CHƯƠNG 30
Khiêm Nhi vốn muốn mang Mộ Dung xuất môn, lại bị mẫu phi trừng mắt, đành phải ngoan ngoãn buông dây thừng. Hiện đang ngồi bên cạnh ao, nhìn các loại cá chép chơi đùa.
“Khiêm Nhi, muốn cho cá con ăn điểm tâm không?”. Hắn biết Khiêm Nhi chỉ mới năm tuổi, nhưng lại rất thành thạo, bởi vì trong cung thường bị các hậu phi khác và hoàng tử khi dễ, nên đã tạo ra tính tự lập, nhưng bây giờ đã có hắn bảo hộ Khiêm Nhi, cho nên nó vẫn giống một đứa trẻ.
“Muốn nha, ngư ngư thực đáng yêu”. Khiêm Nhi tươi cười sáng lạn.
“Nhớ rõ phải nghiền nhỏ một chút rồi mới ném xuống hồ”. Từ Húc tiếp nhận điểm tâm từ tay cung nhân, đưa cho Khiêm Nhi.
“Khiêm Nhi đã biết”. Sau khi rãi điểm tâm xuống hồ, bầy cá đều bơi tới thưởng thức.
Lúc này có hai người mặc trang phục hoa lệ đi tới, phía sau bọn họ có một đoàn cung nhân hầu hạ, Tư Mã Khiêm vừa thấy bọn họ, vẻ mặt liền biến sắc, đầu lập tức cúi thấp xuống, tựa vào Từ Húc.
“Thái tử, chính là tiểu tạp chủng này đã hướng phụ hoàng cáo trạng, làm mẫu phi nương nương ta bị phạt, từ phi giáng xuống tần, điện hạ phải ra mặt giúp ta”. Nhị hoàng tử – Tư Mã Cần chỉ vào Khiêm Nhi nói.
“Nhị đệ yên tâm, ta thấy hắn không phải quận vương mà đã có thể ở trong cung hoành hành ngang ngược, nhìn thấy ta cũng dám can đảm không hành lễ, người đâu, mau giải hắn lại đây, ta muốn dạy hắn cái gì gọi là tôn ti”. Hoàng thái tử – Tư Mã Hiền phân phó cung nhân, thái độ kiêu ngạo, hoàn toàn không nhìn ra sự tồn tại của Từ Húc.
“Bản cung đang ở đây, các ngươi dám làm càn, mau lui xuống”. Cung nhân đang muốn tiến lên, lại bị hắn lớn tiếng quát lui.
“Ngươi cho mình là ai, ngươi chỉ là con cẩu bên người Thánh Thượng, là một kẻ ti tiện, ngươi đừng tưởng rằng câu dẫn được phụ hoàng là có thể trách cứ thái tử điện hạ”. Tư Mã Cần thấy cung nhân bị khí thế trên người hắn phát ra dọa lui, vì thế đứng ra lớn tiếng chỉ trích.
“Bản cung là quý nhân của Thánh Thượng, tức là mẫu phi nương nương của các ngươi, nói đến cấp bậc lễ nghĩa trong cung, cho dù là thái tử cũng phải đến thỉnh an bản cung trước, sau đó Khiêm Nhi mới thỉnh an thái tử. Về phần ngươi, hẳn là Hiền Nhi đi, ngươi cũng không tước vị, mặc dù lớn tuổi hơn Khiêm Nhi, nhưng cũng không nên chỉ điểm hắn thỉnh an, hiểu chưa Hiền Nhi? Bản cung hỏi ngươi, ngươi nói Khiêm Nhi là tiểu tạp chủng, có phải cũng đang phỉ báng chính phụ hoàng ngươi không, ngươi đã biết tội chưa?”.
“Phải không? Mẫu phi nương nương, nhưng phụ hoàng vẫn chưa chính thức hạ chỉ sắc phong ngươi, bởi vậy ta không cần hành lễ với ngươi”. Tư Mã Hiền cười lạnh nói.
“Thật sự không cần hành lễ sao? Trẫm lại không cho là như thế, con của trẫm thật sự là có hiếu, huynh hữu đệ cung, đại ca vì giúp Nhị đệ mà lên tiếng khi dễ Tam đệ, Nhị đệ lại vì ủng hộ đại ca, không tiếc ngỗ nghịch mẫu phi, quả thực là làm phản”. Tư Mã Ngung dẫn Lý Trường An đột nhiên từ phía sau bước đến, huynh đệ Tư Mã Hiền cùng đám cung nhân nhất loạt quỳ xuống, không dám hé răng.
“Ái phi, trẫm vừa mới nghe được đứa con đang nói tiểu tạp chủng, vì thế không quấy rầy, nhưng bọn họ muốn nói chuyện gì, càng lúc càng quá phận. Ở trước mặt ái phi, muốn giáo huấn quận vương. Không có thánh chỉ của trẫm, đừng nói là thái tử, cho dù là hoàng hậu cũng không dám xằng bậy”. Tư Mã Ngung dường như cho bọn họ là không khí, xoay người ngồi xuống bên cạnh Từ Húc.
“Ngung, nếu như ngươi không ở đây, có thể thái tử gia cũng muốn nhất tịnh giáo huấn bản cung, đứa con ngươi sinh ra thật sự là ‘hiếu thuận’ nha”. Từ Húc xem ra đã thật sự tức giận.
“Vậy ái phi thay trẫm giáo huấn bọn hắn”.
“Hai tiểu bảo bối này đều là con của ngươi, Khiêm Nhi mới là con của ta, chính ngươi mới phải giáo huấn bọn nó, ta và Khiêm Nhi qua bên kia ngắm hoa”.
“Khiêm Nhi muốn lưu lại làm bạn phụ hoàng, mẫu phi, có thể chứ?”. Tư Mã Khiêm kỳ thật muốn xem phụ hoàng trừng phạt bọn họ như thế nào.
“Được rồi”. Hắn rõ ràng biết ý đồ của Khiêm Nhi, nhưng lại không có ý ngăn cản, cái này gọi là nhân thiện bị người khi, mã thiện bị người kỵ, cho nghiệp chướng này làm thái tử, không bằng để Khiêm Nhi làm thái tử đi, hắn đột nhiên lại có ý nghĩ này.