CHƯƠNG 27

Một nhà ba người Tư Mã Ngung cùng dùng bữa tối, mắt thấy cũng hoà thuận vui vẻ, tình cảnh rất ấm áp. Nhưng là Tư Mã Khiêm cứ không ngừng lấy roi đánh Mộ Dung.



Mắt cá chân trái của Mộ Dung bị trói vào cây cột dưới bàn, còn bị bắt phải ăn cơm dưới chân Khiêm Nhi.

“Tiện nô, bổn vương đã nói ngươi không được lấy tay ăn, phải dùng miệng để ăn, nghe rõ không, hay là hình phạt vừa rồi vẫn chưa sợ, muốn thử cái khác?”. Tư Mã Khiêm ngồi xổm xuống dùng sức kéo tóc Mộ Dung.

Mộ Dung gào thét hai tiếng, nhớ tới vừa rồi bị cung nhân dùng kim châm vào người, thống khổ vô cùng, hắn lập tức không dám làm càn, ngoan ngoãn dùng miệng ăn.

“Thật thông minh, xem ra ngươi đã hiểu được giáo huấn, phải ăn sạch toàn bộ, tuyệt đối không lưu lại dù chỉ một chút, nếu không ta sẽ xử phạt”. Tư Mã Khiêm nói xong lại cắn lên bả vai Mộ Dung.

Mộ Dung đau đến phát run, nhưng lại không dám giãy dụa.

Cẩu nhân miệng nhai tôm, nhưng hai mắt trừng trừng nhìn Tư Mã Khiêm, sắc mặt xem ra sắp sửa thuyết giáo.

“Khiêm Nhi, về sau nếu muốn dạy dỗ nô lệ, trở lại phòng ngủ của ngươi rồi mới tiến hành a, chớ để mẫu phi nương nương tức giận, được không?”. Tư Mã Ngung ở sát bên nhắc nhở Khiêm Nhi.

“Phụ hoàng, nhi thần đã biết”. Tư Mã Khiêm nhu thuận đáp ứng, sau đó cả người ghé vào lòng mẫu phi.

“Đứng lên, nhanh ăn cơm”. Cẩu nhân không buông đũa, tiếp tục dùng bữa.

“Mẫu phi, không cần tức giận a, Khiêm Nhi thật sự biết sai rồi”. Tư Mã Khiêm bày tỏ sự thành khẩn, ý đồ muốn hắn để ý tới.

“Vậy ngươi nói xem, ngươi sai chỗ nào?”.

“Khiêm Nhi phải dùng bữa xong mới được xử phạt tiện nô”. Tư Mã Khiêm vô tư lự nói.

“Xem ra Khiêm Nhi phải ngẫm lại rồi, tốt lắm, mẫu phi thật sự không tức giận, đứng lên ăn cơm, chẳng lẽ muốn mẫu phi uy ngươi ăn sao?”. Cẩu nhân thấy Khiêm Nhi nước mắt lưng tròng nhìn mình, dĩ nhiên sẽ không sinh khí, hắn cho rằng việc này kỳ thật là lỗi của Tư Mã Ngung.

“Khiêm Nhi muốn ăn thịt bò”. Tư Mã Khiêm thấy thái độ của mẫu phi đã mềm mỏng, vội cao hứng nói.

“Được rồi, mở miệng ra”. Hắn cẩn thận tách xương ra khỏi thịt, sau đó đưa đến miệng Khiêm Nhi.

“Ăn ngon không?”. Hắn thật sự càng lúc càng giống một vị mẫu thân từ ái.

“Ăn ngon, bởi vì là mẫu phi đút cho ta”. Tư Mã Khiêm cọ vào lòng hắn.

“Mẫu phi về sau sẽ đút cho Khiêm Nhi ăn”. Cẩu nhân buông chiếc đũa, vươn tay khẽ vuốt mặt Khiêm Nhi.

“Không cần quấy rầy mẫu phi ăn cơm”. Tư Mã Ngung nói với con.

“Vậy thỉnh phụ hoàng uy mẫu phi ăn, mẫu phi sẽ không uy Khiêm Nhi ăn nữa”. Tư Mã Khiêm biết phụ hoàng trong lòng suy nghĩ chuyện gì, thức thời rời khỏi người mẫu phi.

“Ái phi, ăn thịt bò a”. Tư Mã Ngung cảm thấy mình quả nhiên đã không quyết định sai, lưu Khiêm Nhi lại chỗ này là chính xác.

Cẩu nhân ngoan ngoãn há mồm để chủ nhân uy thức ăn.

“Đúng rồi, ái phi, lúc trẫm không ở đây, ngươi có thể cùng Khiêm Nhi đi dạo trong ngự hoa viên”. Tư Mã Ngung biết hắn rất muốn ra ngoài tản bộ.

“Cám ơn”. Cẩu nhân cảm kích nói, mười năm qua hắn ở trong Phu Hoa điện thật sự cảm thấy buồn bực.

Tư Mã Khiêm vừa ăn vừa dùng sức đá Mộ Dung.

Sau bữa tối, tuy rằng hôm đó không phải đêm trăng tròn, nhưng Tư Mã Ngung vẫn dẫn thê nhi cùng nô lệ đến ngự hoa viên ngắm trăng, Lý Trường An phụ trách kéo Mộ Dung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play