"Ta không phải là Quách Tiểu Cường. . . Ta là Quách Tĩnh. . . ."

Kiều Đa Bảo nhìn bàn tay bẩn thỉu của Quách Tiểu Cường, cau lông mày lui về phía sau, nhìn vẻ mặt không thể lên tiếng của hắn, "Cậu chưa nộp bài tập số học."

Quách Tiểu Cường phục hồi tinh thần, còn nhỏ tuổi lại cười đến bộ dạng không đứng đắn, "Tôi là không có nộp, bất quá. . . Nếu như cậu làm Hoàng Dung của tôi, tôi liền nộp!"

(Hoàng Dung- Quách Tĩnh là nhân vật chính trong tiểu thuyết Anh hùng xạ điêu của Kim Dung)

Thuở nhỏ không thích đọc sách Kiều Đa Bảo nghe không hiểu hắn nói cái gì, nghiêng đầu nghi ngờ:

"Cái gì Hoàng Dung, Bạch Dung ? Thầy quy định là muốn toàn bộ bạn học đều phải nộp , cho nên cậu không nộp cũng phải nộp."

Quách Tiểu Cường nhìn cái miệng nhỏ hồng của cô đã cảm thấy toàn thân ngứa ngứa, nghe được lời nói của cô lập tức cười lên ha hả, phía sau hắn bọn tiểu đệ cũng không có nhận thức, theo sát ngây ngô cười."Nhóc con, tôi chính là không nộp, cậu nghĩ tại sao?"

"Chẳng có gì đặc sắc..”Kiều Đa Bảo thấy bọn họ cười như mấy tên trộm, nhướng mày, tính tình lại bắt đầu nổi lên đây.

Ầm! !

"A a a a a a a a a! Đau chết a!"

Kiều Đa Bảo thừa số bạo lực rất mạnh, bình thường nói chuyện hay làm không được liền sẽ trực tiếp động thủ, căn bản không cho bản thân có một chút do dự. Vì vậy, cô liền tay chân lanh lẹ mà đem "Quách tĩnh" hoa lệ lộng lẫy đánh lăn trên đất . Hơn nữa người trong cuộc ngoại trừ như giết heo rú lên thì bên ngoài không ai phản kháng lại chút nào, chỉ thấy cả lớp nhân trợn mắt há hốc mồm!

Mười mấy phút sau, Quách Tiểu Cường vẻ mặt đen như mực , thút tha thút thít cầm lấy bút cùng sách bài tập ở đối diện, mang sách vở ra bắt đầu chép đề mục, các tiểu đệ của hắn cũng nguyên một đám nơm nớp lo sợ.

Ánh mắt của cả lớp trở nên kính sợ, Kiều Đa Bảo dùng mọi thủ đoạn nhấc cái mông ngồi xuống bên cạnh Quách Tiểu Cường, hù dọa Quách Tiểu Cường làm cho bút trong tay đều thiếu chút nữa rơi ! Dù sao cũng là học sinh trung học mười mấy tuổi, bị hung hăng dọa đánh sau một trận, đoán chừng là ám ảnh trong lòng.

Lại vài phút sau, Kiều Đa Bảo không đủ kiên nhẫn , bởi vì hiện tại đã là buổi trưa tan học sau đó là giờ ăn trưa, bụng thực tại đói lả, khóe mắt cô chứng kiến Quách Tiểu Cường đầu đầy mồ hôi, vắt hết óc đều làm không ra vài đề toán học, liền trực tiếp duỗi ra ngón tay chỉ vào từng đề mục, quét mắt một vòng liền chốc lát nói ra đáp án. Cả kinh, cả bọn Quách Tiểu Cường vội vàng dựa theo cô nói điền liền điền, nhanh chóng nộp bài tập.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play