Editor: Sendyle

"Cái gì con gái nuôi? Làm sao anh biết nhất định là con gái? Lại nói vừa mới ba tháng, anh liền muốn làm cha nuôi sao?" Tần Phong dí dỏm cười lên.

Dưới sự chăm sóc của Đường Chá, thân thể của cô dần dần tốt lên, không giống như trước gầy yếu như vậy, sắc mặt cũng hồng nhuận nhiều hơn. Chỉ là, bụng của cô còn chưa thấy rõ ràng, hoàn toàn không nhìn ra cô đang mang thai.

"Anh thích con gái nuôi, anh liền muốn con gái. Suy nghĩ một chút một cô gái nhỏ hồng hào, lớn lên giống Phong nhi một dạng dí dỏm đáng yêu, vậy thật tốt." Đường Chá nháy mắt nói.

"Vậy nếu em sinh con trai, anh còn muốn làm cha nuôi không?" Tần Phong dí dỏm nghiêng đầu hỏi.

"Con gái nuôi thì thật tốt, nếu thật em sinh ra con trai, anh cũng vậy không thể làm gì khác hơn là nhận. Ai" Đường Chá làm bộ bất mãn thở dài.

"Xem ra bảo bảo chỉ có thể để anh làm cha nuôi, muốn né cũng không được." Tần Phong bất đắc dĩ thở dài.

"Ha, giống như chỉ có thể như thế." Đường Chá sờ sờ đầu, cười nói.

Tần Phong mở ra cái hộp, thấy bữa sáng phong phú, trong lòng rất cảm động. Cô bĩu môi đối với Đường Chá nói: "Đường Chá, anh muốn đem em dưỡng thành tiểu heo mập sao? Thế nhưng mua nhiều như vậy! Anh cũng mau tới đây cùng nhau ăn đi."

Đường Chá cười nói: "Anh là con gái nuôi tốt. Mẹ của cô cũng không biết chăm sóc mình thật tốt, thấy con gái nuôi đói bụng, anh rất đau lòng."

"Đường Chá!" Trong mắt của Tần Phong hàm chứa nước mắt của sự cảm động, dịu dàng nhìn Đường Chá.

Cô biết, Đường Chá đối với mình vẫn yêu sâu nặng, anh ta vẫn coi cô như bảo vật, nâng niu trong lòng bàn tay. Cho dù cô vẫn không thể đáp lại tình cảm của anh ta, nhưng anh ta như cũ không có chút nào cứ tiếp tục yêu cô.

Người đàn ông như vậy, lại bị Tần Phong cô phụ, cô cảm thấy mình thật tàn nhẫn.

"Tốt lắm, tốt lắm, đừng khóc. Mèo nhỏ ngoan, đừng quên trong bụng em còn có tiểu ba¬by, em cứ khóc như thế nó cũng sẽ đau lòng." Đường Chá đem Tần Phong ôm vào trong ngực an ủi.

"Ừ." Tần Phong xoa xoa nước mắt, nở nụ cười.

Đúng vậy a, vì bảo bảo, cô về sau phải tỉnh lại, không thể nữa bởi vì Lâm Vũ Mặc mà khó mãi.

Đường Chá vốn là muốn ở bên cạnh Tần Phong chăm sóc cô, tuy nhiên bị một cuộc điện thoại nhà triệu hồi trở về Canada, bởi vì cha anh ta đột nhiên bệnh tim đột phát, bị phát bệnh ở trong nhà. May nhờ phát hiện được sớm, cấp cứu kịp thời, mới không ảnh hưởng đến tánh mạng.

Ở trong phi trường, Đường Chá nắm chặt tay nhỏ bé của Tần Phong, không chịu buông ra, anh ta thâm tình nói với cô: "Phong nhi, anh đi một chút sẽ về. Em phải chăm sóc mình thật tốt, ngàn vạn lần không được đau lòng nữa. Không ai bên cạnh, em cũng phải thật vui vẻ. Biết không?"

"Ừ, Đường Chá, anh không cần lo lắng cho em. Bác trai bệnh nặng như vậy, anh mau về Canada chăm sóc lão nhân gia đi, không cần quá lo lắng cho em." Tần Phong cười nói.

Gần đây, bởi vì có Đường Chá làm bạn, tâm tình của cô đã dần dần thoải mái, sắc mặt cũng biến thành hồng nhuận, thể trọng cũng có chút tăng lên. Tiếp tục nữa lời nói, khó bảo toàn mình sẽ không thay đổi thành một tiểu heo mập.

Cha của Đường Chá bênh nặng như vậy, mình đương nhiên không thể làm phiền Đường Chá rồi.

Chỉ là đã thành thói quen có Đường Chá làm bạn, anh ta rời đi, mình cũng sẽ có chút không bỏ.

Đường Chá chuyến đi này, không biết bao lâu mới có thể trở về.

Ai.

Đều đi đi,

Mình cuối cùng vô duyên lưu lại bất luận người nào.

Nhìn dần dần tan biến tại trong không trung máy bay, Tần Phong tâm tình trở nên nặng khác thường.

Ở trở về biệt thự, Tần Phong đi đến cửa hàng máy vi tính Thương Thành mua một cái laptop, nhìn trong tay xách theo máy vi tính, trong đầu Tần Phong không khỏi nhớ lại một màn kia Lâm Vũ Mặc vì mình mua máy vi tính.

Này bộ máy vi tính mình lúc rời đi, cũng không có mang đi, không biết Lâm Vũ Mặc có hay không vứt bỏ nó. Cô duy nhất mang đi, thứ không thuộc về mình, chỉ sợ Lâm Vũ Mặc đưa tín vật đính hôn là chiếc nhẫn đính hôn cùng kim cương dây chuyền cho người phụ nữa khác rồi.

Về đến nhà, đem máy vi tính cài đặt xong, cô mở ra của mình hộp thơ, phát hiện không còn có mấy ngàn phong gởi đến, thế nhưng tất cả đều là Lâm Vũ Mặc gửi tới. Tựa đề mỗi lá thư đều là: "Tiểu Phong Nhi thân ái, mời trở lại tiếp tục ‘lừa gạt’ anh.”

Lòng của Tần Phong liền giống bị mi phong chập đến một dạng, đau đến cơ hồ không cách nào nhịn được. Cắn chặt hàm răng, cô độc ác một tay lấy máy vi tính khép lại, không muốn nhìn, không thể nhìn, nhìn sẽ chỉ làm tim của mình càng đau hơn.

Nhưng cô lại không nhịn được trong lòng nhớ nhung, thật là nhớ nhìn lên một cái. Chỉ cần một cái là tốt rồi.

Lòng của cô đang cùng lý trí của mình giằng co, rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, lại nữa mở ra máy vi tính, mở ra này phần điện thơ, chỉ thấy phía trên viết đến: "Tiểu Phong nhi, em lừa gạt đi lòng của anh, trộm đi tình yêu của anh, lại dám lẫn mất ngay cả bóng dáng không thấy! Em còn không mau trở lại, không nhìn thấy anh đây có cả một tòa Kim Sơn chờ em đến lừa gạt sao? Tiểu Phong Nhi, chỉ cần em trở lại, này cả tòa Kim Sơn tất cả đều là của em, bao gồm cả người của anh, lòng của anh, tình yêu của anh. Tiểu Phong Nhi, anh thích em, Mặc tưởng nhớ em, thật là nhớ, thật là nhớ."

Nhìn đến đây, nước mắt trong mắt Tần Phong lại không ngừng rơi xuống. Vì phòng ngừa mình khóc lóc nức nở, cô cắn môi dưới, dùng đôi tay bưng kín miệng mình, cố nén không để cho mình khóc ra thành tiếng.

Lâm Vũ Mặc, anh đã không quan tâm em, vì sao còn phải đi khắp thế giới tìm em?

Anh đã chán em, tại sao còn phải giả bộ thâm tình lừa gạt em?

Anh cho tiểu Phong Nhi là gì?

Nhớ thì gọi, không nhớ thì đuổi đi, anh xem em là đồ chơi sao?

Một người chẳng đáng để anh bận tâm sao?

Anh muốn em trở về làm gì?

Tiếp tục bị anh chê cười sao?

Tiếp tục thưởng thức anh cùng người phụ nữ khác thân thiết sao?

Đừng!

Lòng của em sẽ không chịu nổi!

Trong tình yêu Tần Phong cô rất bá đạo, cô chỉ muốn làm người duy nhất, cô không thể tiếp nhận một người nào khác.

Sau khi anh đối với em như vậy, làm sao anh còn có thể yêu cầu em trở về?

Em sẽ không trở về để phải chịu tổn thương như vậy nữa!

Dù cho anh có quỳ cầu xin em...em cũng sẽ không trở về.

Vì để tránh cho mình mềm lòng, Tần Phong đem tất cả thư Lâm Vũ Mặc gởi tới tất cả đều xóa hết.

Mắt không thấy lòng yên tĩnh thôi.

Chỉ có thể như thế.

Khép lại máy vi tính sau, Tần Phong đi tới cửa sổ sát đất, ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play