Khi Quan Cạnh Phong trở về căn hộ, hai cô gái đang lười biếng nằm hút thuốc trên ghế sô pha ở phòng khác. Doãn Thần Tâm chiếm nửa cái ghế trái, Tả
Diên Thanh chiếm nửa cái ghế phải.
Gian phòng ngập ngụa khói
thuốc và chiếc gạt tàn đầy đầu lọc làm nền cho cảnh tượng lười biếng này khiến Quan Cạnh Phong lập tức chau mày: “Muốn bị mắc ung thư phổi
sao?”.
“Câu hỏi này không phải để hỏi em thì phải?” Tả Diên Thanh vươn vai, đứng dậy khỏi ghế sô pha, “Có lẽ em có bị ung thư phổi hay
không Cạnh Phong anh cũng không quan tâm lắm, dù sao cũng không lây cho
cô gái Doãn của chúng ta mà phải không?”
Vì vậy cô ta rất biết
điều, cầm bao thuốc trên bàn bỏ vào túi xác của mình rồi rời đi để cho
hai người được yên tĩnh trong cái trừng mắt của Quan Cạnh Phong.
Điếu thuốc trên tay Thần Tâm ngay lập tức bị giật ra, dụi vào gạt tàn.
Anh ngồi xuống một góc sô pha, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Thần Tâm, sau khi im lặng nhìn một lúc anh đột nhiên đưa tay xoay mặt cô lại đối
diện với mình: “Không khóc nữa sao?”.
Doãn Thần Tâm im lặng nhìn anh.
“Còn muốn nhốt mình lại nữa không?”
“Quan Cạnh Phong…”
“Thực ra không phải chuyện gì to tát lắm, cho dù thực sự tái phát thì sao
chứ? Giết người khi bị tâm thần phân liệt không bị kết tội.”
“Quan Cạnh Phong…”
“Huống hồ, anh là ai chứ? Ngoài tiền ra còn có tiền, tìm một bác sĩ lợi hại
hơn Nhan Tư Na trăm lần thì có khó gì? Thần Tâm”, anh bỗng thở dài, “Chỉ cần em bằng lòng cho dù phải đi vòng quanh thế giới, anh cũng sẽ nghĩ
cách giúp em chữa khỏi bệnh”.
“Nhưng mà, không phải như vậy.” Bàn tay đặt bên cạnh người chầm chậm giơ lên, khẽ chạm vào gương mặt tuấn
tú này, Doãn Thần Tâm chậm rãi ngồi dậy, “Không phải như vậy, em không
sợ bị phán quyết, cũng không sợ không chữa khỏi bệnh. Quan Cạnh Phong,
chỉ là căn bệnh này, khi nó xuất hiện lần đầu em đã giết chết đứa con
của anh, lần thứ hai đã giết chết Minh Tích”.
Giọng nói khẽ khàng, đôi mắt trống rỗng nhìn vô định trên khuôn mặt anh tuấn đó.
“Em biết anh không hận em, hừ…” Cô cười mỉa mai mình, “Không, đừng nói là
hận, anh thậm chí đến trách cũng chưa từng trách em, thậm chí còn chưa
cho em không bệnh của mình đã li hôn với chị Lý rồi điều chị ta về
London, nhưng Quan Cạnh Phong, em hận chính mình, vì đứa trẻ kia, vì
Minh Tích…”.
“Yên lặng!” Quan Cạnh Phong nắm lấy bàn tay đang đặt lên má mình, “Ai nói em Phó Minh Tích là do em giết? Cảnh sát đã lập hồ sơ chưa? Có ai chứng minh được bệnh tâm thần phân liệt thực sự tái phát chưa?”.
“Anh không cần an ủi em nữa, nếu như không phải tái phát thì làm sao lại xảy ra bao nhiêu chuyện không đâu vào đâu như vậy?”
Anh vì muốn tốt cho cô, không muốn cô bị áp lực, cô biết, cô biết hết.
“Quan Cạnh Phong…”
Ngón tay thon dài bỗng đặt lên môi cô: “Đừng nói những lời như vậy nữa,
trước khi chứng minh được bệnh tình, không được kết luận vô căn cứ, để
anh”.
“Để anh?”
Anh gật đầu: “Vừa nãy Cục trưởng Kim đã
đồng ý giao em cho anh, để anh quan sát em xem rốt cuộc bệnh tình của em có phải thực sự đã tái phát rồi không. Nếu thực sự có cái gọi là nhân
cách thứ hai anh chắc chắn có thể nhìn ra được”.
Doãn Thần Tâm
thẫn thờ, cho đến khi Quan Cạnh Phong đứng dậy, đến phòng cô bắt đầu thu dọn hành lý, cô mới hiểu ra điều mà anh vừa nói rốt cuộc là gì.
Quan Cạnh Phong nói để quan sát được trạng thái tinh thần của cô tốt hơn,
bắt đầu từ giây phút này, cô buộc phải ở bên cạnh anh mọi lúc mọi nơi.
Thế là, anh đóng gói đồ đạc của cô rồi đưa đến căn biệt thự của mình, sau
khi Thần Tâm chìm vào giấc ngủ, anh lại không nghỉ ngơi mà vội vàng về
nhà ông bà Doãn. Hai ông bà sống ở ngoại ô, hằng ngày chỉ biết câu cá
mua rau, xem phim Hàn, sau khi nghe Quan Cạnh Phong kể lại câu chuyện từ đầu đến cuối suýt nữa thì ngất, đặc biệt là bà Doãn.
“Con nói là Thần Tâm bị tâm thần phân liệt? Sao có thể thế được? Thậm chí, thậm chí còn giết người trong tình trạng tâm thần phân liệt? Không! Cô tuyệt đối không tin!”
Bà càng hoảng loạn càng nói to, mong rằng có thể
dùng giọng nói to hơn, mang tính khẳng định hơn để át đi tất cả những
điều mà bà vừa nghe thấy, như thể giọng nói của bà càng lớn thì tất cả
những điều Quan Cạnh Phong vừa nói càng trở nên nhỏ bé, càng nhỏ đến nỗi không cần thiết phải nhắc đến.
Giọng nói của Quan Cạnh Phong lại bình tĩnh như thể sóng gió vừa qua: “Tuy con luôn an ủi Thần
Tâm nhưng tình hình vụ án bây giờ đã cơ bản được xác định rồi”.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Sự việc xảy ra như vậy, tiền đồ của Thần Tâm sẽ bị hủy hoại mất”, ông Doãn đau khổ nói.
“Con đã thương lượng với Cục trưởng Kim rồi, để Thần Tâm đến nhà con ở trước đã. Con quan sát một thời gian, có động tĩnh gì sẽ tính sau. Cục trưởng Kim cũng đồng ý rồi!”
“Nhưng như vậy sẽ mang đến rắc rối lớn cho con!”
“Đúng vậy, Cạnh Phong, dù gì con cũng là người của công chúng, ngay cả việc
con thay bạn gái mà những tờ báo đó cũng đăng tải tràn lan, con mà gánh
thêm chuyện này, người khác sẽ nói sao?”
Ánh mắt hai người họ tràn đầy lo lắng.
Đúng vậy, họ thương con gái, mong rằng có người có thể đứng ra gánh vác vất vả mọi thứ trong
tình hình này. Nhưng, để cho Quan Cạnh Phong gánh hết lấy mọi chuyện có được không?
Nét mặt Quan Cạnh Phong lại không có chút do dự nào” “Con không cần biết bây giờ người ta nói
gì, Thần Tâm phải đối mặt với chuyện này, ngoài con đường này con còn
beiest làm gì? Để cô ấy bị đưa đến Cục cảnh sát để đám nhóc đó thẩm vấn
rồi sau đó chấp nhận giết người vì bị tâm thần phân liệt sao?”
Ông Doãn im lặng, bà Doãn cũng im lặng.
“Giao em ấy cho con, ngoài việc đó ra không còn lựa chọn nào tốt hơn nữa.”
“Nhưng thanh danh của con…”
“Chuyện đó không quan trọng, ít nhất, đối với con là như vậy.”
Sau khi đồ đạc của Thần Tâm được đưa đến nhà của Quan Cạnh Phong, anh liền
yêu cầu cô lúc nào cũng phải đi theo anh. Ở nhà cũng vậy, ở công ty cũng vậy. Thế là trong quãng thời gian sau đó, bất kể là văn phòng làm việc, phòng họp, phòng nghỉ ngơi thậm chí là những buổi gặp mặt doanh
nghiệp, chỉ cần có anh thì chắc chắn có cô.
Doãn Thần Tâm chỉ còn cách dính lấy anh từ nhà đến công ty, từ công ty về nhà một cách vô vị
nhạt nhẽo, ngày nào cũng như ngày nào.
Trường học đã phê chuẩn
cho cô nghỉ phép, trên thực tế, từ sau cơn bão, cô bị thương phải nằm
viện, trường học luôn cho cô nghỉ phép. Quan Cạnh Phong nói nếu đã như
vậy, cô có thể tranh thủ thời gian nghỉ phép này, ở bên cạnh anh học hỏi kiến thức về kinh doanh.
“Chẳng phải em đang dạy Marketing sao? Học thêm những điều có tính thực tiễn, sau này về có thể làm ví dụ dạy cho học sinh.”
“Anh thực sự cho rằng em còn cơ hội về trường dạy học sao?”
“Tại sao không?” Anh quắc mắt nhìn cô.
Doãn Thần Tâm vô vọng nhìn bức tranh dòng sông mênh mông phía sau anh.
Cả thế giới đều biết chuyện này rốt cuộc là chuyện gì. Sự việc đã đến mức
độ ngày hôm nay, nếu không phải nể mặt Quan Cạnh Phong, trường học đã
đuổi cô từ lâu, chứ làm gì có chuyện để cô nghỉ phép mười mấy ngày như
vậy? Kì nghỉ phép dài dặc tuyệt vọng, mặc dù nói là đợi sau khi cô thoát khỏi vụ án, tinh thần và thể chất đều thoải mái thì có thể kết thúc kì
nghỉ, nhưng sẽ có một ngày như vậy không?
“Đừng có nghĩ ngợi lung tung, IQ 160 của em rốt cuộc dùng để làm gì? Cả ngày chỉ biết nghĩ
những chuyện ngu ngốc vô dụng. Nếu nhàn hạ như vậy thì đến chỗ bà Vương
xem có việc gì có thể giúp được không.”
“Bà ấy không cần em giúp đâu”, Doãn Thần Tâm lười biếng nói.
Cô đang nằm trên chiếc ghế sô pha đối điện với Quan Cạnh Phong, bộ sô pha
này vốn là để tiếp khách, từ khi cô theo Quan Cạnh Phong đến công ty, nó đã trở thành chiếc ghế chuyện dụng cho Doãn Thần Tâm cô. Mỗi ngày, cô
hoặc là ngồi hoặc là nằm trên chiếc ghế này, nhìn dáng vẻ làm việc chăm
chỉ của Quan Cạnh Phong bên đối diện.
Dáng vẻ khi anh làm việc
thực sự rất hấp dẫn, chiếc áo sơ mi màu đen được xắn lên đến khuỷu tay
một cách tự nhiên, để lộ ra cánh tay đen giòn rắn chắc, hai hàng lông
mày đang nhìn chằm chằm vào tài liệu cũng nhướng theo thói qurn y như
mỗi lần anh gặp cô, đôi môi mỏng mím chặt, tay cầm bút mực viết lên tờ
tài liệu từng quyết định một, hoàn toàn rất giỏi kế hoạch.
Thảo
nào người ta thường nói đàn ông khi làm việc là hấp dẫn nhất, Quan Cạnh
Phong chính là ví dụ điển hình. Nghe nói gần đây, việc kinh doanh của
Quan Thị gặp chút rắc rối khiến giá cổ phiếu giảm, vì vậy, mỗi ngày từ
sau khi bước vào văn phòng cho đến mấy tiếng sau khi tan ca về nhà, anh
đều chăm chỉ, nghiêm túc như đứng trước quân địch hùng mạnh, hoàn toàn
không có thời gian để ỷ đến cô.
Vì vậy nhiều ngày đã trôi qua mà
ánh mắt si mê chỉ phát ra từ một hướng, trên ghế sô pha, cô nhìn mãi
không biết chán, tận hưởng dáng vẻ khi làm việc của tổng giám đốc Quan.
“Nhìn nữa là nước dãi chảy ra đấy”, đối diện với ánh mắt như hổ báo cả một
buổi chiều, tổng giám đốc Quan chỉnh lạnh lùng lên tiếng không hề ngẩng
đầu.
“Không nhìn anh lẽ nào em nhìn bức tường sao?”
Lúc
này, cuối cùng anh cũng gác lại công việc bận rộn ngước mắt nhìn cô:
“Nhìn anh lâu như vậy rồi mà vẫn không nghiên cứu ra rằng anh đã uống
hết cà phê sao?”.
“…”
“Đi pha cho anh một tách.”
Nói rồi anh dùng ánh mắt chỉ về tách cà phê bên cạnh.
Thật là!
“Nói thật, có phải anh đã coi em như thư kí rồi không? Thảo nào em phát hiện ra bà Vương càng ngày càng thích em”, Doãn Thần Tâm xị mặt, lười biếng
đi đến, cầm lấy tách cà phê của anh.
Từ sau khi Quan Cạnh Phong
đưa cô đến công ty cùng anh, cô liền cảm thấy nhiệm vụ của bà thư kí già bỗng nhiên giảm đi không ít. Những việc đáng lẽ do bà Vương phải làm
trước kia, chỉ cần không phải là những việc có tính chuyên nghiệp quá
cao, ông chủ Quan đều giao cho cô hết. Thậm chí, cả những việc mà thư kí không cần thiết phải làm, ví dụ như thắt cà vạt, rót nước, pha cà phê,
bóp vai, bóp cánh tay khi ai đó mệt mỏi, vân vân, Quan Cạnh Phong cũng
để cho cô làm mà không giao cho ai khác.
“Em đang ám chỉ
anh không trả lương cho em sao? Yên tâm đi, ngày mai đi làm một chiếc
thẻ ngân hàng, cuối tháng lĩnh lương như họ”, giọng nói vừa thật vừa
giả.
“Hứ, lương của em cao lắm, em không trả được đâu.” Thần Tâm
chu môi với anh, đến trước sô pha, tiện thể lấy tách của mình, đến phòng trà pha cà phê.
Quan Cạnh Phong thích cà phê Blue Mountainn của
Jamaica, anh nói cà phê Blue Mountain thượng hạng hơi hơi chua, thơm
nồng, uống xong lại hơi ngọt, thậm chí vị chat cũng hòa hợp chặt chẽ với những vị trên. Vì vậy, mỗi lần pha cà phê cho anh, cô đều điều chỉnh
lửa cho phù hợp, dùng ấm Syphon đun âm ỉ, để cà phê có được tất cả những hương vị hòa hợp chặt chẽ này. Còn cô thích Mocha, một phần sữa hòa
phần cà phê rồi thêm đường và cà phê lỏng. Vì vậy mỗi lần pha cà phê,
Thần Tâm đều đổ nguyên liệu vào cốc của cô, sau đo bật máy pha cà phê tự động, giải quyết xong đồ uống của mình sau một phút, mói chậm rãi pha
cho Quan Cạnh Phong món đồ uống tỉ mỉ tinh tế kia.
Trong phòng làm việc, sau khi Thần Tâm đi khỏi, bà Vương gõ cửa đi vào: “Anh Quan, phía cổ đông đã bắt đầu có động tĩnh rồi.”
Chiếc bút máy trên tay Quan Cạnh Phong dừng lại đột ngột, hàng lông mày rậm
chau lại, anh trầm ngâm trong giây lát: “Có nói là mở cuộc họp cổ đông
không?”
“Có.”
“Những kẻ khốn khiếp!” Anh khẽ nguyền rủa, “Bên London thì sao?”.
“Ảnh hưởng vẫn chưa lớn như trong nước, nhưng đơn đặt hàng bắt đầu bị trả
lại mà không rõ nguyên nhân, phó tổng giám đốc bên đó nói Hồng Cầm rất
tức giận, ở bên đó…”
“Ừm?”
“Ở bên đó… nói là hỏi thăm… ừm… hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà tổng giám đốc.”
Quan Cạnh Phong hơi chau mày.
“Ừm… Anh Quan, anh đừng giận, anh cũng biết Hồng Cầm rồi đấy, miệng lưỡi
chua cay những dễ mềm lòng. Thực ra anh hiểu mà, ừm… cô ấy giống như
Thần Tâm, thực ra, đối với anh, cô ấy vẫn khá là…”
“Thôi thôi”,
Quan Cạnh Phong xua xua tay, không muốn lãng phí thời gian để nghe những lời giải thích không có tính xây dựng này, “Tính cô ấy vẫn vậy, kệ cô
ấy đi. Còn nhân viên thì sao? Có bị ảnh hưởng gì không?”
“Ảnh hưởng không lớn lắm”, bà Vương nói khẽ, “Nhưng không biết họ nghe được tin tức đâu đâu, đều đang bàn tán Thần Tâm”.
“Như nào?”
“Đại ý là nói vụ án Phó Minh Tích. Không biết họ nghe được tin tức từ đâu,
nói Phó Minh Tích bị Thần Tâm giết vì tình, sau đó…” Bà Vương ngập
ngừng.
“Tiếp tục.”
“Sau đó Thần Tâm nhờ được anh che chở nên bây giờ vẫn chưa bị phán quyết.”
“Cạch!” Chiếc bút mực bị đập xuống bàn một cách đầy phẫn nộ, khiến bà Vương
giật mình, cái mạng già của bà suýt chỉ còn một nửa.
“Bà Vương”, Quan Cạnh Phong lạnh lùng nói, “Điều tra nguồn tin đến từ đâu, những
lời này tuyệt đối không được đến tai Thần Tâm, bảo người bên dưới, ai mà ăn nói bừa bãi trong văn phòng liền thu dọn đồ đạc cút đi cho tôi”.
“Vâng.”
Cánh cửa phòng làm việc được mở ra, rồi đóng vào rất nhanh, bà Vương đã đi khỏi.
Quan Cạnh Phong hít một hơi thật sâu, đột nhiên, anh gác lại tất cả mọi công việc, đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ.
Từ đây nhìn xuống dưới, dòng người tất bật của thành phố này đều bị thu
nhỏ lại, giống như biểu đồ thị trường cổ phiếu bị giảm mạnh trên màn
hình máy tính.
“Cà phê đây… Ủa? Sao anh lại đứng đó?” Khi cánh
của được mở ra, Doãn Thần Tâm nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đứng thẳng bên cửa sổ.
Nghe thấy giọng nói của cô, Quan Cạnh Phong cũng không quay đầy lại, thế là cô đành bưng cà phê về phía anh.
“Cà phê đây.”
“Ừm.” Quan Cạnh Phong khẽ đáp một tiếng, lông mày chau lại, mặc cho cà phê
đến cũng không thể giãn ra, đưa tay đỡ lấy tách cà phê trong tay cô,
nhấp một ngụm trong ánh mắt kì lạ của Thần tâm.
“Quan Cạnh Phong?”
Dường như anh đang nghĩ điều gì đó, hoàn toàn không để ý đến tiếng gọi khẽ
của cô. Dáng vẻ nghiêm túc đó khiến Thần Tâm cũng không dám lên tiếng,
đành nhìn anh uống ngụm thứ hai, ngụm thứ ba…
Quan Cạnh Phong
bỗng dừng tay lại, cô tưởng rằng cuối cùng anh cũng phát hiện ra. Nhưng
rất nhanh, cô liền phát hiện ra rằng, động tác đó chỉ là muốn quay mặt
sang nhìn cô: “Thần Tâm?”.
“Ừm?”
Ngay sau đó, tách cà phê
trong tay bị anh đặt xuống chiếc bàn bên cạnh, cả tách cà phê chưa được
uống ngụm nào trên tay cô cũng bị đặt xuống bàn, sau đó trong nháy mắt,
Thần Tâm đột nhiên cảm
thấy cơ thể mình bị kéo vào lồng ngực ấm nóng phía trước.
“Quan…” Tiếng gọi khẽ sau đó bị nuốt trôi vào trong miệng anh, bởi vì đôi môi
mỏng cương nghị chính xác chạm lên môi cô ngay khi anh vừa cúi xuống,
khiến đôi môi hé mở của cô rơi vào trong đôi môi nam tính biết xác định
mục tiêu một cách rõ ràng này.
Đôi cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cơ thể cô, một tay ôm eo cô, một tay đỡ gáy cô, bao trùm trọn vẹn lấy cô.
Khả năng tư duy của Doãn Thần Tâm trong phút chốc hoàn toàn về không, cô
thậm chí còn không biết Quan Cạnh Phong đang làm gì, không biết Quan
Cạnh Phong rốt cuộc đã làm gì, chỉ là cảm giác hỗn loạn đột nhiên nồng
nàn mùi cà phê sữa trộn lẫn với mùi đàn ông mạnh mẽ.
Rất lâu, rất lâu sau, cho đến khi anh hơi nhích người ra, nhìn nét mặt ngất ngây của cô sau khi tận hưởng, à không, chịu đựng nụ hôn hơi thô bạo của anh mà
không kịp đề phòng.
“Thật ngốc”, đôi lông mày đang nhíu vào nhau lúc này mới giãn ra, cánh tay dài vẫn ôm lấy cơ thể mảnh mai trước mặt, sau đó, giơ tay ra, khẽ vuốt mái tóc đẹp của Doãn Thần Tâm vừa bị anh
làm rối.
“Sao cơ?”
“Đến bây giờ vẫn không biết hôn.”
“Đáng ghét!” Bây giờ cô mới hoàn toàn bừng tỉnh, rốt cuộc là vì nụ hôn không
kịp đề phòng ban nãy hay là vì sự giễu cợt cưng chiều lúc này khiến
gương mặt xinh đẹp trở nên đỏ bừng, “Anh mới ngốc”.
“Ồ?”
“Không ngốc thì tại sao lại uống nhầm cà phê mà cũng không biết?” Cô cố gắng
để cho giọng nói của mình nghe có vẻ trấn tĩnh, có khí thế, không bị ảnh hưởng bởi nhịp tim mất mặt kia.
Nhưng, Quan Cạnh Phong chỉ hơi nhướng mày: “Anh uống nhầm sao?”.
“Đúng vậy! Thứ mà anh uống là Mocha của em”, ngón tay thon dài chỉ về phía tách cà phê sau lưng anh.
Quan Cạnh Phong mỉm cười quay lại, nhấc tách cà phê anh đã uống hơn nửa lên, không phải màu đen đậm mà rõ ràng là màu nâu sau khi đã được cho sữa
vào, màu mà trước nay anh không thích.
Nhưng anh không giận dỗi, thậm chí còn uống thêm một ngụm rất ra vẻ: “Ừm, đúng là Mocha của em. Vậy thì trả lại cho em nhé…”.
Ngay sau đó, cánh tay dài lại giơ ra, dễ dàng kéo cô vào lòng khi đôi mắt cô còn đang mở to ngơ ngắc. Sau đó, đôi môi mỏng với hương vị quen thuộc
lại tấn công bờ môi cô…
“Trả lại cho em…”
Quan Cạnh Phong thật là vô liêm sỉ!
Cả một buổi chiều, cô ngồi trên ghế sô pha trừng mắt nhìn anh dữ dằn, còn
anh ngồi trên chiếc ghế làm việc đối diện, chẳng thèm nhìn cô, nhưng
khóe môi lại là nụ cười mờ ám.
Sau khi “trả cho cô” già nửa tách cà phê, người đàn ông đáng ghét này cúi xuống, vui vẻ thì thầm bên tai
cô: “Bây giờ tâm trạng khá hơn nhiều rồi”. Sau đó, anh tiếp tục đi làm
việc, mặc cô mắt tròn mắt dẹt đứng nguyên chỗ cũ, muốn đến lí luận với
anh, nhưng kết quả là giám đốc Quan ném cho cô một câu: “Đừng làm phiền
anh làm việc”.
Hứ, có loại người như này sao? Anh thật là mặt dày, quá đáng!
Nhưng, con người này sao lại có thể khiến cô đỏ mặt, tim đập nhanh còn cười ngốc nghếch cả một buổi chiều được chứ?
Công việc của Quan Cạnh Phong kéo dài đến tận khi những ngọn đèn đường bên
ngoài bật sáng, anh vốn không hề phát hiện ra, đang định lấy một tập tài liệu khác tiếp tục đọc, kết quả trên chiếc ghế sô pha đối diện vang lên một loạt tiếng “ục, ục”, làm gián đoạn công việc của anh.
Ngước mắt nhìn, Thần Tâm đang ngượng ngùng ép bụng như thể đang bảo bụng mình câm miệng.
Lúc này Quan Cạnh Phong mới xem đồng hồ đeo tay: “Muộn như vậy rồi, đói bụng sao không nói?”.
Anh không vui, lườm cô một cái, vừa nhanh tay thi dọn giấy tờ trên bàn.
“Cũng không đói lắm. Không phải anh bắt em không được làm phiền anh làm việc
sao?” Cô chu môi hồng, muốn cười trừ để anh không trừng mắt nhìn cô
không vui, ai ngờ cái bụng kém cỏi lại reo “ục” một tiếng, đổi lại là
cái lườm khác của anh.
“Không cần phải đưa em đi ăn đâu, em gọi đồ ăn phục vụ tận nhà là được.”
“Gọi đồ ăn gì? Lại là A Phì Phát?” Anh bực mình bước đến, nắm tay cô, nghĩ
lại kết quả gọi đồ ăn phục vụ tận nhà của cô gái này ngày hôm qua.
Anh vốn dĩ rất kì vọng, vì cô gái này bảo đảm chắc nịch rằng: Đồ ăn ở A phì rất ngon. Một là anh không biết A Phì Phát rốt cuộc là thứ gì, hai là
quả thực còn có giấy tờ cần phê duyệt, vì vậy gật đầu đồng ý. Kết quả,
đồ ăn vừa được đưa đến, mở ra lại là hai bát sủi cảo.
Bữa cơm này, cô Doãn phải cố nuốt cho hết trong cái trợn trừng mắt của anh.
Doãn Thần Tâm nghĩ đến đây cũng phải bật cười: “Thật là mất mặt, lớn như vậy rồi còn kén ăn”.
Vừa nói, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt tay anh theo phản xạ vô điều kiện.
Không biết bắt đầu từ khi nào, Quan Cạnh Phông vừa đi vừa nắm tay cô, hoặc là giơ tay ra vui vẻ để cô nắm lấy. Sau đó, khi ra vào thang máy, khi qua
đường, hoặc là đi qua dòng người đông đúc trên đường, anh sẽ bất giác đi về phía trước một bước, để cô ở phía sau, nắm tay anh, đi theo anh qua
những chỗ mà thực ra không có gì nguy hiểm này.
Điều mà anh không bao giờ biết là mỗi lần như vậy, cô gái sau lung đều nở cười ngọt ngào, sau đó, nắm chặt lấy tay anh, ước rằng không bao giờ buông tay.
Vì dù sao đi nữa, đây là điều mà khó khăn lắm cô mới đạt được, cho đến tận bây giờ, khi anh nắm tay cô trong tay anh, ôm cô vào lòng, thậm chí khi đôi môi mỏng của anh hoặc thô bạo hoặc dịu dàng hôn lên đôi môi cô,
Thần tâm đều nghĩ: Mình đang nằm mơ sao? Tại sao tất cả những điều có
nghĩ cũng không dám nghĩ đột nhiên xuất hiện rồi? Đột nhiên sao lại hạnh phúc tràn trề như vậy?
Sau đó, điều duy nhất có thể làm giây phút này là nắm chặt hơn lấy đôi tay anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT