giết.”
“Thần cũng là ngươi quỷ cũng là ngươi, nói như thế nào
ngươi đều có lý do! Hơn nữa rốt cuộc khi nào thì ta bái ngươi làm sư phụ hả tên
khốn này!”
Phạm Bỉnh trừng lớn mắt, sắp phát điên “Ai thầy trò
với ngươi! Hai người chúng ta vốn là kẻ địch, đối thủ không đội trời chung!
Tình huống hiện tại cũng không phải là hòa thuận vui vẻ, chỉ là bằng mặt không
bằng lòng, bằng mặt không bằng lòng đó! Vừa rồi rõ ràng chỉ là diễn trò ngươi
không nhận ra sao? Từ ẩu đả trong nháy mắt chuyển thành dạy học mà ngươi cũng
không cảm thấy đột ngột sao? Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra có gì không đúng
sao?” Nói xong lời cuối cùng hắn đã sắp khóc.
Thư Sinh trừng mắt nhìn, để lộ ra một vẻ xấp xỉ như hổ
thẹn rồi trả lời có chút ngượng ngùng:“Nhìn không ra, không biết, thất lễ.”
“Trời ạ, giết ta đi!” Phạm Bỉnh cào tróc da đầu.
Thư Sinh hai mắt sáng ngời, ngồi xuống, “Hữu Hằng*,
những lời này của ngươi rất có thâm ý. Cái gọi là thiên địa bất nhân lấy vạn
vật làm cỏ rác — “
(*Hữu hằng có nghĩa là kiên nhẫn, kiên trì ^^)
Hắn vừa nói tới đó liền bị ngắt lời: “Đợi chút, Hữu
Hằng là ai?” Giọng của Phạm Bỉnh có hơi run run.
Thư Sinh liếc mắt mà cười nói hòa ái dễ gần: “Chính là
ngươi đó.”
“Làm sao mà ta không biết từ khi nào con mẹ nó có tên
là Hữu Hằng!!!!!”
“Hữu Hằng, đừng nói ra những lời ô uế. Đây là sư phụ
vừa mới đặt tên tự cho con. Tên con có một chữ Bỉnh, có thêm kiên trì, thì là
Thủ Hằng — a, hay là con thích được gọi là Thủ Hằng?”
Chống lại ánh mắt dò hỏi nhiệt tình của Thư Sinh, Phạm
Bỉnh không nói gì nghẹn họng, tiếp tục gãi gãi đầu.
Thư gia luôn luôn yên tĩnh tức thời náo nhiệt hẳn lên.
Giọng nói ôn nhu tao nhã lại sang sảng hùng hậu của Thư Sinh thao thao bất
tuyệt không ngừng vượt qua tường bao truyền ra ngoài. Đương nhiên trong đó còn
thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng cười điên cuồng của nữ nhân từ thư phòng, cùng
với tiếng Phạm Bỉnh gào lên đau thương: “Con mẹ nó ta tình nguyện bị gọi là nhị
bách ngũ*!”