"A? Kia nói như vậy thật sự là rất tiếc nuối, mẹ vốn là muốn giúp con, bất quá bây giờ chỉ có thể tiện nghi cho lão Nhị, lúc trước nó có thể gọi là nói qua nó phi thường thích con bé nhiều hơn, hơn nữa hiện tại cũng còn không có kết giao bạn gái, thật sự là quá không bình thường." Dương Yên vẻ mặt bất đắc dĩ, thở dài sau liền chuẩn bị rời đi.

"Không được!!"

Chu Tích Tiệp không hề nghĩ ngợi mãnh liệt một cái xoay người bổ nhào vào cửa phòng, cả người chặn ở kia không để cho Dương Yên ra ngoài.

"Không được cái gì nha, con chính mình đối với người ta không có ý nghĩa, ta còn mù trộn lẫn cái thái độ gì a. Tránh ra!"

Dương Yên làm bộ như nghĩ muốn đẩy con đi ra ngoài, nghĩ tiểu tử này không biết khi nào thì lại lớn lên cao như vậy, như một ngọn núi, như thế nào đẩy cũng đẩy không động, còn lấy được một thân mồ hôi của chính mình.

Dương Yên giằng co một hồi lâu, cũng có chút không nói gì, ngừng lại nhìn chằm chằm con trai của mình.

Mặc dù Chu Tích Tiệp ngăn ở cửa chặn ‘cây ngay không sợ chết đứng’, nhưng cùng mẹ của mình vừa đối mắt, mặt của cậu lại hồng, con mắt tả tránh phải tránh, miệng giật giật còn là cái gì cũng nói không nên lời.

"Chậc chậc, cũng không dám thừa nhận tâm tư của mình, lại không cho phép người khác có cơ hội có thể lợi dụng, thật là một tên rối loạn."

Dương Yên nhìn thấy con trai trong lòng có chút buồn cười, trực tiếp đến trên giường Chu Tích Tiệp ngồi xuống, một bên thỉnh thoảng liếc xéo hai mắt cậu, một bên không biến sắc bốn phía nhìn nhìn, muốn tìm đến một chút 'Dấu vết để lại'.

Đột nhiên, Dương Yên hai mắt tỏa sáng, nắm con rùa bông làm gối đầu hướng về phía Chu Tích Tiệp ranh mãnh nở nụ cười, "Còn nói đối người ta không có ý nghĩa, làm sao liên tục gối lễ vật của người ta đi ngủ!?"

Chu Tích Tiệp trên mặt quýnh lên, liền vội vàng tiến lên đoạt lấy gối đầu trong tay mẫu thân, giấu ở sau lưng.

Cũng đừng nói, gối đầu này mặc dù thoạt nhìn hơi quái, nhưng chất lượng nhưng là rất tốt , bên trong còn có rất nhiều trợ giúp ngủ gì đó, Kiều Đa Bảo đưa người đồ từ trước đến nay đều rất hữu dụng.

Cuối cùng, Chu Tích Tiệp cũng không có mạnh miệng được quá lâu, quẫn bách qua sau liền bình tĩnh trở lại, từ trước đến nay đều thẳng thắn, nếu đã cậu thích Đa Bảo, cậu cũng không sợ thừa nhận, hơn nữa gần nhất liên tục đang nổi lên kế hoạch muốn đem đầu quả tim người tóm lấy, miễn cho người khác ngấp nghé. Hiện tại đã có mẹ mình ủng hộ chính mình, vậy còn lo lắng cái gì.

Dương Yên biết con trai mình trong nóng ngoài lạnh, có chuyện gì đều là giấu ở trong lòng, ai cũng không nói, cũng chính là ở Kiều Đa Bảo trước mặt mới có thể phát triển một chút. Hơn nữa hai người tuổi tương tự, Chu Tích Tiệp làm việc chững chạc tỉ mỉ, từ nhỏ liền mọi cách chiếu cố Đa Bảo, cho nên cô cảm thấy bọn họ cùng một chỗ mới là thích hợp nhất.

Về phần Chu Mạch, Dương Yên kỳ thật cũng không rõ tâm tư của hắn, mặc dù ngoài mặt đến xem, Chu Mạch là đối Đa Bảo thật là để tâm, một chút trêu cợt đệ đệ mình, lén lút cũng ít nhiều cùng Đa Bảo có chút quan hệ, nhưng Dương Yên vẫn cảm thấy con trai thứ hai vô cùng khôn khéo, tâm địa gian giảo như hồ ly, vạn nhất đến lúc Đa Bảo đơn thuần không thôi bị hắn đùa giỡn xoay quanh sẽ không tốt.

Nếu như Chu Mạch biết mẹ mình cho rằng mình là người như vậy, quả thực là muốn ủy khuất hộc máu.

Hơn nửa đêm, Dương Yên lại lén lén lút lút chui vào gian phòng Kiều Đa Bảo, lại thiếu chút nữa bị một mô hình đầu lâu kim loại dưới chân hù dọa mặt mày thất sắc, đêm khuya quỷ kêu.

"DÌ Dương, người cẩn thận một chút, đừng dẫm lên đầu của đại ong vàng."

Kiều Đa Bảo ngồi dưới đất không ngẩng đầu nói một câu, xung quanh một đống linh kiện rời rạc của mô hình, giờ phút này nàng đang ở chuyên chú hóa trang Transformers mà cô yêu nhất -- đại ong vàng, chính là Triệu Nghị Nhiên thi tốt nghiệp trung học, sau khi kết thúc cùng cô tạm biệt liền đưa lễ vật, xem ra nguyên hình kia lại bị cô hủy đi, phá thành mảnh nhỏ.

Dương Yên bất đắc dĩ thở dài, cẩn thận vòng qua những thứ linh kiện kia, ở Kiều Đa Bảo bên cạnh ngồi xuống. Đối với Đa Bảo những thứ này đặc thù yêu thích, bà cũng hết sức không nói gì, quả thực cùng mẹ của con bé- thiên tài nghiên cứu khoa học lúc còn trẻ thích cũng thích các loại tháo dỡ như vậy.

"Nhiều hơn nha, ách. . . dì Dương hỏi con chút chuyện nha." Dương Yên nhớ tới chính sự.

"Vâng?" Kiều Đa Bảo ngẩng đầu mắt to nháy nháy nhìn xem Dương Yên, 'Công tác' trên tay lập tức ngừng lại.

"A, dì hỏi đi."

Dương Yên nhìn Kiều Đa Bảo còn là trước sau như một như vậy đơn thuần đáng yêu, làm chuyện gì đều nghiêm túc chăm chỉ, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, rất được người cả nhà yêu thích. Bà không khỏi chột dạ từng cái, bất quá nghĩ tới về sau có thể làm cho Đa Bảo vĩnh viễn đều ở bên cạnh mình, tinh thần Dương Yên lại chấn phấn.

"Cái kia. . . Nhiều hơn a, con ở trường học có hay không có biết cái khác, nam sinh tương đối quen thuộc a."

"Quen thuộc? Ừm. . . Chu lão. . . Tiểu Tiệp a!" Kiều Đa Bảo nhìn trần nhà suy nghĩ một chút, nam sinh quen thuộc? Tối thục không phải là Chu lão tam sao, vì vậy liền bật thốt lên.

Dương Yên trong nội tâm vừa động, cười quỷ dị cười, hỏi tiếp: "Kia. . . Con chưa có tiếp xúc qua mấy nam sinh đẹp trai khác?"

"Có a, lần trước cái kia tiệc tối nguyên đán, con liền cùng một học trưởng tuấn tú cấp ba hợp tấu một hồi biểu diễn xuất sắc, còn có ngồi bên cạnh con còn có tiểu bạch kiểm động một chút là xấu hổ, thường xuyên hắn gọi bánh rán . Những thứ khác chính là cái. . ."

Kiều Đa Bảo bắt đầu bản ngón tay lẩm bẩm nam sinh tiếp xúc qua gần nhất, bởi vì cha Kiều Viễn Sơn phi thường quan tâm con gái, thường xuyên muốn gọi điện thoại tới hỏi cô ở trường học có cái gì 'Đặc biệt' nam sinh không, làm cho hiện tại bị Dương Yên vừa hỏi, nàng liền theo thói quen sổ thu chi, dặn dò hết thảy.

Dương Yên ngẩn ngơ, vội vàng cắt đứt Kiều Đa Bảo, bắt đầu cân não hồi tưởng lại ngày hôm qua tựa hồ cùng nam thần nhà hàng xóm chơi đạp xe đạp còn là ván trượt xe. . . .

"Ách. . . Nhiều hơn a, dì Dương là hỏi, con có chưa bao giờ gặp rồi động tâm, sau đó đang ở trong mộng từng mơ thấy qua nam sinh ấy?" Dương Yên hắng giọng, so với hỏi rõ.

"Nằm mơ, mơ tới qua. . ."

Kiều Đa Bảo nghiêm túc suy nghĩ một chút, hoàn toàn không có có ý thức đến loại lời này là vấn đề thiếu nam thiếu nữ cao trung mà nói là nhạy cảm xấu hổ muốn chết cỡ nào, cô chỉ cảm thấy dì Dương là quan tâm chính mình, ân cần thăm hỏi cuộc sống học tập của mình, vì vậy mới phi thường thành thật dặn dò hết thảy.

Về phần nằm mơ mơ tới qua nam sinh, ngoại trừ thường xuyên mơ tới qua cha cõng cô nhảy nhót lung tung đầy phố lớn đi ăn cái gì, tựa hồ trong ấn tượng còn có một vị nam sinh, từng nhiều lần xuất hiện qua trong mộng. . .

Ở lần đó, thời điểm đến kinh nguyệt, bụng muốn đau chết, cậu cầm băng vệ sinh cho cô, vì cô nấu nước đường đỏ. Có đôi khi ở trường hợp mông lung, cậu ngồi ghép lại mô hình bị vỡ cho cô còn khinh bỉ bảo cô lắp ráp quá chậm so với tốc độ của mình. Cô lúc ấy nổi giận, nhào tới muốn đánh cậu một quyền, kết quả cành cạch ném tới dưới giường, sau đó tỉnh mộng.

Kiều Đa Bảo gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng Dương Yê , trong miệng ấp úng, "Con trước kia thường xuyên mơ thấy cha, bất quá gần nhất giống như. . . Đều mơ thấy . . . Tiểu Tiệp."

Vừa nói như vậy xong, Dương Yên trong mắt tinh quang hiện ra, xem ra hai người có tiến triển a a a a a!

Dương Yên làm tặc đồng dạng lại gõ vào gian phòng của con trai.

"Yên tâm đi, Bảo nhi đối với con là có ý tứ, chỉ bất quá bây giờ không biết là tình cảm hay là thân tình mà thôi, con cũng đừng quá nhanh, mẹ sẽ cho con cơ hội. Bất quá ta cảnh cáo con a, nhiều hơn còn nhỏ, đừng ỷ vào tuổi trẻ khinh cuồng làm cái gì thương hại tới con bé nhiều hơn, ta ủng hộ con không có nghĩa là con có thể làm xằng làm bậy, vạn nhất. . . Cái gì kia. . . Chẳng những ta với ba ba không tha cho con, chú Kiều sẽ khiêng đại bác đến phá con!"

Dương Yên ân cần dạy bảo, níu lấy Chu Tích Tiệp cảnh cáo một trận.

Chu Tích Tiệp mặt tối sầm, có chút ít hết chỗ nói rồi, bất quá đạt được tin tức này trong lòng nhưng là hưng phấn, vì vậy cậu lập tức, xô đẩy Dương Yên ra ngoài, hiện tại cậu cần tự mình một người lẳng lặng suy nghĩ thật kỹ.

"Này, qua sông rút ván, tiểu tử thúi!"

Dương Yên bị con trai vô tình đẩy ra, lập tức tức giận giậm chân trờ về phòng.

Lúc này đã nằm ở trên giường Chu Đồng nhìn xem vợ của mình thở phì phì tiến đến, liền nhíu nhíu mày, "Anh nói em chớ làm loạn, nào có cha mẹ trợ giúp con mình yêu sớm? Người ta, Đa Bảo còn nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu, lại như vậy ỷ lại vào chúng ta. Vạn nhất họ Kiều biết con trai ta thương nhớ con gái hắn, mặt mũi của anh còn để ở nơi nào."

Dương Yên liếc xéo ông một cái, bắt đầu đổi đồ ngủ, "Anh biết cái gì nha, đều nói gần quan hưởng lộc, hiện tại chính là thừa dịp còn nhỏ, không hiểu cái gì, nhường lão Tam trước tiên ở trong lòng con bé chôn hạt mầm, miễn cho người khác ngấp nghé, em đến lúc đó đi đâu tìm đượccon dâu tri kỷ đáng yêu như vậy? Hơn nữa, cũng như em cùng con gái nhỏ, từ nhỏ ở bên cạnh nuôi lớn, em như thế nào cam lòng cho con bé về sau đến nhà khác?"

Chu Đồng suy nghĩ một chút cũng cảm thấy là đạo lý này, bất quá vẫn cảm thấy không quá thỏa đáng, "Anh xem hay là muốn tôn trọng ý nghĩ của Đa Bảo, có thể liên tục cùng với chúng ta dĩ nhiên tốt nhất, nếu như thích người con trai khác, chúng ta cũng không nên trở ngại."

Dương Yên ngáp một cái, vén lên một góc chăn mền nằm đi lên, "Tốt lắm tốt lắm, ý tưởng của em nói thì chẳng được tôn trọng, đã làm đâu mà biết thực hiện được hay không. Em thấy con trai anh bị rối loạn tương tư mạnh mẽ, trong lòng không biết cái gì lại sớm liền bắt đầu nhớ kỹ."

"Hừ, nói ai rối loạn nha?" Chu Đồng mất hứng.

Dương Yên đưa tay tại dưới chăn mền sờ soạng đi qua, đúng lúc sờ đến chỗ da thịt trơn bóng của người nào đó đã cởi hết chỉ còn lại cái quần lót tráng kiện.

"Xì! Còn nói không rối loạn, đều chủ động cởi sạch cho người ta thưởng thức, còn giả bộ nghiêm túc như vậy." Dương Yên cười đến quyến rũ động lòng người, năm tháng ở trên mặt bà cũng không để lại quá nhiều dấu vết.

Chu Đồng con mắt tối tăm, lập tức nhào tới.

"Vậy thì cứ xem như anh bị rối loạn đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play