Trở lại lầu ba, trận đấu vừa mới vừa mới bắt đầu. Duy Bảo Bảo cũng vừa tiến lên sàn đấu.
"Bảo Bảo, cố lên!" Duy Nhược Hề trở lại chỗ ngồi dùng Tinh thần lực cỗ vũ tinh thần cho Duy Bảo Bảo.
"Vâng, thưa mẹ!" Duy Bảo Bảo phịch phịch hai cái cánh nhỏ ở trên đài bay tới bay lui.
"Nhược Hề, đã trở lại rồi sao, trận đấu vừa mới vừa mới bắt đầu, mau ngồi xuống đi!" Lam Á Nam thấy Duy Nhược Hề trở về mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Khi nãy Lam Á Nam sợ khi trận đấu bắt đầu không biết làm sao để con chim này bay lên, kết quả cô còn chưa kịp đưa ra mệnh lệnh thì nó đã bay lên đài thi đấu mất rồi.
Qủa thật Lam Á Nam một chút cũng không có nghĩ tới con chim máy móc này sẽ thắng, vừa rồi đặt cược một triệu Tinh cầu chẳng qua là muốn cùng phe với Duy Nhược Hề thôi. Hiện tại nhìn đến sàn thi đấu trên kia, hình ảnh vô cùng đối lập giữa một con quái vật với kích thước cao lớn và một con chim nhỏ bé, Lam Á Nam cảm thấy vô cùng lo lắng cho Duy Nhược Hề cùng Duy Bảo Bảo.
Duy Nhược Hề ngồi vào vị trí xong lại tiếp tục nghe mọi người chung quanh nghị luận.
"Ha ha, cười chết tôi. Mọi người xem, một con chim máy móc bé tí. Tôi chỉ cần một bàn tay liền đập nát nó, không biết chủ nhân của nó nghĩ thế nào mà làm cho nó đi lên đối chiến với con quái vật màu đen bá Vương kia. Thật sự là cười chết tôi!"
"Đúng thế, con chim máy móc kia không đủ để cho con quái vật bá vương màu đen kia nhét kẽ răng, thế nhưng chủ của nó cũng dám cho nó đi lên."
"Con chim nhỏ này không biết lấy cái gì công kích người ta a? Cười chết ta, chẳng lẽ muốn đi mổ Bá Vương màu đen? Ha ha!"
"Đúng vậy..."
Bên cạnh liên tục vang lên những thanh âm phụ họa, Duy Nhược Hề cũng là không để ở trong lòng, dù sao Duy Bảo Bảo là thần thú, là Hỏa phượng hoàng, đối với phương đông cổ đại thần thú truyền thuyết thì Duy Nhược Hề vẫn là thực hiểu biết. Cho dù Hỏa phượng hoàng không cần hỏa diễm đi công kích địch nhân, thì địch nhân kia cũng tuyệt đối sợ hãi khí thế mà thần thú phát ra. Lại càng không nói con quái thú này chỉ là một sinh vật bình thường thôi, căn bản không phải đối thủ của Duy Bảo Bảo.
Duy Nhược Hề không đem những lời nói của những người này để ở trong lòng nhưng không có nghĩa là Lam Á Nam cũng thế. Lam Á Nam nghe được mọi người chung quanh nghị luận thì lập tức nhăn lông mày, quay đầu hướng tới những người đang nghị luận bên kia rống lên, "Các ngươi nói vừa cái gì đó? Không nói lời nào cũng không có ai cho rằng mấy người là câm điếc. Cùng cái bà tám giống nhau chít chít méo mó, mấy người có thấy phiền hay không a!"
Vài người đang nghị luận về Duy Bảo Bảo vừa thấy kẻ rống bọn họ chính là Lam Á Nam thì lập tức im lặng. Bọn họ tự nhiên biết Lam gia tiểu thư Lam Á Nam, cũng biết cá tính của cô, nếu hiện tại bọn họ dám cãi lại cô gái này thì Lam tiểu thư tuyệt đối sẽ không để ý cô ấy đang mặc một bộ lễ phục thướt tha mà đem bọn họ tẩn một chút.
Trên đài thi đấu con bá vương màu đen dùng đôi mắt to như cái chuông đồng trừng trừng nhìn bóng dáng nhỏ màu đỏ. Thế nhưng thân mình của con bá vương màu đen không nhịn được có chút run run. Nó chính là một loại thú, đương nhiên bản năng của loài thú cảm nhận rất rõ con chim màu đỏ trước mắt chính là một kẻ vô cùng lợi hại. Phía sau người huấn luyện nó không ngừng thúc giục nó đem bóng dáng màu đỏ kia tiêu diệt. Nhưng mà nó nào dám tiến lên.
Dưới đài người xem cũng đã không còn kiên nhẫn, lớn tiếng gầm rú.
"Như thế nào lại đứng yên như thế. Chúng nó rốt cuộc có muốn đánh không a? Chúng ta tiêu tiền không phải để xem hai đứa chúng nó đứng đó nhìn nhau!"
"Đúng thế, chúng nó rốt cuộc làm sao thế này a?"
Sau đó, trên đài phát sinh một màn làm cho bọn họ lập tức đứng hình không thể lên tiếng.
Chỉ thấy trên đài thi đấu kia con quái vật màu đen càng ngày càng run lên lợi hại, nó nhịn không được quỳ rạp trên mặt sàn trước mặt con chim rồi ô ô kêu lên. Mặc kệ huấn luyện viên ở phía sau thúc giục nó như thế nào nó cũng không dám tiến lên mà lại từng bước thụt lùi về phía sau.
"Mẹ ~, nó cũng không dám đánh với con, làm sao bây giờ?" Duy Bảo Bảo dùng Tinh thần lực cùng Duy Nhược Hề câu thông, Duy Bảo Bảo còn đang suy nghĩ không biết nên ngược đãi con quái vật màu đen trước mắt như thế nào đâu! Nhưng là, con quái vật này vừa nhìn thấy nó thế nhưng bị dọa không chịu đánh với nó.
"Không có quan hệ gì, chờ trọng tài tuyên bố kết quả là con có thể đi xuống!" Duy Nhược Hề cũng dùng Tinh thần lực an ủi Duy Bảo Bảo.
"Này, rốt cuộc sao lại thế này? Chẳng lẽ con Bá Vương màu đen thế nhưng sợ con chim máy móc này sao?" Dưới đài dường như mọi người đều có chút không thể tin kia là sự thật.
"Đúng vậy, anh nhìn xem con Bá Vương màu đen thế nhưng đang phát run, như vậy thật là quái dị đi! Trọng tài, rốt cuộc sao lại thế này a?" Dưới đài mọi người xem đều không hài lòng.
"Đúng vậy, trọng tài, rốt cuộc sao lại thế này?"
"Nga, mong mọi người an tâm một chút chớ vội." Trọng tài căn bản cũng không biết vì cái gì mà con Bá Vương màu đen thế nhưng sợ con chim màu đỏ có chút kỳ quái này. “Nếu hai đứa nó không ai công kích liền phán chúng nó huề nhau là tốt rồi.”
“Này, trọng tài hơi quá đáng đi, rõ ràng là con quái vật màu đen kia sợ hãi con chim máy móc, vậy mà ông phán chúng nó ngang tay là thế nào? Ông có lầm hay không a!” Duy Nhược Hề còn chưa lên tiếng thì Lam Á Nam đã bắt đầu tranh đấu vì Duy Bảo Bảo bị bất công.
Lam Á Nam tuyệt đối không hề nghĩ tới con chim bằng máy kia lại lợi hại đến mức như thế, ngay cả con quái vật Bá Vương màu đen trên đài kia cũng sợ hãi nó. Hiện tại nghe được trọng tài định tuyên chúng nó ngang tay đương nhiên Lam Á Nam không đồng ý.
Kết quả, không đợi trọng tài nói thêm tiếng nào Duy Bảo Bảo đột nhiên động, tốc độ nhanh đến mức không làm cho người phía dưới đài nhìn thấy. Đến lúc họ nhìn lại thì Duy Bảo Bảo đã ở sau lưng con quái vật kia.
Sau đó thì mọi người cũng phát hiện con quái vật màu đen cũng không còn nhúc nhích. Trọng tài lập tức đi lên kiểm tra một chút phát hiện con quái thú đã chết. Chính giữa đỉnh đầu của con quái thú có một lỗ nhỏ giống như là bị con chim mổ qua.
Mọi người đều trợn tròn mắt, con chim này là cái gì a, thật là lợi hại. Chỉ cần một cái mổ đã đem một con quái vật cao hơn hai thước giết chết.
Ngay cả Lam Á Nam cũng há mồm thật to nhìn một màn trên đài kia, thật sự là quá kinh người.
"Nhược Hề, con chim của cậu thế nhưng thắng!” Lam Á Nam cực kỳ hưng phấn. Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ có một con chim lại lợi hại đến thế, một cú mổ liền đem con quái vật màu đen giết chết.
Ngay cả Duy Nhược Hề cũng rất ngạc nhiên, "Bảo Bảo, con làm như thế nào? Chỉ một cú mổ liền làm cho nó chết?"
"Con vốn định để yên như vậy không đánh với nó nhưng mà trọng tài lại nói con với nó ngang tay, con đương nhiên muốn thắng. Cho nên đành phải mổ nó một cái. Quả thật cái mổ này cũng không có mạnh gì chỉ là nó bị con hù chết!” mọi người đang vây xung quanh đài để nhìn cho rõ còn Duy Bảo Bảo lại dùng tinh thần lực nói chuyện với Duy Nhược Hề.
"Trọng tài, ông còn đứng ngây đó làm cái gì. Con chim này một cú mổ liền làm cho con quái vật màu đen chết. Ông hãy tuyên bố người thắng cuộc đi.” Lam Á Nam hưng phấn kêu to với trọng tài đang sững sờ trên đài. Vốn dĩ hôm nay cô bận lễ phục có thêm được một tia thục nữ liền bị hủy hết.
Trên đài, trọng tài còn đang ngơ ngẩn mới tỉnh lại, sau đó tuyên bố Duy Bảo Bảo thắng lợi.
Dưới đài mọi người lại bắt đầu ồn ào, kêu to, rống lớn đứng lên.
"Oa oa, con chim này là thế nào, rất trâu bò đi!"
"Đúng vậy, ở nơi nào mua được? Tôi cũng phải đi mua một con như thế!"
"Ông cho rằng sẽ có bán sao, thật là! Khẳng định là do người khác tự tay lắp ráp hoặc là cải trang qua!"
"..."
Duy Bảo Bảo nghe được trọng tài tuyên án nó thắng lợi mới lại chậm rì rì bay đến bên người Duy Nhược Hề.
Lúc này đám người kia thấy con chim bay đến bên cạnh một cô gái trẻ thì càng ngạc nhiên không thôi.
"Xin hỏi tiểu thư, con chim máy móc này làm như thế nào mà lợi hại đến vậy? Không biết cô có bán hay không? Giá là bao nhiêu?”Đây chính là một nhà giàu mới nổi cộng thêm tự kỷ cuồng.
“Đầu óc ông có vấn đề à, một con chim lợi hại như thế làm sao mà bán!” Lập tức nhà giàu mới nổi bị người bên cạnh đả kích. “Tiểu thư, cô nói cho tôi biết con chim này mua ở đâu? Có phải là đã cải trang qua hay không? Nơi nào cải trang? Cô vụn trộm nói cho tôi biết đi! Tôi cam đoan không nói cho người khác!” Đây lại thêm một kẻ vọng tưởng cuồng.
"Tiểu thư, con chim này..."
"Tiểu thư, sủng vật này..."
Người bên cạnh líu ríu hỏi Duy Nhược Hề làm cho Duy Nhược Hề dở khóc dở cười.
"Uy, mau cút, đừng có nhiều lời. Lúc mới bắt đầu các người không phải nói con chim này sẽ bị con quái vật màu đen đập nát hay sao? Hiện tại các ngươi lại ồn ào cái gì!” Lam Á Nam lập tức phát hỏ, nhóm người này thật là phiền.
Sau đó, mọi người quay đầu mới phát hiện Lam gia đại tiểu thư vẻ mặt lửa giận nhìn bọn họ thế này toàn bộ bọn họ mới lại tản ra.
"Nhược Hề, chúng ta đi xuống đi, dù sao cũng thắng không ít tiền." Lam Á Nam không nghĩ tới lần này thế nhưng có thể kiếm được 8 triệu. Thật sự là ngoài ý muốn thu được tài lộc.
"Ai nha, con chim máy móc này của cậu giỏi quá!" Lam Á Nam nói xong, thế nhưng giơ tay ôm lấy Duy Bảo Bảo phía sau Duy Nhược Hề, sau đó bẹp một cái hôn lên mặt nó.
Duy Bảo Bảo biết Lam Á Nam chính là bạn của mẹ cho nên cũng không có phản kháng gì, chỉ là sau khi bị Lam Á Nam hôn thì nó liền né tránh bay ra ngoài.
"Rốt cuộc sao lại thế này? Chết tiệt, tại sao lại toát ra một con chim lợi hại như vậy?” Ngay góc lầu 3 có một người đàn ông thoạt nhìn âm trầm đang răng dại trọng tài vừa đứng trên đài thi đấu kia.
"Quản lí, tôi cũng không biết sao lại thế này. Còn không có thấy rõ ràng, thì con Bá Vương màu đen đã chết. Con chim kia tốc độ cực nhanh!” Trọng tài cũng không nhìn thấy được con chim kia công kích bằng cách nào. Khi ông nhìn lại thì con quái vật đã chết.
Tên đàn ông âm trầm chính là quản lý nơi này, cũng là người do Viêm gia thu mua để quản lý khu giải trí này. Dù sao cái nơi bạo lực như thế này thường xuyên sẽ có kẻ gây sự.
Cái kẻ âm trầm đó đang trầm mặc nhìn về phương hướng Duy Nhược Hề sau đó thật lâu mới mở miệng:” Chủ nhân của con chim máy móc kia chính là khách mời của yến hội lần này. Cô ta làm sao có thể đem con chim kia vào? Bảo an ở cổng hẳn là không có khả năng cho khách mời mang theo sủng vật máy móc vào được, đặc biệt là loại sủng vật có khả năng công kích mạnh thế này.”
Gương mặt của kẻ âm trầm kia thế nhưng lộ ra một nụ cười.
Trọng tài thấy người đàn ông vẻ mặt đầy ý cười thì mở miệng hỏi:” Quản lý, ý của anh là?” Tên trọng tài kia nói xong cũng lộ ra một tia cười âm hiểm.
"Chủ nhân của con chim bằng máy kia hẳn là không phải người của bát đại gia tộc đi? Tên quản lý âm trầm mở miệng hỏi.
"Không phải, tuyệt đối không phải người của bát đại gia trong tộc!" Trọng tài đương nhiên biết chủ ý của quản lý là gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT