Cái tên Thược Dược này có thể nổi danh, dung mạo của Thược Dược tiên tử có thể nổi danh, nhưng khuôn mặt của ta không thể. Dù sao tên ta có thể nói lung tung, nhưng mặt không thể tùy tiện loạn quạng. Vì vậy, ta cơ hồ mỗi ngày dùng khăn che mặt, đừng nói người ngoài không thấy được, dần dần, dù là người trong thuyền hoa cũng ít khi thấy được.

Không biết, cho rằng trên mặt ta mọc cái gì, biết nói ta giả bộ X. Giả bộ liền giả bộ đi, hiện tại không giả bộ, thì đợi đến bao giờ? Dù sao tú bà muốn ta giữ vững cảm giác thần bí, ta liền thần bí cho mọi người xem. Lúc đầu, nếu Xuân Mai không chết, ngày hôm sau tú bà liền muốn chân chính đẩy ta ra ngoài, ai biết đột nhiên chết một người, tú bà bởi vì cảm thấy xúi quẩy, ngày đó cũng đóng cửa từ chối tiếp khách, cho đến khi xử lý xong hậu sự của Xuân Mai.

Xuân Mai vốn là một nha đầu bình thường, trong nhà cũng không thân không thích, tú bà tìm một nơi trên đỉnh núi, dùng chiếu cuốn người lại rồi len lén cho chôn cất. Phải nói Xuân Mai chết đi, ta cũng thoát không khỏi liên quan, nếu ta không tùy chỗ ném loạn đồ, ngọc bội kia cũng sẽ không không giải thích được vào tay Xuân Mai.

Nàng bị chết oan uổng, mặc dù ta không phải người tốt, nhưng ta cũng không phải là ác nhân tùy tiện ai cũng hại, thích giết người lung tung. Sau khi nhận được cái gật đầu của tú bà, ta liền dẫn Lục Trúc đi bái lạy nàng. Mặc dù đa phần các cô nương ở đây đều nói ta làm bộ tốt bụng, giả bộ, cũng chỉ có tự ta mới biết điều này có nhiều liên quan đến ta như vậy.

Bởi vì ra cửa, ta ăn mặc còn nghiêm hơn so với bình thường một chút, một thân màu hồng nhạt, trên đầu không mang bất kỳ đồ trang sức nào, trên mặt cũng sạch bóng. Ta vẫn như cũ mang khăn che mặt, hôm nay mặt trời có chút mãnh liệt, Lục Trúc mở một cái dù cho ta che nắng. Phía sau chúng ta còn đi theo hai đại hán, cho dù ta biểu hiện tốt hơn nữa, tú bà vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, hai người phía sau này bên ngoài nói là tới bảo vệ ta, trên thực tế cũng là trông chừng ta để ta không có cơ hội chạy trốn.

Ta làm thành cái gì cũng không còn biết, đi đến trước mộ Xuân Mai. Ta chắp tay trước ngực, nhỏ giọng nhớ tới chút chú ngữ Phật gia, hy vọng có thể giúp được người chết chút gì đó. Nàng bị chết vô tội, chết oan uổng, nếu như trên thế giới thật sự có linh hồn, ta cũng không hy vọng nàng lưu lại trên đời này chịu khổ, đời người chỉ có một lần liền đủ rồi, chết đi tất cả liền giải thoát, nếu như có thể lại một lần nữa sạch sẽ bắt đầu lại, mới là chuyện may mắn nhất trên thế giới này.

Ta không cách nào lấy được, ta mong nàng có thể, lại nói, ta cũng không hoàn toàn là ác nhân.

Ta hiểu rõ người bên cạnh ta, bao gồm cả nha hoàn bên cạnh ta cũng cảm thấy ta là người mâu thuẫn, có lúc cảm thấy ta khéo léo, có lúc lại cảm thấy, ta thật ra cũng không phải người như vậy, nói thiện lương, thật ra cũng không phải, nói ác độc, nhưng ta có thể vì người chết vô tội làm chuyện như vậy. Ta nghĩ, không chỉ người ngoài nhìn ta như vậy, ngay cả bản thân ta cũng cảm thấy như vậy.

Lúc trở về, chúng ta tận lực đi đường nhỏ, chính là không hy vọng gặp quá nhiều người, rước thêm phiền toái. Nhưng có lúc cho dù đi đường nhỏ, người nên gặp cũng nhất định sẽ gặp. Ta cùng Lục Trúc mới vừa đi tới một chỗ bên ngoài đình nghỉ mát, chỉ thấy bên trong ngồi hai nam nhân trẻ tuổi, cùng một nam nhân quỳ trên mặt đất, mặc cho nam tử hoa phục đánh chửi cũng không đánh trả, không kêu một tiếng.

Trong đó một người vẻ mặt lạnh nhạt, chính là Nam Cung Tra ta biết. Thời điểm ta muốn giả bộ thật sự không trông thấy, chỉ thấy hắn vừa đúng nghiêng đầu, trên gương mặt tuấn mỹ lập tức hiện lên một nụ cười ôn hoà hiền hậu, hắn từ từ đi về phía ta, mở miệng nói: "Thược Dược cô nương, làm sao ngươi lại ở chỗ này?"

"Chỉ là đi gặp một cố nhân." Ta nhẹ giọng nói, ta không nói thẳng phải đi làm gì, ta nghĩ, hắn cũng có thể biết ta làm gì. Sau khi ta nói xong những lời này, chỉ thấy một thanh niên nam tử cũng đi về phía ta, tướng mạo hắn bình thường, trên người có một loại cảm giác rất tùy tiện.

"Vị cô nương này là?"

Ta không trả lời, chỉ là nhìn về phía Nam Cung Tra, hắn khẽ mỉm cười, nói: "Chỉ là một bằng hữu quen biết."

Hắn không nói ra thân phận của ta, khi hắn xoay đầu lại nhìn ta, ta cố ý để cho ánh mắt của ta không hề lạnh lẽo, hướng về phía nam tử kia khẽ gật đầu. Nhìn hắn nổi lên hứng thú rất lớn với ta, tò mò mở miệng nói: "Cô nương vì sao che mặt?"

"Vị công tử này thật đúng là thất lễ, khuê nữ há có thể tùy tiện để nam nhân xa lạ thấy tướng mạo." Lục Trúc dưới lời dặn của ta, tiến lên một bước ngăn cản tầm mắt nam nhân kia. Tầm mắt bị ngăn trở, nam nhân kia rõ ràng rất tức giận.

"Tiểu nha đầu này, ngươi có biết gia là ai không? Lúc chủ tử nói chuyện ngươi chen miệng cái gì!"

Ta vươn tay, kéo Lục Trúc trở lại, nhẹ giọng nói: "Công tử, người không biết vô tội, chúng ta mới tới, nếu có chỗ đắc tội kính xin tha lỗi. Hôm nay ra ngoài cũng đã lâu, chúng ta xin cáo từ trước."

Ta vừa nói, liền muốn mang theo nha hoàn rời đi, có lẽ bởi vì có hai đại hán cao lớn đi theo phía sau chúng ta, hoa phục nam tử này không dám ngăn cản. Thấy vậy, Nam Cung Tra tiến lên một bước, ôn hòa mở miệng nói: "Nơi này cách chỗ ngươi ở có chút xa, hãy để cho ta đưa ngươi trở về."

Ta dừng bước chân, không để cho hắn nhìn thấy không tình nguyện trong mắt ta mà là quay đầu nhìn về phía nam nhân còn quỳ gối trong lương đình, nhìn người kia mấy lần, ta mới mở miệng hỏi "Người kia vì sao quỳ trên mặt đất, công tử tại sao lại xuất hiện ở nơi này, nếu như công tử còn có việc trong người, như vậy thật là phiền phức đấy."

Thấy ta nói tương đối nhiều, Nam Cung Tra rõ ràng tâm tình không tệ, so với loại lạnh nhạt lúc ta mới bắt đầu thấy hắn kia, hiện tại coi như ôn hòa nhiều vô cùng. Cho dù chỉ lộ ra một đôi mắt, ý tớ có thể biểu đạt ra cũng đầy đủ hơn, trong nháy mắt bộ dạng thuận theo của ta mang theo một loại khí độ không giống với nữ tử bình thường, hơn nữa lúc nói chuyện cũng sẽ không quá sợ hãi, cũng không có quá mức thân cận, rất dễ dàng làm cho người ta cảm thấy ta là người nhận được sự giáo dục tốt.

Hơn nữa, ánh mắt của ta cũng không thẳng tắp nhìn chằm chằm vào nam nhân, nhìn qua hết sức thủ lễ. Mặc dù, nguyên nhân chân chính là, đối với ta mà nói này gương mặt tuấn tú của mười nam tra này ta đều hết sức quen, thỉnh thoảng nhìn một chút cũng chán rồi, ai còn muốn đi chăm chú nhìn?

Nam Cung Tra khẽ mỉm cười, tâm tình lại càng không tệ: "Đây chẳng qua là một người không quan trọng, Hoa thiếu gia, ngươi xem?" Hắn nói xong, quay đầu nhìn về phía nam nhân hoa phục vẫn đang nhìn ta. Nhìn thấy bộ dạng này của hoa phục nam nhân, trong mắt Nam Cung Tra chợt lóe lên chán ghét, rất tốt liền ẩn núp đi xuống, tròng mắt thâm trầm, rồi lại mang theo nụ cười.

Thanh niên hoa phục quét ta vài lần, mới vẻ mặt ghét bỏ nhìn về phía nam tử đưa lưng về phía bọn họ mà quỳ, hắn mặc toàn thân áo vải thô, tóc buộc có chút rối loạn loạn, tay áo xắn lên, lộ ra đôi tay vô cùng bền chắc, làn da của người này là một loại màu rám nắng vô cùng khỏe mạnh, vừa vặn đối lập mãnh liệt với làn da trắng nõn của ta.

"Coi như tiểu tử ngươi may mắn!" Hoa phục nam tử nói xong, từ thắt lưng của mình lấy ra vài mảnh bạc vụn ném xuống đất: "Ừ, muốn liền tự mình bò qua đây nhặt."

Nghe được thanh âm của thanh niên hoa phục, nam tử kia giật giật, từ từ đứng thẳng người, đi về hướng chúng ta bên này, hắn hơi cúi đầu, khiến ta xem không rõ hắn rốt cuộc diện mạo như thế nào, rất nhanh, hắn ngồi chổm hổm trước mặt của không xa, nhặt bạc. Người này từ lúc bắt đầu đều không phát ra nửa điểm âm thanh, thật ra khiến ta có chút tò mò.

Ta thấy được một mảnh bạc vụn rơi bên chân ta, liền khom người nhặt lên, sau khi ta cầm bạc vụn trong tay liền ngửi thấy một chút mùi cá, không khỏi mở miệng nói: "Ngươi là người đánh cá?"

Có lẽ không ngờ ta sẽ hỏi, hắn dừng một chút, mới ngẩng đầu lên, một đôi mắt đen u ám tựa như ánh sáng không cách nào chiếu rọi tới, cứ như vậy nhìn ta, ta tựa hồ thấy ánh mắt của hắn lóe lóe, nhưng lại cảm thấy, cái gì cũng không thấy. Khiến cho ta tương đối ngoài ý muốn là, người này không phải loại người cực kỳ xinh đẹp, cũng không phải loại công tử tuấn mỹ trắng nõn, nhưng mày kiếm mắt sao, môi mỏng tuyệt đẹp, dáng dấp. . . . . . Còn rất không tệ.

Ta đưa tay ra, trong lòng bàn tay trắng noãn lẳng lặng nằm thứ hắn muốn, hắn cúi đầu suy nghĩ một chút, bạc cũng không cần, nghiêng đầu liền muốn đi.

Ta còn chưa biểu đạt ra sự mất hứng, công tử hoa phục cũng đã khó chịu, nhấc chân liền đá vào trên thân người kia.

Thân hình nam nhân bị đá đến lắc lư, nhưng vẫn không lên tiếng. Thanh niên hoa phục nổi giận, tức giận mắng lên tiếng: "Đầu tiên là đụng phải gia, để cho ngươi quỳ một chút, nộp chút tiền bạc đã là khách khí, ngươi còn rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, để cho ngươi bò tới đây, ngươi dám đứng, còn không đem gia để ở trong mắt? !"

Ta chú ý tới không phải là lời mắng của hoa phục, mà là bàn chân của người nam nhân kia, rất vững, quá vững, không giống người bình thường.

Trải qua một phen mắng chửi của hoa phục công tử, ta đại khái cũng biết chuyện đã xảy ra, xem bộ dạng bọn họ cũng là không quen biết, là thời điểm nam nhân này đi qua nơi đây không cẩn thận đụng phải nam nhân đang bộc phát kia, mới có cảnh tượng như vừa rồi.

"Làm người phải có lòng khoan dung, chuyện phải nói cũng nói xong rồi, vẫn là đi về trước đi." Nam Cung Tra hiển nhiên cũng phi thường không ưa tác phong của thanh niên hoa phục này, hắn cau mày nói một câu, lại hướng tới ta quét một cái. Ta lấy thứ trong tay, đi tới trước mặt nam nhân kia, dùng khăn tay trong tay cách sự tiếp xúc da thịt, mở lòng bàn tay thô ráp của hắn ra, đem thứ vốn nên thuộc về hắn trả lại cho hắn.

"Quỳ trời quỳ đất quỳ cha mẹ, có vài người vẫn là không cần tùy tiện quỳ tốt hơn, hơn nữa, dưới gối nam nhi có vàng, không nên quá lãng phí mình." Ta vừa nói, đột nhiên nghĩ đến lời thoạt của một nhân vật từng nói, vì vậy liền cười khẽ một tiếng: "Cao quý không tại huyết mạch, mà ở linh hồn. Người xem thường ngươi chưa chắc cao quý hơn ngươi, người quỳ ngươi, cũng chưa hẳn là thật đê tiện, mau cầm thuốc trở về đi thôi, đừng để cho người bệnh chờ lâu."

Là khi ta đi tới bên cạnh nam nhân mới ngửi thấy trên người hắn mang theo mùi thuốc, hơn nữa còn thấy được trước ngực hắn nhô ra một khối đồ. Thân thể của hắn hết sức khỏe mạnh, từ tiếng bước chân của hắn, trong tiếng hít thở mà có thể phán đoán được, hơi suy đoán, ta đại khái hiểu được. Ta cảm thấy, người này có lẽ thật không quá đơn giản, vượt qua kịch tình, ta nhất định có hứng thú.

Lời nói của ta âm thanh không lớn, thanh niên hoa phục chỉ biết ta nói, mà nghe không rõ ràng ta nói cái gì, nhưng Nam Cung Tra thì không. Ta làm như vậy, mang theo một nửa thật lòng, một nửa mang theo ý tứ làm dáng.

Hắn không phải thích cao quý, thích thông minh, thích trong trẻo lạnh lùng sao? Ta cho hắn cả đám, còn từng cái một biểu hiện vô cùng ưu tú.

Ta nói xong, liền mang theo Lục Trúc đi lên phía trước, vì vậy hoàn toàn không nhìn thấy nam nhân kia đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bóng lưng của ta, trong đôi mắt đen trầm như đẩy ra sương mù nặng nề, lộ ra một tia ánh sáng.

Ta cảm thấy có người nhìn ta, trong đó đặc biệt rõ ràng chính là Nam Cung Tra, hiện tại ánh mắt hắn nhìn ta ôn hòa, hứng thú, càng nhiều thêm một chút lửa nóng ở bên trong. Ta bất động thanh sắc đi ở trước mặt, làm bộ cái gì cũng không phát hiện ra.

So với sự an tĩnh của Nam Cung Tra, thanh niên hoa phục chính là loại người không thể an tĩnh được. Từ khoe khoang hắn mang theo trong lời nói, để cho ta biết nhà hắn nhiều thế hệ làm buôn bán lá trà, hơn nữa cũng có chút quan hệ lâu năm với hoàng gia, khó trách biểu hiện lớn lối như vậy. Hắn còn sợ ta không đủ ghét hắn nên đặc biệt giải thích vừa rồi hắn lấy bạc của nam nhân kia cũng không phải là ham món lợi nhỏ, nhưng không ảnh hưởng gì toàn cục nên tìm cho mình chút vui thích nho nhỏ.

Toàn bộ hành trình ta cơ hồ không nói gì, chỉ là theo lễ phép đáp mấy tiếng, luôn cùng hắn đi trong khoảng cách an toàn. Bên cạnh ta có nha hoàn cũng có hộ vệ, nếu hắn muốn dựa vào gần ta cũng không phải chuyện đơn giản như vậy. Bởi vì Nam Cung Tra biết ta không muốn cho người khác biết thân phận của ta, hắn rất nhanh sẽ dần người đi, để cho ta mang theo nha hoàn trở về thuyền hoa.

Đến thuyền hoa, ta liền có phiền não mới, tú bà vì điểm tựa muốn đẩy ta ra, mấy ngày nay đã hao tốn không ít công phu. Chỉ là, không cần sợ hãi, ta đã nghĩ ra chièu mới. Tóm lại, để cho ta xuất hiện cũng được, tuyệt đối không thể bị nhìn thấy mặt, để cho ta đi bán nghệ cũng không phải là không thể, bán một lần là đủ rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play