Một binh sĩ Bình Nam mang vẻ mặt kinh hoàng chạy vào đại điện: “Bẩm báo vương gia, quân đội Đại Đồng đột nhiên phát đợt tiến công, quân tiên phong nay chỉ còn cách thành Kim Lăng mười dặm.”
Thình lình xảy ra chiến sự đem Đoạn Thuấn Kiệt trong men rượu thức tỉnh, hắn ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn Âu Dương Pháp Đức bởi vì nghe tin xẩu mà nhíu chặt mày.
“Thật sự biết chọn ngày!” Âu Dương Pháp Đức hiển nhiên là cực kì nóng giận, “Đoạn Thuấn Kiệt, ngươi hỏa tốc chỉ huy nhân mã phòng thủ trước cửa thành. Thành Kim Lăng dễ thủ khó công, quân Đại Đồng muốn tiến công cũng khó. Ngươi đem quân ra tiếp viện cho quân coi giữ thành, chỉ cần viện quân tới, nắm chắc có thể đánh lui bọn họ.”
“Vâng” Âu Dương Pháp Đức tin tưởng đạo lí này. Thành Kim Lăng phòng thủ kiên cố, quân Đại Đồng không thể nào tiến công được, chỉ cần viện quân tới, hai quân tiền hậu giáp kích, chắc chắn sẽ có cơ hội đánh bại quân địch.
Vội vàng li khai khỏi điện cùng với binh sĩ báo tin, trong lòng Đoạn Thuấn Kiệt ngoài ý muốn thoải mái. Hắn một khắc cũng không muốn ở đại sảnh tràn ngập không khí vui mừng này, lại không muốn nghĩ đến kế tiếp Ngôn Tây Thành sẽ cùng Âu Dương Tư Kì bái thiên địa làm tan nát cõi lòng.
Chờ hắn chỉ huy binh mã đến phía tây thành Kim Lăng đã rất khẩn cấp. Trên tường thành nhìn về phía đông thành đã thấy binh mã Đại Đồng tiến lên nghìn nghịt, kia hẳn là quân tiên phong. Xem ra lần này quân Đại Đồng đã dồn toàn bộ binh lực, nhất quyết để Bình Nam quân ở Kim Lăng tử chiến.
“Chuẩn bị lôi thạch, cung tiễn, hỏa khí, phân phó xuống cửa đông, nam, bắc chuẩn bị chiến đấu.” Tuy rằng trong lòng còn vướng bận về hôn sự ở Bình Nam vương, nhưng Đoạn Thuấn Kiệt vẫn bắt buộc mình chỉ huy chiến đấu.
Hết thảy mọi chyện đã chuẩn bị, chỉ chờ quân Đại Đồng đánh tới là có thể chiến đấu.
“Tướng quân, việc lớn không hay! Nam thành đột nhiên bị một đội nhân mã bên trong tập kích, phía tướng thủ thành đã bị giết! Nam thành sắp thủ không được!” Tất cả mọi người đều dồn lực chú ý vào quân Đại Đồng đang tiếp giáp, đột nhiên nghe tin dữ một cửa thành đã bị tiến công.
Đoạn Thuấn Kiệt nghe đã biết không xong —— quả nhiên, cách đó không xa quân tiên phong của Đại Đồng đột nhiên dừng tiến tới, hiển nhiên đó chỉ là nghi binh, đột nhiên quân Đại Đồng chuyển hướng đánh thẳng tới phía Nam.
“Đi, chúng ta tới cửa Nam, Trương tướng quân, Lưu tướng quân, các ngươi dẫn người thủ Tây thành!”
Lưu lại nửa binh lực ở Tây thành, Đoạn Thuấn Kiệt vội vàng lên ngựa dẫn quân đội tiến tới Nam Thành.
Cách Nam thành còn khoảng cách xa nhưng đã thấy ánh lửa đốt cháy nơi tường thành, ánh lửa lay động mơ hồ thấy được một đội quân đang truy sát quân Bình Nam chặn tiến tới của thành mở cửa, vô số người ngã xuống, những người đó muốn mở cửa, hiển nhiên ý đồ bọn họ là muốn Đại Đồng tiến vào.
“Trong thành như thế nào lẫn nhiều gian tế như vậy!” Theo bên cạnh Đoạn Thuấn Kiệt, Vinh phó tướng thập phần giật mình, vì đang trong thời kì hỗn loạn khi ai vào Kim Lăng đều phải kiểm tra thập phần nghiêm khắc, thế nhưng vì sao có nhiều gian tế của quân Đại Đồng, làm cho Vinh phó tướng vô pháp tin tưởng.
Đoạn Thuấn Kiệt dùng hết khí lực giục ngựa chạy tới, Tòng Vân tăng tốc độ nhất thời bỏ xa Vinh phó tướng một khoảng cách.
Cách Nam thành chỉ còn vài dặm, Đoạn Thuấn Kiệt giương cung trên tay. Tên bắn ra giết tên gian tế đang cố gắng mở then chốt, người nọ ngay cả kêu cũng chưa kêu được một tiếng mà đã ngã xuống.
Trong lòng Đoạn Thuấn Kiệt như lửa đốt, không ngừng bắn tên trong tay, tuy rằng quân Đại Đồng bị hắn bắn ngã rất nhiều, nhưng chốt thành đã mở ra phân nửa.
“Các ngươi mau chém chốt thành, ta đến chặn hắn?” Ánh lửa thấp thoáng nơi tường thành, xuất hiện một bóng người tay cầm trường kiếm, hắn lớn tiếng chỉ huy, tựa hồ y là thủ lĩnh của bọn họ.
Đoạn Thuấn Kiệt nheo mắt, trên tay nhất thời chuyển phương hướng, nhắm mục tiêu vào người này. Người đầu là vua, chỉ cần bắn chết thủ lĩnh của bọn chúng là ta có thể dễ dàng giải quyết những tên còn lại đi rất nhiều.
Tòng Vân chạy như phá phong, nháy mắt Đoạn Thuấn Kiệt liền tiếp cận cửa thành, một cơn gió thổi qua, thổi tan đi sương khói cùng ánh lửa nơi cửa thành, làm Đoạn Thuấn Kiệt thấy rõ diên mạo gian tế Đại Đồng.
Đôi mắt nâu lạnh như băng, hai mái bạch như mĩ ngọc, cho dù nhiễm máu tươi cũng không thể nào giảm bớt nét mỹ mạo của y, biểu tình tử thần vốn không nên xuất hiện trên gương mặt tuyệt lệ này —— đó là người hằn phải ở Bình Nam vương phủ là lễ cưới Âu Dương Tư Kì chính là Ngôn Tây Thành.
Đoạn Thuấn Kiệt run lên, tên bay ra mất chuẩn xác, bay tới dưới chân của Ngôn Tây Thành.
Ngôn Tây Thành lạnh lùng cười, phi thân nhảy xuống thành lâu, một cửa đá văng chốt thành đã bị chém đứt nhưng lại đạp luôn cửa thành bằng sắt hé ra khe hở.
Đoạn Thuấn Kiệt một người một ngựa vẫn trơ mắt đứng sững tại chỗ. Vẻ mặt hoàn toàn không thể nào tin được, giống như hoàn toàn quên đây chính là chiến trường, giống như quên đây chính là nơi sinh tử, nhất thời mất hết cảnh giác mất hết hy vọng thắng lợi.
Vinh phó tướng cùng đại đội vượt lên như thủy triều lướt qua Đoạn Thuấn Kiệt tiến về phía trước.
Chỉ cách khoảng trăm bước, nhưng mọi chuyện đều không kịp, Ngôn Tây Thành đã một cước đá văng cửa thành, thủ lỉnh gian tế Đại Đồng —— Ngôn Tây Thành đã lợi dụng hôn lễ muốn người thân vào để hai bên gặp mắt.
Cửa thành mở rộng, Ngôn Tây Thành nhanh chóng sớm chuẩn bị khoái mã, chạy vội về phía ngoài thành không xa tiếp cận quân đội Đại Đồng.
Chờ Đoạn Thuấn Kiệt bừng tỉnh lại, cùng Vinh Phó tướng bọn họ cùng nhau chỉ có thể nhìn Ngôn Tây Thành và quân đội Đại Đồng tái hợp.
Quân Đại động lớn tiếng hô như hoan nghênh Ngôn Tây Thành trở về.
“Thất điện hạ thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!” Trên người Ngôn Tây Thành vốn là hồng y bên ngoài còn phủ thêm chiến bào hoàng kim tượng trưng cho hoàng tộc, uy phong lẫm liệt tay cầm trường kiếm chỉ thắng về phía thành Kim Lăng, phía sau quân đội như thủy triều hướng thẳng đến đây.
Nếu bây giờ Đoạn Thuấn Kiệt còn chưa nhận ra thân phận của Ngôn Tây Thành Đoạn, Thuấn Kiệt đích thận là đứa ngốc. Nhưng thấy sự thật trước mắt làm cho hắn ngay cả miệng cũng không mở ra được nói gì đến chỉ huy quân đội tiến công.
“Mau! Mau chấn thủ cửa thành! Mọi người đều có cương vị riêng, nhất định phải chấn thủ được thành Kim Lăng!” Vinh phó tướng cư nhiên nhìn hắn còn ngẩn người quả thật lòng nóng như lửa đốt, chỉ có thể cả gan thay hắn ra lệnh.
Nhưng cửa thành đã mở như thế nào có thể ngăn quân Đại Đồng như thủy triều tiến đánh. Quân Đại Đồng không có chút thương vọng gì thì đã có thể phá cửa thành.
Cảnh tượng trước mắt như địa ngục, vô số binh sĩ ngã xuống huyết nhục mơ hồ làm cho Đoạn Thuấn Kiệt đỏ cả mắt. hắn không ngừng ngăn cản quân Đại Đồng, binh lính cũng không ngừng tiến lên nhưng cũng không thể ngăn được Đại Đồng tiến công.....
“Tướng quân! Tướng quân! Mau chạy về Bình Nam phủ, bảo hộ Vương gia quan trọng hơn! Nơi này đã có mạc tướng chống đỡ!” Vinh phó tướng vừa nói làm cho hắn bừng tỉnh, đã vô lực chống đỡ, Kim Lăng nhất định thất thủ, mà bảo vệ thống soái cao nhất của Bình Nam là quan trọng nhất.
Mở đường máu chạy ra khỏi quân Đại Đồng, Đoạn Thuấn Kiệt cùng Tòng Vân phi như gió về Bình Nam phủ.
“Tướng quân, mau! Vương gia bị trọng thương, tất cả mọi người đều luống cuống tay chân, không biết phải làm như thế nào cho phải.” Tiến đến Bình Nam vương phủ, liền thấy không khí vui mừng trước đó biến mất không còn sót lại gì.
Chúng quan vừa nãy còn vui mừng đã hơn một nửa đều hồi phủ mang theo thê nhi già trẻ trốn chết, một nửa còn lại thì nôn nóng như kiến bò trên chảo nóng không biết làm gì. Nhìn Đoạn Thuấn Kiệt tiến vào, đại tổng quản Bình Nam phủ liền chào đó, dẫn hắn vào nội viện.
“Vương gia như thế nào lại bị thương?” Tình trạng đã rất hỗn loạn không thể nào hỗn loạn hơn, Đoạn Thuấn Kiệt căn bản không có thời gian vì Ngôn tây Thành lừa gạt mà thương tâm, Kim Lăng đã không còn thủ được, hy vọng duy nhất bây giờ là che chở Âu Dương Pháp Dức trở lại Bình An thành, sau đó cố gắng hồi phục nguyện khí.
Đại tổng quản lắc lắc đầu, thở dài nói: “Thật sự không nghĩ đến, chú rể cư nhiên chính là gian tế của Đại Đồng, y ám sát Vương gia sau đó liền lao ra khỏi phủ........”
“Kia Tư Kì.....” Vốn hôm nay phải thành thân với hôn phu cư nhiên biến thành gian tế của địch nhân, Âu Dương Tư Kì từ nhỏ đã được nuông chiều sao có thể chấp nhận được, huống chi nàng đã hoài thai....
Đau đầu đến muốn nổ tung, Đoạn Thuấn Kiệt cảm thấy trong người có gì đó đang giày vò thân thể hắn, đến ngay cả khí lực hắn cũng không có. Chính là, thời điểm này không cho phép hắn ngã xuống, hắn biết, nếu lúc này mình ngã xuống Bình Nam nhất định không xong.
Bước vào phòng nghỉ của Âu Dương Pháp Đức, liền thấy Âu Dướng Pháp Đức trắng bệch nằm trên giường còn Âu Dương Tư Kì ở bên đã khóc hết nước mắt.
Vừa nhìn thấy Đoạn Thuấn Kiệt đến, ánh mắt xinh đẹp của Âu Dương phát hỏa, hung hăng tát mặt hắn.
“Ngươi như thế nào có mặt mũi trở về! Ngươi là tên gian tế vô sĩ” ( ta muốn đá con này, thấy trai đẹp sáp vào con trách người khác, tức) (Ta cũng không chịu nổi con này)
Đoạn Thuấn Kiệt bị đánh cho ngây ngẩn cả người, lúc này mới nhớ đến chính mình đã để Ngôn Tây Thành vào Kim Lăng, y mới có thể nhận thức Âu Dương Tư Kì tất cả mọi chuyện đều vì mình.
Âu Dương Pháp Đức trên người còn quấn vải tuy rằng suy yếu, nhưng vẫn ngăn cản hành động của Âu Dương Tư Kì: “Tiểu Kì ngươi đừng xằng bậy! Đoạn đại ca của ngươi không biết Ngôn Tây Thành cư nhiên là gian tế của Đại Đồng.....”
Không nghĩ tới lúc này Bình Nam vương vẫn bảo hộ mình, một cỗ cảm động dân lên trong người của Đoạn Thuấn Kiệt, hắn nhẹ nhàng nâng Âu Dương Pháp Đức đứng dậy.
“Bên ngoài thế nào?”
Đoạn Thuấn Kiệt lắc lắc đầu nói: “Kim Lăng đã không còn cách nào thủ, ta đến hộ tống vương gia cùng quận chúa rời thành.”
“Còn có thể thủ bao lâu, chỉ cần có thể duy trì một ngày, viện quân Bình Nam liền có thể chạy đến.” Âu Dương Pháp Đức sao có thể để thất thủ Kim Lăng như thế, ông phải đánh mất bao nhiêu binh lực mới có thể chiếm thủ được.
“Không còn kịp rồi, Ngôn Tây Thành đã dẫn người phá hủy cửa Nam, Đại Đồng đã muốn vào thành.” Loan hạ thắt lưng, Đoạn Thuấn Kiệt đem Âu Dương Pháp Đức lên lưng, ngừng lại tiếp tục nói, “Thực xin lỗi, vương gia... không thể bảo vệ Kim Lăng.....là lỗi của ta.”
Lần đầu vì mình lưu luyến tình cảm với Ngôn Tây Thành mới có thể để Bàn Long chiến bại, cũng chính mình tham luyến muốn cùng Ngôn tây Thành một chỗ khoái hoạt, mới có thể dẫn sói vào nhà, làm cho Kim Lăng thất thủ, lại hại Bình Nam vương bị thương, còn làm cho Âu Dương Tư Kì thương tâm.....
Nếu hắn chết đi có thể vãn hồi mọi sai lầm, Đoạn Thuấn Kiệt nhất định sẽ lựa chọn buông tha sinh mệnh của mình, nhưng bây giờ vô luận thế nào cũng không thể vãn hồi sai lầm của mình, hắn chỉ có thể lựa chọn bảo hộ cơ nghiệp Bình Nam để không bị sụp đổ.
Áy náy cùng trong trách trên ép hắn đến thở không nổi, cõng Bình Nam vương trên lưng bước ra khỏi phủ. Đã thấy Nhật nhi yên lặng bên Tòng Vân, Đoạn Thuấn Kiệt giúp đỡ Âu Dương Pháp Đức ngồi lên, chính mình cũng ngồi lên ngựa.
Thấy Âu Dương Tư Kì được quân cận vệ an trí thỏa đáng, Đoạn Thuấn Kiệt giật nhẹ dây cương, mấy trăm người hướng cửa Bắc phi đi.
Đi được vài dặm, chợt nghe tiếng vó ngựa từ Bình Nam vương phủ truyền đến, quay đều lại chỉ thấy gió bụi mù mịt, Đoạn Thuấn Kiệt biết quân Đại Đồng đã công thành, nghĩ đến Vinh phó tướng liều chết thủ vệ chỉ sợ đã hi sinh vì nhiệm vụ, trong lòng cảm thấy thê lương.
Không dám chậm trễ, không ngừng thúc dục chiến mã phi nhanh.
Tới Bắc môn, quân coi thành không biết đã chạy đi đâu hết một nửa, nhìn vẻ mặt hốt hoảng của họ, Đoạn Thuấn Kiệt biết nếu để họ lưu lại chống trả quân Đại Đồng cũng chỉ có con đường tử, liền hạ lệnh cùng ra khỏi thành, hướng Bình An thành mà lui.
Từ xưa thắng bại trong binh gia là chuyện thường, nhưng bị nhanh chóng hoàn toàn bại như thế làm cho người ta khó có thể chấp nhận. Đoàn người trừ bỏ tiếng vó ngựa cũng không có tiếng người nào phát ra, trong đầu mọi người chỉ muốn bình an chạy về Bình An thành.
Đại Đồng tiến đến đã phát hiện Bình Nam vương phủ không còn một người, Đoạn Thuấn Kiệt cùng bọn họ đã sớm bỏ đi.
“Điện hạ, Âu Dương Pháp Đức không còn chỗ có thể đi, mạc tướng nghĩ họ đã lui về Bình An thành, chỉ cần chúng ta đuổi kịp họ trước khi học về tới Bình Anh Thành....” Bùi Tấn Thiên nhìn không ra vẻ vui mừng vì thắng lợi của Hiên Viên tây Thành, quyết định nói ra đề nghị.
“Không cần” Đáng tiếc bọn họ vẫn nhanh chân hơn, Hiên Viên Tây Thành phất phất tay “Bọn họ dù sao cũng đã cùng đường, quân uy dũng của Bình Nam dù sao cũng thiệt hại phân nửa ở Bàn Long sơn và ở đây ngày hôm nay, Bình An bên trong chỉ có mấy bại binh cũng không có gì đáng sợ. Cho quân ta nghỉ ngơi lấy lại sức, một chút nữa chúng ta sẽ phá luôn Bình An, diệt cỏ tận góc.”
Thấy Đoạn Thuấn Kiệt còn kéo theo lão nhân bị thương cùng nữ nhân căn bản không có khả năng chạy trốn, Hiên Viên Tây Thành theo bản năng còn muốn trò chơi này tiếp tục, không muốn nhanh chóng kết thúc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT