*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Full1] Lỗ Ái (Bắt yêu) - Ảm Hương - 102 Muốn cô!

Trâu Tiểu Hàm

Đại Lận đứng ở cửa, thầm cười vận mệnh thật khéo trêu người, thế giới vậy mà thật nhỏ bé.

Vì vậy cô không có tiếp tục nhìn cô dâu chú rể nữa, theo quản lý đi vào đại sảnh, bắt đầu chuẩn bị cho bữa tiệc.

Lúc này đang giữa buổi sáng, các vị khách quý quần áo chỉnh tề đang lục đục kéo vào, hướng về phía Cao phụ đang đứng trước cửa mà nói câu chúc mừng cùng đưa tiền mừng cưới.

Phút chốc, trong đại sảnh đã ăn uống linh đình, ai cũng xinh đẹp như hoa như ngọc, các vị khách quý hầu như là người quen cũ của ba cô, từ Trâu bí thư, thị trưởng đương nhiệm, các vị chính sách trong Thường Ủy cùng các vị doanh nhân thành đạt,... đi cùng là con gái của bọn họ.

Lý Tương Tương không có đến đây, nhưng Hạ Lệ lại đến, đang đi theo ba của cô là cục trưởng cục công an Cẩm thành đang chào hỏi cùng kính rượu các vị quan lớn quen biết, miệng cười duyên ngọt ngào; Xá Dật cũng đưa vợ đến cùng, thừa dịp vợ cùng ba vợ đang nói chuyện với nhau, hắn tranh thủ nhanh mắt tìm kiếm "con mồi", liếc mắt đưa tình với các đại tiểu thư hiểu ý đồ mờ ám của hắn.

Hiển nhiên là Trâu Tiểu Hàm cũng đến đây, cô mặc một bộ váy dạ hội màu trắng bằng lụa, lưng váy được thiết kế cách điệu thành một đóa hoa màu trắng ôm lấy phần hông của cô, tóc dài buông xõa, vừa đoan trang lại gợi cảm, hạnh phúc khoác tay Đằng Duệ Triết đi vào.

Đằng Duệ Triết thì mặc một bộ tây âu màu tối được may thủ công, dáng vẻ cao lớn mà lại tôn quý, bạc môi hơi có ý cười, khí chất hơn người bước vào.

Đối với việc xuất hiện của đôi trai tài gái sắc này ở đại sảnh, đã làm cho các vị tiểu thư duyên dáng yêu kiều liền đi đến vây quanh bọn họ, lợi dụng trong lúc chào hỏi cùng Trâu Tiểu Hàm mà si mê lén nhìn Đằng Duệ Triết, không ngừng vừa hâm mộ vừa ghen tỵ với Trâu Tiểu Hàm.

Đằng Duệ Triết thì chỉ thoáng nhìn các cô, không nói một lời nào, đi đến bên cạnh mấy ông chú ông bác đang đứng, uống rượu tán gẫu.

Mấy vị thị trưởng cục trưởng đều tự nhiên xem hắn cùng Trâu bí thư là người một nhà, đề tài nói chuyện vẫn xoay quanh hai người, không ngừng tán thưởng bọn họ, nói cười rôm rả. Trâu bí thư trông có vẻ rất hài lòng, mặt cười phiếm hồng, đối với vị "rể hiền" này không chê vào đâu được, rất lấy làm tự hào.

Đằng Duệ Triết thì uống rượu, bọn họ nói một câu, hắn chỉ nhếch miệng cười một chút, rất lịch sự khách sáo, nhưng trên khuôn mặt lại rõ ràng không hề có ý cười.

Ngay sau đó, Cao phụ cùng cô dâu chú rể cũng hướng bên này đi tới, cùng con rể Tiêu Tử nho nhã tuấn tú chính thức trở thành một nhà, đã đổi giọng xưng hô ba con với nhau rất tự nhiên thân thiết, hai ông thông gia cùng các vị bí thư, thị trưởng trò chuyện vô cùng hứng khởi vui vẻ.

"Mặc giày cao gót đi nhiều mệt không? Ngồi đây nghỉ ngơi một chút, tiệc phải nửa tiếng nữa mới bắt đầu." Đại Lận đứng ở bàn bên cạnh bưng rượu nghe Tiêu Tử dịu dàng nói với vợ mới cưới, cũng cảm nhận được anh vì vợ mà đỡ lấy ly nước trái cây, đem ly đặt trên bàn.

Cô cúi đầu, nhanh chóng đem cái ly bọn họ uống dở để trên khay bưng bê, tranh thủ thu dọn thêm một ít ly rượu mà các vị khách đã uống xong, đem xuống phòng bếp tẩy rửa.

Đây cũng là công việc thường ngày của cô nên cô làm rất nhanh, cũng rất tự nhiên, mặc bộ đồng phục phục vụ xuyên qua trong đám người. Bởi vì đồng phục là giống nhau, lại đeo bảng tên nhân viên nên không có ai đặc biệt chú ý đến cô cả, cũng không có ai đi đánh giá cô mặt ngang mũi dọc như thế nào.

Ban đầu cô còn kinh ngạc, nhưng hiện tại đã quen với điều này.

Trước đây cô cũng đi theo ba mình tham gia không ít những bữa tiệc như thế này, tự bản thân cũng biết được, mấy vị quan lớn cùng thiên kim tiểu thư này sẽ không chú ý đến một người phục vụ bàn có hình dáng như thế nào, cũng sẽ không cố ý làm khó dễ, chỉ biết đối với những người làm công việc này mà cười nhạt, nửa con mắt cũng không thèm nhìn, luôn tỏ thái độ uy nghi bệ vệ.

Bởi vậy, mặc dù trong lòng Đại Lận rất tự ti, nhưng cũng là thản nhiên.

Cũng là vì mưu sinh kiếm sống, mà đi làm phục vụ nhà hàng, cần gì phải trốn tránh bọn họ cả đời. Bọn họ là trời, cô là đất, khác nhau một trời một vực. Nhưng mà cuộc sống thật sự khó khăn, bây giờ là lúc không thể không hướng vận mệnh mà thỏa hiệp, cô có thể chịu đựng được những lời đồn đại cùng ánh mắt xem thường của bọn họ.

Chỉ là, loại ánh mắt xem thường này xuất phát từ công việc phục vụ bàn của cô, chứ không phải là con người cô trước kia.

Đời này có ai mà không từng làm sai chuyện gì, vậy nên đừng xem những lỗi lầm đó là chuyện cười để mua vui, đem một người từng phạm phải sai lầm mà nhạo báng họ cả đời. Vì thế cô luôn muốn dựa vào bản thân mình mà cố gắng kiếm từng đồng tiền, cố gắng rửa sạch vết nhơ trên người, những con người sống an nhàn suиɠ sướиɠ đó, kỳ thật họ không có quyền lợi chê cười cô.

Cô chính là tìm được một công việc để mưu sinh, bình tĩnh trải qua cuộc sống đầy khó khăn này, chứ không có gây chuyện, cũng không có đi trộm cướp, thanh thản hơn so với cuộc sống xa hoa nuông chiều của các thiên kim tiểu thư hay chê bai người khác kia.

Bởi vậy trốn để làm gì? Nếu không có công việc này, học phí sẽ không đóng được, tiền thuê nhà cũng trả không xong, chỉ có thể ở trên đường mà ngủ.

Cô bê một khay đầy ly rượu đã được dùng qua, đi lướt qua Tiêu Tử, trong lòng bỗng nhiên thật bình tĩnh.

Tiêu Tử đưa lưng về phía cô, đang dìu vợ mới cưới đứng dậy, giọng nói dịu dàng "Còn đau không", không có chú ý đến Đại Lận ở phía sau vừa đi qua bên người anh.

Vì thế tại khoảnh khắc đó, tất cả mọi chuyện dường như đã được đặt một chấm dấu hết, bình tĩnh mà an yên.

Đại Lận thầm nghĩ, Tiêu Tử cũng thật hạnh phúc, bọn họ đã hoàn toàn chấm dứt, mỗi người đều tự theo đuổi cuộc sống của chính mình...Nhưng mà, Đại Lận đang làm việc lại đụng vào người, không, nói đúng hơn là Cao tiểu thư đụng phải cô.

Cao tiểu thư cùng Tiểu Hàm, Hạ Lệ nói chuyện thật vui vẻ, đang cùng mọi người cười nói, như muôn hoa mùa xuân nở rộ, lại đột nhiên xoay người lấy rượu, lập tức đụng phải Đại Lận lúc này đang đi qua.

Những ly rượu trên khay do Đại Lận bê bị rơi xuống, nước trong ly rượu trong tay Cao tiểu thư cũng bay ra ngoài, màu đỏ của rượu vang trực tiếp hắt lên bông hoa màu trắng trên váy Tiểu Hàm, một dòng chất lỏng màu đỏ uốn lượn trên đôi chân trắng noãn của cô, đỏ tươi như máu, một giọt chảy lên đôi giày màu trắng trên chân Tiểu Hàm.

Trâu Tiểu Hàm sợ hãi hét lên một tiếng, quay đầu, bỗng nhiên sững sốt, bình tĩnh nhìn Đại Lận, con ngươi phát ra một tầng ánh sáng lạnh.

Đại Lận nhìn thấy ánh mắt đó bỗng giật mình kinh sợ, ngẩng đầu nhìn Trâu Tiểu Hàm.

Lúc này, cả hai đều không nói chuyện, im lặng nhìn đối phương, thời gian cứ tích tắc trôi.

Đại Lận nhìn thấy địch ý trong ánh mắt của Trâu Tiểu Hàm, địch ý không một chút che dấu, công khai lộ rõ ác tâm trong lòng, rất lạnh.

"Ối, xem cô làm gì này!" Cao tiểu thư đụng phải người lại lên tiếng đầu tiên, vươn mười đầu ngón tay thon gầy, đụng vào đồng phục của Đại Lận như đụng vào người ăn mày, vừa đẩy vừa nói: "Cô như thế nào lại làm cái chuyện này, mau gọi quản lý của cô đến đây! Đụng vào người khác còn đứng ngây ngốc ra đó, không mau giúp Tiểu Hàm lau khô! Váy của Tiểu Hàm bị cô làm bẩn như vậy, làm sao tiếp tục dự tiệc được? Cái đồ tay chân vụng về, đồ ngu hơn heo! Thất thần ra đó làm gì, còn không mau đi lau cho sạch sẽ!"

Đại Lận nghe những lời khó nghe này, lạnh nhạt gằn từng tiếng nói với Cao tiểu thư: "Hình như cô mới là người đụng phải tôi trước, tôi không có làm sai!"

"Cái thái độ phục vụ gì đây?" Cao tiểu thư dựng đứng lông mày, thở hồng hộc chỉ vào mặt Đại Lận: "Cô chỉ là một người hầu bàn cho chúng tôi, làm công ăn lương, đụng phải khách còn đứng đó nói đúng nói sai, bổn tiểu thư đây mới thấy lần đầu cái loại này! Gọi quản lý của cô đến đây, xem miệng cô cứng, hay đạo lý cứng!"

Trâu Tiểu Hàm ở một bên nhìn cũng không lên tiếng ngăn lại, nhìn chăm chú vào Đại Lận, con ngươi chợt lóe lên một ánh sáng lạnh, nhìn Đằng Duệ Triết đang đứng ở phía xa.

Mọi người nghe tiếng ồn liền hướng bên này nhìn qua, Đằng Duệ Triết cũng nhìn, thấy vậy Trâu Tiểu Hàm lúc này mới mềm mại nhẹ nhàng lên tiếng: "Vãn Ngọc, tớ chùi một cái là được rồi, đừng có giận nữa. Tớ đi toilet." Sau đó ánh mắt Tiểu Hàm lại khôi phục vẻ dịu dàng mà nhìn Đại Lận, hơn nữa còn cười nhẹ nhàng với cô, xoay người chuẩn bị đi toilet.

Đằng Duệ triết hướng bên này nhìn qua, chỉ nhìn thấy Trâu Tiểu Hàm đứng đối diện với người phục vụ bàn đang đưa lưng về phía hắn mà dịu dàng cười khẽ, rồi nhấc tà váy bị bẩn đi toilet.

Sắc mặt hắn trầm xuống, đầu tiên là thấy đôi chân trắng nõn của Tiểu Hàm bị dính rượu đỏ, không khác gì màu máu, rượu đỏ cũng dính ở bông hoa trên mông váy, cảnh tượng vô cùng khó xử. Lại nhìn dáng vẻ mềm mại nhỏ nhắn của nữ phục vụ kia, lông mày nhăn chặt lại nghi ngờ.

Bóng dáng kia sao lại giống Đại Lận đến vậy? Không phải buổi tối mới đến ca trực của cô sao?

Hắn bước chân đi qua, cùng Trâu bí thư hướng đến bên này, một đường mà nhìn thẳng bóng dáng mềm mại đó. Lúc này quản lý của khách sạn cũng chạy nhanh đến, liếc mắt nhìn thấy khay bưng bê cùng ly rượu rớt bể dưới đất, biết là chuyện gì đã xảy ra, hơn nữa Cao tiểu thư đang vô cùng tức giận, chứng tỏ vẫn đang tranh luận với nhân viên phục vụ, muốn làm cho ra chuyện, lúc này quản lý khách sạn liền phát hỏa lên người Đại Lận:

"Lập tức giúp Trâu tiểu thư lau khô rượu, ngồi xổm xuống mà chùi giày, còn không mau nhận lỗi với Trâu tiểu thư!"

Quản lý trợn mắt boong boong trừng Đại Lận, cũng vô lý lấy tay chỉ vào mũi của cô: "Bình thường lúc nào tôi cũng dặn dò cô, tay chân lo mà cẩn thận, cũng phải nhanh nhẹn nữa, đụng phải khách nhất định phải nhận lỗi! Vì sao đụng phải Cao tiểu thư, tạt rượu lên phía sau váy của Trâu tiểu thư, cô lại không nhớ lời tôi dặn! Cô không muốn sống nữa đúng không! Đừng tưởng cô từ chức là xong việc, hôm nay khách cô đụng phải không phải người khách bình thường, mà là thiên kim tiểu thư của Trâu bí thư cùng em gái của cô dâu! Cho dù một đứa phục vụ bàn như cô có dập đầu tạ tội cũng không đền tội được! Lập tức chùi giày!"

"Người đụng không phải là tôi, là cô ấy đụng phải tôi trước, làm rớt ly rượu, đồ trên tay tôi cũng bị đổ hết, vì vậy tôi không có nghĩa vụ giúp các cô ấy chùi rượu!" Đại Lận khẽ mở môi đỏ mọng, lạnh nhạt nói từng từ, ánh mắt lạnh lùng nhìn mọi người đang đi về phía cô, không hề tự ti cúi đầu, mà là nâng cao cằm giống bọn họ, lạnh lùng nhìn chăm chú: "Tôi tuy là nhân viên phục vụ, vị trí không cao, nhưng cũng có một số chuyện tôi sẽ để ý, không phải tôi làm sai, tôi sẽ không có nghĩa vụ đi chịu trách nhiệm."

Cô liếc mắt thấy Đằng Duệ Triết cùng Tiêu Tử đang đi về phía này, nhìn thấy ánh mắt của bọn họ đồng thời hiện lên sự kinh ngạc cùng ám trầm, đột nhiên cô có chút muốn cười.

Vì cái gì chỉ mới hôm trước, hôm sau cô lại gặp phải trường hợp tương tự như vậy?

Kinh ngạc sao? Không hờn giận sao? Có phải hay không cảm thấy tôi như một con sâu xuất hiện trước mặt hai người, làm cho hai người bị mất mặt?

Đúng là mất mặt thật, ngay cả chính tôi cũng cảm thấy vậy, chính mình lại giống một đứa bé ăn mày đang tự an ủi mình, cũng giống một con chuột chạy qua đường.

Nhưng Tiêu Tử, khi em chạy theo anh lúc đó, chính là muốn gặp anh, không hề nghĩ tới hậu quả sau đó.

Mà hiện tại, em đã biết. Em biết cho dù có gặp anh một lần cuối, em cũng phải trả một cái giá đắt. Cái giá đắt này một khi xuất hiện, chính là phải liên tục trốn tránh, trải rộng bốn phía trong cuộc sống của em, không thể giãy dụa.

Nó làm cho em biết, tiếng anh gọi em "Đại Lận" khi bị tắc xe trên đường không phải là ngẫu nhiên, ở khách sạn lại chạm mặt nhau cũng không phải là trùng hợp, mà là Cẩm thành này quá nhỏ, quá bé nhỏ, cho dù anh có đến nhà bố vợ của anh, cùng vợ anh hẹn hò, chúng ta cũng có thể gặp lại.

Hai mắt cô ướŧ áŧ, lại mang theo ý cười, nhìn Tiêu Tử cùng vợ mới cưới đi về phía cô.

Ánh mắt ngạc nhiên của Tiêu Tử biến mất, chỉ lẳng lặng nhìn cô. Con ngươi đen của anh không một gợn sóng sợ hãi, cuối cùng khi nghe quản lý quát lớn Đại Lận một trận, đột nhiên chợt dao động.

Tiêu Tử nhìn khuôn mặt có ý cười của Đại Lận, ánh mắt có một chút ôn nhu, có vẻ lo lắng, nhưng, không hề thâm tình.

Đại Lận nhìn ánh mắt đó, tâm, hoàn toàn vỡ nát, trên mặt lại cười rộ lên, nhẹ nhàng nói "Tiêu Tử, chúc mừng anh". Vừa mở miệng, nước mắt liền chảy ra, mỉm cười nhìn Tiêu Tử.

Tiêu Tử nắm lấy tay của vợ mới cưới, nhìn Đại Lận không lên tiếng, rất bình tĩnh.

Em gái của cô dâu, Cao Vãn Ngọc chạy về phía chị mình, cầm lấy tay chị "bất khả tư nghị" nói: "Chị, thì ra anh rể biết cô ta. Nhưng vừa rồi cô ta đụng phải em, làm bẩn cả váy của Tiểu Hàm, còn già mồm, không có một chút thái độ phục vụ gì hết..."

Cô dâu Cao Vãn Tình không có lên tiếng, khoác nhanh tay Tiêu Tử, cùng nhau nhìn chăm chú vào Đại Lận.

Trâu Tiểu Hàm thấy mọi người lại đây, cũng không có đi toilet, đứng ở bên cạnh Đằng Duệ Triết, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào một bên khuôn mặt lạnh như băng của hắn.

Duệ Triết, anh đau lòng sao? Đại Lận yêu Tiêu Tử, không có để anh trong lòng, cũng không xứng với anh. Anh không cần không cam lòng, anh tuấn mỹ vĩ đại, cao quý trầm ổn, không thiếu gì phụ nữ yêu, không cần phải vì một con mồi không bắt được, mà làm cho tốc độ chạy của mình chậm lại.

Em tin tưởng anh, một ngày nào đó, anh sẽ yêu em. Bởi vì trong lòng anh không có ai cả.

Ánh mắt Tiểu Hàm nhu hòa, nhẹ nhàng ôm lấy khuỷu tay tráng kiện của Đằng Duệ Triết, cùng hắn cùng nhau nhìn Đại Lận trước mặt.

Giờ phút này Tô Đại Lận lại bị vứt bỏ, giống như ngày nào mới ra tù, cô đơn chiếc bóng đứng trước mặt cô khiến cho cô nảy sinh một chút chán ghét, cũng gặp vô số xem thường hèn mọn. Đối diện với người yêu cũ có đôi có cặp, nhìn vợ chồng Tiêu Tử trước mặt mà nước mắt rơi như mưa.

Trâu Tiểu Hàm xem, trong lòng có một tia không cam lòng, xẹt qua đồng tình cùng thương hại. Nhưng ánh mắt lại chợt lóe, cô đã nghĩ đến cái đêm mưa, cái đêm mưa làm cho cô cả đời cũng khó quên được đó...

Tô Đại Lận, đáng đời mày.

Bờ môi Đằng Duệ Triết mím thành một đường thẳng tắp, mày kiếm hắc ám, khóe môi bí hiểm cười lạnh, ánh mắt như đang săn mồi, khiến cho người ta sợ hãi, thẳng ngoắc ngoắc mà nhìn chằm chằm vào mặt Đại Lận.

Hắn che dấu ánh mắt âm trầm rất khá, giấu trong con ngươi, không thể hiện cái gì, chỉ thấy hai mắt hắn sâu thẳm, sắc mặt trầm tĩnh như nước, đem chuyện trước mắt thành một trò hay để xem, không thấy tức giận.

Hắn liếc mắt thấy Tô Đại Lận, khuôn mặt ôn nhuận tuấn tú của hắn lập tức âm trầm, dường như là lập tức, bởi vì hắn cảm thấy không ổn, thầm giận cô không biết sợ trời cao đất dày mà chạy đến đây! Nhưng cô gái Tô Đại Lận này, không cần đợi hắn mở miệng nói chuyện, cũng sẽ thấy được thứ mà Tiêu Tử lựa chọn!

Cô nhìn bọn họ mà hai mắt đẫm lệ, bịt kín một tầng mỏng manh hơi nước, con ngươi long lanh như mặt hồ, hàng mi như tranh vẽ, cười khóc, lại chỉ thấy ruột gan đứt từng khúc, không thấy hết hi vọng với Tiêu Tử...Cô cũng biết, Tiêu Tử đã muốn một lần lại một lần không cần cô! Đuổi tới thì sẽ thế nào, nói một câu chúc phúc sẽ ra sao, chính là tự rước nhục vào thân, làm cho chính mình ở trước mặt mọi người càng thêm khốn khổ không chịu nổi.

Cũng là như thế, hắn sẽ chờ xem cô làm thế nào để kết thúc chuyện này!

Đằng phụ đứng một bên nhìn chằm chằm mặt của con trai, thấy con đứng bất động như núi, thần sắc trầm tĩnh, cùng Tiểu Hàm đứng ở một bên, không để ý tới việc này, khuôn mặt nghiêm khắc hiện lên một tia vui mừng. Ông nghiêng người, cùng Trâu bí thư liếc mắt nhìn nhau, đều là vui mừng mà cười, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được gỡ bỏ, một hơi mà thở phào nhẹ nhõm.

Ông cả đời nghiêm túc tuân thủ nghiêm ngặt, khó khi nào nở một nụ cười. Thế nhưng vì chuyện của con hôm nay, đem tâm tư biểu hiện hết lên mặt, thật sự là, không thể để cho con bôi nhọ gia phong, hủy hoại Đằng gia.

Trâu bí thư thì chỉ lẳng lặng nhìn Đại Lận, vốn dĩ là không có chán ghét cô, nhiều lắm là không thích, rất đạm bạc, xem cô như một đứa nhỏ không hiểu chuyện. Nhưng Đại Lận lại cứ luôn luôn xuất hiện, làm cho ánh mắt của ông một lần lại một lần ám trầm không hờn giận, càng ngày càng chán ghét.

Trâu bí thư nhìn con gái liếc mắt một cái, ánh mắt lại chuyển qua khuôn mặt của Đại Lận, rồi làm một cái ám hiệu không lên tiếng với Cao thị ủy bí thư, yên lặng mà xem chuyện hay.

Cao phụ nghe tiếng lại đây, lập tức nổi giận, lớn tiếng bảo quản lý nhanh giải quyết chuyện này, không thể để một tên hầu bàn làm xằng làm bậy ở buổi tiệc cưới, không coi ai ra gì, làm hỏng yến tiệc của Cao gia!

Vì thế quản lý mặt mày căng thẳng, một tay túm lấy Đại Lận ép cô quỳ xuống, cũng làm cho hai bảo vệ giữ lấy tay cô, trước mặt Tiêu Tử chỉ mặt vào Đại Lận: "Cao lão gia đã có ý muốn tha cho cô, cô lập tức xin lỗi Cao nhị tiểu thư chuyện này, cũng mau chóng giúp Trâu tiểu thư lau sạch rượu trên người, việc này coi như kết thúc thúc tại đây!"

---

"Tôi không có nghĩa vụ phải đi chùi!" Một tiếng chúc phúc lúc nãy của Đại Lận, lại không khiến cho Tiêu Tử đáp lại, nước mắt của cô nhất thời tràn mi, tâm nát như tro bụi. Nhưng lúc này cô lại nâng lên khuôn mặt, đôi mắt trong như mặt hồ trở lại lạnh băng như lúc ban đầu, kiên quyết không thỏa hiệp: "Từ giờ trở đi, công việc này tôi từ bỏ! Tôi không có làm gì sai, tuyệt đối sẽ không xin lỗi!"

Cô muốn đứng lên, nhưng quản lý một phen ấn vai của cô xuống, trở mặt nói: "Với tình hình hiện tại, công việc này không đến lượt cô đơn giản muốn hay không muốn như vậy! Đụng vào người phải xin lỗi! Đổ rượu vào người, phải giúp người lau khô! Cô bỏ việc là vi phạm hợp đồng lao động, phải đền bù thiệt hại một khoản tiền cho khách sạn chúng tôi, mà hiện tại, cô phá hủy yến tiệc của Cao gia, không coi ai ra gì, Cao gia hiện vẫn đang chờ lời xin lỗi của cô!"

Quản lý dùng sức ấn mạnh Đại Lận, ra hiệu cho bảo vệ tiến lên bắt ép Đại Lận chấp hành, còn mình thì lấy khăn tay xoa xoa bàn tay, chùi những chỗ vừa rồi chạm qua Đại Lận, chạy đến trước mặt Cao gia lấy lòng, nói: "Cao lão gia, yến tiệc vẫn nên tiếp tục, đừng nên vì một kẻ không biết tốt xấu mà làm cho mọi người mất vui, khách sạn chúng tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này! Hiện tai chuẩn bị bắt đầu bữa tiệc, khách sạn đã bắt đầu vì quý khách mà đem đồ ăn lên!"

Cao lão gia gật gật đầu: "Bắt đầu đem đồ ăn lên đi, làm cho cô ta nói xin lỗi xong lập tức đuổi đi, Cao gia ta không muốn nhìn thấy cô ta nữa!"

Lúc nói lời này, ông ta còn cố ý liếc mắt nhìn Tiêu Tử, quan sát phản ứng của con rể.

Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Tử vô cùng bình tĩnh, lúc nhìn thấy Đại Lận bị ép quỳ xuống, anh nhíu nhíu mày, muốn lên tiếng ngăn cản.

Mà Đằng Duệ Triết đứng ở một bên, mắt thấy Đại Lận bị ép quỳ, bạc môi mím một đường, đôi mắt sâu thẳm phóng ra hàn khí. Lồng ngực hắn đang cố nén lửa giận đang cuồn cuộn dâng trào, hai bàn tay thì nắm chặt thành quyền không còn giọt máu, ánh mắt sắc bén như kiếm bắn về phía tên quản lý kia, xúc động đến muốn gϊếŧ người, nhưng gặp Đại Lận thấy được phản ứng của Tiêu Tử mà mong chờ, bộ dạng của Tiêu Tử như sắp lên tiếng ngăn cản, làm cho hắn đánh mất ý niệm trong đầu là đem cô gái này rời đi.

Hắn lạnh lùng nhìn xem, xem Tiêu Tử kế tiếp sẽ phản ứng như thế nào, xem Tô Đại Lận nhận hết nhục nhã liệu có thể hay không quay đầu ôm ấp Tiêu Tử, lại dùng cái loại ánh mắt lưu luyến này mà nhìn Tiêu Tử!

Hắn càng ngày càng giận, trên khuôn mặt tuấn tú lại càng ngày càng trầm tĩnh, nắm đấm đã chậm rãi buông ra, khuôn mặt lạnh lùng dần dần dịu đi, ánh mắt thì càng thêm u trầm.

Mà Đại Lận lúc này, lại đang nhìn Tiêu Tử, chỉ cảm thấy tất cả chuyện này, đều là cô tự tìm đến.

Giờ phút này nói cái gì đều là vô bổ, cô chỉ hy vọng Tiêu Tử có thể đứng ra nói lời công đạo giúp cô, làm cho những người sợ hãi cường quyền này không cần áp cô trên mặt đất nữa, đừng xem cô không phải là người. Dù cho cô thật sự thấp kém, nhưng cô không có đụng người, không có làm gì

sai, vì sao lại bắt cô quỳ lạy trước mặt mọi người, vì cái gì!

Giờ phút này ở trước mặt Tiêu Tử, cô là cỡ nào hy vọng anh có thể giống ngày đó vừa ra tù, tự mình lái xe đi đón cô, đưa cô đi khỏi nơi này đầy rẫy những ánh mắt khinh thường, cẩn thận vì cô tìm phòng ở, rời khỏi Trâu gia...A, không cần làm những chuyện này, chỉ là một tiếng nói của Tiêu Tử thôi cũng được rồi.

Nhưng cô vừa nhấc đầu, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Tử, cô chỉ biết là chính mình vừa rồi đã nằm mơ giữa ban ngày, không nhìn rõ vào sự thật đang xảy ra trước mắt.

Cô nở nụ cười, nhìn miệng Tiêu Tử giật giật, lại như cũ không có đứng ra nói một lời công đạo bênh vực cô, không hiểu sao cô lại nở nụ cười đó.

Thì ra Tiêu Tử, tình yêu của anh có thể dễ dàng nói ra miệng như vậy, cũng dễ dàng biến mất không thấy, bị gió thổi mà bay đi. Có phải giờ phút này anh cảm thấy rất giận, em làm anh bị mất mặt hay không? Có phải cảm thấy em không nên sống tiếp hay không? Có phải nếu nói một câu công đạo bênh vực, sẽ làm cuộc sống phía trước của anh lại trở thành trò cười hay không?

Cô để cho hai người bảo vệ buông cô ra, nhìn vợ chồng Tiêu Tử liếc mắt một cái, cũng nhìn vợ chồng Đằng Duệ Triết liếc mắt một cái, ánh mắt dừng ở những người quen cũ của ba cô, bác Trâu, bác Đằng, thị trưởng đương nhiệm, cùng Hạ cục trưởng.

Những người này, họ biết cô hoặc không biết cô, đều không có nói ra một câu ý tứ giải vây cho cô. Bọn họ chính là cao cao tại thượng mà nhìn, xem cô như một con sâu con bọ, chỉ nhìn thoáng qua liền dời ánh mắt đi chỗ khác.

Trâu Tiểu Hàm cũng nhìn cô, rượu dính trên đùi cùng trên giày cũng sớm chảy đi, kéo lấy khuỷu tay của Đằng Duệ Triết, lẳng lặng nhìn Đại Lận.

Đằng Duệ Triết ánh mắt như đao như kiếm, "ý vị thâm trường" nhìn chằm chằm Đại Lận, hai con ngươi rõ ràng đang nhảy lên hai luồng lửa giận.

Tiêu Tử thì lại bình tĩnh như trước, tay đỡ lấy vợ mới cưới, không rên một tiếng, thấy Đại Lận bước đến, đúng là ngồi xổm xuống giúp Cao Vãn Ngọc chùi rượu dính trên giày, cuối cùng mới nói một câu: "Tốt lắm, cô lui xuống đi."

Bàn tay Đại Lận đang chùi giày chợt run lên, cúi đầu, nhất thời không thể nâng dậy, tận lực đè nén âm thanh nức nở của mình.

Cô sẽ chùi giày cao gót cho các vị tiểu thư này, sau đó sẽ xin lỗi bọn họ, để bọn họ được vừa lòng. Cô ở trước mặt bọn họ chính là hèn mọn, như thế nào lại sớm đem chuyện hôm qua đuổi theo Tiêu Tử mà quên mất. Những người thấp kém, đều phải cúi đầu trước mặt kẻ có quyền có thế, không thể chống đối, cũng không thể phân rõ đúng sai, bởi vậy sau khi chùi giày xong, bọn họ sẽ để cô thuận lợi rời khỏi đây.

Cô giúp Cao Vãn Ngọc chùi giày xong, một đôi tay lạnh lẽo thấu xương, sắc mặt tái nhợt, vẫn không nâng đầu dậy nổi.

Cao Vãn Ngọc thấy vậy rất hài lòng, ngón tay chỉ về phía Trâu Tiểu Hàm: "Còn có con gái của bác Trâu nữa! Lúc cô đụng phải tôi, toàn bộ ly rượu đều đổ lên người cô ấy, nhanh đi chùi, nhất định phải lau cho sạch sẽ!"

Tiểu Hàm đem tay xua: "Rượu này là do tớ tự làm đổ, không liên quan đến chuyện của Đại Lận. Đại Lận, cậu đi đi, bác Cao chính là nhất thời nóng tính, một lúc sau sẽ nguôi giận." Đang nói chuyện, thân mình cô lại hướng về phía Đằng Duệ Triết mà e lệ lui, không muốn làm cho mọi người thấy bộ dáng chật vật của mình, có chút khó xử.

Đằng Duệ Triết mặc kệ cô ta lại gần, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Đại Lận, chưa từng dời đi.

Đại Lận cầm lấy khăn ăn màu trắng noãn, vẫn buông xuống khuôn mặt nghiêm, quả thật là ngồi xổm xuống giúp Trâu Tiểu Hàm chùi giày.

Giờ phút này Đại Lận, là cúi mặt mà khóc, mà đến lúc này, cô mới hiểu được cái giá phải trả khi đuổi theo Tiêu Tử lại quá đắt, quá lớn như vậy. Cô không những bị lộ thân phận, lại không thể quay đầu, không hề giống hình ảnh bản thân mình thản nhiên cười lạnh nhạt như cô từng tưởng tượng, chỉ có thể ngồi nơi này giúp các vị tiểu thư, công tử chùi giày lau rượu dính, để bọn họ nhanh chóng buông tha cho cô.

Bởi vì khuôn mặt trước mắt, đối với cô mà nói, là xa lạ, vô tình, tuyệt tình, chùi giày cho em vợ của Tiêu Tử, cùng chùi giày cho vợ của Đằng Duệ Triết, đều là giống nhau.

Bọn họ đều giẫm lên cô.

Bọn họ đều là những người đàn ông mà cô yêu không được, với tới không tới, một khi yêu, đuổi theo, sẽ bị người đời lăn qua lộn lại mà cười nhạo, báng bổ cô.

Cuộc sống như vậy, thật quá sức mệt mỏi.

"Trâu tiểu thư, chùi như vậy đã vừa lòng chưa?" Cô nâng một đôi mắt tro tàn đầy nước, lẳng lặng nhìn trước mặt Trâu Tiểu Hàm cùng Đằng Duệ Triết, ánh mắt lại trống rỗng không có tiêu cự: "Tôi đi được rồi chứ? Nếu không hài lòng, tôi có thể lau lại cho cô!"

Dằng Duệ Triết nhìn đôi mắt đẹp trống rỗng vô hồn, con ngươi lập tức nỗi lên một trận sóng gió động trời.

Thế nào? Em đuổi đến đây, cuối cùng là cầu xin Tiêu Tử một kết cục này sao? Em vừa rồi cầu xin hắn, luyến tiếc hắn, thẹn với hắn, hắn đáp lại em như thế nào? So với tuyệt tình, không người nào có thể so sánh với hắn, hắn mặc cảm với tất cả những người đàn ông trước mặt! Em đuổi theo đến đây, ba tháng bình tĩnh an bình, cuộc sống hoàn toàn mới liền bị hủy bởi một ngày này, hủy ngay từ khoảnh khắc em bắt đầu đuổi theo hắn! Tất cả đều là em tự tìm đến! Xứng đáng!

(Editor: Móa, mị edit mà trong lòng thầm chửi má Ảm Hương đã ngược chết nữ 9 rồi, nam 9 còn đứng đó mà xứng cmn đáng nữa, ức gì đâu, mị đợi đến ngày nhà ngươi bị ngược tơi bời hoa lá, k lâu nữa đâu)

Hôm nay chùi giày, sẽ làm cho em cả đời phải nhớ rõ, đuổi theo Tiêu Tử chính là không chịu nổi cùng chật vật! Em nhớ kỹ cho tôi!

Con ngươi hắn đột nhiên lạnh lùng hẳn lên, ánh mắt di chuyển nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của cô.

Sắc mặt trắng bạch của Đại Lận bắt đầu di chuyển, không có lại nhìn bất cứ kẻ nào, xoay người hướng phía cửa đại sảnh mà đi.

Giải thoát rồi, thì ra con người ta luôn không ngừng giãy dụa trong một đống sai lầm, tỉnh ngộ, sau đó lại cố gắng tìm đúng phương hướng mà đi. Cô đuổi theo là vì cái gì? Là vì làm cho chính mình bị đánh cho máu chảy đầu rơi, nhận hết mọi nhục nhã, mới có thể hoàn toàn cắt đứt một phần Tưởng Niệm kia ở trong lòng.

Chẳng qua, cái giá phải trả so với ba năm trong ngục còn muốn nặng hơn.

Cô nhanh chóng bỏ đi cái khăn vừa chùi giày cho các vị tiểu thư kia, bóng dáng cô độc đi trên hành lang thật dài.

Mặt trời sau 12 giờ trưa lên cao, nhưng sắc mặt của cô lại xám trắng, toàn thân thì lạnh lẽo.

Cổ Tuấn đứng ở ngoài chờ cô nãy giờ, nhìn thấy cô như vậy, trong lòng lộp bộp một chút, không dám cợt nhả gọi cô là Darling, sợ lại làm tổn thương cô. Bộ dạng này của Đại Lận, vô cùng tuyệt vọng, từ trong thân hình mềm mại đang tuyệt vọng kia lại phát ra kiên nghị, khuôn mặt trắng bạch không có chút máu, đem mọi người cách mình xa ra ngàn dặm.

Cổ Tuấn thật cẩn thận đi ở phía sau cô, đưa cô trở về, sợ cô gặp chuyện không may.

Nhưng đi đến cổng, Đại Lận ngừng bước, làm cho cậu trở về, nhìn Đại Viện Tử* trước mặt.

(*Cách gọi khác của khu nhà mà ĐL ở trọ)

Ở sân lầu một, anh con trai bán bữa sáng đang cho cơm vào cặp lồng, chính mình đẩy xe đi ra ngoài đường lớn bên cạnh mà bán, bà mẹ thì chỉ cầm duy nhất một cà mèn cùng thìa cơm, đi bên con cười tủm tỉm.

Bọn họ đi qua bên người Đại Lận, bà dì liếc mắt nhìn cô một cái: "Tô tiểu thư, sao hôm nay tan ca sớm như vậy. Cùng chúng tôi ăn cơm trưa đi, những món này đều là a Bân tự tay nấu hết."

Bà dì giúp con trai dựng xe bên đường lớn, cố ý dọn một cái bàn ra, giúp Đại Lận múc cơm gắp thức ăn, "Cô bé à, con gầy quá, ăn nhiều một chút. Mấy món này đều do A Bân tự nấu, ngon lắm đó. Con ăn đi, dì đi mời khách một chút. Còn có, nếu con lo lắng chuyện gì cứ nói với dì nhé."

Bà dì xoay người đi giúp con bán cơm, bán cơm hộp, mưu sinh cũng không tệ lắm.

Đại Lận nhìn cặp mẹ con này, không có ăn cơm, mà là ngồi bên cạnh cảm thụ loại cuộc sống bình thản lại hòa hợp hơi thở này.

Cô nở nụ cười, cười đến khóe mắt ê ẩm, trong lòng hâm mộ không thôi.

Buổi chiều, cô ngồi ở bên cửa sổ, nhìn mẹ con phòng dưới lầu đang ở trong sân sửa soạn đồ nướng xiên que, chuẩn bị đi chợ đêm. Cô nghỉ ngơi, không biết bầu trời từ khi nào đã tắt nắng, thay vào đó là những ánh sao lấp lánh trong bầu trời đêm.

Cô cảm thấy mệt mỏi, chỉ muốn dựa vào một bên cửa sổ mà chợp mắt một lát, ai ngờ lúc tỉnh lại, sao đã giăng kín trời, từng đợt khí lạnh của đêm cuối mùa thu cứ thể thổi về phía cô.

Khách sạn có lẽ là không thể đi làm được nữa, tiền lương bấy lâu nay cũng không lấy lại được, rồi tiền học phí, tiền thuê nhà, tiền chữa bệnh...

Cô đứng dậy, đi về phía cửa, hướng về phía chợ đêm mà đến.

Nếu té ngã thì lại đứng lên, nếu có mệt mỏi thì nghỉ ngơi một lát, sau đó lại tiếp tục cố gắng, tiếp tục đi, Đại Lận mày phải gắng mà sống cho tốt!

Cô phụ giúp bà dì dọn bàn, quét dọn, bà dì thì vừa chuẩn bị đồ nướng xiên que vừa phụ trách thu tiền, A Bân thì đứng một bên nướng thức ăn, chăm chỉ chịu khó, đột nhiên quay qua bên này liếc mắt nhìn cô cười một cái.

Cô dùng tay áo lau mồ hôi trên trán, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, nhận lấy nụ cười đó.

Thân thể cô thực sự mệt mỏi, nhưng mà khi thân thể mệt mỏi, tinh thần cô lại không hề như vậy. A Bân tươi cười thật chân thành, khuôn mặt cười của bà dì cũng thật hiền hậu, làm cho tâm hồn đang đóng băng của cô cũng cảm thấy hơi chút ấm áp.

Cô cười, một nụ cười suy yếu, khóe môi vẽ lên một chút đường cong rất nhỏ, khuôn mặt thì tái nhợt đến trong suốt. Nhưng nụ cười này là phát ra từ nội tâm của cô giữa lúc cơ thể cô mệt chết đi được.

Bởi vì cô bỗng nhiên cảm thấy, cuộc sống bận rộn này, thật là yên lặng.

Chỉ cần đơn giản mà cưới chồng sinh con, có một gia đình ấm no, không nhu cầu quyền thế, anh lừa tôi gạt, có một cuộc sống bình thản an yên như thế thật sự tốt đẹp biết bao. Một người đàn ông trưởng thành chất phác, không đeo trên mình gánh nặng của gia tộc, không có nhiều phụ nữ vây quanh, lại càng không làm cho chính người phụ nữ của mình bị người ta bắt quỳ dưới đất lạnh lẽo, cuộc sống của anh ta thật đơn giản cùng giản dị, có thể đúng lúc thay bóng đèn, kiểm tra dây điện, có thể trong đêm khuya cùng nhau đi về trên con đường vắng, quan tâm nói một câu "Trời lạnh, đem giày mặc vào, coi chừng bị cảm"...

Cô ngồi xổm xuống rửa chén, đánh giá đám người lui tới chợ đêm này, nhìn bọn họ mặc những bộ quần áo thật bình thường cùng nụ cười chân thật trên mặt, bất giác bản thân cô cũng nở một nụ cười suy yếu.

Nửa đêm về sáng dọn dẹp quán, bà dì cười ha ha nói với cô sau này nếu cần thì sẽ nhờ cô đến phụ giúp, không cần cô ngày nào cũng đến dọn dẹp, nhưng mặc kệ hai người có thành đôi hay không, A Bân sẽ nấu đồ ăn khuya cho cô, sẽ cho cô tiền để đóng học phí, để cô hoàn thành sự nghiệp học hành của mình.

Cô không có nói chuyện, trở về phòng của mình, không bật đèn, dựa lưng vào tấm ván cửa.

Mệt mỏi thì nghỉ ngơi một chút đi, học phí từ từ rồi tính, ngày cũng từ từ trôi qua, Đại Lận mày sẽ không vì thế mà suy sụp!

Cô nhắm mắt lại, thể xác và tinh thần thực sự mệt mỏi, im lặng mà suy nghĩ, trong lòng giăng kín một mảnh tàn tro, cũng nhen nhóm bùng lên một tia lửa hy vọng. Bỗng đột nhiên từ trong bóng đên, có một bàn tay túm lấy cô kéo đi qua. Không đợi cho cô kịp mở mắt, người kia đã đem cô áp lên trên giường.

Cánh tay hắn tráng kiện mạnh mẽ, mùi vị trên người quen thuộc, con mắt đen lóe lên ánh sáng như một con sói đói trong đêm đông, hơi thở ồ ồ, bá đạo dương cương, nhưng lúc này, cái gì hắn cũng không nói, trực tiếp xé rách quần áo trên người cô.

"Tô Đại Lận, đừng có dùng cái loại ánh mắt này mà nhìn hắn, em là của tôi!" Lời nói của hắn mang theo căm giận ngất trời, một tay giữ chặt lấy cổ tay của cô, đưa ngược lên trên đỉnh đầu, gắt gao đè chặt cô phía dưới thân mình.

Hắn như một con Liệp Báo, lại giống hệt một đế vương đang bừng bừng lửa giận, không để ý đến cô đang giãy dụa, nắm chặt hai chân của cô buộc quanh lưng của hắn, đem thân thể to lớn của chính mình đặt vào giữa hai chân của cô, nâng mông về phía trước "đỉnh đầu", mạnh mẽ điên cuồng mà tiến đến.

---

Cô vẫn đang vùng vẫy, đột nhiên cơ thể bị đặt trước "đỉnh đầu" của hắn, chỉ kịp kêu a một tiếng, ngẩng cằm, tất cả động tác giãy dụa đều ngừng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play