Kinh nguyệt là gì, Bách Lăng Phong dĩ nhiên hiểu rõ.
Bàn tay đang lò mò trên người chợt dừng lại, vẻ kinh ngạc lần đầu
tiên xuất hiện trên gương mặt tổng giám đốc đại nhân, “Em nói gì?”
Vừa rồi cô nói rất lớn, rõ ràng anh ta nghe thấy, gương mặt đỏ như
gấc, cô thậm chí còn không dám mở mắt, “Thì là “cái đó” đó …” Tại sao
nhất định phải ép cô nói ra chứ, cô xấu hổ chết mất.
“Anh không tin.”
“Hả?” Cô kinh ngạc mở mắt ra.
“Anh muốn kiểm tra.” Bàn tay không ngừng tìm kiếm dưới người cô.
“Đừng mà, xin anh đó!” Lần này đỉnh đầu cô thật sự bốc khói lên, nếu
thật sự để anh thấy “cái kia”, cô nhất định sẽ xấu hổ đến mức đập đầu
vào tường chết mất thôi, cô đành kéo tay anh lên,”Thật mà, em không bao
giờ lừa gạt ai cả.” Sáng hôm nay cô đã phát hiện chuyện này thật mà.
Anh nhìn cô thật lâu, hồi lâu sau mới buông lỏng đôi tay đang đặt lên bụng cô ra, chết tiệt, sao lại có thể như vậy?
Có thể bỏ qua cho cô rồi sao? Hạ Di Hàng khẩn trương nhìn anh, sợ anh một giây sau sẽ đổi ý, cô muốn đích thân kiểm tra cho anh xem.
“Nhìn rồi thì anh lập tức thay đổi chủ ý ngay đó.” Cô gái này, tâm tư rất rõ ràng, tất cả đều biểu hiện trên mặt, đơn thuần đến mức làm anh
cũng phải động lòng.
Cô vội vã rời mắt, buông lỏng nằm lên chiếc giường êm ái, nhất thời,
căn phòng rơi vào sự yên tĩnh, chỉ còn hơi thở nặng nề của anh vang lên
bên tai cô.
Tròng mắt đen bóng không tự chủ được dời sang phía anh, sau đó đột nhiên chuyển sang dục vọng cứng ngắc đỏ ngầu kia.
Anh vẫn kích động như vậy, miệng mở ra nhưng lại không biết nên nói
gì, nhưng mà…”Vậy anh … vậy bây giờ nên làm gì đây?” Có phải anh rất đau khổ vì “cái đó” không ?
Anh mặc kệ cô, bây giờ cả người anh đang có mong muốn rất mãnh liệt,
cô gái nằm bên cạnh này, thân thể mềm mại, hơi thở rồi hương thơm, hoàn
toàn đốt cháy các giác quan của anh, nó như đang khích lệ, đang cổ động
anh, mặc kệ kinh nguyệt phiền toái gì đó đi, muốn làm thì cứ việc làm.
Nhưng cô gái này còn không biết sống chết, dám mở miệng nói chuyện với anh!
Nhưng anh vẫn chưa cầm thú đến mức đó, hơn nữa anh không muốn làm xong rồi nhìn máu tươi đầy giường.
“Em có thể giúp anh được gì không?” Liếc nàng một cái, anh không nhận ra cô gái ba tháng trước vẫn còn “tập tễnh vào nghề” này nữa, bỗng
nhiên rất muốn để cô hiểu rõ dục vọng của anh đau đớn đến mức nào.
Lại nhìn tròng mắt tinh thuần như thủy tinh kia, dưới đáy lòng anh
thầm than thở, chỉ sợ nếu anh nói ra yêu cầu của mình, cô sẽ sợ đến mức
bất tỉnh tự lúc nào
Rụng quá … Cố gắng, anh cố gắng kiềm nén dục vọng của mình xuống,
định vào phòng tắm để giải quyết, Shit! Từ khi bắt đầu làm trai đến nay, anh chưa từng bi thảm đến mức phải nhờ nước lạnh để giải quyết cho dục
vọng của mình, nhưng hết thảy cũng là nhờ cô gái này mang đến, anh quay
đầu lại, liếc xéo cô.
