CHƯƠNG 44

Tư Mã Cần nhìn Khổng Chiêu Minh trước mắt, cảm thấy y có vẻ hơn hai mươi tuổi, có thể trẻ hơn phụ hoàng. Thấy tướng mạo y thanh tú, lại một thân mọt sách, hắn rất muốn trêu đùa, không, là muốn dùng sức thao y, làm y thuần phục dưới thân mình.



“Thần khấu kiến Thánh Thượng, nương nương cùng hai vị điện hạ”. Khổng Chiêu Minh quỳ trên mặt đất cung kính nói, cảm thấy ánh mắt nhị hoàng tử nhìn mình thật nóng bỏng, hơn nữa có chứa một chút tục tĩu. Chắc y đã nhìn sai, đứa nhỏ bảy tuổi làm sao có được ánh mắt như vậy.

“Khổng sư phó bình thân, mời ngồi”. Tư Mã Ngung ôm Tư Mã Cần, Từ Húc lại ôm Tư Mã Khiêm, một nhà bốn người ở đại điện tiếp kiến đại thần.

“Tạ ơn Thánh Thượng long ân”. Lý Trường An đưa ghế dựa đến, Khổng Chiêu Minh nghiêm chỉnh ngồi lên, nghiễm nhiên là bộ dáng của một nho tông.

“Đây là Cần Nhi, nhị hoàng tử của trẫm, mong Khổng sư phó chiếu cố cho. Cần Nhi, đây là Khổng sư phó, thánh duệ của tiên sư, đệ đệ của Diễn Thánh công*, hai mươi tuổi đã đỗ trạng nguyên, hiện giờ hai mươi ba tuổi, nổi danh trong thiên hạ. Ngươi phải nghe theo lời Khổng sư phó, không được bướng bỉnh”. Bởi vì Khiêm Nhi muốn bái Khổng Chiêu Minh làm sư, cho nên Tư Mã Ngung phải giải thích cho Cần Nhi.

* Diễn Thánh công là một tước hiệu thời xưa của Trung Quốc

“Thần hổ thẹn, không đảm đương nổi sự tín nhiệm của Thánh Thượng”. Khổng Chiêu Minh sợ hãi nói.

“Cần Nhi mong phụ hoàng ân chuẩn, để Khổng sư phó lưu lại phòng Cần Nhi và Khiêm Nhi, tiện cho việc chỉ giáo hai huynh đệ chúng ta, như thế nhất định sẽ rất tiến bộ”. Tư Mã Cần trong lòng nghĩ, kỹ xảo của ta sẽ rất nhanh tiến bộ, chắc chắn phụ hoàng sẽ đồng ý. Đến lúc đó ta sẽ thi triển tiểu kế, còn sợ hủ nho này chạy khỏi bàn tay ta?

“Ngung, Cần Nhi nói có lý. Khiêm Nhi ngày thường rất tàn bạo với nô nhân, Khổng sư phó ít nhiều cũng phải giáo huấn nó”. Từ Húc hiển nhiên rất tán thành việc cho Khổng Chiêu Minh giáo huấn bọn họ.

“Thần cẩn tuân ý chỉ nương nương”. Khổng Chiêu Minh thấy Từ Húc đáp ứng, biết hoàng đế nhất định cũng sẽ đồng ý, cho nên sảng khoái đáp lại.

“Khổng sư phó, vậy theo thỉnh cầu Cần Nhi, ngươi từ hôm nay trở đi sẽ lên lớp giảng bài. Ta phong cho ngươi làm thái tử thái phó. Ngươi phải dạy cho chúng nó đúng với kỳ vọng của trẫm. Nếu Cần Nhi, Khiêm Nhi không nghe lời, trẫm cho phép ngươi dùng thước đánh”. Tư Mã Ngung thấy Tư Mã Cần chủ động muốn học, có chút nghi hoặc, hẳn là có âm mưu, cho nên cho Khổng Chiêu Minh một chút đặc quyền giáo huấn hoàng tử.

“Thần đã biết, thần nhất định đem hết toàn lực giáo dục hai vị điện hạ”. Khổng Chiêu Minh quỳ xuống dập đầu.

“Húc Nhi, vậy ngươi về sau không cần mỗi sớm đều đi giáo thụ Khiêm Nhi. Việc học vấn cứ giao cho Khổng sư phó, ngươi làm việc cùng với trẫm đi, rất nhiều chuyện cần hai người hợp tác mới có thể hoàn thành”. Tư Mã Ngung ý muốn tận lực độc chiếm Từ Húc.

“Ngung, được rồi, ngươi muốn làm gì thì làm. Có muốn đem án thư đến phòng ngủ chúng ta tiến hành luôn không”. Sự vô sỉ của hoàng đế khiến cho hắn mặt đỏ bừng bừng.

“Cần Nhi, Khiêm Nhi đứng lên cả đi. Hai ngươi hãy mang Khổng sư phó đến phòng ngủ các ngươi đi. Trường An, các ngươi lui xuống trước”. Tư Mã Ngung ra một tràng quyết định.

“Thần cáo lui”. Khổng Chiêu Minh đứng lên, sau đó rời đi cùng huynh đệ Tư Mã Cần.

“Ngung, vừa rồi lâm triều ngươi nói mật chỉ của tiên đế có phải là thật không?”. Sau khi mọi người lui xuống, Từ Húc lập tức đặt câu hỏi.

“Đương nhiên là ý của trẫm, bất quá di cáo của thái hậu là thật, tổng quản Xương Khánh cung đã sớm lấy từ trong bảo khố cho trẫm”. Tư Mã Ngung thành thật trả lời.

“Vậy lão Phật gia làm sao biết chuyện của ta? Không phải tất cả mọi người đều cho rằng ta đã chết rồi sao?”. Từ Húc có chút nghi hoặc.

“Theo lời tiểu Phúc nói, trẫm phái Ngự lâm quân trông coi Trường Lạc cung, nhưng vẫn có người thân tín với thái hậu. Nàng theo dấu vết để lại đoán được, vốn muốn cứu ngươi ra, bất đắc dĩ trẫm trông coi quá nghiêm ngặt. Nàng không có cơ hội hành động, về sau lại ốm đau liệt giường, biết không sống nổi, đã lưu lại ý chỉ, giao cho tiểu Phúc cất trong bảo khố, hy vọng ngày sau có thể phát huy tác dụng”. Tư Mã Ngung cười khổ, trách không được nhân thọ thái hậu tích cực như vậy, lúc trước mỗi lần thăm hỏi đều nhớ kỹ Húc Nhi.

“Thì ra là vậy, Ngung, ta muốn đến lăng của lão Phật gia, nói cho lão Phật gia, Húc Nhi hiện tại rất hạnh phúc. Vậy có được không?”. Hắn cười nhẹ nói.

“Không bằng đợi đến mùa xuân năm sau, ngươi lấy thân phận bằng hữu của trẫm rồi hãy đi”. Tư Mã Ngung muốn cùng cẩu nhân du ngoạn, thuận tiện đi tuần tra một số nơi, nhưng phải chờ giải quyết xong vấn đề của hoàng hậu và thái tử mới an tâm xuất cung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play