CHƯƠNG 63

Đêm thất tịch, tại ngự hoa viên, hai người đế hậu nằm trên một tấm vải màu vàng kim, trên mặt thêu rất nhiều hoa văn tinh xảo.



Tư Mã Ngung và Từ Húc cùng nhau vừa ngắm những vì tinh tú chiếu rọi trên bầu trời đêm, vừa nghe thiền minh nhạc tuyệt vời.

“Xa xa kìa sao Ngưu, sáng sáng Ngân Hà nữ.

Nhỏ nhỏ tay trắng ngần, rì rào khung cửi gỗ.

Trọn ngày không thành lời, khóc nghẹn lệ như mưa.

Ngân Hà xanh lại nông, ngăn trở xa thế hử?

Nhởn nhơ một dòng nước, cách biệt không ra lời”.

“Chuyện tình của Ngưu Lang cùng Chức Nữ thật sự là thê lương, thật cảm động”. Từ Húc nhìn thấy trên trời là hai ngôi sao Kim Ngưu, Chức Nữ, trong lòng liền vang lên bài thơ về chuyện tình Ngưu Lang Chức Nữ.

“Húc Nhi, khỏa tinh kia chính là Chức Nữ biến thành, mà Ngưu Lang thì lại đứng ở bờ bên kia ngân hà mà trông ngóng người vợ của mình, chỉ có đêm thất tịch hàng năm, chim khách vì bọn họ bắt cầu mới có thể gặp lại một lần. Trẫm thì có thể mỗi ngày ôm lấy ngươi, giữ lấy ngươi, thật sự là hạnh phúc. Thật đáng thương thay cho Ngưu Lang và Chức Nữ, hiện tại chỉ có thể ở ngân hà hâm mộ nhìn chúng ta”. Tư Mã Ngung ôm lấy ái thê, ngọt ngào nói lời yêu.

“Ngung, ta thật sự không thể tin được. Không phải là ta còn giận ngươi, nhưng lúc trước vượt qua chín đêm thất tịch đều thực thê thảm. Ăn không đủ no, còn bị ngươi thô bạo chà đạp, lại không thể oán giận nửa câu, chỉ biết nhận lấy khuất nhục. Nhưng đêm thất tịch năm nay, ta thật sự rất vui, bởi vì ta có thể sinh cho ngươi một đứa nhỏ. Tất nhiên bọn Khiêm Nhi đều là con của ta, nhưng không phải do chính ta sinh ra, ta không tránh khỏi có chút tiếc nuối. Sang năm đêm thất tịch, một nhà chúng ta có thể đến ngắm sao rồi”. Từ Húc cảm thấy mình thực hạnh phúc.

“Trẫm cũng rất vui. Về sau mỗi một đêm thất tịch, trẫm phải cùng ngươi trải qua, tuyệt đối không để cho ngươi thương tâm khổ sở. Đợi cho đến khi chúng ta đã già, Ngũ Đại đồng đường, chúng ta sẽ ôm Tiểu Huyền tôn cùng nhau đến ngự hoa viên ngắm sao, nhé”.

“Ta tin tưởng ngươi. Nhưng đến lúc đó chúng ta chắc mắt cũng đã mờ, còn có thể ngắm sao được sao? Ngung, ngươi phải ôn nhu đối đãi ta một chút. Hiện tại ta không thể không thừa nhận ngươi rất thô bạo. Ngươi có thể làm được chứ?”.

“Trẫm cả đời này yêu Húc Nhi nhất. Cứ yên tâm đem chính mình giao cho trẫm, trẫm nhất định sẽ ôn nhu với ngươi”.

Từ Húc gật đầu đáp ứng. Chỉ chờ vậy, Tư Mã Ngung lập tức đem môi áp xuống bờ môi của hắn. Đêm dài, y phải nhanh chóng để sáng mai còn phải vào triều. Bởi vì hoàng đế không phải Đường Minh Hoàng, sẽ không hoang phế quốc chính.

Đầu lưỡi bọn họ dây dưa với nhau, không muốn chia lìa, giống như cuộc đời bọn họ cũng khó chia lìa. Long lưỡi ở phượng khẩu đồng thời tiến công. Bàn tay cũng không an phận, ôn nhu cởi bỏ triều phục trên người hắn đặt ở bên cạnh.

“Ngung, hôn cổ ta”. Tư Mã Ngung rốt cuộc rời khỏi bờ môi hắn. Hắn có chút khát cầu hoàng đế tiếp tục hôn hắn.

“Trẫm phải hôn lên toàn thân của ngươi.” Tư Mã ngung giống như đang hưởng dụng mỹ thực, nhẹ nhàng cắn lên chiếc cổ trắng nõn của hắn, rồi sau đó hôn lên hai đóa anh đào trước ngực hắn, lưu lại rất nhiều điểm đỏ như những đóa hoa.

Hắn nhịn không được ngâm khẽ.

Tư Mã Ngung cuối cùng một ngụm hàm trụ đầu nhũ Từ Húc, tinh tế hút, khiến cho hắn không ngừng thở dốc, kêu to tên của hoàng đế.

“Ngung, ta muốn ngươi tiến vào”. Nữ âm của Từ Húc đã chảy ra *** thủy, có thể thấy được thực khát vọng Tư Mã Ngung thượng hắn.

“Húc Nhi, nơi đó sao đã chảy nước ra rồi? Được rồi, trẫm thuận cho ngươi, ngoan ngoãn nằm sấp xuống”. Tư Mã Ngung vươn tay xáp nhập hạ bộ, quả nhiên đã thành thế này rồi.

Từ Húc nhanh chóng nghe theo. Hoàng đế cũng cởi long y, tay cầm long căn, dùng đầu đỉnh nhẹ nhàng chà xát vào hắn.

“Sao không phải phía trước?”. Hắn có điểm nghi hoặc.

“Nơi đó chỉ dùng để sinh đứa nhỏ. Trẫm vẫn thích sủng ái nơi này của ngươi, thực mê người. Nó hút trẫm rất chặt đấy”. Tư Mã Ngung dùng sức va chạm, tẫn nhập toàn bộ.

Tư Mã Ngung mười năm đã trải qua vô số chuyện nam nữ, bởi vậy kỹ xảo cao siêu, cam đoan Từ Húc nhất định vừa lòng. Hoàng đế khi thì chỉ “Chín thiển một thâm, hữu ba tả ba, bãi nếu man đi, tiến nếu điệt bước”. Có khi lại chỉ “Tám thiển hai thâm, tử hướng còn sống, hữu đi phía trái hướng”, khiến hắn hét vang mấy lần, ở xa xa Lý Trường An cùng đám người hầu cũng nghe rất rõ.

Bởi vì hắn mang cốt nhục của mình, Tư Mã Ngung cũng không dám bừa bãi trừu sáp, chỉ mây mưa một trận rất nhanh, sau đó ôm hắn ở trên trù bố ngủ, còn đem phượng y khoát lên người hắn, tránh để hắn bị cảm lạnh.

Đêm thất tịch hạnh phúc đã qua đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play