Mặc dù ta chỉ làm một động tác nhỏ, rất dễ nhận thấy, Hoàng đế lại có phản ứng lớn.

Sau khi phát hiện hắn sẽ phải khiếp sợ một thời gian, sau đó lại tự lừa mình dối người cảm thấy coi ta như hoàng hậu, nếu muốn phát triển như vậy, sẽ phải đổi thành con đường hoàn toàn nguyên tác rồi. Lúc này ta không nhắc lại chuyện xưa một chút, ta, mới không thiện lương như vậy! Khi phát hiện Hoàng đế dao động nên hung hăng kích thích hắn, kích thích đến hắn hoàn toàn không có cơ hội cùng thời gian trốn tránh.

Hiện tại ta rất gấp, vậy còn nhàn nhã để cho hắn chuẩn bị tâm lý thật tốt sao?

Vì vậy, ta rất nhanh liền hành động.

Sau khi chuyện ta thiếu chút nữa bị Vương Gia bắt cóc khỏi hoàng cung qua đi, trong cung dần dần bắt đầu truyền lưu một lời đồn đại. Lời đồn đại nói, Đại hoàng tử thật ra không chết, chỉ là khi còn nhỏ bị người bắt ra ngoài, bây giờ đã có người phát hiện ra tung tích của hắn. Những lời đồn đại này ban đầu chỉ là len lén truyền lưu, từ từ, liền truyền đến trên mặt nổi, rất nhiều hậu phi cũng biết tin tức như thế, các nàng vừa vui vừa buồn.

Họ cũng không có nhi tử, nữ nhi cũng không có, họ biết Hoàng đế không để cho họ sinh, nhưng lại cảm thấy là tự thân có vấn đề không sinh được đứa bé, chợt nghe đến vẫn còn có một Đại hoàng tử, không khỏi cũng động chút tâm tư. Nếu quả thật có Đại hoàng tử này, hiện tại hoàng tử không có mẫu thân, nếu như họ có thể lấy lòng được Đại hoàng tử mà nói, mặc dù không được làm hoàng hậu, nhưng ít ra có thể vớt vị thái hậu, loại chuyện tốt này tại sao có thể bỏ qua.

Nhưng lại nghĩ, coi như Đại hoàng tử thật sự còn sống, hơn nữa được tìm trở lại, tuổi hắn cũng lớn như vậy, làm sao có thể bị người khống chế, có thể dễ dàng lấy lòng.

Thời điểm chúng hậu phi vừa mừng vừa lo, Hoàng đế cũng là vừa giận vừa sợ.

Điều này rõ ràng là có người muốn âm mưu làm gì đó! Thí sinh đầu tiên hắn hoài nghi, liền tập trung vào Hiên Viên Vương Gia.

Hết cách rồi, ai bảo thời điểm hắn vào cung thật sự thật trùng hợp đây?

Một ngày kia, sau khi ta bị Hoàng đế mang đi, hắn lại bị Hoàng đế lạnh nhạt thờ ơ thời gian rất lâu, cuối cùng mới được thả khỏi hoàng cung. Sau khi Vương Gia rời đi, Hoàng đế đã hạ cấm lệnh, không được hắn cho truyền bất cứ ai cũng không thể vào cung, đây là rõ ràng cắt đứt cơ hội tái tiến cung của Vương Gia.

Sau khi Vương Gia cơ hồ bị nhếch nhác đuổi ra khỏi hoàng cung, hơn nữa bị cấm chỉ vào cung liền xuất hiện tin đồn như vậy, Hoàng đế muốn không hoài nghi hắn cũng không được.

Mà ta bên này, Hoàng đế lại gia tăng nhân thủ, trong ba tầng ngoài ba tầng vây quanh, bảo đảm ngay cả con muỗi cũng rất khó bay ra ngoài. Đối với an bài này, ta bày tỏ rất hài lòng, ở chung quanh cũng vây đầy nhân sĩ tinh nhuệ, ta rốt cuộc tìm về một chút cảm giác an toàn, không cần lo lắng đột nhiên trước mặt lại nhảy ra một nam chính võ công cao cường nữa rồi.

Mấy nam chính võ công cao cường kia, phòng tốt có thể tránh khỏi rất nhiều nguy hiểm.

Nữ phụ ác độc có kỹ năng bồi dưỡng nhân thủ, hiển nhiên ta lén lén lút lút lấy không ít người, bất động thanh sắc hạ thủ với cung nữ vẩy nước quét sân từ phía ngoài nhất, từ khi họ len lén nói chuyện phiếm truyền đi, cuối cùng chuyện càng náo càng lớn, lấy được sự chú y của khắp nơi. Bởi vì chuyện làm quá bí mật, muốn chân chính tra được ngọn nguồn ở đâu là không thể nào.

Trong cung không tra được ngọn nguồn lời đồn đại, Hoàng đế tự nhiên chỉ có thể đem ánh mắt hoài nghi thả vào bên ngoài cung.

Vương gia đáng thương, cõng một nỗi oan ức lớn như vậy.

Ngay tại lúc đó, bên ngoài không ít quan viên trong lòng cũng nổi lên ý định khác thường, len lén hành động, nghĩ tra xét một chút xem hoàng tử này có phải thật sự tổn tại hay không, nếu thật tồn tại, bọn họ có thể làm nhiều chuyện hơn, mà bên ngoài những thân thích của hoàng đế kia cũng có từng người hành động.

Lúc trước bọn họ an phận, đó là không có cơ hội, Hoàng đế lại quá lợi hại, hiện tại chuyện này không thể nghi ngờ để cho bọn họ thấy được hi vọng, từng người tâm tư liền động rồi.

Hoàng đế dĩ nhiên không thể để cho những người đó tìm được hoàng tử, hắn chỉ có thể cũng phái người đi tìm, tốt nhất vẫn là tìm được trước những người đó.

Ta ngồi trong phòng của mình, nghe tiểu cung nữ trước mặt nhẹ giọng nói với ta một chút tin tức, nụ cười trên mặt đặc biệt bí hiểm, tuyệt không ngu si, nhìn từ nụ cười, tuyệt đối tâm cơ thâm trầm không giống người tốt, siêu cấp không đơn giản. Ta dùng loại nụ cười này chinh phục không ít người, cũng đe dọa không ít người.

Mọi người đều biết địa vị bây giờ của ta là dưới một người trên vạn người, cho dù ta muốn làm chuyện xấu, người nào lại dám nói?

Hơn nữa, tất cả mọi thứ hiện tại của ta đều là Hoàng đế cho, những người này cũng đoán không được ta muốn nắm Hoàng đế như thế nào. Vì vậy ta sử dụng những người này vô cùng thuận lợi, mà những người này cũng không biết muốn ta làm gì, chỉ là giúp ta nghe một chút tin tức truyền tới mà thôi. Biết ta thật sự đang muốn làm gì, cũng chỉ có Lục Trúc bên cạnh ta.

Hiện tại Hoàng đế đã biết ngày đó Hiên Viên Vương Gia tới chỗ của ta đã đánh ngất người bên cạnh ta, nhiều lần Vương Gia đề xuất vào cung gặp vua cũng bị nhẫn tâm cự tuyệt, hiện tại Hoàng đế hoàn toàn không muốn ta gặp lại Vương Gia này, hiện tại hắn chưa khai đao với Vương Gia đã coi là rất nhân từ.

Trải qua một lần nổi phản ứng kia, ta lại lấy các loại mờ ám khác nhau kích thích hắn lại nổi lên mấy lần phản ứng, hiện tại Hoàng đế bắt đầu lưu luyến hậu cung rồi, khiến chúng hậu phi từng người mặt mày hồng hào, quả thật không thể thỏa mãn hơn. Dĩ nhiên, ta sẽ không cứ như vậy bỏ qua con đường ngược tâm Hoàng đế.

Khi hắn không thế nào đến gần ta, bởi vì phái tướng tài đặc lực bên cạnh tới bảo vệ ta, vì vậy ta quả quyết đem tình cảm ỷ lại dời đi, khiến Hoàng đế sâu sắc hiểu được cái gì gọi là mang đá tự đập chân mình. Ta cùng người nọ mặc dù không có gì mập mờ, lại rõ ràng vô cùng ỷ lại cùng tin tưởng người kia, hơn nữa khi được bảo vệ, ta càng ngày càng trở nên tỉnh táo, coi như không thấy Hoàng đế cũng vô cùng bình thường.

Chờ Hoàng đế phát hiện không đúng, thậm chí điều người đi, ta đã dùng thái độ vô cùng bình thường đối mặt với hắn, nhìn hắn má trái viết khổ, má phải viết ép. Mặc kệ Hoàng đế biểu hiện bao nhiêu khổ ép, sắc mặt bao nhiêu xanh lét, ta cũng quyết tâm thay đổi trở lại bình thường. Tùy tiện ôm tay cha ruột là không đúng, tùy tiện cùng cha ruột sờ tới sờ lui cũng là không đúng, tùy tiện cùng cha ruột đi quá gần cũng đặc biệt không hợp lễ chế! Ta muốn thủ lễ!

Sắc mặt Hoàng đế cực kỳ đặc sắc, một là vui mừng ta rốt cuộc bình thường, sẽ không đối mặt với ai cũng ngơ ngác như đầu gỗ, còn biết điều hiểu chuyện như vậy, thậm chí cơ hồ có lẽ đã coi như quên lãng Vương Gia kia, quên đoạn tình cảm trước kia. Hai là ta bình thường quá mức, tựa như một đại gia khuê tú, quy củ vô cùng, cũng không thế nào thân cận hắn.

Cảm nhận được cảm giác xa cách, Hoàng đế lại đi đến bên cạnh ta chà ngược độ thiện cảm của ta, ta hài lòng trong nội tâm gật đầu một cái, nhìn hắn chà.

Ta đã chà độ thiện cảm của Hoàng đế thời gian rất lâu rồi, trước khi xuất giá chà, chà đến khi ta cùng Vương Gia hòa ly lại bị bệnh thời gian dài như vậy, vẫn chà đủ kiểu, thời gian dài như thế tốn tâm lực, kết quả thực vui tay vui mắt. Tình cảm của Hoàng đế chậm lụt ta không có ý kiến, nguyên lại trong kịch tình, nữ chính cùng các nam nhân khác chơi trò mập mờ, hắn cũng kiên trì chỉ là lầm đem nữ chính thành mẹ nàng rồi, tới chỗ khác đủ kiểu, nữ chính chỉ có thể bị ngược tâm đủ kiểu.

Hoàng đế bởi vì nữ chính cùng nam nhân khác mập mờ, mình không thừa nhận tình cảm trong lòng không nói, còn gậy đánh uyên ương, vây nữ chính ở trong cung ai cũng không cho gặp. Ý kia chính là, mặc kệ hắn có thích hay không, đều là của hắn, hắn không muốn cho người khác đụng vào, ai cũng không đụng được.

Loại nam nhân này, thì phải hạ nặng thuốc trị.

Hoàng đế vừa xử lý chuyện bên ngoài, vừa chà ngược độ thiện cảm của ta, ta chọn một ngày thật tốt, biểu hiện thân thiết với hắn, một bộ rốt cuộc bị hắn cảm động. Hoàng đế ngay cả mình cũng không biết mình rốt cuộc thế nào lộ ra bộ dáng cảm động người trong lòng ngu xuẩn, nghe ta nói.

Ta làm chút thức ăn, trước tiên là nói một chút chuyện phiếm với hắn, từ từ đến gần, sau đó giống như lơ đãng mở đầu: "Không biết lời đồn đại bên ngoài có phải thật không?"

Hoàng đế rất nhạy cảm với ba chữ lời đồn đại, trong nháy mắt sắc mặt trầm xuống: "Không thể nào, ngươi không cần quản những thứ này."

Ta mặt lộ vẻ nghi ngờ lại dẫn chút tiếc nuối thương cảm: "Nếu thật thì tốt rồi, một mình ta ở trong cung rất là tịch mịch, nếu có một ca ca hay tỷ tỷ chăm sóc, nhàn rỗi tâm sự cũng tốt vô cùng. Dưỡng phụ đối đãi ta cũng không tốt, đối với ta không đánh thì mắng, ngay cả dưỡng huynh cũng không ưa thích ta, hiện tại ta thật vất vả thoát khỏi những thứ này, nhìn người khác huynh đệ tỷ tỷ hữu ái, gia đình hạnh phúc, luôn không nhịn được có chút hâm mộ."

Hoàng đế dừng một chút hỏi ta: "Ngươi muốn huynh trưởng?"

Ta khéo léo gật đầu, trên mặt bày ra nụ cười hoàn mỹ: "Nếu có thể có một huynh trưởng thương yêu ta, dĩ nhiên thích. Quan trọng nhất là, ta chưa từng thể nghiệm qua tình cảm kia, bên cạnh cũng chỉ có một mình phụ hoàng, phụ hoàng lại không thể mỗi ngày làm bạn với ta, phụ hoàng, nếu hoàng huynh thật không chết vậy cũng tốt."

Hoàng đế lộ ra vẻ mặt có chút ghen tỵ, không lên tiếng.

Ta hiểu rõ Hoàng đế tất nhiên biết chuyện hoàng tử không chết rất có thể là thật, thậm chí sẽ hoài nghi tất cả chính là trò do đứa con ruột hắn không cần vứt bỏ làm ra, vì vậy hắn hiện tại không thể khẳng định nhi tử nhất định chết rồi, nếu có một ngày người nào dẫn hắn đến trước mặt Hoàng đế, lời này của Hoàng đế chính là tự vả miệng.

Hơn nữa, trên mặt nhi tử hắn vứt bỏ còn in chữ kia, sao có thể để người ngoài biết?

Hiện tại Hoàng đế có hai lựa chọn, hoặc là lặng lẽ tìm được người thật sự giết chết, hoặc là chữa khỏi vết thương trên mặt hắn, thật chỉnh tề mang về. Tin tưởng lấy tài nguyên y liệu trong tay Hoàng đế, có thể chữa khỏi loại vết thương nhỏ này.

Tiếp đó, ta rất tha thiết biểu hiện ra suy nghĩ rất muốn một ca ca, người thân của ta quá ít, chỉ có mình Hoàng đế, hơn nữa thân là công chúa, không thể chỉ cùng hạ nhân nói lời trong lòng. Mặc dù Hoàng đế không tình nguyện, nhưng vẫn chỉ có thể nghe ta lải nhải, đồng nhất bắt đầu đưa đứa con trai hắn đương nhiên rất không muốn phía ngoài kia về, ta cũng không nóng vội, đợi cơ hội liền nói, đợi cơ hội liền nói, chính là muốn nói đến hắn quen, nói đến hắn theo bản năng nhớ vào trong lòng, đến lúc đó nhìn thấy người thật sẽ xem xét đến ý nghĩ của ta.

Muốn đưa người tiến cung, chỉ truyền lời đồn đại kia thì sao có thể?

Trọng yếu nhất, là bắt được điểm ngứa của những người đó, khiến người bên ngoài đầu tiên tự phát đi tìm kiếm trước, ép Hoàng đế không thể không tìm, ta bên này cũng phải nỗ lực.

Không sai biệt lắm qua một tháng, Hoàng đế cuối cùng từ bên ngoài mang về một người trẻ tuổi, tâm tình hoàng đế coi như không tệ, tất cả mọi người đang suy đoán Hoàng đế có phải rất ưa thích đứa con trai này hay không. Nhưng rất nhanh sẽ có người phát hiện, nam tử trẻ tuổi dáng dấp không tệ, trên mặt còn mang theo chấm đỏ, dáng dấp tương tự Hoàng đế này. . . . . . Lại là một kẻ ngu.

Người cha không hy vọng con trai của mình tốt, cũng liền đồng nhất rồi. Nhìn nhi tử là kẻ ngu, Hoàng đế hài lòng, vui mừng, vì vậy mang về.

Ta nhìn Sẹo ca thật vất vả trở về, hài lòng nhìn tới nhìn lui trên mặt hắn, sẹo chữ trên mặt hắn đã không còn, chỉ có một khối chấm đỏ, hắn không cần mang khuôn mặt giống như thân phận tội nhân nữa, hơn nữa Hoàng đế còn thừa nhận thân phận của hắn.

Cho dù là một kẻ ngu, hắn cũng là Đại hoàng tử, nhi tử duy nhất của Hoàng đế. Hắn ngu, nhưng mà chỉ vì để cho Hoàng đế buông lỏng cảnh giác, để cho hắn có thể nhận được thân phận hoàng tử này, có thân phận hoàng tử, tất cả là đủ rồi.

Hắn không cần bao nhiêu sủng ái, chỉ cần hắn là hoàng tử, Đại hoàng tử.

Trước khi Sẹo ca xuất cung, chúng ta cũng lập ra kế hoạch rất tốt. Sau khi Sẹo ca rời khỏi đây, trước tiên phải có một thân phận quang minh chính đại, phải đủ nghèo túng, vô dụng, thậm chí là ngu dại. Hiện tại muốn an bài một bối cảnh hoàn chỉnh là không thể nào, cho nên chúng ta chỉ có thể đi một con đường khác, khiến Sẹo ca sắm vai một tiểu ăn xin ngu dại, đi theo một Lão ăn đi ăn xin khắp nơi, trải qua cuộc sống vô cùng khó khăn.

Sẹo ca được thiết định là khi còn nhỏ ăn không đủ no mặc không đủ ấm, ngã bệnh không được chăm sóc tốt, bị bệnh liền bệnh ngu, cũng may được một Lão ăn xin lượm trở về.

Lão ăn xinh gần đây mới đưa hắn tới nơi phồn hoa như Kinh Thành kiếm sống, vì chăm sóc đứa cháu trai nhặt được này, hắn cũng đã chào hỏi cả đám cường hào ác bá, đã cống hiến, làm cho tất cả mọi người cho rằng hắn thật sự vẫn mang theo Sẹo ca từ nhỏ đến lớn, tuyệt không hoài nghi. Đề tài của đám ăn xinh truyền đi đặc biệt nhanh, rất nhanh lão ăn xin mang theo cháu trai đi qua những nơi nào, đã làm những chuyện gì đều truyền đi sinh động như thật rồi, tựa như thật, dường như những truyền lời kia cũng chân thật nhìn thấy bọn họ làm gì, đi đâu.

Bởi vì có những thứ này, hơn nữa lão ăn xin này là một tên lừa gạt có công lực thâm hậu, lại có kịch bản ta cấp, một hồi trau chuốt, chính là ta nghe, nhìn, đều sẽ cảm giác đây là sự thực. Hoàng đế cho dù muốn tra, cũng tra không ra cái gì, mà Sẹo ca cũng rất có diễn kỹ, mấy phen giả bộ ngu, tháo gỡ hoài nghi của hoàng đế, liền được thành công mang về.

Nếu Hoàng đế thật sự không muốn cho Sẹo ca trở lại, giết chết hắn, sống chết không thừa nhận người hoàng tử này . . . . . . Phương pháp thật sự quá nhiều. Nhưng chúng ta liền quy chết hắn chỉ có thể đi một con đường kia, vì vậy Sẹo ca liền thuận lợi trở lại.

Nhìn thấy siêu cấp phiêu phiêu muội muội, Sẹo ca đạp đạp đạp chạy đến trước mặt của ta, mạnh mẽ ôm ta vào trong ngực vân vê nhào nặn đủ kiểu, vẻ mặt hoàng đế nhất thời sẽ không tốt.

"Kéo hắn ra cho trẫm!" Hoàng đế chỉ vào Sẹo ca gầm thét!

Sẹo ca vẻ mặt có nghe không có hiểu, vẫn ôm lấy muội muội không thả, còn siêu cấp uất ức nhìn Hoàng đế một cái, một đại nam nhân còn giống như đứa nhỏ không hiểu chuyện, miệng vểnh lên có thể treo được cái bình nước rồi.

"Ngươi hung ác với ta, ngươi là người xấu, ta không bao giờ muốn để ý ngươi nữa!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play