Có cần dữ vậy không? Cô gái đột nhiên bị liếc xéo vô tội nhìn, căn phòng lại lần nữa chìm vào sự yên tĩnh.
Biết anh không để ý đến cô nữa, cũng không cưỡng bức cô làm những
chuyện đó nữa, lòng của cô buông xuống, tinh thần cũng hoàn toàn buông
lỏng xuống, nhưng 1 giây sau, cô mơ hồ cảm thấy đau đau, mà nó tiếp tục
kéo dài.
“A…” Cúi đầu rên rỉ một tiếng, cô cuộn tròn người lại, vào ngày đầu
tiên của kì kinh nguyệt, cảm giác đau đớn từ dưới bụng sẽ đến rất nhanh, đau thật lâu thật lâu sau mới kết thúc.
“Em làm sao vậy?” Hơi thở rên rỉ kia hấp dẫn sự chú ý của anh, nhìn
sắc mặt cô đột nhiên tái nhợt đi, xin nhờ, người đang chịu khổ bây giờ
là anh có được không? Sao cô lại rên lên vậy chứ?
Không có tâm trạng để ý đến anh, cô trở mình lại, thân thể càng lúc
càng cuộn tròn lại hệt như con tôm đỏ, thân thể rét run, nhưng trên trán không ngừng xuất hiện mồ hôi hột.
Cô gái này có gì đó khác thường, không kịp giảm bớt dục vọng của
mình, anh lật người cô qua, thấy gương mặt đau đớn đến nỗi méo mó cả đi, “Chết tiệt, rốt cuộc là em bị làm sao?” Tim anh như bị ai níu chặt lấy
vậy, thấy cô khó chịu như vậy, anh cũng không thấy dễ chịu là bao nhiêu.
Từng đợt từng đợt co rút truyền đến đã đủ bi thảm rồi, còn muốn cô
giải thích nguyên nhân cho anh nghe sao, cô rất muốn đi tự tử ngay lập
tức, lắc đầu, cô không nói lời nào.
“Anh đưa em vào bệnh viên.” Tính cách quật cường của cô gái này sao
cứ nhằm lúc quan trọng mà xuất hiện chứ? Anh lập tức đứng dậy, chuẩn bị
mặc quần áo vào.
“Không… Không cần…” Cô cố gắng vắt vài chữ nhỏ nhoi ra khỏi cổ họng
khô khốc, đau bụng kinh mà phải vào bệnh viện, chỉ sợ vào xong cô đã
nhảy xuống từ lầu năm bệnh viện rồi.
“Đã đau đến vậy mà còn muốn tỏ ra mạnh mẽ sao?” Kéo tủ áo ra, anh lấy một chiếc áo sơ mi đen mặc vào, tiếp theo là quần tây, nhanh chóng mặc
xong, anh lấy chìa khóa xe ra, bây giờ kêu bác sĩ tư nhân đến sợ là
không kịp nữa, ngay cả chính anh cũng không phát hiện, tâm trạng này
chưa từng xuất hiện trong anh.
“Chúng ta đến bệnh viện.” Cúi người xuống, anh chuẩn bị ôm cô lên.
“Không muốn mà.” Cô quay đi quay lại trên chiếc giường, chết cũng không muốn bước vào bệnh viện.
“Em tiếp tục đùa giỡn với anh nữa xem.” Kiên nhẫn có hạn, lại nhìn dáng vẻ đau đớn của cô, anh lại càng thấy tệ hơn.
Anh … anh ta hung dữ cái gì thế? Bây giờ là ai không thoải mái đây?”Em không đi.”
“Bị bệnh mà không vào bệnh viện thì làm sao được?” Đây đã là mức độ nhẫn nại cực điểm rồi.
“Người ta đau bụng kinh mà đi bệnh viện làm gì? Ngu ngốc.” Đúng là
không chịu nổi anh, cô đành bật thốt ra, nói xong, cô lại hận không thể
cắn đứt đầu lưỡi của mình.
“Đau bụng … kinh?” Luôn là thiên tài, từ nhỏ đã thông minh như Bách Lăng Phong, lần đầu tiên trong đời ngây ngẩn cả người.
Mất mặt, mất mặt quá! Xấu hổ tới cực điểm, lại thêm đau đớn không
ngừng, nước mắt của cô không biết chảy ra từ đâu, hu … Đều do anh ta,
tại sao anh ta cứ ép cô nói chứ, đau quá đau quá a !
“Em… Khóc cái gì?” Cô gái này, sao hôm nay lại cảm xúc hóa vậy chứ?
“Đau quá… Em đau muốn chết rồi.” Cô rên rỉ, nâng bụng, không còn đủ lực để tranh cãi cùng anh nữa,
“Anh nên làm gì?” Kinh nguyệt với anh mà nói, chỉ là một danh từ
trong sách giáo khoa mà thôi, anh căn bản không biết, bây giờ thấy cô
đau đến vậy, anh cảm thấy rất rối rắm.
“Thuốc giảm đau.” Áp lực công việc lớn làm cho cô quên mất kì kinh
nguyệt của mình, may mà sáng nay kịp thời phát hiện, cô thầm trách mắng, tại sao phụ nữ phải chịu loại khổ cực này, còn đàn ông thì có thể ngồi
một bên rảnh rang hóng mát, cô phẫn hận liếc xéo người đàn ông đang bối
rối bên cạnh
“Thuốc giảm đau.” Anh đột nhiên tỉnh ngộ, cầm điện thoại lên, trực tiếp nhấn phím.
“Nếu anh gọi Hứa Mạn Tuyết mua cái đó, em nhất định sẽ giết chết
anh.” Biết rõ người đàn ông này xưa nay chỉ quen ra lệnh, biết anh quen
để người khác bán mạng cho mình, nhưng mà … trời ạ, nếu thật sự để Hứa
Mạn Tuyết mua cái đó, cô sẽ chết mất.
Ngón tay đang nhấn phím cứng đờ, cô gái này đúng là có năng lực ép
chết người ta, thôi, cô đang bị bệnh, anh sẽ không so đo cùng cô, “Vậy
bây giờ anh nên làm gì?”
“Đi ra ngoài mua cho em một típ thuốc.” Cô cá cược, người đàn ông này trừ mua cổ phiếu cho công ty ra, sợ rằng không còn mua cái gì nữa.
“Chắc anh không biết tiệm bán thuốc là cái gì đâu, là ..”
“Anh biết chữ.” Cô gái này xem anh như ngu ngốc à?
“Vậy đi nhanh đi, a…” Lại bị đau đớn đột kích, cô hít hơi.
Mặc dù cảm nhận sâu sắc mãnh liệt, làm cho cô trở nên nóng tính một
tí, nhưng tròng mắt của cô vẫn chú ý đến gương mặt trắng bệch của anh.
Anh đang lo lắng cho cô sao? Có thể sao?
Tiêng bước chân nặng nề vang lên, anh đi ra ngoài phòng.
Không xác định được, cô ác ý cố tình thử thêm lần nữa, “A… Đau quá…”
Tiếng rên rỉ không thể nói là lớn, nhưng cô dám đảm bảo anh nghe được,
bởi vì…Một âm thanh rơi vỡ đột nhiên truyền đến, sau đó là tiếng một
người nào đó khẽ nguyền rủa, lại có cả tiếng máy hút bụi vất vả cần cù
làm việc bị đá văng, thì ra là vậy, xem ra nó đã chặn đường người nào đó rồi.
