"Rượu thịt xuyên tràng qua, Phật tổ trong lòng lưu. . ." Hắn cãi lại, nhấn rõ từng chữ, dù sao cũng bị phát hiện, định ăn vài hớp, ưm, thơm quá nha, "Lúc ở trong núi, các sư phụ quản rất chặt, muốn ăn ngon, phải kiếm cớ đi ra ngoài....''

Mộ Lăng Không im lặng.

Môi mấp máy. Thật lâu không nói nên lời.

"Ách ngươi có thể ăn, vậy thì ăn đi." Đổi lại bàn, nàng gắp thức ăn lần nữa, lần này không có rau cải đậu hũ ...tất cả đều là gà quay, vịt nướng, thịt bò kho tương, khiến mặt hắn hớn hở, thỏa mãn vô cùng.

"Nếu như có một bình rượi, vậy là chuyện mỹ diệu cực kỳ thỏa mãn." Hắn mấp máy môi, cực kỳ tiếc hận.

Nàng không tự chủ nuốt xuống nước miếng, bị lời hắn nói gợi lên côn trùng tham lam, dù sao bốn bề vắng lặng, nhẹ nhàng đến gần, nhỏ giọng, "Ta cho người đưa một vò tới đây, mỗi người một nửa, như thế nào?"

Hắn vui vẻ vỗ bắp đùi, "Thật tốt quá, tiểu nạp đang có ý đó, Lăng Không, ngươi thật là thân thiết cũng. . . Ặc, thân thể của ngươi chịu đựng được sao? Dù sao mới khỏi xong, không thích hợp uống rượi."

"Một mình ngươi cũng có thể uống..., tại sao ta không thể uống! !" Liếc hắn một cái, nàng quyết định chủ ý, đứng lên, đi tới cạnh cửa, hô to tên tuổi tiểu nhị.

Không lâu lắm, có người đạp bước lạo xạo đi lên, đáp lại sự phân phó, đưa lên một vò Trần Nhưỡng.

Mộ Lăng Không ôm vào , Tiêu Trúc đã sớm nhịn không được, đi theo phía sau nàng, "Rượu này rất nặng, để cho ta ôm đi, Lăng Không, ngươi tới bên cạnh bàn chờ là tốt rồi."

Uống rượu, không phải là lần đầu tiên của nàng.

Nhưng bạn rượu là một hòa thượng, là việc xưa này chưa từng thấy, hai người đầu tiên là giả mù sa mưa, đầu tiên uống tí rượi, sau lại chưa nghiền, đổi thành ly trà, vò rượi đã vơi phân nửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play