- Này, ngươi không đấu thật à? Đây là đất diễn của ngươi đó!_ Lăng Vũ chọt chọt cánh tay của Cảnh Hoài, giọng điệu vui mừng khi có người gặp họa. Trong nguyên tác của bộ tiểu thuyết não tàn này thì lúc diễn ra đại hội Cảnh Hoài sẽ lên sàn đấu cùng Lục Triền rồi bị đánh tơi tả một trận biến thành đầu heo... mà gương mặt này tươi sáng như vậy, nếu bị sưng vù lên như đầu heo thì... Lăng Vũ nghẹn cười đến đỏ bừng cả mặt.
Cảnh Hoài lại không hề tức giận hay nên nói là không để ý nhìn chằm chằm vào dãy bàn rành riêng cho các vị trưởng bối, theo thói quen lấy ngón trỏ và ngón cái vuốt cằm, đây là biểu hiện cho việc hắn đang nghiền ngẫm suy nghĩ việc gì đó. Sau một lúc hắn kéo tay Lăng Vũ chỉ vào một người:
-Vũ, kia là ai?
Người Cảnh Hoài chỉ là vị trưởng bối mái tóc trắng bạc như tuyết đông, ngọc quan màu liễu, thân hình thon dài cân đối được y phục bạch sắc đơn giản thanh lãnh bao bọc, gương mặt trắng hồng như thiếu niên nhưng đôi mắt đầy sự thăng trầm từng trải, mang theo hơi thở cấm dục, đẹp đến kì lạ...
Lăng Vũ: - Sư tôn của ta!
Cảnh Hoài* kinh hãi *- Sư tôn của ngươi?
Lăng Vũ* tự hào *- Thế nào? Rất đẹp sao?
Cảnh Hoài*nghiêm túc gật đầu*-Thụ lòi ra!
Lăng Vũ muốn phun ra một búng máu, cmn ngươi nói ra lời như vậy thì đừng dùng bộ mặt than như thế không? May mà ngươi không nói 'nhất định nằm dưới ' nếu không để ai nghe được không phải tự rước họa sao.
- Ngươi... làm sao biết?
- Khí chất của công và thụ nhìn cái là nhận ra, qúa tốt! Ta thích niên hạ, bảo trưởng môn Âu Dương của ngươi cố lên!_ Cảnh Hoài thâm tình vỗ vai Lăng Vũ, vẻ mặt viết lên mấy chữ " chú còn non lắm "
Mọe nó! Non cái beep!
Lăng Vũ đang muốn cho tên này một trận thì trên đài vang lên tiếng hô của người chủ trì tuyên bố trận đấu bắt đầu. Các đệ tử của môn phái khác nhau lần lượt lên đấu, có người thiếu niên kiệt xuất, có người xinh đẹp vũ mị, cũng có kẻ điêu ngoa vênh váo, cũng có người bị đánh đến quần áo tả tơi. Lăng Vũ cùng Cảnh Hoài xem đến hưng phấn, chỉ tiếc đây không phải thời hiện đại nếu không thì hai đứa này đã sắn quần sắn áo gào thét cổ vũ rồi!
Nhưng đến khi thấy Lục Triền lên võ đài Lăng Vũ như sực nhớ ra gì đó, biểu tình ngây ngốc một lúc liền hít vào một ngụm khí lạnh, Cảnh Hoài hình như cũng cảm nhận sự bất thường của Lăng Vũ, hỏi:
- Sao thế?
- Đoạn này trong nguyên tác không phải ngươi lên đấu với hắn sao?
- Ừ, sau đó hắn bị tổn thương nguyên khí nặng...
- Không quen biết!_ Cảnh Hoài lắc đầu khẳng định: - Chỉ là tên của hắn giống với Phương nên ta mới nhớ được!
Lúc còn ở thế giới hiện đại Lăng Vũ còn có một đứa bạn nữa cũng tên Triệu Huyền Phương. Triệu Huyền Phương học khác lớp nhưng cả ba vẫn là bạn trí cốt, nó không hoàn toàn là hủ, hay nói nó là loài ăn tạp, ngôn tình cũng được, đam mỹ cũng được, miễn là cốt truyện phải hay và mới mẻ, so với hai đứa trẻ trâu như Vũ và Hoài thì Huyền Phương trưởng thành sâu sắc, nhạy cảm hơn rất nhiều...
DỪNG!!! Lại lạc đề rồi! Chúng ta đang nói về Triệu Huyền Phương của thế giới nữ chủ NP não tàn này cơ mà!
Triệu Huyền Phương của thế giới này là đại sư huynh của Huyền Nhai Tông, mới 18 tuổi đạt khí luyện tầng 9, thuộc hệ hỏa linh căn. Cao cao tại thượng nhưng luôn trầm mặc cô độc, những tiểu sư muội thầm thương trộm nhớ hắn không ít nhưng Triệu Huyền Phương lại cảm thấy những nữ nhân như thế qúa tầm thường, hơn nữa đều phàm tục không sạch sẽ! Hắn như vậy giữ thân trong sạch cho đến năm 23 tuổi gặp được nữ chính Nhược Y Tuyết! Oanh oanh liệt liệt trở thành nam sủng thứ 6, nguyện ý mất đi linh căn tu luyện cực khổ để được bên nàng...
MỌE NÓ! TA KHÁO!! Triệu Huyền Phương ngươi đầu óc bị đậu phụ nhét sao? Cái gì mà tiểu sư muội ngươi tầm thường không sạch sẽ chứ? Chẳng lẽ đối với ngươi Nhược Y Tuyết đã câu dẫn không biết bao nhiêu nam nhân lăn giường kia là hàng sạch sao? Thật sao? Trừ khi mỗi lần cô ta lăn giường xong màng tr*nh tiết tự tái tạo lại chứ đập chết ta cũng không tin cô ta sạch!
Cơ mà... Luyện khí tầng 9?! Hỏng rồi! Lục Triền kém hắn hai bậc! Lần này... giữ được mạng chứ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT