Nếu như, cho rằng kế tiếp nữ chính sẽ cùng tra Tướng quân sống hạnh phúc, vậy thì quá ngây thơ rồi.

Mặc dù Tướng quân dần dần tỏ rõ thích nữ chính, hơn nữa vô cùng mong đợi đứa bé trong bụng nữ chính ra đời, nhưng nữ chính đã từng bị hung hăng tổn thương rối rắm tự ngược. Nàng cũng không trực tiếp bày tỏ tiếp nhận tra Tướng quân, mà là hết lần đến lần khác hỏi tra Tướng quân, người hắn yêu rốt cuộc là ai, là nàng hay là phu nhân kia, nữ chính không ngừng so sánh mình với một người chết, tự ngược thật sâu, quả thực là tự tìm khổ ăn.

Tra Tướng quân đối với nữ nhân mình yêu rất là kiên định, hắn kiên trì cho là, mình yêu nhất, chỉ có phu nhân của mình. Nhưng bây giờ hắn đã thích nữ chính rồi, về sau có lẽ sẽ yêu nữ chính, nữ chính còn có khúc mắc gì? Vì sao phải khổ khổ bức bách hắn, chẳng lẽ muốn hắn quên đi người mình từng yêu tha thiết nhất mới bỏ qua hay sao?

Mới bắt đầu, tra Tướng quân kiên nhẫn giải thích cho nữ chính, hắn sẽ không quên người yêu đã chết đó, nhưng hắn hiện tại cũng thích nữ chính. Sau đó, nữ chính tự mình ngược tâm đến không chịu được, nhất định làm rõ vấn đề này. Nếu như tra Tướng quân không cách nào yêu nàng, nàng cũng không cần tiếp nhận tra Tướng quân.

Nhưng tra Tướng quân lại không muốn buông nữ chính ra, cũng không chịu quên nữ nhân mình đã từng yêu, sau khi phát triển như vậy mấy lần, bọn họ rốt cuộc rùm beng, nhưng vì đứa nhỏ trong bụng nữ chính, tra Tướng quân lại đem người dỗ trở lại. Đợi khi nữ chính lại một lần nữa ép hỏi hắn, lần nữa rùm beng, cuối cùng cũng bởi vì chuyện đứa bé đem người dỗ trở lại. (Phong: thật là mệt ~,~)

Hai người bọn họ cứ như vậy ngược thân ngược tâm nhau hết lần này đến lần khác, hành hạ bản thân đến thê thảm không chịu được. Nữ chính bắt đầu rối rắm tra Tướng quân yêu người nào nhiều hơn, sau đó càng gây gổ càng tranh cãi nhiều, nàng lại rối rắm vấn đề cũ, tra Tướng quân yêu thật ra là đứa bé của nàng, mà không phải nàng.

Dưới tình huống này, nữ phụ lại xảy ra vấn đề. Sau khi tra Tướng quân lạnh nhạt nàng một thời gian, tâm tình khôi phục lại, bắt đầu tính toán đối phó nàng, nàng nói với tra Tướng quân, nàng mang thai đứa bé của tra tướng quân, cho nên hắn không thể không cần nàng, cũng không thể không cần đứa bé của nàng, bởi vì nàng yêu tra Tướng quân như vậy.

Sau khi tra Tướng quân biết được, do dự không giết nữ phụ. Hắn hồi tưởng lại đoạn thời gian nữ phụ cùng với mình trước kia, những ngày tháng ngọt ngào kia hắn không biết nữ phụ không phải là nữ nhân mình yêu. Đang do dự, nữ phụ để người ta tiết lộ tin mình mang thai đứa bé cho nữ chính, nữ chính vốn đang tự giày bò đủ kiểu, sau khi biết chuyện như vậy, quả quyết dẫn bóng chạy.

Sau khi tra Tướng quân phát hiện ra nữ chính chạy trốn, bắt đầu đau lòng hối hận, hồi tưởng lại là nữ phụ hại chết nữ nhân mình yêu, còn hồi tưởng lại chuyện trước kia nữ phụ hãm hại nữ chính như thế nào, lúc này, hắn không thể tiếp tục mềm lòng với nữ phụ, đầu tiên là xóa bỏ đứa con ruột thịt của mình, rồi ném nữ phụ cho đám tiểu binh của mình hành hạ, cuối cùng hành hạ đến chết.

Sau khi hành hạ nữ phụ, tra Tướng quân bắt đầu đi tìm nữ chính, nhưng khi hắn tìm được nàng, nàng đã trở thành vương phi của người khác. Tra Tướng quân giận dữ, hối hận, đau lòng, cuối cùng không tiếp tục đi tổn thương nữ chính nữa. Hắn nhớ tới những việc làm của mình với nữ chính ngày trước, cực kỳ hối hận, hắn bắt đầu quấn lấy nữ chính muốn được tha thứ.

Trong một lần thích khách hành thích, hắn nhào tới trước mặt nữ chính, thay nàng nhận một đao. Trong nháy mắt đó, nữ chính hoàn toàn mềm lòng, tha thứ cho hắn, nhưng không biết làm sao, nàng đã lập gia đình. Không biết làm sao hơn nữa là. . . . . . Nam nhân đã từng ngược nàng từng người một xuất hiện cầu xin nàng tha thứ, mà nàng cũng tha thứ, nhưng nàng lại là vương phi của người khác, không thể ở cùng một chỗ với bất kỳ người nào trong bọn họ, nàng chỉ có thể cùng những người này ngoạn tinh thần ngược luyến tình thâm, lại cùng Vương Gia trượng phu của mình, tiến hành kịch tình ngược thân ngược tâm.

Sau khi hồi tưởng hết kịch tình, sắc mặt ta dữ tợn rút cây kéo trong bao quần áo ra. Thật là không hồi tưởng không biết, một lần nghĩ đến liền giật mình! Những kịch tình này nếu như ta không khởi động hệ thống hồi tưởng, chắc là sẽ không tự lật xem trong đầu ta, vì vậy, mỗi lần hồi tưởng xong, ta mới có thể tâm tình đều khó nói như vậy.

Quả nhiên, không có lừa bịp nhất, chỉ có lừa bịp hơn. Quả nhiên, không có cẩu huyết nhất, chỉ có cẩu huyết hon, quả nhiên, ta liền không nên có hi vọng với logic của tác giả. Mỗi một tra nam chính cùng nữ chính, ta đều có một loại kích động mãnh liệt cắt bỏ bọn họ, Vương Gia cũng vậy, Giáo chủ cũng thế! Người hiện tại này, mặc dù không có nhiều nữ nhân như bọn họ, nhưng ta cũng có suy nghĩ mãnh liệt muốn cắt bỏ dục vọng của hắn.

Có lòng yêu nữ nhân không dậy nổi, muốn tề huyết không biết tìm người khác muốn sao? Tác giả lại không quy định rõ tra Tướng quân tự mình phải làm ra một đứa bé. A, đúng rồi, đây là âm mưu của nữ phụ mà tác giả đặc biệt an bài. Nữ phụ hạ độc tỷ tỷ như vậy, là muốn để cho mình sinh con cho tra Tướng quân, nhiều ngày sinh tình thay thế được địa vị của tỷ tỷ, ai biết tỷ tỷ thế nhưng lại phát hiện ra, nàng buộc phải giết người, còn mình giả bộ bệnh.

Theo ý tưởng của tác giả, đứa bé này còn cần phải là con ruột của tra Tướng quân sao?

Chạm mặt một thùng cẩu huyết, Thiên Lôi tỷ muội tương tàn. Như vậy, tiếp đó, ta nên đối phó muội muội ác độc cùng tra tướng quân này như thế nào đây?

Ta khổ não, ta vừa khổ não, vừa bảo Lục Trúc đưa xe ngựa chạy tới một nơi không có ai, chúng ta bắt đầu vòng tròn làm thành một đoàn thương lượng kế hoạch tác chiến. Đầu tiên ta kể xong chuyện xưa của tra tướng quân, sau đó để các vị phát triển ý kiến của mình.

"Chuyện như vậy rất đơn giản rồi~" Lục Trúc cười đến rất tà ác, nàng loạt xoạt lấy ra cây kéo giống như ta: "Loại nam nhân này còn có người muốn cướp quả thật không có thiên lý, cắt bỏ viên tròn tròn để cho hắn cả đời không sinh được đứa trẻ!"

"Quá thô tục rồi, không tốt." A Tam nhìn Lục Trúc nói.

Lục Trúc không cao hứng: "Vậy ngươi nói làm thế nào?"

A Tam quả quyết rơi vào trầm tư.

"Tướng quân kia không phải yêu thê tử của hắn sao, muốn ngược hắn, thê tử của hắn mới là lựa chọn tốt nhất." Sẹo ca nói.

Ta vừa nghĩ, ơ, rất đúng, chỉ là, nữ phụ chỉ có cái tên xuất hiện đó đã đi tới một thế giới khác rồi. Ta nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nói: "Chúng ta trước tiên đi tìm nha hoàn thiếp thân của phu nhân tướng quân kia, thế nhưng tướng quân phu nhân chân chính không có, chúng ta không thể làm gì khác hơn là tự mình tạo ra. Bất quá phải làm thật giống, tốt nhất tìm nha hoàn đó đến giúp đỡ."

