Bên trong Thiên Vu Các được trang hoàng không qúa lộng lẫy nhưng toát ra đủ lịch sự tao nhã. Trên chiếc trường kỷ điêu khắc tinh xảo đối diện cửa lớn - chỗ ngồi chỉ dành cho các bậc trưởng bối hiện tại có hai người đang ngồi, hay nói đúng hơn là một người ngồi còn một người được người kia ôm trong lòng.
Nam nhân mặc hắc y thêu chỉ vàng lười biếng dựa vào ghế trường kỷ, gương mặt góc cạnh, ngũ quan sâu sắc vô cùng tuấn tú lại lạnh băng không biểu cảm như một vị đế vương uy vũ nhưng khi liếc qua thân ảnh nhỏ nhắn trong lòng lại không thể che giấu nhu thì tràn ngập đáy mắt. Người được ôm kia thoáng qua cũng biết là một nữ tử, dù chỉ lộ nửa gương mặt nhưng cũng đủ biết đó là mỹ nhân, mặt trái xoan trắng nõn, má lúm xinh xắn, môi không tô cũng đỏ thắm như cánh hoa, còn có đôi mắt to ngấn lệ uỷ khuất chọc người ta thương tiếc.
Lăng Vũ là người dễ tính nhưng những thứ gì mình ghét sẽ nhớ rất lâu, hay có thể gọi là thù dai đi! Tình tiết này không cần đoán cũng biết vị hắc y nam nhân kia chính là cung chủ Viên Thiên Trang - Ngụy Quân Tư nam sủng đầu tiên khi nữ chính xuyên về chỗ này. Tên này băng lãnh kiêu ngạo lại bị hào quang Mary Sue của nữ chính thu phục thành một kẻ trung khuyển, cưng chiều nữ chính đến tận trời. Còn nữ nhân được ôm dĩ nhiên là nữ chính xinh đẹp phụng phịu đáng yêu của chúng ta - Nhược Y Tuyết.
- Xin hỏi Ngụy cung chủ... Nữ nhân kia...!_ Lục Triền nghi hoặc nhìn Nhược Y Tuyết lại bị một ống tay áo màu đen che khuất. Ngụy Quân Tư mang Nhược Y Tuyết khảm vào lòng, giọng nói lạnh băng như cảnh cáo Lục Triền:
- Nữ nhân của ta!
- A, cung chủ đại ca!_ Nhược Y Tuyết nũng nịu gọi một tiếng, da đầu Lăng Vũ run lên.
Em gái ngươi chứ tên "Ngụy Quân Tử " kia, ngươi dù thân phận có ra sao thì đây cũng là phòng khách nhà người khác đấy, các ngươi sợ thế giới không biết các ngươi là tình nhân sao? Cả Nhược Y Tuyết nữa, quả nhiên là không biết xấu hổ, ngồi trong lòng nam nhân rồi còn phóng mị nhãn khắp phòng.
Lăng Vũ ngồi xuống ghế không yên tâm vuốt ve khối ngọc bên hông, khóe miệng run rẩy tránh đi đôi mắt đầy nước đang bắn mị nhãn về phía mình, thật sự phải quay đi, nếu như nhìn lại thật sự hắn không chắc có nhảy lên chỉ thẳng mặt Nhược Y Tuyết chửi bới hay không.