Một tiếng đóng cửa vang dội, trong phòng lại chìm sâu vào yên lặng lần nữa.
Thì ra là… Hạ Di Hàng nằm trên giường, không nói gì, đột nhiên, tiếng cười thanh thúy truyền ra từ trong miệng cô, muốn ngừng mà không được.
Người đàn ông kia thậm chí còn rối rắm vì cô, nghĩ đến nét mặt lúc đó của anh, cô lại không nhịn được mà bật cười, đùa với một người đang bối rối như vậy có phải hơi quá đáng không ?
Trời ạ, thật là … thật là quá buồn cười, cô cười đến mức rơi cả nước
mắt, nếu không phải bụng vẫn còn đau, sợ rằng cô đã cười lăn lộn trên
giường.
Tổng giám đốc luôn uy phong lẫm liệt cũng có thời điểm không khống
chế được mình, đúng là đáng yêu, tư vị ngọt ngào chưa bao giờ có đột
nhiên len lỏi vào lòng cô …
Một chiếc xe màu bạc rẽ vào trong khu dân cư cao cấp. Nơi này mỗi năm lại tăng giá lên, người nào ở đây cũng thuộc dạng đại phú đại quý, nhất là căn nhà cao cấp này, không phải cứ có tiền là có thể bước vào.
Thuần thục đỗ xe ở chỗ quen thuộc , khóa xe rồi, Hạ Di Hàng rút chiếc thẻ đen từ trong túi xách ra, xoạt qua cửa thang máy một lần, khi tiếng “keng két” quen thuộc vang lên, cánh cửa thang máy không nói mà mở.
Đi vào bên trong thang máy rộng rãi mà xa hoa rồi, cô lẳng lặng đứng
vững, không cần phải nhấn phím tìm tầng, bởi vì chiếc thang máy này chỉ
dừng ở một tầng duy nhất, mà tầng đó cũng chỉ có một gia đình mà thôi.
Cúi đầu nhìn, bàn tay nắm túi xách thậm chí lại run rẩy lên. Đúng là!Cô
cắn môi dưới, khắc chế cảm giác khó chịu dưới đáy lòng, cưỡng bức mình
phải tỉnh lại.
Nhưng không được, cô không khắc chế được, cho dù có khống chế mấy, tay cô vẫn phát run lên.
Cô không thể không khẩn trương được, giống như hai năm qua vậy, cô
cảm giác như mình đang bị tử hình, toàn thân cứng ngắc, hơi thở lạnh như băng.
Cảm giác như vậy, mãi đến khi bước vào cánh cửa to lớn kia, chỉ có sự vắng lặng lạnh lùng, cô thở dài nhẹ nhõm.
Anh ta không có ở đây, không thể nói được cảm giác trong lòng là gì,
chỉ là rất thoải mái, còn có một cảm giác không nói nên lời chảy vào
tim, bước vào bên trong, sàn gỗ mát lạnh như hút chân cô xuống.
Tiện thể đặt túi xách lên ghế sofa, đối với mỗi một thứ có giá trị trên trăm ngàn này, cô đã không còn kinh ngạc với nó nữa.
Tự động đặt nhiệt độ thích hợp, kiểm soát nhiệt độ và độ ẩm trong
phòng thật hoàn hảo, làm người ta vừa bước vào đã bị không khí lạnh lẽo
này cuốn trôi.
Cho dù nhắm mắt lại, cô cũng có thể cảm nhận được căn phòng gần trăm
mét vuông này, hào phóng mua hai tầng cao nhất, sau đó thiết kế lại từ
đầu, tính tình của người đàn ông đó quả vẫn như cũ, thích đứng trên
người khác một cái đầu
Tổng cộng có bốn phòng hai sảnh, một nhà bếp và hai phòng tắm, vừa
tiện lợi lại vừa gọn gàng kiểu Mĩ. Căn phòng này lớn, lại có rất nhiều
đồ nội thất mắc tiền, thứ nào cũng là cao cấp nhất, cũng giống như người đó vậy, không bao giờ nói một câu dư thừa, nhìn căn phòng này thiết kế
thế nào có thể biết được tính cách của người đàn ông đó, xem ra câu này
đúng được bảy phần.
Điều khiển từ xa được đặt trên ghế, chỉ cần nhấn một cái, hai bên rèm cửa khổng lồ sẽ dễ dàng mở ra. Cảnh đêm Đài Bắc rực rỡ ánh đèn lập tức
nhảy vào mắt, mưa bụi lất phất tựa như một giấc mộng, lại giống như một
hộp châu báu bị vỡ vậy, hiện lên những tia sáng chớp lóe, vừa đẹp lại
vừa bắt mắt.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, vẫn rất yên ắng, xem ra anh chưa về thật.
Nhẹ nhàng thở dài, đến trước tủ treo quần áo làm từ gỗ thô tinh tế,
cô vừa chạm tay, cánh cửa bóng loáng kia đã trợt ra, quả thật tủ treo
quần áo này rất lớn, nhưng trong một căn phòng rộng gần năm mươi mét
vuông, để một cái tủ treo quần áo lớn như vậy cũng không thể gọi là khoa trương được.
Lấy quần áo ra, cô bước vào phòng tắm xa hoa để tắm rửa. Cho dù bồn
tắm lớn kia vừa thoải mái lại vừa hấp dẫn nhưng trong hai năm qua, cô
chưa từng ngâm mình trong đó lần nào, một lần cũng không.
Mặc quần áo mềm mại thư thích ở nhà, cô tùy ý xoa xoa tóc bằng khăn
lông , cảm giác đói bụng tràn đến mới chịu bước ra ngoài chuẩn bị thức
ăn.
Trong tủ lạnh có rất nhiều thức ăn ngon, thậm chí còn có thể mở một
siêu thị nhỏ, nhét nhiều đồ ăn vào tủ lạnh như vậy, sợ rằng cũng chỉ có
người đó mới làm được.
Trong tủ lạnh đầy là thịt, cô tìm mãi mới thấy rau dưa xanh biếc, anh ta không có ở nhà, vậy thì cứ làm những món ăn gia đình đơn giản đi, dù sao anh ta cũng không có ở đây.
Phòng bếp này cũng được thiết kế giống như hai căn phòng trước đó,
vẫn tiện lợi và ngắn gọn kiểu Mĩ, muốn lấy thứ gì ở chỗ nào, cô nhắm mắt cũng biết được, ai bảo trong hai năm qua, phòng bếp này chỉ có một mình cô sử dụng, không muốn thân thuộc với nơi này như vậy, nhưng thói quen
quả là một thứ đáng sợ.
Âm nhạc như nước chảy vang lên trong căn nhà, Cô rất thích nhạc nhẹ,
trong một đêm mưa mà có thể có được âm nhạc dịu nhẹ làm bạn, mọi phiền
não và u sầu dường như đều biến mất cả.
Rau dưa xanh biếc ngâm nước xong, lộ ra vẻ xanh xanh sống động, ngay
cả loại rau cỏ bình thường nhất cũng cao quý đến mức làm người ta chắt
lưỡi, đừng nói là các loại thịt trong tủ lạnh kia, tất cả đều là những
loại thức ăn nhập từ nước ngoài về, sự kén chọn của anh đã soi mói đến
mức làm người ta tức giận rồi.
Chỉ cần một chút rau cỏ rồi thịt băm, thêm chén cơm màu trắng thơm phưng phức, bữa cơm tối của cô đã được giải quyết rồi.
Vừa định lấy cơm ra từ trong nồi, một bàn tay to lặng lẽ quấn lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT