Editor: Trà Đá

Mục Tiểu Tuệ: “……….” Cho dù hai người bọn họ là Gay đi nữa thì cũng chẳng liên quan gì đến cô.

Mục Tiểu Tuệ thì mặc kệ, nhưng Ô Thiến Hàm đã quyết tâm rồi, cứng cổ giải thích: “Các cậu không biết là đàn ông cũng có loại tình bạn tri kỷ sao? Giống như cậu và tiểu Tuệ Nhi cũng thường mua quần áo giống nhau đó.”

Liễu Bảo liếc Ô Thiến Hàm một cái: “Cậu cũng không phải không biết là tiểu Tuệ Nhi ngoài mua quần áo thể thao thì còn có thể mua gì được nữa, vì để tiết kiệm thời gian và tiền bạc nên đương nhiên phải đi cùng tớ để thay đổi phong cách.”

Ô Thiến Hàm đỏ mặt tía tai, nóng nãy vung tay lên: “Vậy……… Vậy…….. Trương Ba cũng giống vậy, không biết mua quần áo………. Không phải không phải, là Tô Dịch không biết mua quần áo nên mới đi theo Trương Ba mua giống nhau.”

Thượng Bình vỗ vỗ hai vai Ô Thiến Hàm bày tỏ an ủi, rồi sau đó thương tiếc nói y hệt: “Bây giờ vẫn chưa muộn, sớm muộn gì cũng trở nên ngu ngốc thôi.”

Ô Thiến Hàm dùng khuỷu tay thúc Thượng Bình một cái, trong nháy mắt như bị mù quáng: “Mấy đứa là một đám ngu ngốc, chưa từng yêu qua thì để chị đây nói mấy đứa biết, lần này chị rất nghiêm túc, chưa từng có một người đàn ông nào có thể khiến chị mất hồn như Trương Ba. Mỗi lúc nhìn thấy thầy ấy thì trái tim chị rung động khác thường, chị muốn kết hôn với Trương Ba, làm vợ của thầy ấy, sau đó sinh ra làm người của Trương Ba, chết làm ma của Trương Ba, không cho phép mấy đứa trêu chọc chị đây.”

Mục Tiểu Tuệ kéo vạt áo của Ô Thiến Hàm, lựa lời nói: “Ô Thiến Hàm, mới vừa rồi……. Có giáo sư chủ nhiệm khoa đi ngang qua, tiện thể…………. Nghe được những lời nói tỏ tình động lòng người…….. Rất rõ ràng.”

Trong nháy mắt, Ô Thiến Hàm hoàn hồn: “Các cậu đi chết đi, sao lại không nhắc tớ, a a a…… Tớ không sống nổi nữa.”

Thượng Bình tốt bụng nhắc nhở: “Không tìm đường chết sẽ không chết được đâu.”

~

Ngày giáng sinh hôm đó bão tuyết bay lả tả suốt một ngày, thứ tư cũng không có bài học nhiều, sau khi kết thúc giờ học buổi sáng lại không có lớp, nên bốn người trong phòng ngủ vẫn ngủ thẳng giấc đến hai giờ chiều. Mục Tiểu Tuệ dậy sớm, nằm trong chăn lăn qua lăn lại không muốn rời, sau đó nghiệm ra được chui trong chăn là phần mộ của thanh xuân.

Gần tới bốn giờ, cô bất đắc dĩ bò dậy, nhớ lại câu nói của Tô Dịch: “Lần sau miễn cưỡng cũng không nên viết thẳng ra mặt, nếu tôi thấy em không tình nguyện như vậy, thì lại càng muốn miễn cưỡng em thêm nữa đó.”

Cô dùng sức xoa xoa nắn nắn khuôn mặt: “Rõ ràng như vậy sao?”

“Thôi rồi thôi rồi, tiểu Tuệ Nhi làm sao đấy? Mới sáng sớm đã đứng giữa phòng lầm bầm rồi.”

Lúc Mục Tiểu Tuệ đánh răng xong cũng là lúc Liễu Bảo đã sớm ăn mặc chỉnh tề rồi, cô sửng sốt: “Đi chơi đâu sao?”

Vẻ mặt Liễu Bảo hơi vội vàng, làm bộ mắt điếc tai ngơ không trả lời câu hỏi của cô, rồi tiện tay ôm túi xách chạy ra bên ngoài, cô mơ hồ thấy hai mắt của Liễu Bảo ửng đỏ.

Cô gãi gãi đầu, có thể là cô nhìn nhầm!

Sau khi lớn lên thì dường như ai cũng mất đi vẻ ngây thơ chất phác, khi còn bé nếu thấy tuyết rơi dầy, thì ở ngoài trời đã sớm đầy ắp người, người thì làm người tuyết, người thì chơi ném tuyết…………

Giày đi tuyết lưu lại những dấu chân to trên lớp tuyết dày, sân trường to như vậy mà không thấy được mấy người, bông tuyết rơi đọng lại trên những nhánh cây khô. Bồn hoa mai mang theo những bông hoa mai nở rực rỡ được tuyết bao bọc, cực kỳ giống kẹo đường hồ lô, cô khẽ ngâm nga một bài ca vừa bước đi trên tuyết, tuyết rơi nhiều là có điềm bội thu.

Cô nghĩ năm sau vụ mùa nhà cô nhất định sẽ bội thu.

Trong phòng làm việc cũng chỉ có một mình Tô Dịch, cô dậm dậm giày đi tuyết để tuyết rơi khỏi giày rồi mới bước vào phòng làm việc.

“Không tệ không tệ, rất đúng giờ, tôi chờ em đã nửa tiếng rồi đó.” Ánh mắt Tô Dịch lóe sáng nhìn chằm chằm cô.

Cô cúi đầu nhìn mũi giày, cái này cũng không thể trách cô được, cô nổi tiếng lề mề nhất phòng ngủ, không bao giờ là người dậy sớm nhất, cuối cùng cũng ra khỏi cửa phòng ngủ, hơn nữa bão tuyết làm cô đi đứng rất khó khăn.

Anh thấy cô không lên tiếng, đưa tay lấy bài thi ở trên bàn đưa cho cô: “Đây là phạm vi đề thi lần này, cầm đi photocopy mấy phần, có hai đề thi, ngày mai tôi không lên lớp.”

Cô càng đọc càng thấy hưng phấn, đây chính là đề thi, nhưng mà lại chỉ có một đề: “Có hai đề thi là sao ạ?”

“Trong trường có hai đề thi A B, trước giờ thi mười phút sẽ rút thăm.”

“Ồ, cảm ơn giáo sư, vậy em đi trước.” Cô cầm bài thi xoay người muốn đi.

Nụ cười ở trên môi Tô dịch biến mất, chỉnh lại vẻ mặt nói: “Mục Tiểu Tuệ, em không hỏi mai tôi đi đâu sao?”

Cô giơ bài thi lên quay đầu lại, vẻ mặt khó hiểu: “À? Đúng rồi, ngày mai giáo sư đi đâu?” Anh đưa đề thi trong phạm vi ra thi nhất định là có việc bận rộn!

Trong sâu con mắt anh như đang có một vòng xoáy khổng lồ, nhìn xoáy vào cô: “Cuối năm công ty có chút bận, tôi phải về giải quyết.”

Cô nhìn chằm chằm vào ánh mắt của anh như đang điều tra, cuối cùng không chịu được lại nhìn khuôn mặt anh, nhỏ giọng nói: “Vậy cũng tốt, dù sao ở trường cũng không có chuyện gì quan trọng.”

“Em không muốn giữ tôi lại sao? Có thể học kỳ sau tôi cũng không còn ở trường để dạy thay được nữa rồi.”

Trong ánh mắt cô ngấn chút lệ, cô không trả lời lại câu hỏi của Tô Dịch, mà kích động xoay người chạy ra khỏi văn phòng, chạy một mạch ra khỏi phòng hành chính, vui mừng quơ quơ đề thi trong tay: “Ây da ây da….”

Mục Tiểu Tuệ thật lòng vui mừng, rốt cuộc không bị Tô Dịch lấn áp nữa rồi, thời gian tươi đẹp của cô sắp quay trở lại sau khi thoát khỏi cái tên ‘Tô Dịch’.

Ngay chỗ góc cua khu vực tòa nhà hành chính có một vệt bóng dáng hòa cùng với bầu trời đầy tuyết, cô gái ở đằng xa đang múa tay múa chân, đôi mắt ẩn nhẫn dõi theo cô khẽ khép lại.

Trương Ba nhẹ nhàng xuất hiện từ phía sau, vỗ vỗ vai của anh nói: “Dục tốc bất đạt.”

Tô Dịch cười thản nhiên: “Điểm này tôi rõ hơn anh.”

~

Mục Tiểu Tuệ chạy xuyên qua bốn tòa nhà dạy học thì thấy một bóng dáng quen thuộc đang quỳ gối ở trong đống tuyết, cả người run rẩy như đang chịu đựng những cơn gió bắc thổi qua, hai tay lún sâu vào trong đám tuyết mịn màng, hai hàng nước mắt trong suốt chảy xuống gò má.

“Liễu Bảo?” Cô kinh ngạc hét lên, nhanh chóng nhét đề thi vào trong túi, tiến lên đỡ Liễu Bảo dậy trong đống tuyết.

“Sao vậy? Té đau sao?”

Liễu Bảo nhìn thẳng vào hai mắt Mục Tiểu Tuệ với hai hàng nước mắt, thân thể càng thêm run rẩy, hai mắt sung đỏ, nước mắt chảy thành từng dòng, chùi cách mấy cũng không hết: “Không……… Không có ở đây…..”

Chỉ nói một câu này, rồi sau đó lập tức hôn mê bất tỉnh.

Khu vực Hoa Nam chưa bao giờ có trận bão tuyết kéo dài mấy ngày như vậy, mãi cho đến ngày nghỉ. Hôm đó cô cõng Liễu Bảo đến bệnh viện gần nhất, sau đó ba người trong phòng ngủ thay phiên nhau chăm sóc Liễu Bảo, Liễu Bảo hôn mê mấy ngày sau mới tỉnh, sau khi tỉnh lại thì nhìn chằm chằm lên trần nhà không nói lời nào, cũng không thèm để ý đến đôi môi khô nứt chảy máu, ở bệnh viện một tuần, sau đó quay lại phòng ngủ, trừ việc nằm trên giường ngẩn ra không có bất kỳ biểu cảm nào, thì khi Mục Tiểu Tuệ mua thức ăn về cũng chỉ nhàn nhạt ăn một tí, cũng không đi thi.

Môn thi cuối cùng là môn thống kê, khi cô cầm được đề thi trên tay thì lập tức trợn tròn mắt, hoàn toàn không phải là đề thi Tô Dịch đưa cô, cô tìm nguyên một đề cũng không thể chứng minh được đây là tập đề thi A hay B, một chút cũng không giống, hoàn toàn làm bài thi trong mơ hồ, năm mươi phút sau đó hoàn toàn không động bút.

Sau khi thi xong thì trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Cô muốn giết Tô Dịch.

Thượng Bình và Ô Thiến Hàm mua thức ăn về đến phòng ngủ thì sợ hết hồn, trước cửa phòng ngủ có một bảo vệ to con đang đứng canh ở đó, bọn họ được bảo vệ xác nhận rồi mới thấp thỏm vào phòng ngủ, thấy Liễu Bảo đang úp mặt ăn như hổ đói trên bàn lại càng thêm bối rối, đây mà là Liễu Bảo ốm yếu chán đời của mấy ngày trước sao?

Dáng dấp người đàn ông trung niên rất có khí thế, ông ta nhìn thấy bọn họ thì gật đầu nói: “Cám ơn các cháu đã chăm sóc cho Bảo nhi trong thời gian qua.”

Thượng Bình vội vàng lễ phép nói: “Không có gì ạ, là việc bọn cháu nên làm.”

Mục Tiểu Tuệ không thích ứng được với tình huống hiện tại, đưa hộp cơm cho Liễu Bảo rồi cũng nhanh chóng chạy đến bàn mình vùi đầu ăn cơm.

Cô nghe được ba Liễu Bảo nói: “Trời lạnh như thế này mà trong phòng cũng không ấm nổi, đợi lát nữa ba kêu người tới lắp máy điều hòa không khí.”

Mục Tiểu Tuệ sặc đến nỗi ho khí thế, thật đúng là đại gia mà!

Liễu Bảo bất mãn nói: “Ngày mai các bạn trong phòng cũng sẽ về nhà, ba lắp máy điều hòa không khí cho ai dùng! Hơn nữa, nếu bọn con hưởng thụ đãi ngộ như vậy thì sẽ bị người ta ghét bỏ mất.”

Cô còn chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra trước đó thì Liễu Bảo đã đi về rồi, hôm sau bão tuyết cũng giảm bớt, bỏ qua những lo lắng, cô nặng nề kéo rương hành lý đến chỗ chờ xe buýt.

Từ đằng xa có một chiếc BMW màu xanh ngọc đang chạy đến gần cô, lúc cô đang đứng vững vàng chỗ đợi xe buýt thì chiếc xe BMW dừng lại ngay trước mắt cô, cửa bên ghế phụ tự động mở ra, không khí ấm áp bên trong xe gặp phải không khí lạnh lẽo ngoài xe trong nháy mắt ngưng tụ thành một mảng sương mờ.

Tô Dịch xuống xe bỏ valy của cô vào trong cốp xe sau, một tay kéo cô đang ngơ ngác vào chỗ ngồi kế tài xế: “Đi đâu?”

Một lúc sau cô mới nói chuyện được rõ ràng: “Đến bến xe miền Đông.”

Đôi tay Tô Dịch đánh một vòng tay lái chạy xe đi, anh nhìn qua kính chiếu hậu quan sát khuôn mặt tươi cười của cô, suy nghĩ hồi lâu mới chậm rãi nói: “Bởi vì em đưa đề cho nhiều bạn học biết quá, nên tối hôm qua đã bị đổi đề thi khác rồi.”

Trong lòng cô hơi hồi hộp một chút: “Là sao ạ?”

“Vi phạm quy định.” Cuộc thi trong trường đại học có hai tập đề thi A và B, một đề được lấy ra thi, còn một đề được lưu lại để dùng khi thi lại. Cũng không biết là ai đã ẩn danh tố cáo, báo cáo là anh lộ đề thi, trước khi thi mười phút thì đề thi hoàn toàn bị đổi sang đề C, vả lại anh cũng không có tư cách gì để được xem qua đề thi.

Mục Tiểu Tuệ trong cơn giận dữ, cuối cùng cũng không nhịn được, rưng rưng hai con ngươi nhìn chằm chằm Tô Dịch đang lái xe: “Có phải thầy muốn thấy cảnh em chật vật đúng không? Thầy biết sau khi thi xong em bị bạn cùng lớp nói như thế nào không? Tô Dịch, em chỉ là một sinh viên, muốn lấy được cái bằng tốt nghiệp, không thể dây dưa với thầy được, em không rõ một chuyên gia tài chính làm việc ở công ty lớn như thầy, tại sao lại chạy đến trường em làm giáo sư chứ?”

Cô cũng không phải sợ vì phải nợ môn, mà chính là cảm thấy sống gần 21 năm cuộc đời chưa từng bị người nào lấn áp và đùa bỡn như vậy. Cô giống như Tôn Ngộ Không vậy, ngay cả khi có bản lĩnh ngất trời cũng không chạy thoát được bàn tay của Phật Tổ Như Lai, mà Tô Dịch chính là Phật Tổ.

Trên đường lớn không nhiều xe lắm, con đường hoàn toàn thông suốt, tin tức về Tô Dịch không phải là cô không biết. Chuyên gia phân tích đầu tư tập đoàn MY, trong giới doanh nhân kháo nhau có một ngôi sao sáng mới xuất hiện, không biết có bạn bè không, có ai hiểu không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play