Ch­ương 5.1

"Đinh đương!"

Trong tiệm hoa góc đường, sau khi vị khách cuối cùng rời đi, mắt thấy thời gian đã muộn, Trần tỷ vội vàng cúi đầu thu dọn mấy đồ linh tinh trên bàn, đang chuẩn bị đóng cửa về nhà nghỉ ngơi thì chuông cửa bỗng dưng vang lên!

Tiếng chuông trong trẻo vui tai lay động trong không khí để nhắc nhở người bên trong có khách hàng đến, khiến cho người trong quầy theo bản năng ngẩng đầu lên sang sảng hô to "Chào mừng quý. . . . . ." nhưng khi khuôn mặt "Khách hàng" đập vào mắt, thì từ "khách" cuối cùng kia lại tự động nuốt trở về trong miệng Trần tỷ, vẻ mặt tươi cười vô cùng thân thiết trong nháy mắt biến mất không dấu vết, chỉ còn lại ánh mắt tràn đầy tức giận cùng phòng bị, dùng chút đạo đức nghề nghiệp cuối cùng bắt buộc mình mở miệng tiếp đón."Tiên sinh, xin hỏi cần loại hoa gì?"

Không vội lên tiếng trả lời, Ngụy Chấn Hạo tiến vào trong cửa hàng, đầu tiên là nhìn quanh quanh mình một vòng nhưng không thấy bóng dáng người phụ nữ trong lòng, sau hắn mới chậm rãi mở miệng hỏi: "Mạn Quân đâu?"

"Tiên sinh, thật xin lỗi!" Hai tay khoanh trước ngực, Trần tỷ giả lả cười nói: "Chỗ chúng tôi không có hoa nào tên "Mạn Quân" !"

Nghe ra địch ý trong thanh âm, Ngụy Chấn Hạo chẳng hề bất ngờ, chỉ nhướng ánh mắt sắc bén lên đánh giá nàng, trên miệng vẫn như cũ duy trì lễ phép cùng phong độ mà người văn minh nên có."Thật xin lỗi, là tôi chưa nói rõ ràng, tôi tới tìm một người tên "Mạn Quân", không phải đến tìm hoa."

Nên nói như thế nào đây? Cùng Mạn Quân kết giao ba năm qua, hắn cùng với vị kêu là Trần tỷ này, tuy không mấy khi cùng xuất hiện, nhưng vài lần ngẫu nhiên chạm trán cũng có thể cảm nhận được nàng đối với hắn không có nhiều thiện ý cho lắm, mà hôm nay loại cảm giác này lại càng rõ ràng.

"A! Cậu phải nói sớm chứ!" Kéo dài giọng, Trần tỷ làm bộ làm tịch trưng ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, lập tức nhún nhún vai, lạnh nhạt nói : "Thật đáng tiếc, Mạn Quân đã thôi việc, không làm việc ở nơi này nữa!"

Thôi việc?! Nàng tuyệt đối có khả năng làm chuyện này, ngay cả công việc cũng bỏ, vì không muốn cho hắn có cơ hội tìm được nàng! Đồng tử phút chốc co lại, nhanh chóng áp chế nỗi hoang mang vừa rục rịch nổi lên trong lòng, Ngụy Chấn Hạo hít sâu một hơi, cố trấn định hỏi: "Tôi nghĩ chị hẳn là cũng biết Mạn Quân đã dọn nhà, xin hỏi có thể nói cho tôi biết chỗ ở mới của cô ấy, hoặc là phương thức liên lạc không?"

Hắn biết bà chủ cửa hàng hoa cùng Mạn Quân quan hệ vô cùng tốt, khẳng định biết rõ tung tích của nàng, cho nên mới thử hỏi, hy vọng có thể biết một chút tin tức, nhưng là nhưng trong lòng cũng không kỳ vọng quá lớn.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Trần tỷ cười nhạo một tiếng, nhướng mày lạnh lùng giễu cợt, "Tôi là ai chứ? Tôi chỉ là bà chủ trước của Mạn Quân mà thôi, còn cậu là bạn trai cô ấy kết giao ba năm, nhưng nay cô ấy dọn nhà, rồi thôi việc, cậu lại cái gì cũng không biết, trái lại tìm tôi hỏi cô ấy ở đâu, cậu không cảm thấy thực buồn cười sao?"

Đối với lời châm biếm của Trần tỷ, người đàn ông nào đó nét mặt cứng ngắc, không còn lời nào để nói, cũng nhận toàn bộ chỉ trích, bởi vì lời nàng nói tất cả đều là sự thật.

Đúng vậy! Hắn thực sự rất không quan tâm tới Mạn Quân rồi, khi không thấy bóng dáng nàng đâu, ngoại trừ bà chủ cửa hàng hoa trước mắt này, hắn hoàn toàn không rõ nàng còn có thân nhân hoặc bằng hữu gì không, tự nhiên cũng không biết nên tìm ai để thăm dò tung tích của nàng. Thân là người cùng nàng kết giao ba năm, có quan hệ thân mật, nhưng hiểu biết về nàng so với một người xa lạ cũng chẳng nhiều hơn bao nhiêu! Mặc dù lý do một phần là vì nàng chưa từng chủ động tiết lộ, nhưng nguyên nhân lớn hơn là, hắn trước giờ cũng chưa từng quan tâm hỏi qua, cho nên hắn thật sự là tên khốn thảm hại, không phải sao?

Nghĩ đến đây, Ngụy Chấn Hạo vừa hối hận vừa xấu hổ, càng cảm thấy Uông Mạn Quân kiên quyết ra đi như thế không phải là không có nguyên nhân, dù sao đối mặt với một tên đàn ông vô tâm với mình như thế, nàng cảm thấy thất vọng muốn rời đi cũng là bình thường, tất cả đều là hắn tự chuốc lấy.

Ở bên cạnh, thấy hắn trầm mặt cả buổi không nói lời nào, cũng không biết là suy nghĩ cái gì, Trần tỷ mặt lạnh mở miệng lần nữa. "Tóm lại, không cần hỏi lại tôi, bởi vì cho dù tôi biết, cũng sẽ không nói cho cậu biết."

Nghe tiếng, Ngụy Chấn Hạo phục hồi tinh thần lại, sau đó gật gật đầu. "Chị có nguyên tắc của chị, tôi cũng không miễn cưỡng."

Hắn không phải tên lưu manh, sẽ không vì đạt được tin tức mình muốn mà sử dụng thủ đoạn phi pháp ép buộc người khác, con đường nào cũng dẫn đến La Mã, không phải sao? Con đường thứ hai không thông, còn có con đường thứ ba!

"Một khi đã như vậy. . . . . ." Ánh mắt Trần tỷ nhẹ hướng về phía cửa, không tiếng động ra lệnh trục khách.

Xem ra bản thân thật sự rất không được hoan nghênh! Cười khổ tự giễu, trước khi rời đi, hắn còn có một câu thành tâm thành ý muốn nói. "Những năm gần đây, cám ơn chị đã chiếu cố Mạn Quân."

Hắn biết, bà chủ này vẫn luôn xem Mạn Quân như người thân mà chăm sóc.

"Với giao tình của tôi cùng Mạn Quân, không cần tới cậu xen vào nói lời cảm tạ." Trần tỷ lòng tràn đầy bực bội, đáp lại lời cảm tạ của hắn bằng tiếng rống giận dữ.

Tình nghĩa của nàng cùng Mạn Quân là chuyện của bọn họ, đến phiên hắn nói cám ơn sao? Thật sự là vừa quái lạ vừa mặt dày.

"Chị thực chán ghét tôi?" Nói cám ơn cũng không được nhận, địch ý của Trần tỷ như vậy là quá rõ ràng, tự nhận thấy bản thân không có đắc tội nàng, Ngụy Chấn Hạo rốt cục nhịn không được hỏi.

"Mạn Quân xứng đáng với người tốt hơn." Còn hắn thì không xứng!

"Chị nói đúng!" Rốt cục hiểu được địch ý từ đâu mà ra, người đàn ông điềm tĩnh gật đầu đồng ý, nhưng không có ý định buông tha, lấy giọng điệu thản nhiên lịch sự nói: "Đáng tiếc là, đàn ông đều muốn theo đuổi phụ nữ tốt, tôi. . . . . ." Cười cười, hắn lộ ra vẻ mặt rạng rỡ. "cũng chỉ là một người đàn ông bình thường thôi."

Là ý nói, hắn không có dự định buông tha Mạn Quân, muốn quấn lấy nàng, chết cũng không buông sao?

Nghe ra ý tại ngôn ngoại, Trần tỷ bất mãn nheo mắt lại, hung tợn lườm tên đàn ông không biết xấu hổ, vừa định mở miệng mắng thì lại nghe hắn lên tiếng!

"Thật ngại quá, làm phiền lấy cho tôi một bó hoa này, được không?"

Nhìn theo hướng tay hắn chỉ, một thùng hoa nhỏ màu cam xinh đẹp ướt át đập vào mắt Trần tỷ, nàng nhìn hắn liếc mắt một cái, rồi mới nổi giận đùng đùng đi tới bó một bó to "loại hoa được chọn" đưa cho hắn.

"Năm trăm đồng!" Rõ ràng là muốn cướp tiền mà.

Không chút phật lòng, Ngụy Chấn Hạo không nói hai lời đưa tiền, cầm lấy bó hoa chuẩn bị mở cửa, thì một thanh âm ngập ngừng từ phía sau lưng vang lên!

"Cậu. . . . . . tại sao muốn mua loại hoa này?" Do dự trong chốc lát, Trần tỷ vẫn là nhịn không được liền hỏi.

Loại hoa này trước giờ cũng không phải là mấy loại chính yếu như hoa hồng, bách hợp ... , cùng lắm chỉ được dùng để tô điểm cho bó hoa, phần lớn mọi người đều không biết tên của nó, thậm chí ngộ nhận đó là cúc Ba Tư, loại hoa không thu hút như vậy, có rất ít người giống như hắn mua cả một bó.

Nghe hỏi, Ngụy Chấn Hạo khóe miệng hơi hơi cong lên. "Bởi vì hoa này cũng xem như là loại hoa đính ước của tôi cùng Mạn Quân!" Dứt lời, xoay người đẩy cửa, tao nhã bước rời đi.

Loại hoa đính ước?

Vẻ mặt ngạc nhiên nhìn bóng lưng của hắn biến mất ở bên ngoài cửa kính, Trần tỷ ngây người một lúc lâu sau mới nhịn không được trợn mắt lẩm nhẩm nói thầm, "Bách hợp cũng tốt, hoa hồng cũng đẹp, thích hợp làm hoa đính ước hơn nhiều, . . . . . . Ai lại lấy cái loại hoa này làm hoa đính ước chứ? Thật sự là không thể hiểu nổi!"

Lắc đầu, nàng không hiểu nổi hai người kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chỉ có thể một bên thì thầm, một bên sắp xếp lại cửa hàng, mau mau chuẩn bị về nhà lải nhải ông xã, giám sát con cái học bài.

Hơn một tuần tiếp theo, tuy rằng nhất thời còn không thấy tăm tích của Uông Mạn Quân, nhưng Ngụy Chấn Hạo vẫn như trước đi làm bình thường, tan sở bình thường, chẳng những không có mơ hồ buồn bực bất an như trước, ngược lại còn thêm rõ ràng, chắc chắn trong lòng mình muốn gì. Vẻ trầm ổn cùng bình tĩnh này của hắn không chỉ khiến cho nhân viên phòng tài vụ có thể thoát khỏi áp lực cùng bầu không khí lạnh lẽo, còn làm cho Sinh kỹ Kiều Tiệp từ trên xuống dưới, bao gồm cả hai người trước kia thường xuyên bị trút giận nhất là chính, phó tổng giám đốc, tất cả đều âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, số lần đến phòng tài vụ đưa văn kiện, thuận tiện lưu lại tán dóc một chút cũng thường xuyên hơn.

Thế nhưng duy nhất một điều làm cho bọn họ tiếc nuối là, chuyện xấu của chủ quản tài vụ tựa hồ hiếm thấy hơn, tạp chí lá cải cũng chụp không được hình hắn đi cùng với bất kỳ phụ nữ nào, giống như trong một đêm có người đột nhiên đổi tính vậy, làm cho đám nhân viên lúc rảnh rỗi uống cà phê, đề tài tán gẫu lại bớt đi một cái.

Mà chân tướng thực sự là ― vị chủ quản tài vụ nói trên trong đoạn thời gian này đã từ chối lời mời của mối tình đầu vài lần, chiều nào tan sở cũng về nhà, di động mở 24/24, lẳng lặng chờ đợi khả năng ai đó sẽ liên hệ.

Hôm nay, thời gian tan sở vửa tới, công việc của Ngụy Chấn Hạo cũng hoàn thành phần nào, liền đóng máy tính, đứng dậy mặc áo khoác, đang chuẩn bị rời đi, một hồi chuông điện thoại di động bỗng dưng vang lên.

"Alo. . . . . . Đúng, là tôi."

Nhận điện, một thanh âm xa lạ xác định thân phận của hắn, sau khi báo lai lịch của mình, đôi mắt Ngụy Chấn hạo bỗng dưng sáng ngời. "Có tin tức à. . . . . . Tốt ― lập tức đem địa chỉ nói cho tôi biết, về phần những tin tức khác, gửi đến email của tôi là được rồi, cám ơn!"

Cúi đầu, nhanh chóng ghi chép lại địa chỉ đầu bên kia điện thoại đọc lên, đợi chấm dứt cuộc gọi, hắn nhìn giấy ghi chép trong tay, khóe miệng nhịn không được hơi hơi nở nụ cười.

A. . . . . . Con đường nào cũng dẫn đến La Mã, văn phòng thám tử chính là một trong số đó!

Làm sao có thể? Vẻ mặt ngơ ngác từ trong khoa phụ sản của phòng khám đi ra, Uông Mạn Quân theo bản năng nhẹ vỗ về bụng, trong đầu bất giác hiện lên tình hình mới vừa rồi khi bác sĩ thông báo tin tức . . . . . .

"Uông tiểu thư, chúc mừng cô mang thai." Lấy điệu bộ chuyên nghiệp, bác sĩ mỉm cười chúc mừng.

"Mang... mang thai? !" Người sắp làm mẹ nào đó kinh ngạc nói lắp, mặc dù đã kiểm tra trước, trên thân thể cũng thấy không thoải mái, nguyệt sự đáng lẽ đã tới lại chưa thấy làm cho nàng có điều hoài nghi, thế nhưng tại khoảnh khắc nghe được lời xác nhận, vẫn có cảm giác không thật.

"Đúng vậy ―" gật gật đầu, bác sĩ lại bổ sung thêm một câu. "Đã được hai tháng rồi."

"Hóa ra đã có hai tháng rồi. . . . . ." Nhẹ nhàng vuốt cái bụng còn chưa nổi lên, sắc mặt nàng trắng bệch, hoảng hốt nói nhỏ, biểu tình kỳ quái mà phức tạp, làm cho người ta nhìn không ra là vui hay buồn.

Ông trời là cố ý trêu cợt nàng sao? Ngay sau khi nàng quyết định rời khỏi hắn, mới khiến cho nàng phát hiện mình đã mang bầu, chuyện này thật sự là làm cho người ta dở khóc dở cười .

Ngẫm lại cũng thật sự buồn cười, bọn họ vẫn đều có tránh thai, thế nhưng tiểu tử trong bụng kia vẫn là không mời mà đến, chỉ có thể nói rằng trên thế giới không có phương pháp tránh thai trăm phần trăm, mà nàng còn là thực may mắn tỷ lệ cực kỳ nhỏ như vậy cũng chọn trúng.

May mắn? Đúng vậy, may mắn!

Năm đó, nàng muốn có con của "Người ấy" biết bao, thế nhưng dù cho khóc đứt ruột đứt gan cũng không thể được; mà hôm nay, sinh mạng nhỏ trong bụng này dù có lớp lớp phương pháp tránh thai vẫn "tìm được đường chạy ra" , kiên trì ở trong cơ thể của nàng kết ổ, có lẽ chính là "Người ấy" ở chốn u minh thương nàng cô đơn cùng tịch mịch, đã đưa tới sinh mạng nhỏ này coi như là con của bọn họ, thay thế "Người ấy", cùng nàng trải qua đời người dài đằng đẵng phía trước!

Nghĩ đến đây, Uông Mạn Quân hốc mắt ửng đỏ, miệng mỉm cười mang theo hạnh phúc cùng chút chua xót, cúi đầu dịu dàng nói với đứa nhỏ trong bụng.

"Tiểu tử kia, phải ngoan ngoan nha! Lần khác mẹ sẽ mang con trở về thăm ông nội, bà nội, bọn họ sẽ rất thương con . . . . . ." ôn nhu vỗ về bụng, ánh mắt nàng mông lung, tựa hồ như chìm đắm trong ký ức nào đó, nhưng khi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt ướt át chỉ còn lại dịu dàng cùng kiên định, sau đó nàng mau chóng bắt một chiếc xe taxi, mang theo niềm vui sướng vì sẽ nghênh đón một sinh mạng mới sau tám tháng nữa rời đi. Về phần cha của đứa nhỏ . . . . . . A! Hắn không quan trọng, không cần nói cho hắn biết.

Đó là. . . . . . Mạn Quân?

Phía trước, một bóng dáng tinh tế quen thuộc đập vào mắt, khiến Ngụy Chấn Hạo đang trên đường tìm người cảm thấy vui vẻ, nhanh chóng buông lỏng chân ga, để xe chậm rãi đỗ sát ven đường, chuẩn bị tiến đến "Bắt người" nhưng xe còn chưa dừng hẳn, chỉ thấy người phụ nữ kia sắc mặt trắng nhợt lại ẩn chứa một nụ cười kỳ dị, đột nhiên bắt một chiếc xe taxi nhẹ rời đi.

Mắt nhìn chiếc xe màu vàng dần dần đi xa, Ngụy Chấn Hạo theo bản năng muốn đuổi theo, song khi khóe mắt lướt qua tấm biển phòng khám nơi người phụ nữ vừa đứng lúc trước, đôi mắt sắc bén của hắn nhíu lại, một nỗi ngờ vực dâng lên trong lòng. . . . . .


Nàng đến khám khoa phụ sản?

Vì sao?

Ánh mắt lóe lên mang theo suy nghĩ sâu xa, hắn bỏ qua kế hoạch theo đuôi xe taxi, dù sao trong tay đã có địa chỉ hiện nay của nàng, hòa thượng chạy được chứ miếu thì không chạy được, chậm đi tìm người một chút cũng không sao.

Nhưng mà nguyên nhân vì sao nàng lại đến khoa phụ sản khám, khẳng định là nàng sẽ không nguyện ý nói thực ra, cho nên hắn tự mình đi làm rõ mới được. Trong lòng thầm quyết định, Ngụy Chấn Hạo đem xe ngừng lại, nhanh xuống xe đi vào phòng khám, bước nhanh vài bước về phía quầy! "Thật xin lỗi! Tôi muốn tìm Uông Mạn Quân tiểu thư, xin hỏi cô ấy đã khám xong chưa?" Lễ phép cười yếu ớt, hắn biết rõ còn cố ý hỏi y tá trẻ tuổi trong quầy.

Nghe tiếng, y tá trẻ tuổi đang cúi đầu bận rộn bèn ngửa mặt lên, liếc thấy người đàn ông một thân đồ tây phẳng phiu thành thục, ấn tượng trước mắt hơn phân nửa là tốt, hơn nữa thái độ của hắn khách khí hữu lễ, mức độ hảo cảm lại càng tăng thêm, đối với vấn đề của hắn cũng rất vui lòng hỗ trợ.

"Xin ngài chờ một chút, tôi kiểm tra xem." Không phải mỗi ngày đều có loại đàn ông đáng thưởng thức như vậy, tâm tình y tá trẻ tuổi khá là tốt, lập tức nhanh chóng kiểm tra lịch trình khám bệnh trên máy tính, chỉ chốc lát sau, đã có đáp án. "Tiên sinh, thật xin lỗi! Uông tiểu thư đã khám xong, vừa rời đi không lâu ."

"Như vậy xin hỏi kết quả kiểm tra của nàng thế nào?" Hắn ôn hòa nhưng kiên quyết tiếp tục truy vấn.

"Ách. . . . . . Ngài cùng Uông tiểu thư là?" Y tá tò mò hỏi.

"Tôi là bạn trai của cô ấy." Hắn trả lời không chút do dự.

Nghe vậy, y tá khó xử nhìn hắn liếc mắt một cái, sau đó lắc đầu, giữ vững đạo đức nghề nghiệp. "Thật ngại, chúng tôi không thể tùy tiện lộ ra tình trạng cùng tư liệu của bệnh nhân."

Sớm biết rằng sẽ không dễ dàng như vậy, Ngụy Chấn Hạo lộ ra vẻ mặt tiếc nuối, thần sắc ảo não nói : "Vốn hôm nay tôi nên đưa nàng đi, nhưng nhất thời bị công việc làm chậm trễ một chút, chờ khi xong thì đã tới không kịp. Thời gian này thân thể cô ấy rất không thoải mái, tôi thật sự lo lắng, tuy rằng có thể trở về chính miệng hỏi cô ấy kết quả kiểm tra, nhưng e rằng nếu cô ấy thật sự sinh bệnh, sẽ vì sợ tôi lo lắng mà không chịu thành thật nói cho tôi biết. . . . . ."

Hắn nói thật chân tình mà sâu sắc, đem hình ảnh một người đàn ông đối với bạn gái quan tâm cùng lo lắng hoàn toàn biểu lộ đến không thể nghi ngờ. Nghe vậy, y tá trẻ ngây thơ cảm động vô cùng, vốn muốn giữ vững đạo đức nghề nghiệp nay cũng không khỏi dao động. "Tiên sinh, kỳ thực Uông tiểu thư không phải sinh bệnh, ngài không cần quá lo lắng !"

Cẩn thận quan sát trái phải, sau khi xác định không có người chú ý, y tá trẻ tuổi mới nháy mắt, nhỏ giọng lại nói: "Đối với phần lớn bệnh nhân mà nói, kết quả kiểm tra đều là tin tức tốt!" Nàng nghĩ rằng, đối với vị tiên sinh trước mắt này và vị Uông tiểu thư kia mà nói, hẳn cũng là tin tức tốt.

"Tin tức tốt?" Từ nụ cười thần bí của y tá, Ngụy Chấn Hạo cơ hồ có thể biết đáp án là cái gì, nhưng vẫn là muốn xác định thêm, cho nên hắn bất động thanh sắc ở trước bụng ra dấu một chút. Đúng vậy! Cười cười dùng tay bí mật ra hiệu, nữ y tá âm thầm khẳng định đáp án.

"Cám ơn!" Ngụy Chấn Hạo nở nụ cười, xác định người phụ nữ mình yêu thật sự mang thai con của hắn, trong lòng mừng như điên, hắn nhanh chóng hướng y tá nói lời cảm tạ, sau khi nàng cười hì hì vẫy tay từ biệt, vội vội vàng vàng rời khỏi phòng khám.

Chỉ chốc lát sau, một chiếc xe màu bạc phi như bay trên đường lớn, mục tiêu chính là chỗ ở mới của người phụ nữ nào đó.

Chính là chỗ này!

Theo địa chỉ văn phòng thám tử cấp, Ngụy Chấn Hạo đi tới trước một gian hàng bán hoa trang trí ấm áp, sau khi lần nữa xác nhận dãy số trên biển số nhà là không sai, hắn cố đè nén mong muốn mãnh liệt được nhìn thấy người phụ nữ đáng giận không từ mà biệt, ép buộc bản thân giữ vững tư thái trầm ổn bước xuống xe, cước bộ không nhanh không chậm tao nhã bước vào trong cửa hàng. . . . . .

Đát, đát, đát. . . . . . Tiếng bước chân đi vào trong điếm vững vàng, có quy luật từ xa vang đến gần, làm cho người vừa mới từ phòng khám trở về, cúi đầu đang chuẩn bị ăn cơm hộp mua được trên đường, Uông Mạn Quân, không khỏi sửng sốt, trong lòng có chút hối hận.

Ai. . . . . . Sớm biết vậy thì lúc mới trở về liền đem cửa sắt kéo xuống rồi, dù sao nàng hôm nay cũng không muốn mở tiệm buôn bán.

Uông Mạn Quân buông đũa trúc trong tay, bất đắc dĩ âm thầm thở dài, ngẩng đầu mỉm cười xin lỗi. "Thật ngại, chúng tôi hôm nay không bán. . . . . ."

Lời chưa nói xong trong nháy mắt ngưng kết lại, nàng ngạc nhiên nhìn người trước mắt, trong đầu chớp mắt hiện lên vô số ý niệm, nhưng cuối cùng còn lại cũng chỉ là một mảng trống rỗng.

"Không buôn bán sao?" Giọng nói trầm thấp mềm mỏng thay nàng nói cho hết lời, Ngụy Chấn hạo cúi đầu nở nụ cười. "Không sao cả, anh cũng không phải đến mua hoa."

"Vậy sao?" Vẫn chưa thể hoàn hồn, Uông Mạn Quân sắc mặt trắng nhợt, trong khoảng thời gian ngắn chỉ có thể kinh ngạc nhìn hắn, không biết nên nói cái gì mới tốt.

Thế nhưng Ngụy Chấn hạo lại tựa như không nhận thấy sự thất thố của nàng, tự nhiên nhìn quanh bốn phía cửa hàng một vòng, sau khi xác định hoàn cảnh cũng coi như ổn định, ánh mắt sáng ngời mới lần nữa trở lại trên người của nàng, tiếng nói trầm thấp lại lười biếng vang lên!

"Hoàn cảnh rất tốt!" Mỉm cười, hắn nhắm đúng trọng điểm hạ một câu bình luận. "Em mặc dù rời đi vội vàng, thế nhưng vẫn an bài cho bản thân không tệ."

Ở trong thời gian thật ngắn, mặc kệ là công việc hay là chỗ ở đều lập tức có sắp xếp, cuộc sống trôi qua có trật tự, thật đúng là làm người ta bội phục, phải không?

Phục hồi tinh thần lại, Uông Mạn Quân cùng hắn ở chung đã lâu, tự nhiên nghe ra được trong lời hắn nói có ý dò xét, cũng không có ý định giấu diếm, giọng điệu bình tĩnh lãnh đạm nói : "Tất cả đều là nhờ Trần tỷ giúp đỡ."

Kỳ thật chủ cửa hàng hoa này là bạn tốt của Trần tỷ, năm đó bởi vì chồng chết sớm, chỉ để lại tài sản kha khá cùng một đứa con thơ, hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau, ở phương diện tiền tài từ trước đến nay đều không lo thiếu thốn, mở cửa hàng hoa này cũng chỉ là muốn giết thời gian, làm cho cuộc sống có một trọng tâm, không cầu lợi nhuận lớn, chỉ cần thu chi có thể quân bình là tốt rồi.

Nay đứa nhỏ lớn lên, vì muốn có hoàn cảnh học tập tốt hơn, cho nên chuẩn bị đưa con ra nước ngoài học, nhưng nhất thời lại không yên lòng, nên quyết định trước tiên đi cùng nửa năm, đợi sau khi mọi chuyện ổn định lại quay về Đài Loan.

Mà trong khoảng thời gian này, nhà cửa cần phải có người coi chừng, cửa hàng bán hoa cũng cần tiếp tục kinh doanh, đang lo không có người quen nào đáng tin hỗ trợ thì nàng vừa vặn chuẩn bị cùng Ngụy Chấn Hạo chia tay, hơn nữa tính chuyển nhà, đồng thời tạm thôi việc. Mà Trần tỷ sau khi biết được quyết định của nàng, lập tức nghĩ đến nhu cầu của bạn tốt, liền nhiệt tình giới thiệu hai người quen biết, cũng nhờ vậy mà đôi bên đều được lợi! Bạn của Trần tỷ thì vui vẻ xuất ngoại cùng con, còn nàng lại có được công việc cùng chỗ ở mới, hết thảy đều thực hoàn mỹ.

Chính là. . . . . . Bởi vì hắn xuất hiện, sự hoàn mỹ này chỉ sợ sẽ trở nên không còn hoàn mỹ nữa.

Nghĩ đến đây, Uông Mạn Quân âm thầm thở dài một hơi, trong lòng là có vài phần bất đắc dĩ .

Trần tỷ?

Nhíu mày, Ngụy Chấn Hạo khi biết được Trần tỷ là người đứng sau tất cả việc này, kỳ thật cũng không cảm thấy kinh ngạc cùng bất ngờ, nhiều lắm chỉ có thể cười khổ bởi Trần tỷ biết rõ nơi ở của nàng nhưng lại kiên trì không chịu nói cho hắn biết, hại hắn phải đi tìm văn phòng thám tử giúp đỡ.

"Làm sao anh biết em ở đây?" Hít sâu một hơi, Uông Mạn Quân lên tiếng nghi vấn.

Nàng chuyển nhà rất nhanh, không có để lại manh mối gì, cũng không cho rằng Trần tỷ sẽ tiết lộ tin tức cho hắn, vậy hắn làm sao tìm được đến?

"Thám tử tư." Ba chữ vô cùng đơn giản, giải thích tất cả mọi chuyện.

Đúng rồi! Trừ bỏ thám tử tư, còn có thể là gì chứ? Nàng thật sự là hồ đồ rồi, làm sao lại quên còn có phương pháp này! Gật gật đầu tỏ vẻ hiểu biết, ánh mắt Uông Mạn Quân trầm mặc một hồi, rốt cục ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn, thần sắc bình tĩnh mở miệng hỏi: "Vậy anh tới là để ...?"

"Tìm người!" Trong phút chốc cũng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình tĩnh khiến kẻ khác nhìn không thấu trước mắt, khóe miệng Ngụy Chấn Hạo hơi hơi cong lên, cố ý bổ sung thêm một câu, "Tìm cái người bạn gái không nói một tiếng liền bỏ chạy không thấy bóng dáng kia của anh."

Bạn gái?

Như là nghe được chuyện gì đó khó tin, Uông Mạn Quân biểu tình rất kỳ quái. "Em cho là chúng ta đã chia tay."

"Anh chưa đồng ý." Lắc đầu, hắn tuyệt không thừa nhận.

Hắn nói lời này là có ý gì? Sâu sắc nhận thấy dường như có cái gì đó không ổn, Uông Mạn Quân cẩn thận nhìn người trước mắt, còn chưa kịp bày tỏ chuyện gì, chợt nghe thấy tiếng nói trầm thấp mềm mại của người đàn ông kia lại vang lên!

"Nhớ kỹ lúc ấy anh nói là "Anh phải suy nghĩ lại". . . . . ." Thong thả nhắc lại câu nói sau cùng khi hai người gặp mặt lần trước, Ngụy Chấn Hạo nở nụ cười giảo hoạt. "Nay anh đã suy nghĩ rõ ràng, câu trả lời của anh là . . Không, anh không chia tay!"

Không, không chia tay? Như thế nào cũng không dự đoán được câu trả lời của hắn lại là như thế, Uông Mạn Quân không khỏi sửng sốt một hồi lâu, hơn nửa ngày sau, nàng mới lấy lại tinh thần khẽ kinh hô, "Vì sao?"

"Cái gì vì sao?" Nhíu mày, Ngụy Chấn Hạo trầm giọng hỏi lại.

Chẳng biết tại sao, hắn có loại cảm giác nàng đối với câu trả lời hai người "không chia tay" này tựa hồ cũng không sẵn lòng tiếp nhận.

"Ý của em là, người anh yêu đã trở lại, mà nàng cũng nguyện ý cùng anh nối lại tình xưa, không phải sao?"

Không mang theo chút ghen tỵ nào mà vạch ra trọng điểm, nàng thậm chí phi thường chân thành chúc phúc hắn. "Có thể lần nữa có được hạnh phúc, đây là việc làm cho người khác hâm mộ, đừng nên bỏ lỡ."

Nàng nghĩ Nhạc Nhã chính là hạnh phúc của hắn sao? Được rồi! Cho dù Nhạc Nhã là hạnh phúc của hắn, như vậy nàng thì sao? Bọn họ ở bên nhau ba năm rồi, mất đi hắn, chẳng lẽ nàng sẽ không cảm thấy thương tâm thống khổ sao?

Thật sự là. . . . . . Con mẹ nó!

Nếu không phải nàng là thánh mẫu hạ phàm, lấy hy sinh chính mình, thành toàn người khác làm chí hướng, thì chính là nàng căn bản không hề để ý đến hắn! Hồi tưởng thời gian hai người kết giao tới nay, nàng đối với việc hắn cố ý làm ra chuyện xấu phản ứng lạnh nhạt, chỉ có hai khả năng, ánh mắt Ngụy Chấn Hạo lóe lên một tia nguy cơ.

"Dựa vào cái gì mà em nghĩ rằng em biết người tôi yêu là ai? Dựa vào cái gì làm cho em nghĩ em có thể giúp tôi quyết định hạnh phúc của tôi là đâu?" Lời chất vấn mang khí thế bức người giống như lưỡi dao vô hình hung tợn đâm vào lòng Uông Mạn Quân, khiến nàng hoảng sợ, mơ hồ cảm giác được tựa hồ có điều gì đó thay đổi, không hợp lý, nhưng nàng tuyệt không muốn biết, theo bản năng nghiêng mặt đi, muốn né tránh đôi mắt sắc bén đang hừng hực lửa giận cùng tràn ngập tình cảm phức tạp kia.

"Nhìn anh đây !" Lớn tiếng hét, Ngụy Chấn Hạo không cho nàng toại nguyện, bàn tay nhanh chóng mà kiên quyết đem khuôn mặt vừa nghiêng đi kéo trở về, hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong như nước, không cho nàng có bất kỳ cơ hội trốn tránh nào.

"Nghe này, có lẽ trước kia người anh yêu là Nhạc Nhã , nhưng hiện tại người phụ nữ anh yêu là. . . . . ."

"Em không muốn nghe!"

"Em!"

Tiếng kêu to muốn trốn tránh cùng lời thổ lộ không thể nghi ngờ đồng thời vang lên, sau đó lại cùng lúc trở nên yên lặng, trong cửa hàng bán hoa nho nhỏ, không khí ngưng trệ trầm trọng, dồn ép khiến người ta thở không nổi, hai người rất lâu đều không thể mở miệng, chỉ có thể kinh ngạc chăm chú nhìn lẫn nhau, chỉ là một bên sắc mặt xanh mét, một bên lại tái nhợt như tờ giấy. Hắn cho là hắn thổ lộ sẽ làm nàng vui vẻ, dù sao phụ nữ bình thường đều là như vậy, không phải sao? Nhưng vì sao phản ứng của nàng lại như thế?

Chuyện này không bình thường, rất không bình thường rồi!

Nhận thấy được sự dị thường của nàng, một cảm giác bất an mơ hồ lặng lẽ xâm nhập vào trong lòng, loại cảm giác nàng không hề thuộc về hắn làm cho Ngụy Chấn Hạo sợ hãi hoảng hốt, dường như là muốn chứng minh chuyện gì, hắn lập tức không nói một lời đem nàng kéo vào trong lòng hung hăng ôm lấy, dùng sức thật mạnh, phảng phất như muốn đem nàng dung nhập vào trong thân.

"Mạn Quân. . . . . . Mạn Quân. . . . . ." Đem mặt chôn thật sâu ở cổ nàng, hít lấy hương thơm nồng nàn giống như rượu nguyên chất làm say lòng người, tiếng nói trầm thấp không ngừng ở bên tai nàng nhẹ giọng nỉ non.

"Không. . . . . . Không cần. . . . . ." Ra sức giãy khỏi ngực của hắn, Uông Mạn Quân cả người run run quay lưng lại, phảng phất nh¬ư đang sợ hãi gì đó.

Nhìn bờ vai run rẩy kia, bóng dáng tinh tế quay lưng về phía hắn, một lần nữa bị cự tuyệt, Ngụy Chấn Hạo chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, đáy mắt hiện lên một chút bi thương, nhưng lập tức lại chuyển thành dứt khoát, mềm nhẹ nhưng kiên định mở miệng lần nữa, "Mạn Quân. . . . . ."

"Làm ơn . . . . . ." Cúi mặt xuống, khẽ lắc đầu, nàng run rẩy ngăn cản hắn mở miệng, tiếng nói khàn khàn mang theo vài tia nghẹn ngào.

"Anh yêu em!" Không để ý tới sự ngăn cản, Ngụy Chấn Hạo cứng rắn lên tiếng thổ lộ lần nữa, hơn nữa bước đi đến trước mặt của nàng, bàn tay nâng lên khuôn mặt không chút huyết sắc nào, bắt buộc nàng nhìn hắn.

Hắn yêu nàng?

Hắn tại sao muốn yêu nàng?

Không nên như vậy. . . . . . Không nên . . . . . . Chuyện đó cùng ý định ban đầu của nàng không giống nhau. . . . . .

Hốt hoảng nghĩ, Uông Mạn Quân ngăn không được cả người run rẩy, đối với lời hắn thổ lộ chẳng những không có chút cảm động cùng vui vẻ, ngược lại lòng tràn đầy chua xót, tầm mắt phút chốc bắt đầu trở nên mơ hồ.

"Thực xin lỗi. . . . . ." Tiếng nói run rẩy vừa thốt ra, nước mắt đã từng giọt từng giọt chảy xuống. "Em không có yêu anh. . . . . ."

Bị cự tuyệt rõ ràng như thế, Ngụy Chấn Hạo thoáng chốc mặt trắng bệch, còn chưa kịp đau lòng cùng bi phẫn, thi khuôn mặt tái nhợt tràn đầy dấu vết nước mắt kia của nàng lại như rượu ủ xối lên đầu hắn, làm cho hắn ở nháy mắt tỉnh ngộ, khẽ nhíu mi. . . . . . Không yêu? Nếu thật không yêu, vì sao nàng lại nguyện ý lãng phí ba năm thanh xuân trên người hắn? Vì sao ánh mắt của nàng lại bi thương như thế?

Không, sự thật tuyệt đối không phải như lời nàng nói "Không yêu" đơn giản như vậy!

"Anh không tin." Khẽ cười, hắn nhẹ nhàng vì nàng lau đi nước mắt trên má, thanh âm mềm mại như tơ khẽ vang lên. "Nếu không yêu, em vì sao phải khóc?"

"Em chỉ là cảm thấy áy náy với anh. . . . . ." Nước mắt cũ vừa lau đi, nước mắt mới lại tăng thêm.

"Nếu chỉ là áy náy, em sẽ không khóc đến thê thảm như thế." Bình tĩnh phản bác, Ngụy Chấn Hạo ngắm nhìn khuôn mặt tái nhợt tràn đầy nước mắt của nàng, trong lòng không khỏi thầm than một hơi, vừa đau lòng lại không muốn buông tha cúi xuống, nhẹ nhàng như cánh bướm từng chút từng chút một hôn khắp khuôn mặt đầy nước mắt.

"Không phải. . . . . . Không phải như thế. . . . . ." Nước mắt chảy càng nhiều, càng mau, nàng nhịn không được khóc lóc cầu xin.

"Làm ơn . . . . . . Không cần. . . . . . Không cần đối với em ôn nhu như thế. . . . . ." Bởi vì thế này sẽ chỉ làm cho nàng càng thêm áy náy, càng thêm sợ hãi. . . . . . sợ hãi chính mình sẽ thật sự yêu hắn! Nghe tiếng khóc cầu xin, Ngụy Chấn Hạo lại càng gắt gao đem nàng ôm vào trong lòng, mặc cho nước mắt thấm ướt vạt áo hắn, hắn cười không ra tiếng, vừa vô lực vừa bất đắc dĩ.

A. . . . . . Cái loại yêu cầu mới kỳ quái làm sao, nhưng hắn cũng không tính vâng theo.

Nếu nàng thật sự không yêu hắn, vậy thì từ hôm nay liền khiến cho nàng yêu hắn vậy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play