Hắn cùng nàng tới hoa viện, lúc này không khí có phần yên tinh,hắn quay sang nhìn nàng liếc mắt nói.

"Ngươi không có chuyện gì để nói với ta sao, ngươi thấy Ái Lan thế nào!"

"Tỷ ấy rất tốt,rất hợp với huynh."

"Hừ,ngươi tốt nhất nên biết như thê,thế tại sao ngươi lại đẩy nàng ấy xuống bể,tại sao ngươi ác dộc như thế?"_Hắn cáu gắt hỏi.

Nàng thật sự bất ngờ,thì ra là thế,hắn không tin nàng lại nghĩ nàng đẩy tỷ ấy,hắn tại sao lại đối xử với nàng như thế,

"Muội thật sự không có đẩy tỷ ấy,muội,..."_Nàng uất ức nói.

"Ngươi nghĩ ta tin sao,Ái Lan sẽ không lấy tính mạng mình ra đùa đâu,ngươi thật sự quá đê tiện."_Hắn không đợ nàng nói xong đã đẩy nàng ra quay mặt đi.

Hắn vẫn là không tin nàng, thương tâm nàng bật khóc,nhưng hắn lại thấy thật chán ghét.

"Ngươi đừng dùng nước mắt để lừa ta,đừng để ta thấy hành đọng ấy một lần nữa,nếu không ta sẽ không khách khí"_Hắn nói xong liền rời đi,hắn sợ mình sẽ không kìm lòng được mà an ủi nàng mất.

Hắn rời đi,nàng ngã khụy trên mặt đất,hắn thế nhưng không tin nàng,Lãnh Mặc Phong vốn trong bóng tối bên cạnh nàng cảm thấy đau nhói,kéo nàng vào long

"Nếu như quá mệt mỏi,hãy buông tay đi,nếu muội bị tổn thương thêm một lần nữa,ta sẽ đem muội về thế giới của muội."_Lãnh ca ca nói.

Nàng không biết nên nói gì chỉ là suy sụp,tựa vào vai hắn ngất đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play