Sau khi nói nhảm xong, ta mang theo Lục Trúc đổi một thân quần áo sạch sẽ, sau đó bảo Lục Trúc đi mướn xe ngựa, ta mang theo Sẹo ca mới nhìn giống như người đến trên
chân núi chờ. Ta chờ đợi, chưa chờ được Lục Trúc, lại chờ được một phần
diễn tuyệt đối sẽ không tái hiện của Tam Tự long sáo [1].
[1]: từ chỉ những diễn viên đào kép trong tuồng, chuyên đóng vai người sai vặt, diễn viên quần chúng
Tựa như cao thủ võ lâm không tiếng động, ta vẫn một thân rách nát ba chữ
long sáo nam, không nói gì. Cuồng phong thổi lên tóc cùng vạt áo của ta, ta chính trực giống như cao thủ võ lâm, đưa tay, đem hắn ngăn ở trước
mặt mình.
"Thật xin lỗi! Trước đây lời ta nói hoàn toàn là lừa gạt ngươi!" Ta nghe được ta chính trực nói như vậy.
"Cái gì?" Long sáo mặt không biểu tình nghi hoặc.
Ta tiếp tục mở miệng: "Cái gì mà dưới gối nam nhi có vàng, cao quý là ở
linh hồn. Hoàn toàn là ta đang giả bộ, xin hoàn toàn hoàn toàn tuyệt đối coi thường!"
Long sáo vẫn không lộ vẻ gì, hắn giống như đang cùng ta so đấu nội lực như vậy nhìn ta, nhìn thật lâu, hắn nói: "Ta tin."
". . . . . . Tuyệt đối không phải bởi vì ngươi đơn thuần, đều bởi vì lỗi
của ta, xin quên mọi chuyện xả ra ngày đó, cám ơn!" Cả đời ta cũng chưa
từng thành thật như thế, nếu không phải cuộc đời của tam tự long sáo nam quá mức thật đáng buồn, ta nghĩ ta cả đời cũng sẽ không đàng hoàng.
Không, ta mới vừa rồi tuyệt đối không có ý nói hắn đơn thuần, dù sao ta
thiện lương như vậy, ta làm sao có thể sẽ nghĩ gì đó trong lòng --
Rõ ràng giả bộ như vậy mà cũng tin thì đơn thuần đến mức bạo phát phải hay không!
Nhưng, cho dù ta thành thật như thế rồi, hắn vẫn mặt không biểu tình nhìn ta,
ngay cả ánh mắt cũng không có thêm một chút cảm xúc: "Ngươi mua ta."
"Xin đem chút bạc trả lại cho ta." Ta nói.
Rốt cuộc bao nhiêu tiện nghi mới có thể đem mình bán với giá một lượng, đây thật không phải là sớm có mưu tính trước sao? ! Đột nhiên, ta đối với
chuyện này tràn đầy hoài nghi, ta nhìn nam nhân trước mặt, hắn nghiêm
túc, lại tiếp tục mặt không biểu tình: "Ngươi mua ta rồi."
"Van
ngài đem tiền trả lại cho ta, ta trước có già dưới có trả cuộc sống khó
khăn trôi giạt khấp nơi thật sự đáng thương không chịu nổi, van xin
ngài!"
Tam Tự long sáo nam duỗi tay vào trong ngực, lấy ra hai đồng bạc, bỏ vào trong tay ta.
Ta nhìn vật trong tay, có một loại cảm giác muốn quỳ gối. Ta trả bạc lại
trong tay hắn, mở miệng: "Ta thường thường nói hưu nói vượn, mặc dù ta
chưa từng thừa nhận trong mười câu ta nói có chín câu đang lừa dối
người, còn có nửa câu là vô nghĩa, bất quá, tiền cất đi đi."
Thời điểm ta đem tiền trả lại cho hắn, nhìn khuôn mặt không biểu tình kia, tâm tình của ta bắt đầu thương tang.
Quay đầu đi, ta ngồi xuống bên cạnh Sẹp ca đang nằm dưới đất, khoác cánh tay Sẹo ca lên vai, khó khăn một phen nâng Sẹo ca lên: "Ngượng ngùng nhường một chút, ta muốn đi bán mình chôn cất huynh!"
