Có thể khiến người giận đến mức giận dữ công tâm mà hộc máu, ta quả nhiên không phải một người đơn giản.

Tâm lý của Hỏa quá kém, đại khái có quan hệ với tính khí nóng nảy của hắn, ta nhìn máu bên miệng hắn, ánh mắt còn mang theo nước mắt.

Trong mắt là đồng tình không nói ra được. Bị đâm bốn canh giờ còn chưa hộc máu thế nhưng bởi vì mấy câu nói của ta mà hộc máu? Số năm, ngươi quả thật vẫn còn quá non.

Được rồi, lấy sự thông minh của tác giả, coi dù viết hắn thông minh chững chạc đủ kiểu, nhưng so với bình thường người bình thường mà nói, vẫn là kém rất xa.

Hỏa hộc máu, nhưng bởi vì thương tổn tới cổ họng, hắn cho dù hộc máu vẫn không cách nào nói chuyện. Thấy vậy, ta vừa nhét oán niệm thể vào trong ngực, vừa dùng ánh mắt bi thương nhìn số bốn. Sắc mặt của hắn vô cùng khó chịu, nhưng vẫn nhìn ta.

Số bốn là người vận động chủ yếu, vì vậy hắn mệt mỏi hơn so với số năm nhiều, hắn đang giùng giằng bò dậy ở phía sau.

Lúc này ta cũng quay người sang, hướng về phía Sẹo ca nói: "Không cho phép ngươi tổn thương bọn họ, cứ như vậy dẫn ta trở về Ma Giáo thôi."

Sẹo ca đầu tiên là lông mi giật giật, tiếp đó là khóe miệng giật giật, tiếp nữa cả khuôn mặt cũng co rút. Mặc dù hắn đưa cánh tay run rẩy ra bắt được ta, nhìn như cứng rắn kéo ta đi ra ngoài, nhưng ta biết, trong lòng hắn lần nữa bị chấn động.

Số năm không có biện pháp nói chuyện, nhưng số bốn nhưng có thể, cổ họng của hắn không bị thương. Vì vậy, khi ta quay lưng lại, ta nghe được âm thanh của hắn.

"Nguyệt Nhi. . . . . . Ngươi nghe ta giải thích."

"Ta không nghe ta không nghe! Ta đã không muốn nghe thấy tiếng của ngươi rồi." Ta kịch liệt dùng đôi tay che tai của mình, khóc đến thê thê thảm thảm: "Ta đã không muốn phải nhìn thấy ngươi nữa rồi, càng như vậy, ta liền càng thấy đau lòng, bị phản bội một lần như vậy là đủ rồi, ngươi còn muốn để cho ta lặp lại khổ sở nữa sao? !"

Làm nữ chính, chính là muốn đối với chân tướng rõ ràng làm như không thấy, hơn nữa còn phải cố gắng hiểu lầm căn bản là không thể hiểu lầm.

Ta nói xong, nghe được sau lưng phát ra một chút âm thanh, ta quay đầu lại, chỉ thấy số bốn đã miễn cưỡng khoác chăn đứng lên. Đôi mắt ửng đỏ của hắn, thoạt nhìn vô cùng bi thương.

"Nguyệt Nhi, ta cũng không biết chuyện tại sao lại biến thành như vậy. . . . . . Không, dù là như vậy, đối với chuyện ngày hôm qua ta cũng vẫn có một ít trí nhớ. . . . . ." Hắn nói, ánh mắt rất mịt mờ nhìn số năm một cái. Trong đôi mắt kia trừ bi thương cùng chán ghét, không có gì nhiều hơn: "Ta, ta. . . . . ." Hắn nói xong, nhìn về phía số năm

Trong ánh mắt thế nhưng toát ra sát khí.

Bọn họ là yêu nhau đến mức giết nhau rồi sao? Mặc dù bổn ý của ta chính là khiến số năm cho dù yêu số bốn cũng chỉ nhận được sự chán ghét của số bốn, hắn phải đi con đường ngược tâm này, nhưng ta không ngờ trong mắt số bốn sẽ trực tiếp bốc lên sát khí. Bị một huynh đệ đã biết từ nhỏ buộc cưỡng dâm, hơn nữa huynh đệ này còn yêu mình, chuyện như vậy đối với số bốn mà nói quả nhiên vẫn còn quá khó khăn để tiếp nhận.

Trong thiết định của tác giả, số bốn là nam thẳng đến không thể thẳng được nữa, hơn nữa hắn làm ra loại chuyện như vậy với số năm rõ ràng chính là bị hạ dược, nếu hắn không phát hiện ra, hắn chính là nhược trí. Số bốn có thể như vậy, có lẽ là đã trong thời gian ngắn suy nghĩ hiểu rõ tất cả. Nếu như trình độ tiếp nhận của hắn cao, có lẽ chỉ biết đoạn tuyệt cùng số năm. Nhưng trình độ tiếp nhận thấp mà nói, có lẽ sẽ phát triển trở thành liều đến đồng quy vu tận cũng muốn giết số năm.

Hiện tại, bọn họ đi tới con đường đen tối này?!

Ta che miệng lại, run rẩy hai vai nhìn sang, khiến số bốn nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ mông lung của ta.

"Phong Ca Ca. . . . . . Đã đủ rồi, ngươi còn nhớ rõ một hồi trước, ta bị hắn dọa sợ đến nằm ở trên giường sao? Thật ra thì, người này ngày đó cùng ta đánh cuộc một ván. Hắn nói Phong Ca ca tuyệt đối sẽ không yêu ta, vì vậy để cho ta không cần thành thân với ngươi, hắn sẽ chứng minh ngươi rốt cuộc yêu ai. Ta. . . . . . Khi đó rất muốn tin tưởng Phong Ca Ca, cho nên ta đồng ý với hắn. . . . . ."

Ta khóc đến cực kỳ bi thương, chứng kiến số bốn trừng lớn mắt, một bộ không dám tin thì tiếp tục mở miệng.

"Ta sai lầm rồi, Phong Ca Ca, ngay từ khi mới bắt đầu ta liền không nên đồng ý với hắn, nếu như không đồng ý với hắn, có lẽ ta cũng không khó chịu như thế. Ta quá để ý mình, ta cũng chỉ là một thôn nữ nhỏ, như thế nào xứng với Phong Ca Ca, hắn nói đúng, ta không xứng với ngươi, người ngươi yêu, cũng không phải là ta. . . . . ." Nói xong câu này, ta lau nước mắt muốn đi, lại thấy Hỏa nóng nảy cũng đứng lên, hắn bọc một cái chăn khác mới đứng vững.

Hỏa là một sát thủ rất biết ám khí, nhưng trên người hắn bây giờ lại thứ gì cũng không có, chỉ có tay không vọt về phía ta. Hắn muốn giết chết ta, ta rất hiểu. Sau khi số bốn phát hiện ra động tác của hắn, lập tức chắn trước mặt của ta. Số bốn đưa lưng về phía ta nhìn số năm, dùng âm thanh vô cùng bi thống mở miệng.

"Vì sao ngươi phải làm như vậy, vì sao phải phá hư hạnh phúc của ta, sau khi xảy ra chuyện như vậy, ta không những không yêu ngươi, càng sẽ hận ngươi thấu xương!" Số bốn vô cùng kiên định muốn giúp ta: "Ta đồng ý với Nguyệt nhi sẽ bảo vệ nàng, cho dù liều tính mạng của ta, ngươi cũng đừng mơ tưởng động tới nàng!"

Nhìn hắn nói thành như vậy ta cũng mau cảm động, ta muốn cảm động được không!

"Đã đủ rồi!"

Những lời này không phải số bốn nói, cũng không phải là số năm nói, càng không phải là ta nói, mà là Sẹo ca nhẫn nại đến cực hạn nói.

"Các ngươi chết cũng được sống cũng tốt tùy các ngươi, muốn chết như thế nào thì chết, nữ nhân này cũng không phải là loại phế nam nhân như ngươi có thể bảo vệ được."

Ta nhìn về phía khuôn mặt đều đen, bộ mặt giễu cợt, trên từng góc mắt đều tràn ngập khó chịu của Sẹo ca, hắn mới vừa rồi dường như nói lời giới hạn.

Nhìn đến ta đang nhìn dáng vẻ của hắn, Sẹo ca một tay ôm chầm eo của ta, vô cùng nhân vật phản diện mở miệng: "Nữ nhân này, là . . . . . nữ nhân của Giáo chủ, người có thể giết nàng chỉ có bản thân Giáo chủ, Giáo chủ không muốn nàng chết, ai cũng không giết được. Nàng là nữ tử của Ma Giáo, ai dám nhúng chàm. . . . . ." Hắn nói xong, chưởng phong đảo qua, đem hai người vốn không có hơi sức gì quét qua một bên. Biểu lộ khí phách sao. . . . . .

"Đồng dạng, Giáo chủ muốn nàng chết, nàng không thể không chết, có gan, thừa dịp trước khi nàng bị Giáo chủ giết, đến Ma Giáo đi!" Sẹo ca cũng bắt đầu nói hưu nói vượn, hắn đang họa thủy đông dẫn!

Ta giả bộ bị khống chế, mềm nhũn nằm ở trên người Sẹo ca, con mắt đỏ ngàu nhìn số bốn: "Tạm biệt. . . . . . Tốt nhất, không cần hẹn gặp lại."

Ta nói xong một câu cuối cùng, liền lập tức bị Sẹo ca mang ra khỏi chỗ này, trước khi Sẹo ca ra ngoài, còn không quên đem lư hương ta đặt ở bên ngoài quét qua, đem toàn bộ bột thuốc cùng dược liệu bên trong quét lên thân người muốn đuổi theo ra ngoài.

Trước khi ta bị Sẹo ca mang tới nóc nhà, còn nghe được số bốn tê tâm liệt phế gọi tên giả của ta.

Ta thở dài: "Tác giả thật là nghiệp chướng."

Sẹo ca một tay ôm ta nhảy trên nóc nhà nhảy, một tay khác che mặt của hắn: "Ta đã không muốn đối mặt với thực tế như vậy, hiện tại người tuyệt vọng với thế giới này không chỉ có bọn họ, ta nghĩ ta cũng thế."

"Là bởi vì ta khiến cho ngươi tuyệt vọng sao?" Ta rất ngạc nhiên hỏi Sẹo ca.

"Ta nói là ngươi có thể rất hả hê hay không?"

Ta xấu hổ đỏ mặt một chút, nhăn nhó nói: "Cũng không phải là cái gì hả hê như vậy. . . . . ."

". . . . . . Tại sao trong loại thời khắc khiến người ta tuyệt vọng này ngươi quỷ dị cho thấy mình thân là nữ nhân."

"Thật là ghét, người ta vẫn là nữ nhân!" Ta mất hứng mà nói một câu, Sẹo ca bị bộ dáng của ta kích thích đến khí tức không yên, dưới chân hẫng một cái, hai chúng ta liền từ trên nóc nhà người ta lăn xuống, ăn đầy miệng bùn.

Bởi vì thời điểm rơi xuống Sẹo ca dùng thân thể của hắn làm đệm đỡ cho ta, vì vậy ta không bị thương rất nhanh liền bò dậy. Ta dữ tợn nghiêm mặt, một cước đá vào trên lưng Sẹo ca, để cho hắn không đứng nổi, mở miệng cười: "Ngươi đối với ta rất có ý kiến? Số mệnh kẻ địch!"

"Trong lúc bất chợt lại chuyển đổi thành loại hình thức đối địch này. . . . . ." Sẹo ca lau gương mặt tràn đầy bụi bặm, một lật người, liền đem chân của ta lật xuống. Sau khi hắn đứng thẳng thân thể, lại vác ta trên lưng.

Bây giờ còn đang muốn chạy trốn nguy hiểm, cũng không thể dừng lại trên đường.

"Như thế nào đều tốt, hiện tại chuyện quan trọng nhất vẫn là rời đi thôi." Sẹo ca nói.

Ta đồng ý gật đầu một cái, ngoan ngoãn nằm sấp, lại lấy oán niệm thể trong lòng ra, ta vừa nhìn, phát hiện màu xám tro phía trên lại biến nhạt đi rồi, rất hiển nhiên là ta ngược rất tốt, khiến oán khí của độc giả tiêu mất không ít. Như vậy, hiện tại ta chỉ cần dồn vào một mục tiêu nhất định, nên ngược người nào, nên ngược như thế nào?

"Mới vừa rồi thế nhưng bởi vì quá xúc động, quá nóng máu, quên mất đem thuốc biến thành khói, chỉ là rắc lên người bọn họ, sẽ chỉ làm bọn họ trong thời gian ngắn không có khí lực mà thôi, thật là thất vọng." Ta vừa nghĩ tới, vừa tìm đề tài nói chuyện phiếm.

Sẹo ca sau lưng ta, rất dễ dàng ở trên nóc nhà người ta gọi tới gọi lui: "Dù là như vậy, trong thời gian ngắn bọn họ cũng không cách nào hành động."

"Nói cũng phải, Phong Ca Ca nhất định sẽ vì mà ta trút giận lên Ma Giáo?" Ta vừa nói, da mặt vô cùng dày sờ sờ mặt của mình.

Sẹo ca đột nhiên ngừng lại , quay đầu lại nhìn ta, ta trợn to hai mắt, rất kỳ quái nhìn hai gò má toàn tâm toàn ý của hắn.

"Mặt xưng phù sao, Sẹo ca?"

"Không phải, chỉ rất là muốn ói."

Mặt của ta trong nháy mắt dữ tợn: "Để cho ngươi ói đến chết tốt lắm, cái người số mệnh kẻ địch này!"

Sẹo ca quả quyết quay đầu đi, tiếp tục chạy, vừa chạy vừa tò mò: "Bọn họ là trúng thuốc gì. . . . . . Thế nhưng, toàn bộ bốn canh giờ."

Nghe Sẹo ca hỏi như thế, ta nhẫn nhịn không ngừng che miệng cười trộm: "Là bí dược cung đình, ngươi còn chưa kịp biết loại vật này đã khỏi cung rồi, dĩ nhiên không viết. Chỉ là, nếu như chỉ là đơn giản trộn lẫn trong đồ ăn, dược hiệu tối đa cũng mới một đến hai canh giờ, cũng sẽ không hoàn toàn làm cho người ta tiêu mất thần chí. Dù sao mấy nữ nhân trong cung kia cũng không muốn bị tươi sống cho đến chết, nhưng nếu trộn lẫn ở trong rượu mà nói. . . . . . Dược hiệu sẽ gia tăng tốt gấp mấy lần. Thời điểm biết thuốc hạ trong rượu, ta cũng rất kinh ngạc đấy!"

". . . . . . Ta nghĩ không có người nhìn ra ngươi từng kinh ngạc."

"Cảm giác có chút xấu hổ. . . . . . Sẹo ca, mặt của ngươi lại sưng rồi! Cần ta đánh trả lại ngươi một quyền xinh đẹp không?"

". . . . . . Chỉ là hơi muốn ói."

"Quả nhiên vẫn là muốn ta đánh trả lại ngươi một quyền xinh đẹp!"

Thời điểm chúng ta nói nhảm xong, Sẹo ca đã mang theo ta rời khỏi thôn, đi tới thành trấn. Sau khi có mục tiêu, ta cảm thấy ta sáng sủa không ít. Khi ta đang muốn cùng Sẹo ca vừa đi vừa thương lượng kế tiếp đi nơi nào thì ánh mắt của ta quét qua, thấy được Lục Trúc đang hỏi người bán hàng rong ven đường cái gì, đi theo phía sau nàng, dĩ nhiên là A Tam.

Mặt khác, đang đưa lưng về phía Lục Trúc, bộ mặt không nhịn được, là mỗ Vương gia đã thật lâu không ra sân, hắn đang nói gì đó với người hầy bên cạnh.

Cách bọn họ hơi xa một chút, chính là Nam Cung Tra, nhìn hắn tiều tụy hơn nhiều, đang nói chuyện cùng một nam nhân mập bên cạnh, có lẽ là đang nói chuyện buôn bán.

Bọn họ ba phe nhân mã đều đang trong đám người, không thấy đối phương, nhưng lại là một cự ly không cẩn thận sẽ chú ý tới.

Khóe miệng ta co giật nhìn Sẹo ca: "Chúng ta coi như cái gì cũng chưa nhìn thấy, yên lặng rời đi thôi."

". . . . . . Ngẫu nhiên đồng ý với ngươi."

Thời điểm ta yên lặng xoay người, sau thân ta đột nhiên vang lên âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở.

"Tiểu thư! ! ! Ta rốt cuộc tìm được ngươi! Cho dù chỉ là bóng lưng của ngươi, nhưng bóng lưng của ngươi có hóa thành bụi ta cũng nhận ra được! ! !"

". . . . . ." Đột nhiên thật là muốn giết chết nàng a làm sao bây giờ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play