Cửa lớn mở ra, không thấy Trâu Tiểu Hàm ở trong phòng, nhưng sườn cừu cùng rượu đỏ vẫn còn bày ở trên bàn, hoa hồng dưới ánh đèn yên lặng tỏa hương thơm mê người.

Đại Lận nhìn một màn này, đứng ở trước cửa không chịu vào.

“Giữa anh và cô ấy không có chuyện gì cả.” Duệ Triết phá lệ mở miệng giải thích với cô, âm thanh khàn khàn từ tính, rõ ràng là sợ cô lại hiểu lầm gì nữa, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô: “Hoa hồng là lúc chờ đèn đỏ có đứa nhỏ bán hoa chạy đến.....”

Lúc này Đại Lận đã dần tỉnh táo lại, nước mưa lạnh như băng không chỉ rửa sạch thân thể cô mà còn gột rửa cả đầu cô, khẽ cười nói: “Anh không trả lại bao đựng và điện thoại cho tôi, cho nên tôi mới trở lại đây lấy.”

Cô tránh thoát khỏi bàn tay to của anh, mang một thân ẩm ướt, đi lên lầu lấy túi sách cùng di động của mình.

Chờ một lúc sau, Duệ Triết đã ngồi ở bên bàn dài, khôi phục lại bộ dạng bình tĩnh lạnh lùng như ngày thường, môi mỏng nhếch lên, cũng ý thức được lời giải thích của bản thân chỉ là dư thừa.

Anh im lặng nhìn Đại Lận, dục vọng bị cô khơi gợi lên vẫn chưa hoàn toàn tan hết, cực lực đè nén, dần dần khiến bản thân bình ổn lại.

Tư vị được cô nhiệt tình đáp lại tốt đẹp như vậy, là vì đã từng ly biệt sao?

Hóa ra lúc anh ra đi, cô cũng không phải không có cảm giác gì, cũng giống anh, đều luyến tiếc đối phương, quyến luyến đối phương.

Đây, là thứ tình cảm gì chứ?

Trong lòng anh nhen nhóm lên một tia sáng tỏ, lại một tia mê mang. Đó là áy náy sao? Hay là ham muốn chiếm hữu?

“Em đã bị dầm mưa rồi, trước đi tắm đi đã.” Cuối cùng, anh cũng chỉ có thể nói với cô những lời này.

Đại Lận cũng lẳng lặng nhìn lại anh, hai mắt trong suốt, mày ngài khẽ chuyển.

Cô không nói gì, mag theo đồ của mình đi tới ngưỡng cửa, mở cửa rời đi. Nụ hôn vừa rồi, chính là luyến tiếc chia li ngày hôm đó, giống như anh, trong thân thể cũng chất chứa một cỗ lửa nóng. Nhưng nồng nhiệt qua đi, cái loại cảm xúc nóng ruột nóng gan này sẽ không còn nữa, chỉ còn lại sự áy náy cùng nỗi bất an.

Cô bị nước mưa lạnh ngắt làm cho thanh tỉnh.

“Trở lại!” Ánh mắt Duệ Triết âm u thoáng buồn bã, đứng bật dậy bắt lấy tay cô, ôm chặt cô lại vào lòng, con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm vào cô” “Anh không muốn quản chuyện của em! Nhưng em có thể đừng tùy hứng như vậy nữa có được không? Yên tâm mà ở lại Tiêu gia, hoàn thành chương trình học đại học của mình, ngẩng đầu làm người lại từ đầu!”

Đại Lận ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt chợt dâng lên một tầng hơi nước.

Cô nhẹ nhàng đẩy đôi bàn tay đang kiềm chế mình ra, buông mi rũ xuống, tiếp tục bước rời khỏi nơi này.

Trong tay Đằng Duệ Triết chợt trống rỗng, mày cau chặt, đột nhiên từ phía sau gắt gao ôm lấy cô. Anh ôm lấy rất bá đạo, cũng thật bi thương, môi mỏng đặt lên mái tóc cô, hai cánh tay mạnh mẽ nhốt chặt eo cô.

Cả hai đều không nói gì, chỉ lẳng lặng tựa vào nhau như vậy, ôm ấp, cảm nhận nhịp tim đập như trống đánh của đối phương.

Thân thể Đại Lận rõ ràng đã dần thả lỏng xuống, thân mình mềm mại ướt sũng cùng với thân thể đàn ông đồng dạng dính sát vào nhau cùng một chỗ, không một khe hở.

Bao phủ giữa hai người không phải ham muốn dục vọng, mà là một loại tâm ý lưỡng lự cùng lo âu.

Đôi mắt bị che phủ bởi một tầng hơi nước chậm rãi chuyển động, tầm mắt rơi trên những cách hoa hồng kiều diễm trên bàn dài, nhớ tới hôn sự của Duệ Triết và Tiểu Hàm. Cô sao lại quên mất, mấy giờ trước khi rời khỏi cánh cửa này, còn bắt gặp đôi mắt sắc bén lạnh lẽo của anh cơ chứ.

Tại một khắc kia anh chần chờ, là bởi vì anh đã hạ quyết tâm cưới Trâu Tiểu Hàm, từ đây sẽ không để ý đến cô nữa.

Cô chợt khẽ cười.

Mà đúng lúc này, chuông cửa biệt thự giữa đêm hôm mưa to gió lớn lại đột nhiên vang lên.

Duệ Triết hơi ngẩn ra, nới lỏng vòng tay ôm cô ra, giơ tay ấn mở màn hình chuông cửa. Chỉ thấy một người đàn ông đứng bên ngoài, kính cẩn nói: “Đằng thiếu gia, Tiêu lão phu nhân tới đón thiếu phu nhân trở lại Tiêu gia, xe đã dừng trước cửa nhà, tôi được phu nhân giao phó đến đưa thiếu phu nhân lên xe.”

---

Vệ sĩ bật dù lên che cho Đại Lận, đưa cô lên xe trở về Tiêu gia.

Từng hạt mưa tí tách tí tách đập trên tán ô, giống như chuỗi trân châu bị đứt dây rơi xuống không ngừng nghỉ, bắn tung tóe dưới chân.

Mẹ Tiêu mặc dù bệnh nặng, nhưng vẫn gắng xuống xe, để vệ sĩ đứng trong mưa che dù.

Bà yên tĩnh nhìn Đại Lận một thân ướt đẫm, không hề quở trách cũng không chất vấn gì, còn phủ lên người cô một chiếc áo khoác, nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

“Đại Lận, sau này đừng như vậy nữa.” Bà khẽ nói, dời ánh mắt đặt trên người Đại Lận qua, nhìn Đằng Duệ Triết đang đứng dưới mái hiên.

Đằng Duệ Triết lạnh lùng nhìn một màn này, không nói một câu, đường cong trên khuôn mặt vô cùng sắc bén.

Nếu lần trước là vì tôn trọng sự lựa chọn của bản thân Đại Lận, mới nhịn một bước đưa cô trở về nhà họ Tiêu, gả cho người. Nhưng lần này, cô vì lý do gì lại phải trở về Tiêu gia tiếp?

Mới vừa rồi cô còn nhiệt tình đáp lại anh như vậy, cùng anh triền miên trong mưa, khó chia khó dời thân mình mềm mại, tình cảm mãnh liệt cùng lửa nóng điên cuồng kia, khiến nhiệt huyết anh sôi trào, đến bây giờ vẫn còn khó có thể bứt ra.

Nếu nói cô không có một chút cảm giác nào với anh là không thể. Cô lúc đó giống như một con mèo hoang nhỏ nhiệt tình, ngẫu nhiên bùng nổ khiến cho anh điên cuồng...... Nhưng, cảm giác của cô với Tiêu Tử là gì?

Cô nói cô yêu Tiêu Tử.

“Đại Lận!” Anh lạnh lùng gọi cô đang chuẩn bị bước lên xe lại, ngay trước mặt mẹ Tiêu hỏi: “Anh muốn biết, nếu 3 năm trước Đằng Duệ Triết từng đến thăm em, em có thể còn yêu anh ta nữa không?”

Đang lúc bước lên xe, Đai Lận nghe thấy vậy liền run lên, quay đầu nhìn anh, trên khuôn mặt tái nhợt ướt đẫm nước, không biết là mưa hay là nước mắt.

Cô không đáp lại anh, chỉ nhìn anh một cái, sau đó trở lại trên xe cùng mẹ Tiêu.

Mẹ Tiêu nằm tựa vào ghế ngồi, đôi mắt thanh tú đã trải qua biết bao tang thương cứ vậy lẳng lặng nhìn cô chăm chú, lúc bà nghe thấy Đằng Duệ Triết hỏi một câu kia, hàng lông mày rõ ràng giật giật, nhưng bà không hề tức giận, mà chỉ nhắm mắt lại dưỡng thần.

Đại Lận khoác áo lên người rồi ngồi cạnh bà, đôi tay đặt trên vạt áo, lặng lẽ nắm chặt.

Cần gạt mưa phía trước hoạt động lên xuống, vững vàng mà thong thả, mẹ Tiêu nằm đó, thân mình đột nhiên nghiêng về phía bên cạnh, vô lực ngã xuống.

“Mẹ!” Đại Lận vội đỡ bà dậy, nhẹ nhàng ôm lấy bà.

Mẹ Tiêu chậm rãi mở to mắt, hơi thở mong manh nói: “Mẹ chỉ hơi mệt một chút thôi. Đại Lận, con nói cho mẹ nghe một chút chuyện hồi nhỏ của con đi, ngày bé con hẳn là một đứa bé ngoan a.”

“Mẹ, có phải miệng vết thương trên người lại đau không ạ?” Đại Lận chua xót không thôi, biết mẹ Tiêu thân thể không thoải mái, cả người đều đau, nhưng bà vẫn mạo hiểm trời mưa như trút tới đây đón cô, “Lúc con mới 2 tuổi, baba đưa con đi nhà trẻ, nói sẽ lấy dép lê cho baba, đám lưng....”

Mẹ Tiêu kéo lên chút tươi cười suy yếu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nghe Đại Lận kể, tay phải nắm lấy tay Đại Lận.

“Mẹ Hàn Tử đối với con rất tốt....”

Mẹ Tiêu dần nắm chặt lấy tay cô, cực lực chịu đựng nỗi đau hành hạ trong người, trên mặt bắt đầu hiện lên vẻ đau đớn ẩn nhẫn. Nhưng bà vẫn cười cười nghe Đại Lận kể, còn nói: “Con là một đứa trẻ ngoan, nhưng lại không có một người mẹ tốt, về sau..... Vui vẻ lên một chút”, Đại Lận bật khóc, nhìn sắc mặt thống khổ vì bệnh của bà, không biết nói thêm gì nữa.

----

TRâu Tiểu Hàm đứng trong phòng một lúc lâu, cởi bỏ nút áo, áo ngực màu tím cùng da thịt mịn màng lộ ra bên ngoài nhìn không sót một thứ gì, vô cùng mê người.

Lúc đó cô trống rỗng đứng ở đại sảnh một lúc lâu, mặc xong quần áo, liền ra khỏi cửa.

Thời điểm cô bước ra đúng lúc trời đang mưa, nhìn thấy Đằng Duệ Triết sốt ruột tìm kiếm Tô Đại Lận, lần đầu tiên nhìn thấy anh hoảng hốt lúng túng như vậy, dùng giọng nói từ tính mê người của mình lớn tiếng gọi tên một người con gái.

Sau đó ở trong mưa gió bão bùng, cô nhìn thấy hai người bọn họ bất chấp tất cả ôm hôn nhau, Tô Đại Lận nhiệt tình như lửa, Đằng Duệ Triết điên cuồng sục sôi, hai người bọn họ cứ như vậy trình diễn một màn tình cảm mãnh liệt ở chỗ biển quảng cáo xe bus, khiến cho trái tim cô lộp bộp rơi xuống vỡ nát.

Tại sao có thể như vậy?

Duệ Triết 3 năm trước không phải cực kỳ chán ghét Tô Đại Lận sao?

Không phải muốn đưa cô ta vào nhà lao, định bỏ cô ta lại phía sau sao!

Vì sao 3 năm sau, anh lại có thể ôm người mà mình chán ghét nhất vào ngực hung hăng hôn như vậy! Vì sao có thể liều lĩnh, bất chấp hậu quả đem Đại Lận áp dưới thân mình như vậy!

Đằng Duệ Triết, người đàn ông nay, đời này anh dù muốn yêu người phụ nữ nào đi nữa, cũng đâu nhất thiết phải chọn Đại Lận chứ!

Cô ta đứng dưới mưa run rẩy không thôi, không chỉ có đau lòng, mà còn một cỗ ghen ghét đang cấp tốc sinh sôi dưới đáy lòng. Nếu là trước lễ đính hôn, Duệ Triết thực sự có dính líu với người phụ nữ khác, cô ta còn có thể dễ chịu một chút. Nhưng nếu trên người mang đầy vết nhơ loang lổ như Đại Lận, cô ta tuyệt không cam lòng!

--- ------ ------ ---------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play