Ở bên trong rừng cây Cẩn Du đang chiến đấu hăng hái với một con thỏ trắng. Duy Nhược Hề dường như không thể tin được cô dùng tinh thần lực kiểm tra, lại phát hiện ra một chuyện kinh ngạc như thế. Nhìn thật lâu sau Duy Nhược Hề mới dám xác định cô không có nhìn lầm. Cẩn Du đang đối diện với một con thỏ trắng đáng yêu.

Con thỏ trắng đáng yêu kia cũng nhìn chằm chằm Cẩn Du lại đột nhiên nhảy lên. Cẩn Du ở đối diện cũng cảm thấy thúc thủ, con thỏ kia quả thật rất nhanh, so tốc độ với nó Cẩn Du hoàn toàn không có ưu thế gì, anh căn bản không đến gần được con thỏ.

Cẩn Du nghĩ nghĩ, lại lấy ra con dao nhỏ vẫn luôn mang theo bên mình nhanh chóng lao về phía trước định một đao xử lý con thỏ. Nhưng mà con thỏ đã nhận ra hành động của Cẩn Du lại né tránh được. Sau đó nó mở miệng ra thật không ngờ lại phun ra một ngụm lửa hướng về phía Cẩn Du.

Duy Nhược Hề ở xa xa trừng mắt nhìn hình ảnh hiện lên, con thỏ này làm sao lại lợi hại như vậy nha. Còn có thể phun lửa. Duy Nhược Hề thật sợ cô nhìn lầm rồi.

Dường như Cẩn Du đoán con thỏ kia sẽ phun lửa nên lắc mình né tránh.

Cẩn Du bất đắc dĩ đứng ở nơi đó, vốn định tìm cái ăn cho Duy Nhược Hề nhưng thật không ngờ lại khó khăn đến vậy. Vất vả tìm được một con thỏ, Cẩn Du không nghĩ ngợi liền nhanh tay định bắt nó lại. Cẩn Du biết với dị năng của anh chỉ cần đụng đến con thỏ này thì nó sẽ chết. Thật không ngờ mới vừa dưa tay qua thì từ trong miệng con thỏ liền phun ra một ngụm lửa.

Lúc đó Cẩn Du thật không ngờ con thỏ kia lại có thể phun lửa nên trong lúc không chú ý lòng bàn tay anh cũng bị phỏng nghiêm trọng.

Sau đó Cẩn Du lại tiếp tục phát hiện con thỏ kia lại có thể chạy nhanh như bay, từng bước nhảy của nó thật sự rất xa. Cẩn Du căn bản không đuổi kịp con thỏ. Sau đó lại phải đi một lúc Cẩn Du mới hiện thêm một con nữa. Kết quả giao chiến thật lâu mà Cẩn Du cũng không thể giết chết con thỏ kia.

Con thỏ kia quay đầu lại nhìn Cẩn Du một cái sau đó nhanh chân nảy về phía trước càng ngày càng xa. Cẩn Du tức giận nhìn con thỏ đã chạy xa, không thèm suy nghĩ nhiều anh đem cây đao trên tay ném về hướng con thỏ kia, thật không ngờ chuôi đao lại đập trúng đầu con thỏ kia làm cho con thỏ ngất đi.

Cẩn Du không nói gì tiến về phía trước đem con thỏ cầm lên, phát hiện con thỏ quả thật bị hôn mê, sau đó từ tay anh thả ra một chút điện giết chết con thỏ.

Cẩn Du thật không ngờ bản thân có một thân dị năng cùng tinh thần lực vậy mà ngay cả một con thỏ cũng không đối phó được, phải cần đến may mắn mới đem con thỏ làm cho hôn mê, Cẩn Du quả thật cảm thấy khinh bỉ chính mình.

Mang theo con thỏ trở lại chỗ Duy Nhược Hề đang chờ, Cẩn Du cảm thấy thật may mắn vì không để cho Duy Nhược Hề đi theo anh, bằng không cô nhất định cười anh đến chết mất.

Cẩn Du thật không ngờ ở một chỗ cách đó không xa Duy Nhược Hề đang ôm bụng cười lăn lộn trên đất.

“Cười chết ta, hắn quả thật đem con thỏ làm cho hôn mê! Ha ha.” Duy Nhược Hề lại tiếp tục ôm bụng lăn lộn trên cỏ.

“Thực ngốc!” Duy Bảo Bảo cũng ở một bên kêu lên, “Chỉ cần một ngụm lửa của con liền thu phục được con thỏ.”

“Một ngụm lửa của nhà ngươi thì đến cái lông con thỏ cũng đừng mong thấy!” Duy Nhược Hề lại đả kích Duy Bảo Bảo ở bên cạnh.

Duy Nhược Hề cứ như vậy nằm ở trên cỏ nghĩ đến sự kiện con thỏ mà cười đến mệt.

“Bảo Bảo, nói thử xem con thỏ kia làm sao lại lợi hại như vậy? Thế nhưng có thể phun lửa?” Duy Nhược Hề nghĩ đến nơi này là thế ngoại đào nguyên nhưng thật không ngờ ngay cả động vật nhỏ cũng có uy lực đến vậy.

Duy Bảo Bảo lúc này chỉ nhỏ cở bàn tay đang nằm một nơi thoải mái trên người Duy Nhược Hề, nghe Duy Nhược Hê hỏi như vậy thì trong con mắt nhỏ bé kia lại hiện lên một tia mê mang. “Mẹ, con không biết đó là chuyện gì nữa. Trong trí nhớ truyền thừa của con cũng chưa từng có chuyện như vậy xảy ra, trừ phi con thỏ kia tu luyện thành yêu. Nhưng mà trên người con thỏ kia một chút yêu khí cũng không có.”

Lúc vừa sinh ra thần thú đã được truyền thừa lại trí nhớ, đối với các sự tình trong cuộc sống có một loại hiểu biết nhất định. Nhưng mà Duy Bảo Bảo cũng không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ở nơi này. Trong trí nhớ của nó cũng chưa từng có một địa phương như vậy.

Duy Nhược Hề nghe Duy Bảo Bảo nói xong thì cũng trầm mặc không nói, nơi này quá mức thần bí, nhưng mà đã phát hiện ra nó rồi thì có nên nói cho chú Thường biết hay không? Nhược Hề lại tiếp tục suy nghĩ rối rắm.

"Nhược Hề, tôi đã trở lại!” xa xa giọng của Cẩn Du truyền lại mang theo chút hưng phấn.

Duy Nhược Hề vừa ngẩng đầu liền thấy Cẩn Du xách theo một con thỏ đang đi về hướng này. Mặc khác trên tay còn ôm theo một bó củi.

Duy Nhược Hề vội vàng đứng dậy tiến lên hỗ trợ cầm giúp con thỏ, “ Cẩn Du, về rồi sao?”

Cẩn Du cười sáng lạn với Duy Nhược Hề nói: "Tôi bắt được một con thỏ, chúng ta nướng ăn là được.” Cẩn Du nói xong thì thả bó củi xuống.

Duy Nhược Hề liếc mắt một cái thì nhìn thấy vết bỏng trên tay Cẩn Du vội vàng cầm lại tay của anh, “ Cẩn Du, tay anh sao lại thế này? Sao lại bị thương?” Lúc Duy Nhược Hề dùng tinh thần lực quan sát cũng không biết rằng Cẩn Du bị thương.

Cẩn Du cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay bị phỏng thì nhẹ nhàng cười nói với Duy Nhược Hề, “Tôi không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không đau. Đừng lo lắng, chỉ cần vài ngày thì sẽ tốt thôi.” Chút vết thương ấy thì chẳng ảnh hưởng gì đến Cẩn Du.

Duy Nhược Hề nhướng mày, "Như vậy sao được? Nếu không để ý thì miệng vết thương dễ bị nhiễm trùng, đến lúc đó sẽ rất phiền toái.” Duy Nhược Hề nói xong thì liền kéo Cẩn Du đến bên hồ nước định giúp anh rửa sạch miệng vết thương một chút nhưng lại mạnh mẽ nghĩ đến con thỏ nơi này cũng có thể phun lửa, khẳng định là đã xảy ra biến dị. Ai biết được nước trong hồ này có vấn đề gì hay không, vẫn là lấy nước từ trong không gian ra dùng thì tốt nhất.

"Anh chờ một chút, để tôi vào không gian lấy một ít này nọ ra, trăm ngàn lần không được dùng nước ở trong hồ này.” Nói xong Duy Nhược Hề cũng không quản ánh mắt kinh ngạc của Cẩn Du, trực tiếp ở trước mặt anh lắc mình vào không gian. Dù sao Cẩn Du cũng đoán ra cô có không gian dị năng rồi, hiện tại trước mặt anh tiến vào không gian cũng không có vấn đề gì. Vốn còn định nếu Cẩn Du mà hỏi thì cô cũng sẽ nói cô có không gian dị năng, còn tại nếu lát nữa Cẩn Du không hỏi thì Duy Nhược Hề cũng định nói cho anh biết.

Duy Nhược Hề vào không gian, bưng một ít trong không gian cùng một lọ cồn tiêu độc đem ra ngoài, cô còn lấy ra mấy viên giảm sốt. Sau đó Nhược Hề hiện thân trở lại trước ánh mắt kinh ngạc của Cẩn Du.

"Nhược Hề, cô...?" tuy rằng Cẩn Du cũng ẩn ẩn đoán được Duy Nhược Hề hẳn là có một dị không gian, nhưng là không nghĩ tới Duy Nhược Hề cứ như vậy ở trước mặt anh đi vào bên trong không gian.

Duy Nhược Hề cười cười với Cẩn Du lại mở miệng nói: "Tôi có không gian dị năng, chuyện này chỉ có vài người biết đến."

Cẩn Du đương nhiên cũng biết thế giới này vô cùng kỳ diệu, trên thế giới này người có không gian dị năng hẳn là có mấy người bởi vậy Cẩn Du cũng không cảm thấy kỳ quái.

Chính là Cẩn Du lại đột nhiên nghĩ đến lúc ở quân đội Duy Nhược Hề thường xuyên lấy ra một ít đồ ăn ngon, chẳng lẽ những thứ ấy cũng liên quan đến không gian dị năng sao?

Cẩn Du đang suy nghĩ thì Duy Nhược Hề cũng tiếp tục mở miệng giải thích nghi vấn trong đầu Cẩn Du, “ Không gian dị năng của tôi có chút đặc thù, chính là ở bên trong không gian có thể trồng một ít rau dưa.” Hiện tại Duy Nhược Hề cũng không sợ người khác biết chuyện này, sớm hay muộn thì không gian dị năng của cô cũng bị người biết đến.

Cẩn Du nghe Duy Nhược Hề nói như vậy cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao thần thú mà cô cũng có một con thì có một không gian dị năng có thể trồng trọt được cũng là chuyện bình thường.

Nhìn Duy Nhược Hề đang cầm tay anh tẩy trùng miệng vết thương thì Cẩn Du nhẹ nhàng cười, cảm giác được người khác quan tâm thật là tốt.

"Đúng rồi, Nhược Hề, đang định nói với cô chuyện này.” Cẩn Du nghĩ đến con thỏ khi nãy thì định nhắc nhở DuyNhược Hề một chút, “Nơi này rất cổ quái, vừa rồi tôi đuổi theo con thỏ lại phát hiện nó có thể phun lửa. Tay của tôi chính là không cẩn thận bị nó đốt. Không biết nơi này những sinh vật khác có giống con thỏ kia đều bị biến dị hay không?”

Cẩn Du có chút lo lắng, con thỏ cũng có thể phun lửa thì động vật khác hẳn sẽ có chút biến dị. Xem ra về sau phải thật cẩn thận mới được.

Duy Nhược Hề nghe Cẩn Du nói như vậy thì nhớ đến cảnh vừa rồi Cẩn Du làm hôn mê con thỏ thì ẩn ẩn ý cười nên vội vàng mở miệng che dấu:” Nga, con thỏ cũng có thể phun lửa sao? Xem ra về sau chúng ta phải thật cẩn thận. Nói như vậy thì nơi kỳ quái như thế này không biết còn cái gì tồn tại nữa.”

Duy Nhược Hề nói tới đây lại thật sự có chút lo lắng, nơi này khắp nơi lộ ra cổ quái, hơn nữa một nơi ô nhiễm cực kỳ như trái đất lại có thể tồn tại một nơi linh khí dày đặc cùng cảnh sắc xinh đẹp như vậy thì không biết nói thế nào.

Duy Nhược Hề dùng nước rửa sạch sẽ vết thương trên tay Cẩn Du sau đó dùng cồn tẩy trùng một lần rồi lại bôi lên thuốc mỡ làm lành vết thương. Xong xuôi cô còn dùng băng gạc băng bó lại bàn tay của Cẩn Du.

"Tốt rồi, như vậy là được rồi. Ngày mai đổi một lần thuốc nữa là tốt hơn nhiều. Nhớ kỹ, hai ngày kế tiếp không được để vết thương dính nước.” Duy Nhược Hề đem băng gạt thắt lại rồi dặn dò. Khi Duy Nhược Hề ngẩn đầu lên liền chống lại một đôi mắt biết cười trong suốt mang theo nồng đậm ôn nhu.

"Nhược Hề..."

"Cái gì... Sao.?" Duy Nhược Hề mờ mịt nhìn Cẩn Du, không biết tại sao mà giờ phút này cô thấy Cẩn Du vô cùng ôn nhu, cái ôn nhu giống như không thật. Duy Nhược Hề mãnh liệt muốn trốn thoát khỏi ánh mắt đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play