Editor: Trà Đá.

Trong đầu Mục Tiểu Tuệ hò hét loạn cả lên, không ngừng lặp đi lặp lại hai chữ “đứa con”, Tô Dịch cũng vì thế mà ra sức lao động, lăn qua lăn lại chơi đùa cho đến khi cô ứa nước mắt, chịu không nổi nên ôm cánh tay anh cầu xin tha thứ.

Ngược lại Tô Dịch rất hào phóng, mồ hôi chảy xuống theo gương mặt anh, anh hung hăng bóp gương mặt nhỏ nhắn của cô, chợt thở hổn hển nói: “Gọi tên anh.”

Hai mắt cô mờ mịt, khẽ gọi run rẩy: “Tô...... Tô Dịch..........”

Anh mạnh mẽ chạy nước rút, hành hạ cô nước mắt chảy ròng ròng: “Sai, là giáo sư Tô.”

“Giáo sư Tô...........” Cô cảm thấy nếu tiếp tục như vậy nữa thì cô chắc chắn sẽ ngất đi mất, nhưng cũng chỉ làm được theo ý của anh, suy nghĩ cầu xin tha thứ cũng bay đi mất.

Mục Tiểu Tuệ lại không nghĩ rằng ba chữ này lại khiến cho Tô Dịch càng bộc phát không thể khống chế nổi, trước khi Mục Tiểu Tuệ ngất đi mới ý thức được, Tô Dịch biến thái, đối với ba chữ ‘Giáo sư Tô’ lại có thể thoải mái hưởng thụ ở trên giường như vậy.

Một ngày ở lại thành phố W, mẹ Tô chẳng những không nhiệt tình với con dâu, mà ngay cả gặp mặt cũng không muốn nhìn, trong lòng Mục Tiểu Tuệ canh cánh khó chịu, nhưng Tô Dịch lại cực kỳ bình thản tiếp nhận tất cả.

Thành phố W không có chuyến bay thẳng đến Neww York, hai ngời phải quá cảnh ở phi trường Hong Kong, nghỉ khoảng ba tiếng, sau đó phải bay 16 tiếng 55 phút, tới được New York đang buổi tối 7 giờ 15 phút.

Mục Tiểu Tuệ còn đang buồn ngủ nhìn đám đông cuồn cuộn ở xung quanh, người nước ngoài tóc vàng mắt xanh, tốc độ nói tiếng anh quá nhanh, trong nháy mắt cả người cô bối rối.

Tập đoàn MY phái người tới đón, địa điểm cũng đã xác định rồi, hai tháng trước trong thành phố xảy ra một vụ nổ, gần chỗ Morgan Stanley cùng rất nhiều cơ quan hành chính khác, tốc độ dọn dẹp kinh người khiến người ta chắt lưỡi hít hà, trong tưởng tượng của cô, chắc vụ nổ cũng không lớn lắm.

Mà bọn họ cũng được an bài chỗ ở cách không xa lắm, nước Mỹ thật sự tối ưu tân tiến.

Cô thật sự muốn nói chuyện trao đổi với người khác, người đến đón bọn họ cũng là người Mỹ, cô sửng sốt nghe thật lâu cũng không nghe ra được nguyên do, chỉ có thể mơ hồ nghe được từng từ đơn.

Cô lập tức đau buồn, ai nói học qua tiếng anh cấp bốn thì sẽ không có vấn đề gì chứ?

Sau khi chờ người nước ngoài mắt xanh biếc nói chuyện với Tô Dịch xong, cô mới thận trọng kéo kéo ống tay áo của anh, khẽ hỏi: “Người đó vừa nói gì với anh vậy?” Vừa dứt lời chỉ thấy người đàn ông nước ngoài nhìn về phía cô khẽ mỉm cười, rõ ràng là có ý thân thiện, nhưng cô lại cảm thấy lạnh cả tim: “Anh anh anh………… Tôi không có tiền, hai….. hai người bọn tôi………”

Tô Dịch trong nháy mắt bị cô chọc cười, xoa xoa đỉnh đầu mềm mại của cô, kiên nhẫn giải thich: “Anh ta nói về vấn đề ăn mặc, trong mỗi công ty chuyên nghiệp ở Wall Street đều có chuyên gia thiết kế thời trang. Mỗi một người trong công ty đều ăn mặc xa hoa tinh tế, tiền lương bình thường đều cao hơn nhân viên bình thường 12% đến 18%.”

“Hừ, đi làm mà sao giống như đi trình diễn thời trang vậy?” Đối với chuyện này cô bĩu môi coi thường.

“Không, phái nữ đi làm đều đeo đồ trang sức trang nhã, đó là phép lịch sự cơ bản, càng chăm chút vẻ bề ngoài thì càng biểu hiện sự tôn trọng khách hàng.”

Cô chỉ bĩu môi không nói gì, đoạn thời gian trước Tô Dịch đề nghị cô luyện tiếng anh cùng với anh, như vậy vừa có thể luyện nói và luyện nghe cho cô. Nhưng với mức tiếng anh cơ bản của cô thì sao có thể chịu được sự chuyên nghiệp của anh, càng không muốn bị mất thể diện trước mặt anh, nên nhất định cắn chặt răng, một chữ cũng không nói, cả abc cũng không đụng tới.

Ngày thứ hai đến Mahattan, Tô Dịch lập tức điên cuồng làm việc, Mục Tiểu Tuệ cẩn thận ôm bản đồ Manhattan nghiên cứu, không dám bước ra khỏi nhà nửa bước, ăn uống ngủ nghỉ đều giải quyết trong căn hộ, tất cả lấy giờ tan việc của Tô Dịch làm chuẩn.

Cuộc sống vô vị như vậy khiến tính khí của cô trở nên nóng nảy, thậm chí lúc tức giận sẽ nói lời độc ác với Tô Dịch, sau khi tỉnh táo lại thì thật sự muốn tát bản thân mấy bạt tai. Chẳng lẽ đây chính là lời mẹ Mục nói, cho dù hôn nhân có tươi đẹp đến đâu, đều có thời điểm muốn bóp chết đối phương sao?

Cô dần dần ý thức được tính khí trở nên nóng nảy dễ giận của mình, không có điểm nào được. Sau khi trầm mặc suy xét một tuần, thì cô quyết định nghe theo ý kiến của Tô Dịch, thử thu thập thêm kiến thức.

Rốt cuộc vào một hôm, cô quyết định cầm bản đồ đi ra khỏi nhà, muốn đi quan sát và hưởng thụ xung quanh trường đại học ở New York, để cho cô càng có thêm động lực chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới, cũng muốn đầu óc thoải mái.

Mặc dù cô thuộc nằm lòng bản đồ của Manhattan, nhưng vẫn cẩn thận sợ lạc đường, chỉ có thể đợi xe taxi. Ôm bản đồ làm theo lời Tô Dịch căn dặn, chỉ có thể bắt xe taxi màu vàng.

Thời tiết tháng bảy ở Manhattan nóng nhất, cao nhất cũng chỉ 30 độ, còn ở thành phố W lên tới tận 38 độ, thỉnh thoảng còn bùng nổ đến 40 độ, nên thời tiết ở Manhattan giống như thiên đường ở nhân gian vậy.

Cô đứng ở trước cửa trường đại học nhìn ngắm khuôn viên trường, hàng cây xanh thẳng tắp, cỏ xanh biếc không ngừng. Cô đi tới đi lui chen lấn trong những khuôn mặt phương Đông, để cho cô cảm thấy quen thuộc.

Cô đứng ở chính giữa khuôn viên không có mục đích, sau đó lại đi được một lúc lâu thì tiện tay quẹo vào một siêu thị, tiền bạc ở phương tây cũng không khác biệt nhiều. Lần trước cô ra ngoài mua đồ, tổng giá trị là 135.3 dollar, cô đưa cho nhân viên tính tiền 150.3 dollar, hi vọng nhân viên thối lại cho cô 15 dollar, nhưng hình như nhân viên tính tiền cũng bị nhầm lẫn tiền xu, cho nên chỉ thối cho cô 14.7 dollar.

Cô mua một chút đồ dùng hàng ngày sau đó thì đi đến quầy tính tiền, nhân viên tính tiền là một cô gái xấp xỉ cô, mặt dài cằm nhọn, da tái nhợt giống như một tờ giấy mỏng. Cô nhớ Tô Dịch có nói qua, người Mỹ có nhiều dòng máu lai tạp lắm, nên những nét đặc trưng như vậy cũng có thể là người Anh.

Lúc nhân viên tính tiền đang quét qua những vật phẩm thì Tô Dịch cũng vừa gọi điện thoại tới, cô nghiêng đầu kẹp điện thoại, vừa nói vừa bỏ đồ vừa mua vào trong túi.

“Sao anh lại gọi điện thoại cho em vào giờ này?” Thị trường chứng khoán bận rộn không ngừng, anh làm gì có giờ nghỉ.

Tô Dịch đứng ở cửa sổ sát đất nhìn ngắm những tòa nhà cao ốc đối diện, anh dừng lại một lúc lâu sau mới nói: “Không hiểu sao anh cảm thấy không an tâm, nên muốn gọi điện thoại xem em đang ở đâu.”

“Hôm nay em ra ngoài đi dạo, rồi đi mua chút đồ, sau đó sẽ về nhà, anh làm việc đi! Đừng lo cho em, dù sao tiếng anh của em cũng hơn cấp bốn mà.”

Anh khẽ mím môi một cái, nhắc nhở: “Đúng là tiếng anh của em hơn cấp bốn, nhưng chỉ cần có cái gì đó hỗn loạn là em lại không phân biệt được, trái phải cũng không phân biệt được.....” Thậm chí cũng không phân biệt được 14 và 40. 

“Ai da biết biết, em cũng đâu còn là con nít nữa, em đang tính tiền rồi, mua sườn anh thích ăn đó, buổi tối em nấu cơm, trước tiên cứ vậy đi, bái bai.”

Anh chần chừ một lát, mới vừa chuẩn bị dặn dò 14 và 40 khác nhau, thì đầu bên kia điện thoại đã cúp máy. Đối diện với ánh sáng khúc xạ khác thường của tòa cao ốc màu xanh dương, anh xoa xoa hai bên huyệt thái dương, mặt mũi mang theo một chút mệt mỏi.

Mục Tiểu Tuệ cất điện thoại đi, thì nghe được cô nhân viên nói: “Tổng cộng 14 dollar.”

Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm một túi hàng tràn đầy đồ dùng, cảm nhận đồng dollar thật sự có sức nặng, 14 dollar mà có thể mua được nhiều thức ăn như vậy, cô móc một xập tiền lẻ ra đếm xong rồi đặt ở quầy tính tiền, xách túi lên rồi đi ra cửa hàng, vận khí tốt nên vừa ra được khỏi cửa hàng thì đã bắt được taxi.

Cô mơ hồ cảm thấy trên đường đi trở nên ồn ào hơn, nhưng cũng không để ý nhiều, lúc sau đến gần khu nhà thì nghe ra xung quanh có tiếng còi cảnh sát inh ỏi, cô dùng vốn tiếng anh ít ỏi để hỏi tài xế xảy ra chuyện gì, sau khi nhiều lần nhờ vả tài xế nói chậm lại thì cô mới nghe hiểu, chính là tài xế cũng không biết thế nào.

Lát sau một cảnh sát mập mạp mặc cảnh phục màu đen đến ra lệnh cưỡng chế bắt tài xế taxi đậu xe vào một bên đường, sau đó mở cửa xe sau ra nói huyên thuyên với cô một tràng, cô chỉ nghe ra rõ một từ đơn: Passport.

Cô đứt quãng giải thích thật lâu nói mình sống gần đây, nhưng lại vẫn không hiểu rõ tại sao cảnh sát lại giữ cô lại, tiếp sau đó anh văn xen lẫn trung văn, sau đó lại khoa tay múa chân rồi ông nói gà bà nói vịt, cho đến khi cô chỉ nghe được một từ đơn: Steal.

Trong đầu cô cực kỳ hỗn loạn, cảnh sát thấy cô cũng mơ màng, cho đên dẫn cô đến đồn cảnh sát.

Từ lúc vào đồn cảnh sát, thần kinh của cô vẫn đang ở trạng thái căng thẳng cực độ, cô co rúc ở góc tường, vùi mặt vào trong khuỷu tay muốn hưởng thụ một chút ấm áp, nhưng tay chân thì lại lạnh lẽo.

Tô Dịch chạy tới đồn cảnh sát, liếc mắt một cái đã thấy được cô đang ngồi co ro ở một góc, mặt chôn trong khuỷu tay nhìn không rõ lắm, sau khi anh nói chuyện với cảnh sát xong thì chậm rãi tiến đến trước mặt cô. Anh đưa tay ra vuốt ve cơ thể mềm nhũn của cô, dịu dàng nói: “Tiểu Tuệ, chúng ta về nhà thôi.”

Cô giương mắt lên nhìn Tô Dịch, vốn đang đè nén khủng hoảng trong lòng lại để không khóc, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy uất ức, nháy mắt một cái, hai cái thì nước mắt bắt đầu rơi xuống trên gương mặt nõn nà của cô.

“Em muốn về nhà, không muốn sống ở chỗ này............” Ánh mắt của cô đỏ bừng, quệt miệng làm bộ đáng thương nhìn anh, chỉ cảm thấy bụng dưới có một trận nhiệt chảy ra.

Anh ôm cô vào lòng, đau đớn nhắm mắt lại, một lúc sau thì kiên địch nói: “Được, chúng ta về nhà.”

Thần kinh vừa được thư giãn thì một giây sau, cô lập tức choáng váng gục vào trong ngực anh.

Mục Tiểu Tuệ còn chưa mở mắt ra thì đã ngửi được mùi nước sát trùng nồng nặc, sau khi tỉnh lại cũng không phát hiện ra cơ thể có chỗ nào không tốt không, đại não vẫn trống rỗng như cũ, không hiểu những chuyện xảy ra là thật hay là mơ.

“Em tỉnh rồi hả?” Tô Dịch tiến lên phía trước, vui vẻ nói.

Cô gật đầu một cái, dựa vào sức giúp đỡ của anh ngồi dậy, vẻ mặt không hiểu: “Sao em lại ở bệnh viện?”

“Bác sĩ nói em bị căng thẳng quá độ.”

Cô mếu mặt nhìn con ngươi đen nhánh của Tô Dịch, lúng túng hỏi: “Vậy em thật sự bị bắt đến đồn cảnh sát à?”

Sự vui mừng trong mắt anh lập tức trở nên ảm đạm, trầm mặc một lúc lâu sau mới nói: “Tuần sau chúng ta về lại thành phố W đi!”

Dọa người! Cô trợn to hai mắt nhìn Tô Dịch không thể tin nổi, lo lắng nói: “Anh điên sao? Chúng ta ở đây chưa tới hai tháng mà.”

Ánh mắt của anh sáng quắc nhìn cô chằm chằm, nghiêm túc nói: “Em mang thai được 45 ngày rồi, vì chuyện đến đồn công an nên bị kích động, cộng thêm việc uống nước nha đam, cho nên bị xuất huyết, đã có dấu hiệu sinh non.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play