Nha hoàn đó đối với tiểu thư nhà mình trung thành tận tâm, vô cùng chấp nhận đối với chuyện tiểu thư nhà mình bị hại chết, vô cùng oán hận nhị tiểu thư cũng là nữ nhân ác độc đoạt nam nhân đó. Cũng rất oán giận Tướng quân đại nhân, thê tử bị hại chết cũng không biết, còn ôm em vợ lâu như vậy.

Miệng ta bĩu một cái, quyết định muốn đi đâu.

Ta hiện tại tương đối mạo hiểm, muốn đến kinh đô, rất có nguy cơ bị Hoàng thất phát hiện, nhưng cũng không thể không đi, bởi vì phủ đệ của tướng quân đang ở đó. Sau khi nha hoàn kia đem thi thể tiểu thư nhà mình từ dưới vách núi về, vẫn muốn tìm cách gặp tra Tướng quân, nhưng nhị tiểu thư phòng thủ quá nghiêm mật, chung quanh tra Tướng quân luôn có người của nàng, khiến nha hoàn đó không có biện pháp hành động. Cho đến khi tầm mắt nhị tiểu thư bị nữ chính thu hút, nha hoàn kia mới tìm được cơ hội lao ra, vạch trần bộ mặt thật của nhị tiểu thư.

Hiện tại phu nhân chân chính đã chết đi, chúng ta phải tìm được nha hoàn đó ở chung quanh phủ tướng quân.

Kinh đô cách chỗ chúng ta hiện tại có chút xa, từ chỗ chúng ta tới kinh đô, có chừng trong thời gian 1 tháng, hết cách rồi, ta không có pháp thuật di chuyển trong chớp mắt, mà cũng mang theo vài người, chỉ có thể ngồi xe ngựa như vậy mà đi. Tác giả không thích miêu tả cảnh vật, luôn dùng "Một tháng sau" "Nửa tháng sau" dẫn thời gian đi, qua một câu nói của nàng, đã đến nơi. Nhưng chúng ta cũng thật sự cần trải qua một tháng đường xá bôn ba.

Dù sao đường xá xa như vậy, ta nghĩ, khẩn trương lên đường có vài phần không biết có bao nhiêu khổ cực, ta còn không bằng chậm một chút, vừa ngắm phong cảnh ven đường, mang theo tâm tình thoải mái lên đường. Đợi khi tìm được người, mới nên là thời khắc khẩn trương. Tướng quân phu nhân chân chính bởi vì khi còn sống từng trúng độc, sau khi chết thi thể cũng không thối rữa, vì vậy ta không cần lo lắng.

Cũng đã đi tới tình trạng này rồi, chẳng mấy chốc sẽ trở lại hoàng cung giải quyết đại boss cuối cùng, hiện tại ta phải đối tốt với bản thân một chút.

Cho dù chúng ta một đường đi, một đường thưởng thức chế độ phong kiến, từ từ mà đi, sau hơn một tháng một chút, chúng ta vẫn đi tới kinh đô.

Sau khi vào thành, Sẹo ca thái độ khác thường biểu hiện vô cùng an tĩnh, con gà kia được Sẹo ca chăm sóc, nuôi phát phì, lông vũ bóng loáng cũng không kêu nhiều nữa. Tình hình Sẹo ca như thế thay vì nói là an tĩnh, còn không bằng nói là đang sốt ruột. Hắn rất không thích mảnh đất dưới chân chúng ta lúc này, ta vô cùng rõ ràng.

Chỗ này, có một tòa hoàng cung. Nơi đó, là nơi Sẹo ca ra đời. Trước khi bị ném ra khỏi hoàng cung hắn đã hiểu chuyện, vì vậy mới có thể bài xích nơi này nh vậy.

Mặc dù lý trí nói cho hắn tất cả nơi này đều không phải là chân thật, hắn chỉ là một nhân vật đáng thương được tác giả sáng tạo ra, nhưng hắn vẫn sống sờ sò, bị ngược đãi mà lớn lên. Tình cảm của hắn, nhất định vẫn cho rằng một chút thống khổ đều là vô cùng chân thật.

Hắn không giống ta, ta tới sau, cho nên mới lý trí tách bản thân mình ra.

"Tiểu thư, nơi này không hổ quả nhiên là kinh đô, thực phồn hoa." Lục Trúc vừa đánh xe, vừa nhìn một chút, than thở không dứt.

Ta nhẹ nhàng cười một tiếng, chỗ ở của Hoàng đế , dĩ nhiên phồn hoa. Sự phồn hoa của nơi này tác giả vẫn mất chút văn chương viết vài nét bút kia mà, nàng viết bao nhiêu phồn hoa, nơi này liền có bấy nhiêu phồn hoa.

"Đi trước tìm nơi dừng chân." Ta mở miệng nói.

"Được, đến khách điếm sao? Hay là lại muốn đi tìm nhà."

"Đi thuê một tiểu viện là được, dù sao ở không lâu." Ta vừa nói, vừa lập tức vén rèm xe lên, nhìn ra phía ngoài. Thời điểm ta lộ đầu ra, rất nhiều người đi đường tò mò nhìn lại, kết quả chỉ nhìn ta mấy lần, liền thất vọng quay đầu đi ai bận việc nấy rồi.

Ta hơi cong môi một cái, quả nhiên, dịch dung dáng vẻ bình thường là cực kỳ cần thiết. Thân là nữ chính, giọng nói của ta nghe vẫn rất dịu dàng êm tai, mới vừa rồi người bên ngoài nghe được tiếng của ta, đại khái cho rằng là đại mỹ nhân. Thật là đáng tiếc, để cho bọn họ thất vọng.

A Tam cùng Lục Trúc đánh xe ngựa ở bên ngoài cũng đã dịch dung, biến thành một vị lão đại gia cùng lão bà bà, mà Sẹo ca, lần này biến thành tiểu sinh anh tuấn hoàn toàn bất đồng với diện mạo vốn có của hắn.

Dù sao đi nữa, hắn mỗi ngày một mặt đều được, hắn thích dịch dung thành cái dạng gì, ta đều sẽ không quản. Chỉ cần không phải đặc biệt nổi bật, nhìn một lần là có thể bắt được là được.

A Tam cùng Lục Trúc đưa xe ngựa chạy tới bên ngoài một tiểu điếm nhỏ, lập tức liền có tiểu nhị phía trước nhận lấy dây cương trong tay hai người, nhiệt tình mở miệng nói: "Khách mấy vị? Muốn phòng ở hay là?"

Lục Trúc nói: "Tiểu thư nhà ta cùng thiếu gia chỉ ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, tiểu nhị, ngươi biết nơi nào nào có nhà cho thuê không?"

Lục Trúc bên kia đi hỏi thăm chuyện nhà ở, A Tam đỡ ta cùng Sẹo ca xuống. Sẹo ca giả trang chính là mím chặt miệng, một bộ lạnh lùng, làm cho người ta thật không dám đến gần. Thấy Lục Trúc hỏi xong, ta cười cười với tiểu nhị, nói: "Tìm cho chúng ta một chỗ an tĩnh."

"Dạ được được, các vị lầu hai xin mời ~" tiểu nhị vui mừng dẫn chúng ta đi về phía trên lầu dành cho quý nhân.

Chúng ta đi theo sau tiểu nhị, một đường đi tới, mới đi đến cầu thang, ta vừa ngẩng đầu, thấy một gã sai vặt đi xuống phía dưới. Ta mắt tinh, nhận ra đây là gã sai vặt bên ngoài đi theo hoàng thương. Cũng may, lần này chúng ta đến ngoài hoàng thành, để cho an toàn toàn bộ đã dịch dung, nếu không liền gặp xui rồi.

Gã sai vặt này vừa nhìn thấy tiểu nhị lập tức nói: "Thế nào còn chưa mang thức ăn lên?"

Tiểu nhị lập tức quay đầu, thúc giục phòng bếp bên kia, tiếp theo đưa chúng ta đi lên trên. Tiểu nhị chọn cho chúng ta "vị trí tốt" gần cửa sổ lầu hai, ta quét mắt một cái, bàn phía trước chúng ngồi mỗ Giáo chủ, bàn phía sau ngồi mỗ Vương gia cùng hoàng thương.

Ta thấy được mấy người này, suýt nữa một ngụm máu phun ra.

Lục Trúc tiến tới bên cạnh ta, nhỏ giọng nói: "Dưới chân thiên tử quả nhiên hung hiểm khác thường."

Ta bất đắc dĩ gật đầu, đi theo Sẹo ca mặt không chút thay đổi, lôi kéo ta ngồi xuống.

Ta cảm thán, những quý nhân kia nơi tốt không đến, cần phải toàn bộ nhét vào nơi này sao? Mà ta lại còn chui vào giữa bọn họ, vận số cũng quá tốt rồi? Được rồi, có lẽ là bởi vì Lục Trúc quá biết chọn chỗ, chỗ như thế cũng có thể chọn được. Nếu có một ngày Lục Trúc xuyên tới hiện đại, ta đề cử nàng đi mua xổ số!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play