Ngày nhất trung khai giảng, cha mẹ Chu vừa mua Audi chở Chu Tích Tiệp cùng Kiều Đa Bảo đến đến trường học mới, Chu cha có tập đoàn Chu Dương đã phát triển cực kỳ lớn, ở thương giới cũng bắt đầu có danh tiếng không nhỏ. Nói cách khác, ba an hem Chu gia coi như là các thiếu gia của tập đoàn Chu Dương, bất quá đối với nhà mình hiện tại đã hết sức giàu có lại có gia cảnh tốt, ba vị thiếu gia này lại không một chút để trong lòng, vẫn như cũ coi mình giống người bình thường an phận vô cùng, khiến Chu cha hết sức yên tâm.

Dương Yên ở chỗ ngồi phía sau mạnh mẽ kéo tay Kiều Đa Bảo dặn dò cái gì́ đó, sau đó cẩn thận kiểm tra hành lý của cô, cuối cùng lại lặp lại điều đó với Chu Tích Tiệp, Kiều Đa Bảo đối với việc Dương Yên nhắc nhở tới chỉ gật đầu như gà con mổ thóc, cười híp mắt, còn Chu Tích Tiệp cực kỳ không kiên nhẫn.

"Tốt rồi, hai người mau chóng về đi thôi, chúng con không còn là trẻ con nữa."

Chu Tích Tiệp không kiên nhẫn từ phía sau mang hành lý của hai người ra, bất đắc dĩ thúc giục.

Nhìn xem người này không biết từ lúc nào đã bắt đầu cao hơn bà một cái đầu, Dương Yên trừng Chu Tích Tiệp một cái, "Con không còn là trẻ con, bây giờ vóc dáng còn lớn hơn cả mẹ nhưng hiện tại một tháng mới có thể trở về nhà một lần, bảo làm sao mẹ có thể yên tâm được."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Đa Bảo có chút ai oán: "Dì Dương, con cũng không còn là trẻ con nữa. . ."

Dương Yên sờ sờ khuoon mặt bé bỏng mềm mại của cô, mười phần không muốn mà nói: "Con ở trong lòng dì sẽ mãi là trẻ con, di Dương sợ con ở đây sẽ bị bắt nạt, đến lúc đó biết nói thế nào với ba mẹ con."

Kiều Đa Bảo nhìn người đã yêu chiều cô từ nhỏ đến lớn, so với mẹ ruột còn có phần than thiết hơn, cô một tay tự vỗ ngực ngực mình, tay kia nắm thành quyền, đảm đạo: "Yên tâm đi dì Dương, ai dám bắt nạt con, con liền cho hắn ăn đấm!"

Chu cha đi qua, mỉm cười vỗ vỗ đầu Kiều Đa Bảo, sau đó lần lượt dặn dò vài câu đơn giản Chu Tích Tiệp, liền giục Dương Yên đang lưu luyến không thôi.

Chu cha cho hai người phí thức ăn cùng phí sinh hoạt, khi Dương Yên đi rồi, Kiều Đa Bảo đột nhiên từ trong túi xách lại lấy thẻ tín dụng ra, đưa cho Chu Tích Tiệp.

"Ba của tôi cho, nói là phí thức ăn của hai chúng, ta có chừng bao nhiêu tôi cũng không biết." Chu Tích Tiệp nhận lấy sau nghi ngờ nhìn Kiều Đa Bảo, mà cô lại nhún vai xuống.

Chu Tích Tiệp hiểu rõ, biết rõ ba mẹ kín đáo đưa cho bọn họ khoản tiền này, vì vậy cậu đem thẻ đưa lại cho cô: "Nếu là như vậy, vậy thì cậu tự mình giữ đi, tôi có tiền."

"Cậu biết tôi hay ném chỗ này chỗ kia, thà để cậu bảo quản đi, mẹ tôi cũng có ý này." Kiều Đa Bảo liếc qua, ánh mắt liền không có hứng thú dời đi chỗ khác, đánh giá bốn phía của trường mới.

Chu Tích Tiệp cũng không nói gì liền cầm lại, mặc dù cậu không quan tâm có bao nhiêu tiền, bất quá có thể quả tiền ăn vặt cho Kiều Đa Bảo cũng coi như chuyện tốt. Vì vậy, cậu sửa sang lại một tý đồ, sau đó liền kéo hành lý của hai người vào trong cổng trường, Kiều Đa Bảo đeo cái ba lô nhỏ đi theo sau như cái đuôi nhỏ vào trong sân trường đi dạo.

Chu Tích Tiệp mặc dù cũng là sinh viên mới, nhưng cậu liếc mắt nhìn bảng hướng dẫn ở cổng trường cùng cách phân bố giáo khu cũng biết đi như thế nào, mà Kiều Đa Bảo vừa mới bắt đầu còn ngoan ngoãn đi theo phía sau đến văn phòng báo danh, giao hồ sơ, tìm ký túc xá phòng học phân bổ gì gì đó. Về sau từ từ đã đến trưa, Kiều Đa Bảo có chút chịu không nổi, đi một đường liền quẹo một đường, đi ngang qua trường học tới mấy quầy bán đồ lặt vặt, cô liền không quan tâm ngó ngàng cứ đâm đầu đi vào.

Chu Tích Tiệp vốn là mang theo hành lý bắt đầu đi tìm ký túc xá, đi đến một nửa không nghe thấy thanh âm kéo dài đằng sau liền quay đầu nhìn lại, đi cũng không nói một tiếng liền hù dọa cậu thiếu chút nữa cầm đồ trong tay vứt ra ngoài.

Cậu cau chặt lông mày, mỗi lần bắt được một nam sinh liền hỏi, "Có nhìn thấy tiểu nữ sinh đi theo tôi có gương mặt trắng trẻo, mập mạp trông khả ái, dễ thương không?”

Bị cậu giữ chặt nam sinh kia cũng nhấc theo một túi hành lý to, mặt hơi đen, cậu ta giống như là bị sợ hết hồn vậy, chỉ quầy bán đồ lặt vặt đằng sau.

"Cám ơn" Chu Tích Tiệp buông ra nam sinh kia ra, vội vàng đi đến quầy bán đồ lặt vặt trước, đúng lúc đụng vào Kiều Đa Bảo đang ôm hai lon coca cùng vài cánh gà đi ra.

"Cậu chạy loạn cái gì!? Đi nơi khác cũng không nói một tiếng, cũng không biết người khác lo lắng sao?"

Chu Tích Tiệp mang hành lý quăng ra, đổ ập xuống, đâm đầu vào mắng Kiều Đa Bảo, nếu như bạn học trước kia cùng học sơ trung ở đây, chứng kiến một Chu Tích Tiếp như gà mẹ đang mắng mỏ nhất định sẽ mở rộng tầm mắt.

Kiều Đa Bảo rụt cổ một cái, ánh mắt nhỏ cẩn thận liếc nhìn sắc mặt cùng mồ hôi trên trán Chu Tích Tiệp, vội vàng cầm thức ăn trong tay vui mừng đưa tới.

"Thực xin lỗi a, tôi vừa rồi vừa khát lại đói liền quên nói với cậu."

Chu Tích Tiệp lườm cô một cái, cầm lấy, vui mừng liền đổ Cola vào miệng, lau mồ hôi trên mặt, gõ trán Kiều Đa Bảo trách mắng: "Tôi chính là muốn lệnh cho cậu làm lao động tay chân cho tôi! Còn phải đề phòng cậu bị đem đi bán!" Từ tiểu học, lần đó Kiều Đa Bảo đi lạcliền dọa cậu đến phát thảm, có đôi khi một khi nhìn không thấyngười đằng sau lòng cậu lo như lửa đốt.

Trả lời cậu chính là Kiều Đa Bảo cười tủm tỉm đưa gà nướng tới.

Chu Tích Tiệp không có nhận, nhắc tới hành lý của hai người liền bắt đầu thuận đường mang đi."Cậu tự ăn đi, tôi hiện tại dẫn cậu đi tìm ký túc xá trước, lát nữa cùng nhau đi ăn cơm."

Nhưng còn đi chưa được mấy bước, cậu lại quay đầu lại nhìn chằm chằm Kiều Đa Bảo hung dữ ra lệnh : "Đi theo tôi!"

Tìm được ký túc xá của Kiều Đa Bảo, Chu Tích Tiệp đem hành lý của mình cất vào nơi gửi đồ, nhấc theo hành lý của Kiều Đa Bảo hít một ngụm khí đi thẳng lên lầu bốn, trực tiếp cho hành lý đặt xuống giường ngủ của cô.

"Vì sao không chọn cái giường gần nhà vệ sinh? Lúc tôi cấp bách sẽ bất tiện a." Kiều Đa Bảo lẳng lặng nhìn Chu Tích Tiệp đang bận bịu thu xếp đồ đạc cho cô ở phía sau.

"Tôi nói cậu phải cân não di chứ, không biết giường dựa vào nhà vệ sinh vừa ẩm ướt lại thối nha!?" Kiều Đa Bảo nghe vậy cái cổ co rụt lại không nói.

Chu Tích Tiệp sửa sang lại mấy đồ đạc đơn giản cho cô xong, dặn dò cô nửa giờ rồi cùng đi ăn cơm cùng với mua đồ dùng hàng ngày, sau đó liền vội vã nhấc hành lý của mình đi tìm ký túc xá.

Kiều Đa Bảo ngồi ở trên giường mình ngây ngốc một hồi, phát hiện trong túc xá còn có bốn, năm cô gái xa lạ cùng phòng đang ở tò mò nhìn cô.

Kiều Đa Bảo đi tới gần chào hỏi xong, phát hiện các cô cũng hết sức dễ nói chuyện, mỗi một người đều hết sức hoạt bát, có cá biệt bát quái còn líu ríu hỏi cô ban nam sinh đẹp trai vừa rồi bận trước bận sau là ai.

"Hàng xóm cách vách nhà tôi, tốt lắm nha! Là anh em của tôi!" Kiều Đa Bảo phi thường cam tâm tình nguyện giới thiệu thanh mai trúc mã của mình.

"Chậc chậc, anh của cậu thật sự là lạnh lùng cực kỳ nha, vừa mới nhấc theo đồ đi lên liền nhìn nhìn biển số nhà, nhìn lướt qua ký túc xá liền trực tiếp đem đồ của cậu đặt lên giường, căn bản liền xem chúng tớ là không khí."

"Đúng vậy, cái cậu kia lạnh lùng, mạnh mẽ đều làm chúng ta giật mình."

"Không thể nào, tôi cảm thấy được cậu ấy rất tuấn tú lại cá tính nha. . ."

"Người khác đều tưởng như vậy, đúng là rối loạn." Kiều Đa Bảo quơ quơ bàn tay nhỏ bé, sau đó từ trong túi xách lấy ra một hộp chocolate, gặp người liền phân chia, lập tức hòa nhập cùng các bạn trong ký túc xá.

Cuối cùng, cô cùng Chu Tích Tiệp vào trong nhà ăn liền tìm được chỗ ngồi, cùng nhau ăn cơm, Kiều Đa Bảo đang ăn liền than thở đứng lên.

"Làm sao vậy? Không phải là nói đói muốn dẹp bụng sao" Chu Tích Tiệp qua loa ăn vài miếng cơm, nhìn bộ dạng sầu não của cô, cậu cũng không muốn ăn.

"Này, thức ăn thật là khó ăn a." Kiều Đa Bảo vô thức đâm thức ăn.

"Nếu không thì, đi ăn thêm món khác?" Kỳ thật không cần Kiều Đa Bảo nói, Chu Tích Tiệp cũng cảm thấy khó ăn, dù sao hai người trước kia vẫn luôn ăn thức ăn trong nhà, cũng chưa từng ăn ở nhà ăn bao giờ.

Kiều Đa Bảo liếc nhìn đống người đông nghìn nghịt gọi món ăn ở cửa sổ, thở dài lắc đầu, cầm lấy cái muỗng, cố lên tinh thần một lần nữa rồi bắt đầu ăn.

"Đúng, tôi phải ăn cho quen, câu nói kia nói như thế nào, a, đúng rồi, chính là 'Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần', nghe nói lấy trước kia còn có những người ăn rễ ăn cỏ, đối thức ăn hiện tại, chúng ta cần phải cảm thấy may mắn. . ."

Không nói gì. . .

Qua 5 phút, Kiều Đa Bảo nhịn không được đem cái muỗng ném trên bàn, ngừng lại mặt mày ủ rũ, "Chao ôi tôi như thế nào đã cảm thấy những ngày này sẽ trôi qua rất đau khổ a?"

Chu Tích Tiệp nhịn không được thiếu chút nữa đem một miếng cơm phun ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play