CHƯƠNG 58

Ân ái qua đi, đế hậu liền nặng nề đi vào giấc ngủ. Bỗng nhiên, bên tai hai người vang lên một khúc tiên nhạc dễ nghe. Tiểu khúc này chỉ có trên tiên giới, nhân gian khó có vài lần nghe được.



Tư Mã Ngung trợn mắt nhìn thì thấy Từ Húc ở bên cạnh đã mặc vào y phục tiên nhân, mà lại là cách ăn mặc của nữ nhi, son phấn diễm lệ, chẳng kém một phen phong vị.

“Ngung, sao ngươi lại ăn mặc như vậy? Là đang diễn hí khúc gì sao?”. Từ Húc cũng tỉnh lại, nhìn Tư Mã Ngung một thân diễn trò giả dạng thần tiên, nhịn không được che miệng cười.

“Húc Nhi, ngươi hiện tại cũng giống như nữ tiên nhân vậy thôi. Đừng cười nữa. Quan trọng là tại sao chúng ta lại ở đây?”. Tư Mã Ngung ngẩng đầu lên, trăng sáng cách đó không xa, hằng hà sa số ngôi sao sắp thành một dãy ngân hà xinh đẹp.

“Nơi này dường như là đài làm bằng bạch ngọc. Trong cung có nơi này sao?”. Từ Húc nhìn xung quanh rồi kết luận.

“Không thể nào. Chúng ta nhất định là đang nằm mộng. Nơi này không phải trong cung”. Tư Mã Ngung khẳng định. Y mười lăm năm làm hoàng tử, mười năm làm hoàng đế, không thể nào không biết trong cung có đài bạch ngọc tồn tại.

Lúc này xa xa có hai tiên hạc bay đến. Sau đó đột nhiên có một đám tiên nữ xuất hiện, ở trên không trung bay múa, xướng rằng: trích tiên tái phản đến trời xanh, bái ấp cùng múa thụy vân thượng, tấu quân thiên chấn động tứ phương, ngọc nữ kim đồng phản trời cao, thiên đăng chiếu, song tinh bàng, lãng nguyệt dẫn đường đến tiên hương, điểu tranh ô, diệu vũ bay lượn song song tiên lữ cộng phiếm ngân hà lãng.

“Kim đồng ngọc nữ này đến tột cùng là ai?”. Từ Húc cẩn thận nghe xong tiên gia nhạc khúc, lòng nghi ngờ chính mình là ngọc nữ, nếu không sao lại mặc vào y phục nữ tiên.

“Trẫm cũng không biết, chắc sẽ không phải là chúng ta đi. Bất quá giọng hát tiên nữ hay lắm, mấy kỹ nữ trẫm dưỡng so ra đều kém”. Tư Mã Ngung nghĩ thầm, mình là thiên tử, hẳn là có quyền mời các nàng mỗi đêm đến hoàng cung hiến xướng đi.

“Ai gia chính là thiên cung vương mẫu. Hai người các ngươi vốn là Kim Đồng Ngọc Nữ của ai gia. Nhưng các ngươi vì không tuân thủ tiên quy, ở thiên cung làm ra việc cẩu thả, ai gia đem các ngươi đầy xuống trần gian, cho các ngươi nhiều lần trải qua sinh ly tử biệt, sau lễ hoa chúc, sẽ song song hóa thụ trở về thiên cung. Không thể tưởng được các ngươi vẫn không tuân thủ tiên quy, tiếp tục yêu đương vụng trộm, vì thế ai gia lại đem các ngươi đầy xuống trần gian. Lúc này ngọc nữ hóa thành nam thân, lại khiến kim đồng tàn sát giết hại ngọc nữ. Tính toán cho các ngươi không thể yêu nhau, thế mà lại làm cho các ngươi thực hiện được. Đây đều là số trời”. Giữa không trung đột nhiên xuất hiện một lão phụ tướng mạo hiền hòa, toàn thân tản ra khí chất quý phái, còn có một đám tiên nữ quay chung quanh nàng.

“Vậy Vương mẫu nương nương muốn như thế nào?”. Từ Húc thực kinh ngạc. Hóa ra hắn chính là ngọc nữ trên trời, còn từng là kiếp trước của mạt đại đế nữ Trường Bình công chúa. Hắn nghĩ thầm, rằng chẳng lẽ vương mẫu vừa muốn đánh uyên ương.

“Ngọc nữ mạc ưu, hãy nghe ai gia chậm rãi nói. Khi ai gia đem các ngươi biếm đi, ai gia từng cùng Quan Thế Âm Bồ Tát đánh cược, nếu các ngươi vẫn còn có thể yêu nhau, ai gia về sau sẽ không quản chuyện các ngươi, còn đáp ứng các ngươi một nguyện vọng. cho nên tối nay mới đem hai người các ngươi triệu đến. Nói mau, các ngươi có tâm nguyện gì?”. Vương mẫu thở dài nói. Bởi vì nàng thua cuộc nên cực phẩm bàn đào trong cung, ba ngàn năm nở hoa, ba ngàn năm kết quả, ba ngàn năm chín dần, đào tiên chín ngàn năm đều phải hai tay dâng tặng Quan Âm. Nàng dĩ nhiên rất không vui.

“Vương mẫu nương nương, Trần hoàng hậu vì trẫm tự thiêu mà chết, trẫm muốn biết nàng hiện tại có mạnh khỏe không?”. Hai người châu đầu ghé tai, lén thương lượng một phen, quyết định hỏi chuyện hoàng hậu. Nếu nàng hạ hoàng tuyền không thể ngủ yên, liền đem nguyện vọng này dùng để hỗ trợ nàng. Dù sao thì y cũng là thiên tử, giàu có tứ hải, cũng không có yêu cầu đặc biệt gì.

“Các ngươi không cầu trường sinh bất lão, lại muốn biết sức khỏe người chết. Khó đây. Nhưng ai gia ngoại lệ nói cho các ngươi vậy. Trần hoàng hậu kia nguyên lai là Tử Trần tiên tử trên trời. Nàng trộm yêu say đắm kim đồng, biết được các ngươi lại bị biếm đi, liền lén hạ trần hóa thành nhân thân, xúc phạm giới luật của trời, rốt cục gặp kiếp nạn, hiện đã trở về thiên cung, không cần lo lắng cho nàng. Tử Trần, ngươi ra đây đi”. Vương mẫu cũng bị hai người làm cho cảm động.

“Ta hiện giờ dĩ nhiên ngộ đạo, tu trì Bồ Tát, đang ở trên ba mươi ba tầng mây, tâm không dính nửa điểm hồng trần. Nhưng các ngươi có tâm, ta liền ngoại lệ trở ra cùng các ngươi gặp lại. Muôn đời tu đắc đồng thuyền độ, ngàn thế tu đắc cộng chẩm miên. Các ngươi sau này phải đối xử tốt với nhau, thường làm việc thiện, ta sẽ ở trên trời phù hộ các ngươi. Nhớ rõ, phải đối xử tử tế với mọi người”. Tử Trần tiên tử hiện ra bên cạnh vương mẫu, vẫn là dung mạo hiếm có trên đời, nhưng vẻ mặt nhu hòa, mặc áo trắng, cầm trong tay phất trần.

“Tiên tử yên tâm, chúng ta sẽ hảo hảo dưỡng dục Hiền Nhi”. Tư Mã Ngung lập tức đáp ứng. Tử Trần tiên tử cũng không nói nửa lời, chỉ gật đầu mỉm cười.

“Vương mẫu nương nương, ta đang muốn cùng kim đồng có một đứa con. Việc này có thể thực hiện được không?”. Từ Húc thẹn thùng nói. Hắn muốn làm mẫu thân thật sự nha.

“Nguyện vọng của người là được sinh dục như nữ nhi? Ai gia sẽ đáp ứng như mong muốn của các ngươi. Nhớ rõ khi hoài thai phải ở trong cung phụng tặng tử Quan Âm, khả bảo bình an”. Vương mẫu hai tay hợp thành chữ thập.

Hốt nhiên, một trận cuồng phong thổi qua, đế hậu đều tỉnh lại, thấy mình đã nằm trên long sàng. Hai người nghĩ lại, đều thấy đây chính là giấc mộng Nam Kha.

Nhưng Từ Húc kinh ngạc phát giác trên người nữ âm lại dài ra, vì thế mới biết mộng này không phải là giả. Tư Mã Ngung mừng rỡ, lập tức cùng hắn giao hoan mãi cho đến khi gà gáy. Hoàng đế truyền chỉ miễn triều một ngày để trấn an ái thê.

“Húc Nhi, ngươi là xử nữ, sàng đan có huyết, trẫm phải giữ lại làm kỷ niệm”. Tư Mã Ngung hân hoan cười nói.

“Ngung, vừa rồi rất đau. Ngươi khi dễ ta, hai lần đầu của ta đều bị ngươi chiếm lấy. Cái này chắc không phải là vĩnh viễn nhỉ? Ta không muốn làm song tính nhân”. Từ Húc rầu rĩ không vui, trong lòng lo lắng.

“Trẫm nghĩ sau khi ngươi sinh đứa nhỏ, nữ âm sẽ biến mất, yên tâm đi”. Tư Mã Ngung ôm lấy Từ Húc bá đạo hôn, nghĩ cái đó không mất đi cũng được, tiếp tục sinh cho trẫm một trăm hoàng tử, một trăm công chúa cũng được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play