"Ta giúp ngươi."
"Ta mới vừa rồi đùa giỡn."
"Ta tin."
Ta thật muốn độc câm hắn, nhịn xuống nhịn xuống!
"Ta nói cái gì ngươi đều tin? !" Ta dữ tợn nghiêm mặt.
"Ta tin ngươi thường thường nói láo, ngươi cũng nói trong mười câu ngươi
nói có chín câu nói láo còn có nửa câu là vô nghĩa, cho nên ta hoàn toàn tin rồi, ngươi luôn có nửa câu là lời thật. Còn nữa, hắn thật sự là
người chết." Tam tự long sáo nam rất là nghiêm túc, mặc dù vẻ mặt không
biểu tình như cũ, lại làm cho ta có chưa bao giờ có cảm giác nguy hiểm.
Sẹo ca mặc dù thường thường khiến cho ta không lời nào để nói, lại chưa
từng có khiến cho ta chân chính sinh ra một loại ý nghĩa "Ta và hắn
tuyệt đối không phải là sinh vật cùng một thế giới" như vậy.
"Ngươi nói như vậy, ta sẽ rất dễ dàng muốn thương tổn ngươi. . . . . ." Ta vừa nói, khóe miệng giương lên, theo thói quen cười đến rất âm trầm: "Ta sẽ khiến ngươi khóc quỳ gối trước mặt ta nói không nên tới bạn hữu à!" Ta
vừa nói, vừa đưa tay kéo y phục nam nhân trước mặt, hoàn toàn không chú ý tới có vật gì đó bị ta "binh" một cái quăng trên đất: "Chuẩn bị tốt bất cứ lúc nào linh hồn cũng có thể bị ta nghiền nát thành bột phấn khóc
kêu lăn lộn, khóc rống chảy nước mũi cầu xin ta để cho ngươi rời đi
chưa?!"
Hắn rất tỉnh táo cúi đầu, nhìn ta: "Ta sẽ không khóc."
Sau đó, hắn nghiêng đầu nhìn "thi thể" trên đất, nhìn một hồi, hắn không biết suy tư những gì, suy tư hết mới vác Sẹo ca lên lưng: "Ta có thể
giúp ngươi."
Không, ta tuyệt đối sẽ không bởi vì đột nhiên nghĩ đến người này có lẽ rất hữu dụng mới không phản bác.
Lúc này, ta đang đấu tranh, thời điểm ta đang đấu tranh, Lục Trúc rốt cuộc
kéo xe ngựa trở lại. Lục Trúc đưa xe ngựa mang tới bên cạnh ta, lúc này
mới nhìn thấy trước mặt ta có thêm một người, Lục Trúc tiến tới bên cạnh ta, nhỏ giọng nói: "Bán mình chôn cất phụ?"
"Ta mua hắn sao?"
"Mua!"
Ta tỉnh táo, gầm thét "Nhất định là ảo giác, ép mua như vậy, quả thật so
với ta còn lưu manh vô sỉ không biết xấu hổ hơn được không?"
"Tiểu thư, ngươi thừa nhận mình lưu manh vô sỉ không biết xấu hổ. . . . . ."
Ta đưa tay mảnh mai làm tư thế nâng trán, bản lĩnh hết sức lưu loát lập
tức rúc vào trong xe: "Ngươi nghe lầm, ta mới vừa rồi không hề nói gì,
ta cũng không đột nhiên gầm thét, ôi ôi, đầu đau quá, chẳng lẽ là chứng
thiên kim nhức đầu. . . . . ."
Thấy ta lên xe ngựa rồi, Lục Trúc liền vội vàng hỏi: "Người khiêng thiếu gia kia làm sao đây."
"Đưa thiếu gia vào, để cho hắn đánh xe ngựa."
Ta ngồi ở tận cùng bên trong, ôm chân phân phó như vậy. Ta không hiểu rõ,
tại sao ta lại đi lên một con đường như vậy, bị người bám dính không
tha, đó không phải là con đường quang minh lẫm liệt của nam chính nào đó sao? Hơn nữa, ta đây còn bị hai người bám dính, ta sờ cằm cố gắng suy
tư, rốt cuộc đưa ra kết luận! Ta -- Mary Sue rồi !
Nếu suy đoán
như vậy, hắn nhất định đối với ta vừa thấy đã yêu, tiếp tục suy đoán như vậy, Lục Trúc cũng đối với ta. . . . . . Nha phì! Nhất định không phải
như vậy, lấy cá tính của ta, việc này phát triển không khoa học.
Cuối cùng, ta bỏ qua suy tư, cũng không nghĩ đến cái gì âm mưu dự tính trước nữa, cho dù ta tin tưởng mỗi người đều mang theo mục đích mới đến gần
một người xa lạ khác. A Tam ở bên ngoài đánh xe ngựa, chờ sắp xếp cho
Sẹo ca xong, Lục Trúc cũng ngồi vững vàng, ta vén rèm xe lên, nhấc đầu
dò xét bên ngoài.
A Tam xoay đầu lại, mặt không chút thay đổi nhìn ta.
Ta nhỏ giọng nói với hắn mục đích của ta, hắn hướng ta gật đầu một cái,
sau đó nhìn ta tiếp. Hắn giống như biết ta còn có lời muốn nói, chưa
quay đầu lại.
Ta cũng không thể làm gì khác hơn là thở dài, nói: "Sau này nếu lại chết, đừng trách ta, liên lụy ngươi. . . . . ."
Lời này của ta có ý gì, đại khái cũng chỉ mình ta có thể nghe hiểu được,
long sáo nên làm long sáo thật tốt, dám vọt tới bên cạnh ta, nếu chết
chẳng phải là rất bi kịch sao? Trong kịch tình đã bi kịch chỉ nói ba chữ phải đi rồi, lần này, cũng không thể đáng buồn như vậy nữa.
Sau khi nói xong, ta lại không để ý đến A Tam nữa, rụt trở về ngồi xuống.
"Đúng rồi, nếu phát hiện cái gì không đúng, không thể để cho người bên ngoài
phát hiện được thân phận của ta, không để khiến cho ngươi phải chết."
"Được."
"Đợi lát nữa đến phải gọi ta."
"Được."
"Nhớ buổi trưa phải mua bánh bao cho ta."
"Được."
"Đợi lát nữa tự mình lăn đi."
"Không được."
Lục Trúc nhìn ta một cái, lại ngó rèm, xem ta cùng người cách rèm đối
thoại: "Tiểu thư, tại sao nhất định phải đuổi người đi, hắn không phải
rất có ích sao?"
"Một nữ nhân bình thường, chắc là sẽ không tùy
tiện mang theo một nam nhân bên cạnh mình, cũng không tính là đói khát,
ta vì sao muốn dùng hắn."
"Tiểu thư nói luôn luôn không dè dặt như vậy."
"Ngươi quen là tốt rồi, người này, xem ra thật đàng hoàng, phản ứng thật đúng
là không chậm." Ta thuận tay chống cằm, một bộ dáng tang thương: "Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện."
Thân thể Lục Trúc theo xe ngựa lúc ẩn lúc hiện nhìn ta, mở miệng nói: "Chuyện gì?"
Ta hướng bên ngoài quát to một tiếng: "A Tam, từng đánh xe ngựa sao?"
Bên ngoài người nọ tựa hồ trước tiên không có phản ứng ta đang gọi hắn, trầm mặc một hồi mới mở miệng: "Từng đánh xe bò."
Khi hắn đang nói chuyện, mấy người chúng ta toàn bộ bị nhảy ra khỏi xe ngựa.
Nam nhân, vai phụ ... Kỹ năng đánh xe ngựa chẳng lẽ cũng không được chuẩn
bị sao? Ta hiểu A Tam mới vừa rồi tại sao không trả lời ngay, bởi vì hắn đang nghiên cứu làm sao đánh xe ngựa. . . . . . Ta quả thật tuyệt vọng
với long sáo này! Cũng may, thời điểm A Tam lật xe nhìn trúng một bãi
cỏ, vì vậy chúng ta không bị thương tích gì, nhưng người không có ý thức liền gặp xui rồi.
Không sai, ta nói chính là Sẹo ca.
Hắn
quả thực là nam nhân bi thống nhất trong lịch sử! Trước kia ta cho rằng
Tự Tam long sáo là vô tội nhất nhất bi thương nhất, nhưng trước đây
không lâu ta phát hiện ta sai lầm rồi, Sẹo ca mới đúng. Hiện tại, dù là
ngã xe ngựa, hắn cũng là người xui xẻo nhất, hắn hiện tại không thể hoạt động, thời điểm xe ngựa bị lật thân thể đụng phải xe ngựa, trên mặt
cũng bị thương rồi.
Đỡ Sẹo ca qua một bên, ta lại lần hướng về
phía hắn bái lạy: "Ta sai lầm rồi, về sau ta nhất định hảo hảo đối xử
với ngươi! Lục Trúc, sau này hắn hỏi tại sao có vết thương này, ngươi
biết nói thế nào rồi chứ?"
"Chính hắn ngã!" Lục Trúc lập tức bò qua đây.
"Không sai!" Ta gật đầu.
Lúc này, A Tam đề nghị: "Đi đường thủy đi."
"Có thuyền sao?" Ta hỏi?
"Có, nhà ta làm nghề thuyền chài." Hắn nói.
"Còn không đi, chờ cái gì? !" Ta bộ mặt hy vọng, trắng xanh đứng lên.
"Nhưng phải đi qua ngọn núi trước mặt này mới đến thôn ta ở." Hắn chỉ vào trước mặt.
Ta yên lặng nhìn sang một cái, mắt liếc nhìn ngọn núi cao lớn, lại yên
lặng mở miệng: "Ngươi cho rằng, chúng ta có thể đi qua trong một ngày?"
"Ta có thể cõng ngươi." Hắn nhìn ta.
Ta cũng nhìn hắn, đặc biệt chính khí nhìn hắn: "Ta đã tuyệt vọng với long
sáo rồi! Bên cạnh ta có một đáng tin người sao? Tác giả thiết định không khoa học như vậy a!" Ta tức giận nói xong, lại thở dài: "Mang xuống,
huynh trưởng đại nhân không phải đã chết, mà đang nghỉ ngơi. Lục Trúc,
cõng người được, chúng ta đi!"
"Đi bộ sẽ mất tới hai ngày đấy!"
Lục Trúc kinh ngạc nhìn ta, vừa nhìn xe ngựa đổ ở một bên: "Xe còn chưa
hỏng, có thể dùng được, ngựa cũng vẫn còn tốt."
"Nhưng!" Ta đưa
tay, nắm bả vai Lục Trúc: "Chúng ta sẽ không ai điều khiến được xe ngựa! Tại sao ngươi không thuê luôn người đánh xe ngựa tới đây!" Ta bi thương muốn chết nhìn Lục Trúc: "Ta nghĩ được lhúc khởi đầu, không nghĩ tới
trình tự, ta đoán chừng tất cả, tính toán tất cả, lại quên mất. . . . . . Chúng ta thực sự không có kỹ năng này!"
Lục Trúc cầm tay của ta, lạc quan mà nói: "Người đánh được xe bò, nhất định cũng rất dễ dàng học được cách đánh xe ngựa thôi. Bánh xe cùng một dạng, nhất định rất dễ
dàng."
Cuối cùng, chúng ta đem tất cả hi vọng đặt trên người Tam
Tự long sáo, tiếp đó, hắn dùng một canh giờ nguyên tại chỗ học cách làm
sao đánh xe ngựa. . . . . . Rốt cuộc, khi chúng ta đến được nơi cần đến, đã là rạng sáng ngày hôm sau. Hiện tại ta mới phát hiện, thì ra người
đánh xe bò thật sự không nhất định sẽ đánh được xe ngựa, sau khi học
được cách đánh xe ngựa, ta đoán chừng A Tam đã quên mình từng đánh xe
bò.
Hơn nữa, ta rất bi kịch phát hiện, A Tam chỉ có thể hết sức
chăm chú nhớ một chuyện, nếu phân tâm mà nói, cũng rất dễ dàng quên một
chuyện khác.
Nói cách khác, trong nguyên kịch, hắn có thể vững
vàng nhớ được nữ chính chỉ là bởi vì hắn. . . . . . Nhất nhất nghĩ tới
chuyện báo ân mà không cách nào phân tâm nhớ tới những chuyện khác.
Ta hiện tại cảm thấy, hắn bị chết thật vô tội.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT