“Nhưng cuối cùng, người khiến tôi quyết định đưa đồ uống này bào thực đơn lại không phải anh ấy, mà là một người khách của tôi.”
“Ồ?”
Nhan Tư Na lại hút một hơi thuốc, thấy Thần Tâm có vẻ không hứng thú với câu chuyện này lắm, nhưng cô ấy đột nhiên lại có suy nghĩ bồng bột, muốn
nói câu chuyện này ra: “Vị khách đó nhìn rất đẹp trai”, không nằm ngoài
dự tính, cô gái trước mặt hơi nhếch mép, cô ấy cũng cười theo, “Tôi nghĩ mức độ đẹp trai cũng không thua kém gì anh Quan nhà cô đâu”.
“Sau đó thì sao? Có suôn sẻ phát triển mối quan hệ cùng anh ta không?” Giọng nói của Thần Tâm hơi trêu chọc.
“Tôi cũng muốn thế, tiếc là trong lòng anh ta đã sớm có người khác rồi.”
“Cô chưa nghe câu ‘Chỉ cần công phu thâm hậu, thfi kết hôn rồi cũng có là gì’ sao?”
“Đây chỉ là đối với người bình thường thôi”, Tư Na lắc đầu, “Anh ấy không
giống họ, rất không giống, bởi vì người tỏng lòng anh ấy đã ở trong đó
rất nhiều năm, anh ấy nói muốn cô ấy trả phòng thực sự có chút khó
khăn”.
“Thời này còn có người đàn ông như vậy sao?” Trong ngữ điệu của Thần Tâm không giấu nổi sự nghi ngờ.
Nhan Tư Na nhìn cô, âm thầm thở dài. Bây giờ đích thực vẫn còn người đàn ông như vậy, hơn nữa, đương nhiên cũng có người phụ nữ tương tự, trước mắt
không phải là một ví dụ điển hình nhất sao?
Nhưng cô ấy không
vạch trần Thần Tâm, chỉ tiếp tục kể câu chuyện của mình: “Anh ấy nsoi
với tôi những chuyện về người phụ nữa kia, nghe xong câu chuyện của anh
ấy, tôi lập tức để Secret Love vào trong thực đơn. Cô có muốn nghe câu
chuyện này không?”.
“Đương nhiên rồi.”
Được rồi, câu chuyện bắt đầu.
“Mới đầu, tôi chú ý đến anh ấy vì mỗi lần anh ấy đến quán cà phê là đều đưa
những người phụ nữ khác nhau theo. Sau đó, tôi tìm cơ hội nói chuyện với anh ấy, anh ấy nới với tôi, hành động của anh ấy nhìn có vẻ đào hoa,
thực ra chỉ vì muốn kìm chế nỗi cô đơn tận sâu trong đáy lòng, anh ấy
nói anh ấy yêu một người đã bao năm nay không hề thay đổi, nhưng người
đó lại không yêu anh ấy.”
Doãn Thần Tâm không kìm được, cười nhẹ thành tiếng: “Thật cũ rích”.
“Đúng vậy, nhưng những tình yêu thầm kín không phải đều bắt đầu như vậy sao?” Nhan Tư Na cũng cười, “Khi mới gặp cô ấy, anh ấy hai mươi tuổi, đang học đại học năm hai. Cô ấy là sinh viên năm nhất, trong buổi tiệc chào mừng
sinh viên mới, anh ấy đã bị trúng tiếng sét ái tình, thế là đã theo đuổi cô ấy cả một học kì”.
“Năm hai mươi mốt tuổi, anh ấy đã theo
đuổi được ô ấy, cứ tưởng rằng hạnh phúc bắt đầu, nhưng không ngờ sau đó
xảy ra rất nhiều chuyện không vui, bao gồm người phụ nữ đó giấu anh phá
thai, bỏ đi đứa con của mình, lại tìm mọi cách ép anh chia tay…”
Thần Tâm ngẩn người, vốn đang lơ là nghe câu chuyện bỗng nhiên lại tập trung: “Cô muốn nói là…”.
Nhưng Tư Na không để ý đến cô: “Năm hai mươi hai tuổi, anh ấy tốt nghiệp đại
học, bắt đầu tiếp quản việc kinh doanh của gia đình. Gia đình anh ấy là
về ngoại thương, dù lúc đó hau người đã chia tay và trở thành bạn nhưng
anh ấy vẫn hi vọng có thể có chút thời gian ở bên cạnh cô ấy, vì vậy đã
từ chối rất nhiều chuyện làm ăn của gia đình”.
“Năm đó, anh ấy
nói, nhà dương cầm nổi tiếng mà cô ấy thích đã đến Trungg Quốc biểu
diễn, ở trường Đại học Khoa học tự nhiên Đại Liên. Hôm đó, anh ấy đáng
lẽ phải đi tiếp một khách hàng người Nhật, nhưng cuối cùng, mặc cho bố
mẹ phản đối, anh ấy mua vé máy bay đến nơi buổi biểu diễn, chì vì muốn
ghi lại bản dương cầm mà người phụ nữa kia thích nhất.”
“Năm hai
mươi ba tuổi, người phụ nữ đó đi học cao học ở Bắc Kinh, anh ấy mới bắt
đầu chấp nhận sự sắp đặt của gia đình, đi đến các quốc gia khác nhau làm kinh doanh. Nhưng bất kể anh ấy đi đến đâu, anh ấy đề vô thức đi tìm
mua đĩa DVD mà người phụ nữ đó yêu thích, nói là đợi đến sinh nhật lần
thứ hai mươi tư sẽ tặng cho cô ấy. Thậm chí vì món quà này, anh ấy hi
sinh cả một năm lợi nhuận của gia đình ở Hà Lan, chỉ để lấy được hộp
nhạc mà anh ấy cho rằng người phụ nữ đó chắc chắn sẽ rất thích. Bởi vì
khi cô ấy hai mươi tư tuổi chính là lúc hai người quen nhau tròn năm
năm, cũng là năm thức năm mà đứa con chung của hai người ra đi…”
Hoàn toàn không có dự báo trước, tiếng khóc đột nhiên vang lên giữa quán cà
phê, Nhan Tư Na bừng tỉnh, phát hiện ra tiếng khóc chính là của người
phụ nữ mà ban đầu còn lơ đãng với câu chuyện.
Nhưng Tư Na dường
như hoàn toàn hiểu được nỗi đau của cô, vì vậy không có ý định an ủi:
“Thần Tâm à, cô có biết tại sao tôi lại kể cậu chuyện này với cô không?
Thực ra tôi chỉ muốn nói cho cô biết, tình yêu có rất nhiều hình thức,
không phải là nhất định phải ở bên nhau mới gọi là tình yêu. Cô thấy
người đàn ông trong câu chuyện rất đau khổ, rất nhỏ bé sao? Nhưng anh ấy cho tôi biết, thực tế anh ấy rất vui vẻ, bởi vì khi chúng ta yêu một
người, vui chính là nhìn thấy người ấy hạnh phúc. Thần Tâm…” Nói đến
đây, Nhan Tư Na đứng dậy, đi qua chiếc bàn cà phê giữa hai người, đến
bên cạnh cô, “Đây mới chính là tình yêu đích thực. Tại sao chúng ta
không thay một góc độ để suy nghĩ chứ? Cuộc đời thực ra có rất nhiều khi chỉ vì chúng ta quá cố cháp, quá kiên trì với những thứ không phải của
chúng ta nên chúng ta mới đau khổ, giống như cô đối với anh Quan…”.
“Đủ rồi!” Bỗng nhiên, bàn tay Tư Na bị hắt ra, người phụ nữa vốn đang khóc
bất ngờ đẩy cô ra, “Đúng vậy, đây mới chính là tình yêu đích thực, đây
mới chính là tình yêu vĩ đại! Nhưng bác sĩ Nhan, cô có biết người đàn
ông vui vẻ này cuối cùng thế nào không?”.
Nước mắt trào ra từ đôi mắt cô, như thể cơn mưa xối xả đang rơi xuống không hề nể nang bên
ngoài. Doãn Thần Tâm đột nhiên đứng dậy, quay mặt, bơ phờ nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt cô.
“Cô chắc chắn không biết đúng không?
Được, để tôi nói cho cô biết”, đến giọng nói của cô cũng trở nên run
rẩy, “Người đàn ông âm thầm cho đi đó, người đàn ông mà cô cho rằng cô
rất hiểu anh ấy, anh ấy lâu lắm không đến quán cà phê này rồi đúng
không? Ít nhất cũng phải nửa nam nay rồi đúng không? Cô có biết tại sao
không? Bởi vì anh ấy chết rồi! Chết trong mối tình không có hi vọng với
người phụ nữ đó, kết cục của anh ấy là chết rồi, cô có biết không?! Anh
ấy muốn tặng quà cho người phụ nữ đó trong ngày sinh nhật hai mươi tư
tuổi, nhưng sinh nhật hai mươi tư tuổi của người đó vào ngày 30 tháng 12 năm 2010, còn anh ấy đã chết vào ngày 23 tháng 11 năm 2010 rồi, cô có
biết không?!”.
Nhan Tư Na ngẩn người: “Thần Tâm…”.
“Người
đàn ông đó là ai cô có biết không?” Cô tuyệt vọng nhìn thế giới mơ hồ
trước mắt, tuyệt vọng phát hiện ra giây phút này cái đầu khốn kiếp của
cô lại không thể nào lắp ghép ra được gương mặt tuấn tú khi gặp nhau lần cuối cùng của người đàn ông vô tội, si tình đó nữa, “Anh ấy chính là
Minh Tích, người đã từng là bạn trai duy nhất của tôi cho đến hôm nay,
Phó Minh Tích”.
Chiếc Lotus màu đen lại một lần nữa lao đi trên
con đường ngày một thưa bóng người, trước mắt cô mơ hồ, đôi tay không
ngừng run rẩy, chiếc xe chạy xiên vẹo trên con đường cao tốc như thể một kẻ say mềm.
Khi Nhan Tư Na chạy ra khỏi quán cà phê để đuổi theo thì đã không kịp nữa rồi, chiếc xe đã lao đi. Cô ấy thẫn thời nhìn
chiếc xe không còn bất cứ dấu vết nào trong màn mưa, gương mặt trước nay luôn nho nhã, điềm đậm giây phút này chỉ còn sót lại đau thương.
“Alo, anh Quan phải không? Tình trạng bây giờ của Thần Tâm rất nguy hiểm…”
Hừ, rõ ràng là một đôi bận tâm đến nhau biết bao, nếu không tại sao người
đàn ông ở đầu kia vẫn chưa nghe xong đã ngắt luôn điện thọai, lòng dạ
như lửa đốt, chiếc xe vừa đi đến cửa căn biệt thự đã quay đầu, lao vào
trong màn mưa?
Chuông di động của Thần Tâm không ngừng vang lên, nhưng cô chẳng buồn nhìn.
Giây phút này, đã chẳng còn tin tức gì đáng để cô phải nhìn nữa cả.
Trong cơn mưa càng ngày càng nặng hạt, chiếc xe được lái đến bên bờ biển. Tất cả vẫn là hành động tự chủ trong vô thức, trái tim cô muốn đến đây, đến bên bờ biển mà cô và Minh Tích lần cuối cùng cùng nhau uống rượu, cùng
nhau nghe bài Fur Elise, nơi mà lần cuối cùng hai người suýt nữa đã hôn
nhau.
Mưa dội vào cửa kính xe càng mạnh càng lớn, tiếng nhạc
trong xe mở đến mức lớn nhất, bản Fur Elise được phát đi phát lại, vang
vọng trong xe hết lần này đến lần khác. Đó là bản nhạc mà Minh Tích đã
mang về cho cô, bản nhạc mà anh ấy dùng tình cảm của mình trong năm năm
tròn, cho dù phải chết cũng phải mang về cho cô, nhưng anh ấy lại không
đợi được đến ngày đó.
Tiếng còi gáp gáp từ xa vọng lại, đến rồi
gần, nhưng tiếng mưa quá lớn, tiếng nhạc quá lớn, cô hoàn toàn không
nghe thấy gì. Đến tận lâu sau, kính xe bị đập mạnh không ngừng, “Rầm,
rầm, rầm, rầm, rầm, rầm”, cô mơ mơ màng màng kéo kính xe xuống trong
nước mắt, đập vào mắt lại là gương mặt bị mưa dập gió vùi của Quan Cạnh
Phong.
“Doãn Thần Tâm, em bị điên rồi sao? Em bị điên rồi sao?!”
Tiếng hét lớn phẫn nộ lại có chút run rẩy, mạnh mẽ hơn cả tiếng sấm chớp vang đến bên tai cô, kính cửa được kéo xuống, mưa gió điên cuồng lập
tức hắt vào dữ dội: “Mở cửa! Mở cửa ra ngay! Lập tức! Ngay bây giờ! Doãn Thần Tâm!!!”.
Cô như thể bị ai đó điểm huyệt, thẫn thờ nhìn gương mặt như thể chưa từng nhìn thấy cả thế kỉ nay, đầu có trống rỗng.
“Doãn Thần Tâm! Khốn kiếp! Mở cửa ra ngay cho tôi!”
Tiếng đập cửa xe còn dữ dội hơn cả cơn bão ngoài kia, cuối cùng cô mới từ từ phản ứng lại, đặt tay lên nút điều khiển.
Cô vừa ấn, cửa xe liền mở ra, tiếp đó là bàn tay của Quan Cạnh Phong nhanh như chớp với tới, nắm lấy cánh tay cô, lôi ra.
“Quan Cạnh Phong?” Mãi đến khi cơn mưa xối xả làm đầu óc cô bừng tỉnh, Doãn Thần Tâm mới bừng tỉnh: “Quan Cạnh Phong?”.
Hóa ra, tất cả những điều vừa rồi không phải là ảo giác, hóa ra anh thật sự đã đến!
“Rốt cuộc em đang làm gì? Không thể khiến anh bớt lo lắng đi sao?” Bài lên
lớp phẫn nộ y như mọi lần trước vang đến tai cô nhưng lại càng phẫn nộ
hơn bất cứ lần nào trước đây.
Quan Cạnh Phong bế xốc cô lên, vừa đúng lúc đầu óc Thần Tâm bừng tỉnh, anh bế cô đi về hướng xe của mình.
“Anh làm gì vậy?” Đột nhiên, Thần Tâm giãy giụa, “Quan Cạnh Phong, anh đang làm gì vậy? Anh định đưa em đi đâu?”.
“Đương nhiên là đi về!”
“Không! Em không về!”
“Em bị bệnh hả? Đang có bão đó!”
“Anh mặc kệ em!”
Xe của anh đỗ ở gần đó, Quan Cạnh Phong bước nhanh về phía xe, mở cánh cửa xe bên cạnh ghế ngồi trước, ném cô vào trong.
Nhưng anh chưa kịp ngồi vào ghế sau vô lăng, cô đã nhanh chóng lao ra khỏi xe.
“Doãn Thần Tâm!” Mưa trút xuống điên loạn, gió càng lúc càng lớn, anh sắp tức điên vì người phụ nữ này rồi, “Có chuyện gì em không đợi được về đến
nhà nói sao? Em bị thần kinh sao, gió bão như vậy chạy ra bờ biển làm
gì?!”.
“Không cần anh phải lo!” Thần Tâm hùng hổ hét lại, “Không
phải anh đã đẩy em cho Dư Thiệu Đình sao? Anh không phải đã vất vả bỏ đi được gánh nặng này rồi sao? Anh còn chạy đến lo cho em làm gì?”.
“Im lặng! Những chuyện này về nhà rồi nói!”
“Em không về!” Mư gió cuồng bạo đập lên mặt cô, nhất thời mang theo tất cả
những ngượng ngùng, gượng gạo và nhục nhã của buổi tối hôm nay, “Em như
vậy còn ý nghĩa gì nữa chứ? Người yêu em nhất đã chết rồi, người mà em
yêu không bao giờ em có được, còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Còn ý nghĩa gì
nữa chứ?”.
“Doãn Thần Tâm!”
“Anh về trước đi, Quan Cạnh
Phong, em thực sự… không còn tìm thấy lí do để tiếp tục sống nữa”, nước
mắt cô tuôn trào cùng với nước mưa, đầm đìa trên gương mặt.
Cô
lùi về sau từng bước, từng bước, đối mặt với anh, từng bước lùi về phía
biển, đột nhiên, cô quay người lao về phía sóng biển hung hãn.
“Khốn kiếp!” Quan Cạnh Phong lập tức chạy theo, “Doãn Thần Tâm! Đứng lại!”.
Sức gió cực mạnh khiến bước chân anh trở nên khó khăn, nhưng người phụ nữ
trước mắt lại chạy như điên, quyết tâm từ bỏ tất cả, một sức mạnh muốn
hủy hoại mọi thứ nào đó kéo cô về phía trước.
“Thần Tâm!” Đột
nhiên, một cảm giác hoảng hốt nào đó trào lên tóm chặt cổ Quan Cạnh
Phong khiến tiếng hét của anh bỗng trầm xuống, vang đến bên tai cô, đã
không còn phẫn nộ, không còn chỉ trích, chỉ còn sự đau thương nguyên
thủy nhất.
Là ảo giác sao?
Cô nghe nhầm sao?
Nhưng
cho dù nghe nhầm, bước chân cô đột nhiên chậm lại, chỉ để quay đầu, nhìn người đàn ông này xem có phải anh đang dùng aasnh mắt dịu dàng mà cô
tưởng là ảo giác nhìn cô không.
Cho dù là một phần trăm, một phần nghìn, một phần vạn cũng đáng để quay đầu nhìn.
Quan Cạnh Phong không bỏ lỡ thời cơ, đuổi kịp cô. Vừa túm được cô, anh lập
tức ghì chặt cô vào lòng: “Đừng chạy nữa, anh xin em, coi như anh cầu
xin em!”.
Mưa to gió lớn vần vũ xung quanh anh và cô, quất mạnh lên trái tim hoảng loạn của hai người qua lớp quần áo đã ướt sũng.
Trái tim của anh, của cô… của họ!
“Quan Cạnh Phong…” Cô cố gắng ngẩng đầu lên khỏi cái ghì chặt của anh, nhìn
gương mặt phờ phạc vì bị mưa dập gió vùi của anh, trên đó, hai hàng lông mày đang chau lại thật sâu, “Quan Cạnh Phong…”.
“Đừng gọi nữa!”
Sự sợ hãi, hoảng hốt vì tìm lại được thứ vừa mất đi khiến cơ thể dường
như vĩnh viễn cương nghị của anh cũng đang run lên lập cập.
“Quan Cạnh Phong”, giọng nói của cô thật khẽ, “Anh đang lo lắng cho em sao?”.
“Nói thừa thãi!”
“Nhưng… Anh có yêu em không?”
Cơ thể run rẩy của anh chợt khựng lại.
“Anh có yêu em không?” Cô lại hỏi lại một lần nữa.
Bốn bề chỉ có tiếng mưa gió.
Thần Tâm lại cười: “Không trả lời được sao?”.
Thừa lúc anh đang ngẩn người, cô nhẹ nhàng đẩy anh ra một lần nữa, lùi từng
bước về phía sau: “Thật sự không trả lời được sao? Quan Cạnh Phong? Quan Cạnh Phong, yêu em thực sự khó đến thế sao? Thừa nhận yêu em thực sự
cần phải nghĩ đi nghĩ lại, cẩn thận suy xét, quyết định khó khăn đến thế sao? Tình yêu chẳng phải là thứ tình cảm xuất phát từ nội tâm mà bản
thân không thể làm chủ được sao? Nhưng anh thì sao?”.
Nhưng cô thì sao?
Trong cơn mưa giật gió vùi, sấm chớp đan xen… Còn cô thì sao? Trong hoàn cảnh như vậy, cô lại bức bách người đàn ông hoàn toàn không bằng lòng cho
mình tình yêu nói yêu mình.
Doãn Thần Tâm, mày có thể vô sỉ đến thế, trơ trẽn đến thế sao?
“Thần Tâm…”
“Đủ rồi… Thứ mà em cần anh vĩnh viễn không thể cho em, vậy thì dừng lại đi, coi như em xin anh, thẳng thắn một chút, kết thúc với em được không?
Đừng bao giờ dùng những hành động quá nhiệt tình như vậy để cho em niềm
hi vọng căn bản không bao giờ xảy ra, được không? Anh dứt khoát một
chút, đừng dày vò em như vậy nữa, được không? Luôn là những khi em tràn
trề hi vọng lại cho em một cái bạt tai, Quan Cạnh Phong, đủ rồi, em thực sự chịu đủ rồi!”
“Bây giờ không phải là lúc cứng đầu!”
“Vậy khi nào mới là lúc cứng đầu? Em không phải là trẻ con, trong mắt anh, đến khi nào em mới có thể hết cứng đầu?”
Giọng nói của cô nghe thật đau thương, trong giây phút không hề ăn nhập này,
trong giây phút trước khi cơn bão đổ bộ đến, họ nên lên xe về nhà tránh
bão ngay…
Đúng vậy, về nhà trước khi cơn bão đến.
Đây mới là điều cần làm ngay bây giờ. Anh bị làm sao thế này? Anh cũng lây bệnh từ người phụ nữ này rồi sao?
Quan Cạnh Phong bất ngờ giơ tay, khi Thần Tâm vẫn chưa quay trở lại với hiện thực, anh bế thốc cô lên.
Lần này, sức mạnh của anh dùng để bế cô mạnh mẽ đến đáng sợ. Anh không cho
phép người con gái ngốc nghếch này có cơ hội trốn khỏi anh, trốn khroi
xe anh!
Anh ném cô vào ghế ngồi phía trước, thắt dây an toàn, đóng sầm cửa xe, khóa lại, sau đó trờ về ghế lái nhanh như bay.
Chiếc xe thể thao được khởi động với vận tốc nhanh không thể tưởng tượng được, chỉ một giây sau, đã lái ra khỏi bờ biển.
“Quan Cạnh Phong! Quan Cạnh Phong!”
“Đừng có gọi nữa!” Anh sắp tức đến nổ tung rồi.
Mưa càng lúc càng lớn, lớn đến mức chẳng nhìn thấy gì, cả thế giới trước
mắt trở nên trắng xóa, cần gạt nước mưa được bật đến mức lớn nhát cũng
như thể không bật. Anh đã chẳng nhìn rõ thứ gì rồi mà người phụ nữ đáng
chết này vẫn đang giận dỗi trong xe!
“Quan Cạnh Phong, cho em xuống xe!”
Anh lại dùng sức đạp chân ga lên mức cao nhất lần nữa, nhưng chiếc xe vẫn
di chuyển khó khăn trong cơn gió mạnh. Cần gật nước không thể bật to hơn được nữa, cả thế giới trở nên mờ mịt, nhưng đột nhiên, trong màn nước
trắng xóa bỗng xuất hiện một thứ quái gở gì đó màu đỏ mà không rõ là thứ gì, thứ đó đang lao về phía anh với vận tốc tối đa.
“Quan Cạnh Phong!”
Hai người mở to mắt cùng lúc, nhìn thứ màu đỏ đó chỉ một giây nữa thôi là
đam sầm vào họ, chiếc vô lăng trong tay anh được quay hết cỡ sang bên
phải một cách vô thức.
“Rầm!” Một âm thanh cực lớn vang lên.
Đây là âm thanh cuối cùng mà Doãn Thần Tâm nghe thấy trước khi ngất đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT