Thời điểm nghỉ giữa khóa, Lâm Nguyệt Dung đột nhiên cầm một chiếc khăn quàng cổ nữ tính, sang trọng đi đến vị trí của Kiều Đa Bảo, cười rất ôn nhu.

"Đa Bảo, tớ vừa mới mua khăn quàng cổ, cầm đi thay đi, khăn trên cổ cậu nam tính quá."

Trong khoảng thời gian này, Kiều Đa Bảo há miệng mắc quai, cùng Lâm Nguyệt Dung quan hệ cũng tựa hồ giống như trước, cảm thấy xa lạ.

Nghe Lâm Nguyệt Dung vừa nói như vậy, Vạn Tiểu Bân đang đùa giỡn Long Phượng Kiều quay đầu lại mắt nhìn khăn trên cổKiều Đa Bảo, cũng kỳ quái hỏi: "Ồ, khăn quàng cổ của cậu giống như của nam sinh nha?"

Kiều Đa Bảo xé một đoạn khăn giấy dùng sức lau nước mũi, nghe vậy liền cúi đầu quét mắt khăn quàng cổ trên cổ, mũi buồn buồn nói: "Có vấn đề gì?"

"Ách, không có." Nói xong, Long Phượng Kiều lại quay đầu đi, mà một bên Vạn Tiểu Bân nhìn cổ của Kiều Đa Bảo, mặt mày tối tăm.

Kiều Đa Bảo coi lại khăn của Lâm Nguyệt Dung đưa tới, lắc đầu, "Không cần, tôi lười phải đổi, hơn nữa. . . Hắt xì! Tôi hiện tại đang bị cảm mạo, sẽ đem nó làm dơ ."

Nói xong cô khụt khịt mũi, liền nằm sấp trên mặt bàn bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Lâm Nguyệt Dung cười cười cũng không nói thêm cái gì, xoay người trở lại chỗ ngồi của mình.

Cả mấy tiết học buổi sáng Kiều Đa Bảo cuối cùng cũng vượt qua, khi Chu Tích Tiệp tìm tới , cái mũi của cô đã hoàn toàn bế tắc, toàn dựa vào miệng hóng mát, mỗi một câu nói đều mang theo giọng mũi nồng đậm.

Kiều Đa Bảo ánh mắt chán ghét vô cùng trừng mắt khi biết Chu Tích Tiệp mua cho cô thuốc cảm mạo, thanh âm nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

"Tôi không có yếu ớt như vậy, tin tưởng tôi! Khí lực cường tráng vô địch cùng ý chí kiên cường tuyệt đối có thể chiến thắng siêu vi trùng vạn ác! Hắt xì! . . . Hơn nữa thuốc chỉ là kế hoãn binh, trị tận gốc không trị được. . . Achoo!!"

Lần này Kiều Đa Bảo vì tránh né thuốc tây, sững sờ không có lạm dụng thành ngữ. Kỳ thật, Kiều Đa Bảo cũng không phải là sợ khổ, nếu là cho cô một chén thuốc Đông y, cô sẽ liền nắm lỗ mũi uống hết.

Nhưng là, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần uống thuốc tây, thuốc kia liền dính vào trong cổ họng, không thể đi xuống, cũng ho rakhông được, cuối cùng đổ một bụng đầy nước mới đem nó xuống được, mà lúc ấy cay đắng đã tràn đầy toàn bộ khoang miệng, khó chịu giống như đi đại tiện.

Chu Tích Tiệp tựa hồ biết rõ đầu cô nghĩ cái gì, cậu mang ra nhiều bình nước khoáng cùng mấy cái kẹo cao su.

"Cậu nuốt từng viên cũng sẽ không dính cổ họng, nếu không đêm nay sẽ càng thêm khó chịu."

"No! ! ! Dựa vào cái gì. . . Dựa vào cái gì , bị cảm, thuốc gì cũng không uống sau đó kiêng một tuần lễ thì tốt rồi, mà sao tôi lại phải uống thuốc? Không uống! Qua một tuần tôi bảo đảm xác định sẽ hồi phục tốt!"

Chu Tích Tiệp liếc cô một cái, cái gì cũng không nói, chỉ là đem viên thuốc keo kiệt ra, đổ vào ở lòng bàn tay đưa tới cho cô.

Kiều Đa Bảo giương mắt nhìn thật lâu, mới nhìn xuống, mặt mày ủ rũ đưa tay nhận lấy, Chu Tích Tiệp mở nắp chai nước khoáng, đem nước đưa tới.

Kiều Đa Bảo cầm lấy viên thuốc, cũng không có lại chần chờ, một phen ném vào cổ họng, sau đó liền mãnh liệt rót nước khoáng. Chu Tích Tiệp sững sờ nhìn soi mói, trực tiếp rót hết một chai.

Khi cô vội vội vàng vàng đang muốn uống chai thứ hai, Chu Tích Tiệp bắt lấy tay, nghi ngờ hỏi: "Dính vào cổ họng?"

Kiều Đa Bảo cảm thụ, không có cảm thấy cổ họng khác thường, trong cổ họng cũng không có vị khổ sở quá lớn, lập tức kinh ngạc nói: "Ồ? Giống như không có!"

". . ."

Chu Tích Tiệp hết chỗ nói rồi, đã không có nhưng vẫn trực tiếp đổ một bình nước.

Bất quá như vậy cũng tốt, cảm mạo vốn là muốn uống nhiều nước.

Tiệc Nguyên đán tổ chưc gần tối, cho nên người biểu diễn ở mỗi cái ban đều giành giật từng giây tập luyện, có một vài người còn không lên lớp.

Chẳng qua nếu như bảo Kiều Đa Bảo cũng không lên lớp đi theo Triệu Nghị Nhiên, bọn họ cùng nhau tập luyện, hiển nhiên là không thể nào. Đúng lúc cô đang cảm mạo, không chỉ Chu Tích Tiệp không tán thành, chính cô cũng không muốn như vậy, vừa quá làm người khác chú ý, tiết thứ hai lại là thời gian cho cô lười biếng ngủ, làm sao có thể lãng phí thời gian tốt như vậy cho bọn họ, hơn nữa cũng hợp tấu một bài hát mà thôi, luyện vài ngày sớm sẽ xong.

Buổi chiều sau khi tan học, Kiều Đa Bảo theo thường lệ đi theo Triệu Nghị Nhiên địa điểm đi tập luyện, nghĩ thầm đàn xong sớmsẽ đi ăn cơm tối.

Mà lúc Kiều Đa Bảo đang đi vào phòng tập luyện, vừa mắt chính là một mỹ nữ tóc dài quần trắng đang ngồi ở vị trí của cô liên tục luyện tập trước dương cầm, um tùm mười ngón tay chính ưu nhã đạn bài mà cô cùng Triệu Nghị Nhiên hợp tấu.

Kiều Đa Bảo chậm rãi đi đến bên cạnh một học trưởng đang luyện vũ đạo ngồi xuống, có chút hăng hái nhìn xem nữ sinh kia.

Trong đó một học trưởng anh tuấn như ánh mặt trời kinh ngạc nhìn Kiều Đa Bảo, nói: "Sao vẻ mặt của cậu lại không lạnh nhạt?"

Kiều Đa Bảo liếc hắn một cái, nghi ngờ hỏi: "Tôi vì cái gì mà phải lạnh nhạt?"

"Chứng kiến học tỷ kia đánh đàn mà không có? Chính là chị Mạc Lam, nghe nói đàn dương cầm đã qua cấp tám, trước dứt khoát vốn là dự định tìm chị ấy hợp tấu, nhưng cũng không biết vì cái gì cuối cùng tìm cậu, ừm, đương nhiên rồi, cô còn nhỏ tuổi cũng đàn được tương đối khá, bất quá tôi phỏng đoán các cô ấy cũng vẫn không phục đâu."

Một học trưởng khác cũng cảm thấy hứng thú đến gần đến nháy mắt ra hiệu.

Nghe vậy tròng mắt Kiều Đa Bảo quay vòng vòng chuyển, miệng nhếch lên, "Không phục có thể thế nào ?"

Học trưởng kia giảm thấp xuống thanh âm, "Cậu có điều không biết a, Mạc Lam thích Triệu học trưởng, em gái đã nhọc lòng giúp đỡ chị, thật vất vả có cơ hội như vậy lại bị cậu đoạt đi, cậu nói mấy người đó cam tâm sao."

Học trưởng khác vẻ mặt nghiêm túc, "Đi đi, đừng hù dọa học muội, Đa Bảo nha, em coi cậu ta nói như thả cái rắm ha, sự tình cũng không có phức tạp như vậy, đừng lo lắng, Triệu học trưởng chọn em, em chính là chính quy phu nhân, những người khác là giả . . ."

"Nói cái gì đó! ! Cái gì chính quy, cái gì giả, tôi còn chưa tấn công nha." Học trưởng kia liền phủi mông, đẩy vị học trưởng kia ra.

Kiều Đa Bảo: ". . ."

Mà vào lúc này, tiếng đàn ngừng lại, mấy nữ sinh kia đều vì Mạc Lam ủng hộ vỗ tay, vị đại mỹ nhân quần trắng tung bay lại xấu hổ cười một tiếng, ánh mắt quét đến Kiều Đa Bảo cùng mấy học trưởng kia cười nói một bên có chút dừng lại, sau đó đứng lên, hướng tới chỗ Kiều Đa Bảo đi đến, những nữ sinh kia kể cả không có quan tâm cũng đều rối rít theo hành động của cô dời ánh mắt đến trên người Kiều Đa Bảo.

"Vị này là học muội Kiều Đa Bảo?."

Mạc Lam một thân màu trắng thập phần phiêu dật, bên ngoài chỉ khoác một áo khoác mỏng, chân đi giày cao gót đen, dáng người cao gầy, thành thục tao nhã, trên người có rất nhiều đồ trang sức tinh xảo trang nhã, lông mi giả vừa dài vừa cong, toàn thân còn kèm theo một mùi nước hoa hoa hồng. Thoạt nhìn hoàn toàn không quá giống nữ sinh cấp ba.

Kiều Đa Bảo đang ngồi, đã cảm thấy mỹ nữ trước mắt rất cao lớn, Kiều Đa Bảo nhíu mày, lập tức đứng lên.

Thật đáng buồn chính là, cô so với học tỷ kia thấp hơn một cái đầu, Kiều Đa Bảo đành phải đứng xa một chút, miễn cho bản than khỏi phải ngưỡng mộ đối phương.

"Học tỷ làm sao biết tên em?"

"Ha ha, dứt khoát đã nói với chị qua về em, nghe nói êm đánh đàn dương cầm cũng rất khá nha." Mạc Lam thủy chung mỉm cười.

Kiều Đa Bảo sai lệch lệch nghiêng đầu, hồi lâu gật đầu nhẹ, "Ừm, có thể tiến hành đi."

Con nhóc này khó được một phen khiêm nhường.

"Này, bài ‘Trăng non’ trước kia chị cũng có đàn qua, nói đến coi như là dễ như trở bàn tay, không biết rõ học muội hiện tại đàn được thế nào, có thể hay không trước khi tiệc tối đến, có thể đàn qua cho chị nghe?"

Mạc Lam mặc dù mặt ngoài thoạt nhìn cười đến hết sức ôn nhu, hết sức hữu hảo, nhưng trong lời nói giữa các cô đã bắt đầu kẹp lấy gậy gộc.

"Đến đây đến đây, nữ nhân ở giữa khói thuốc súng muốn bắt đầu!!"

"Cậu nói chúng ta có hay không nên thông báo dứt khoát a, để cho tiểu học muội có khả năng lại muốn bị thua thiệt."

"Tôi sẽ sớm liền gửi tin tức đi cho Triệu học trưởng, bất quá hiện tại cậu ta còn ở hội học sinh, phỏng đoán tạm thời không đuổi kịp đến." Hai vị học trưởng bát quái ở một bên nho nhỏ nói thầm.

Sau lưng Mạc Lam, nguyên một đám nữ sinh nhìn về phía Kiều Đa Bảo ,ánh mắt đều mang theo điểm châm chọc cùng đã tính trước, tựa hồ chắc chắc Kiều Đa Bảo cũng sẽ khóc mà chạy ra.

Kiều Đa Bảo mặc dù bình thường mơ hồ đơn thuần toàn, nhưng cũng không ai biết rất nhiều tình huống đều là ‘tâm nhược minh kính, đại trí giả ngu’, cô không muốn cùng Mạc Lam quanh co nói nhảm, mà là phi thường trực tiếp phản bác.

"Liền tính không có học được, nhưng đến cuối cùng người lên sân khấu là tôi mà không phải chị, điểm này học tỷ còn không biết sao."

Một câu thập phần nói trắng ra nhưng lại là t lời nói hật, khiến cho Mạc Lam khẽ thu lại dáng vẻ tươi cười, nhưng phía sau, mấy nữ sinh thoáng cái 'Ồn ào' như muốn nổ tung, líu ríu nói không ngừng, hai học trưởng cũng trợn to hai mắt.

Không có nổi giận, cô ta đứng ra chỉ vào Kiều Đa Bảo, trách mắng: "Cô có hiểu lễ phép hay không a, như thế nào cùng học tỷ nói chuyện như vậy!? Đừng tưởng rằng cô có cái này mà kiêu ngạo, đó nghĩa là biểu diễn thay, liền tưởng mình rất giỏi ! Còn là tôi đang nhường cô đấy!"

Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Đa Bảo cũng chìm xuống, mặt không thay đổi nhìn xem không có đáp lại một câu, lập tức chặn không thành, á khẩu không trả lời được.

"Tôichính là Triệu học trưởng của các người mời đi theo."

Các nữ sinh khác có lẽ không tin, nhưng là chính tai nghe được.

Mạc Lam lúc này mở miệng, "Nếu là như vậy, học tỷ đây cũng vậy không có biện pháp, chỉ có thể nói là vận khí không tốt. Bất quá chúng ta chưa từng nghe qua học muội đàn, tự nhiên là không biết rõ học muội có bản lãnh như thế nào, cũng lo lắng học muội đến lúc đó sẽ ở tiệc tối mà phạm sai lầm, xấu mặt không nói, lớp chúng ta cũng sẽ bẽ mặt a."

Lời nói này cực kỳ sắc bén, nếu đổi là một nữ sinh khác nhất định sẽ bịlời nói, che mặt mà chạy. Nhưng Kiều Đa Bảo là ai, cha là quân nhân, mẹ là đặc công, nếu như vì điểm này mà thua trận chiến nhỏ, sẽ phải sợ quá mà khóc, chẳng phải là thật mất mặt a?

"Thêu dệt chuyện đến đây đúng không, học tỷ bắt nạt học muội đúng không, các ngươi muốn thế nào cứ việc nói thẳng đi." Kiều Đa Bảo hai tay ôm ngực, chợt nhíu mày.

"Học muội đừng nói như vậy, học tỷ chỉ là cùng ngươi luận bàn đánh đàn dương cầm mà thôi, như thế nào lại bắt nạt em."

Mạc Lam cười cười, nhưng vui vẻ lại còn chưa đạt tới đáy mắt, dù nói thế nào cô ta cũng là đại học tỷ, rất lâu đã là người trưởng thành, hiện tại Kiều Đa Bảo như vậy không hề cố kỵ lại nói trắng ra, còn là làm cho cô ta cảm thấy có chút ít khó chịu.

Nhìn Kiều Đa Bảo mặt mũi tràn đầy khinh bỉ, hai người học trưởng nhìn cô cũng có chút ánh mắt khác thường, Mạc Lam trong lòng bắt đầu xông lên cơn tức giận.

"Như vậy đi, ‘Croatia cuồng tưởng khúc’ này xem như là bài đầu tiên của cấp trung thượng, chúng ta trước sau phân biệt đàn một lần so sánh, nếu như cô có thể thuận lợi đàn, hơn nữa sai âm phù không nhiều lắm, liền tính đàn nghệ của cô đúng là so với học tỷ ta cao hơn, như thế nào?"

Nghe vậy, học trưởng anh tuấn như ánh mặt trời liềnnhíu mày tiến lên phía trước nói: "Mạc Lam, bài này tiết tấu rất nhanh, học muội còn nhỏ, như thế nào đàn được đến?" Hắn cũng là trong hội đánh đàn dương cầm, đối với bài hát này tự nhiên cũng không xa lạ gì.

"Đúng vậy, học muội vừa mới cao nhất." Học trưởng kia cũng phụ họa.

"Yên tâm đi học trưởng, chính là bài hát này, nhìn dễ như trở bàn tay."

Không đợi hắn nói tiếp, Kiều Đa Bảo cắt đứt lời của bọn họ, hướng đến chỗ cô ta cười cười, không chút do dự xoay người hướng tới trước đàn dương cầm trắng đi đến, nhìn bộ dáng của cô tự tin oanh động như đã tính trước, một bên các nữ sinh khác đều không tự chủ được nhường đường,

Hai vị học trưởng trừng to mắt, Kiều học muội này thật lợi hại đi, đối mặt với học tỷ khiêu chiến ngay cả mày cũng không nhăn, lại còn có thể bắt đầu trước, thật sự là làm cho nhóm học trưởng bội phục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play