Chương 61.1

Hai mắt Lăng Nhược Tâm đen như nước hồ sâu, khi hắn ôm Thanh Hạm, tâm tình vốn mang theo sự dỗi hờn và trêu đùa, nhưng vừa chạm vào người nàng, ngửi thấy mùi thơm từ người nàng hoà với mùi rượu thoang thoảng, vừa vươn tay đã chạm vào cơ thể mềm mại khiến tim hắn không hiểu sao cũng mềm hẳn đi. Sự tức giận ngập trời lúc trước, trong thoáng giây đã hoàn toàn tan biến, bộ phận nào đó trên cơ thể cũng sinh ra phản ứng, vừa mãnh liệt, vừa cuồng nhiệt.

Khi thân thể của hắn vừa áp tới, trong lòng Thanh Hạm không khỏi có chút bối rối, một luồng hơi nóng len lỏi khắp toàn thân, ngửi được mùi son phấn nhàn nhạt trên cơ thể hắn, não nàng như ngừng hoạt động, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Nhìn thấy y phục trên người Lăng Nhược Tâm đã bị cởi ra hơn nửa, để lộ bộ ngực gày gò, nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng tay vừa chạm vào làn da mịn màng như ngọc cùng với cơ ngực nhìn có vẻ gày nhưng lại cực kỳ rắn chắc, trong lòng nàng không hiểu sao bỗng loạn lên. Luồng nhiệt trên người nàng chạy tán loạn khiến nàng không biết phải làm sao. Nàng ngước mắt nhìn hắn, trong đôi mắt đen sâu như nước hồ tràn ngập thâm tình, còn có một chút gì đó mà nàng không hiểu.

Thanh Hạm mỉm cười, nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn hắn nữa, nhưng Lăng Nhược Tâm sao có thể để nàng trốn tránh được. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, hai tay xấu xa cũng bắt đầu sờ soạng trên người nàng. Làn da vừa mịn màng vừa trắng nõn của nàng khiến lòng hắn càng thêm rung động. Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai nàng, hơi thở khẽ đảo qua cổ nàng khiến nàng vừa ngứa ngáy, vừa tê dại.

Thân thể nàng run rẩy khi hắn khẽ cắn vành tai nàng, trong lòng nàng vừa có chút chờ mong khó hiểu, rồi lại thoáng có chút xấu hổ, e lệ. Bàn tay xấu xa của hắn không biết đã cởi đi hơn một nửa xiêm y của hai người từ lúc nào, giữa hai người chỉ còn ngăn cách duy nhất bằng chiếc yếm của Thanh Hạm. Làn da khẽ chạm vào nhau, vừa mềm mại, vừa nồng nhiệt, thiêu đốt hai thân thể càng lúc càng nóng của hai người.

Giữa hai chân nàng bị thứ gì đó cứng rắn chạm vào, nhớ tới việc Lăng Ngọc Song đã nói với nàng về chuyện vợ chồng đêm trước ngày thành thân, nàng bỗng cảm thấy mặt mình nóng bừng lên. Biết rõ đó là thứ gì, đầu nàng thoáng tỉnh táo hơn, muốn né tránh nhưng lại phát hiện ra toàn thân mềm nhũn, không thể vận được một chút sức lực nào. Nghĩ đến chén thuốc gì đó cha nàng đưa nàng uống trước khi vào động phòng, trong lòng nàng không khỏi mắng ầm lên, cha nàng liệu còn chuyện gì mà không dám làm nữa không? Lại còn dám cho nàng uống hoá công tán, đêm nay dù có bị cưỡng bức nàng cũng không thể dùng được chút nội lực nào.

Lăng Nhược Tâm không cho nàng né tránh, hắn giữ chặt nàng, để nàng nhìn thẳng vào mắt hắn. Khi Thanh Hạm phát hiện ra mình không thể sử dụng được nội lực, sự tức giận cũng khiến nàng tỉnh táo được một chút, nhưng vừa nhìn vào mắt hắn, lòng nàng đã lại mềm nhũn đi.

Hắn nhẹ ôm nàng vào lòng, hôn lên môi nàng, rồi kéo xuống cổ nàng, hôn dần xuống dưới, xuống dưới nữa… Nàng vừa có chút say mê, rồi lại có chút ngượng ngùng, ngước mắt nhìn lên trên, ai ngờ bên trên đỉnh màn lại được dán một bức tranh nam nữ hợp hoan. Đầu nàng như nổ ùm một tiếng, một luồng nhiệt nóng bỏng xông thẳng lên gáy, hai dòng chất lỏng gì đó, nóng hổi chảy ra từ mũi nàng.

Lăng Nhược Tâm vốn đang muốn hôn môi nàng, ai ngờ còn chưa tiến lại gần đã bị hai dòng máu mũi của nàng làm cho giật nảy người, hắn bối rối, vội tìm một tấm vải tới lau máu mũi cho nàng. Có điều, Thanh Hạm ngước mắt lên trên thì nhìn thấy bức hợp hoan đồ, nhìn thẳng xuống thì lại nhìn thấy ngay bộ ngực lộ ra của Lăng Nhược Tâm, máu mũi càng giàn giụa.

Lăng Nhược Tâm giúp nàng lau sạch máu mũi, Thanh Hạm vội hét to: “Lăng Nhược Tâm, chàng mau mặc y phục vào cho ta!” Khi bị chảy máu mũi nàng không thể nghiêng đầu để tránh bức tranh trên đỉnh màn, đành phải nhắm hai mắt lại.

Thấy nàng bị chảy máu cũng hơi kỳ quái, Lăng Nhược Tâm liền hỏi: “Người tập võ có thể khống chế máu chảy, không phải là nàng cố ý đấy chứ?!” Với tính cách của nàng, thì làm chuyện này cũng không có gì lạ.

Hắn không nói như vậy còn đỡ, vừa nói xong đã khiến Thanh Hạm không nhịn được, liền phát hoả: “Chàng có muốn sờ thử mạch của ta không? Bây giờ ta không có chút nội lực nào! Ta thật không hiểu chàng có gì tốt mà cha ta nghiêng về chàng như thế chứ?!”

Khoé miệng Lăng Nhược Tâm khẽ cười, đưa tay bắt mạch nàng. Đúng là nội lực đã bị phong bế, hắn không khỏi kỳ quái, nếu không phải nàng có ý nghĩ gì xấu xa, thì sao lại vô duyên vô cớ chảy máu mũi. Hắn chợt nhớ tới một việc, hỏi: “Hôm nay nàng có ăn thứ gì đặc biệt không?”

Thanh Hạm nghĩ một chút rồi nói: “Sáng sớm nay, mẹ chàng có đưa cho ta một chén canh, nói là đại bổ gì đó.”

Lăng Nhược Tâm hít sâu một hơi: “Xem ra, mẹ ta thật sự rất tốt với nàng. Bình thường để nàng ăn nhiều đồ bổ cũng không sao, hôm nay lại bất thường như vậy, chỉ sợ do cái thứ gọi là thuốc bổ kia tác quái thôi.”

Hắn không cần nghĩ cũng biết mẹ hắn cho Thanh Hạm uống thuốc bổ gì. Ai ngờ khéo quá hoá vụng. Với căn cơ võ công của Thanh Hạm, thì bát canh kia cũng không thể khiến nàng chảy máu mũi. Nhưng Đoàn thúc thúc sợ tính tình Thanh Hạm ương bướng, đêm tân hôn lại gây ra chuyện gì, nên mới lừa nàng uống thuốc, phong bế toàn bộ nội lực của nàng. Thuốc bổ uống vào người khiến huyết mạch cũng không lưu thông thuận lợi như trước, giờ lại gặp tình trạng này, khí huyết vừa dâng trào đã khiến máu mũi chảy ra cũng là chuyện hết sức bình thường.

Thanh Hạm dở khóc dở cười. Cha nàng và mẹ Lăng Nhược Tâm đúng là hai người dở hơi.

Nhìn bộ dạng này của nàng, hắn biết ngay đêm động phòng hoa chúc của hắn chỉ sợ là bị ngâm nước nóng mất rồi. Hắn hơi bực mình, thở dài, đi nhúng ướt khăn, rồi nhẹ nhàng lau vết máu trên mặt cho Thanh Hạm, thấy nàng khép hờ hai mắt, hắn không nhịn được liền nói: “Ta không vừa mắt nàng đến vậy sao? Ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn ta?”

Nhớ tới bộ dạng của hắn, cùng bức vẽ trên đỉnh màn, mặt nàng lại nóng lên, máu mũi như muốn trào ra tiếp, nàng đành phải bịt mũi lại, giận dữ nói: “Lăng Nhược Tâm, cả nhà chàng đều là sói háo sắc. Chàng tự cởi sạch đồ của mình cũng coi như xong đi, nhưng mẹ chàng còn biến đỉnh màn thành kiểu này, thật đúng là trên không nghiêm, dưới sẽ loạn mà!” Vì quá tức giận, nàng nói năng cũng không giữ ý giữ tứ nữa.

Nghe nàng nói vậy, Lăng Nhược Tâm càng thấy kỳ quái, trên đỉnh màn có gì? Hắn nằm xuống, nhìn lên đỉnh màn, khoé miệng bỗng nở một nụ cười bất đắc dĩ, bản lĩnh của mẹ hắn thật đúng là không phải tầm thường, đến chuyện này mà cũng nghĩ ra được. Đêm động phòng hoa chúc của hắn, hỏng cả rồi! Hắn vốn còn muốn trừng phạt Thanh Hạm một chút vì về muộn, giờ thì hay rồi, chuyện gì hắn cũng không được làm!

Lăng Nhược Tâm đành chấp nhận số phận, nằm bên cạnh Thanh Hạm nói: “Đêm nay thành thế này, ta cũng thực sự không mong muốn, lúc nàng nói mẹ ta, sao không nghĩ đến cha nàng đi. Nếu ông không phong bế nội lực của nàng, thì nàng cũng không bị như vậy!” Thấy nàng vẫn đang bịt mũi, hắn lại không đành lòng, lấy khăn mặt nhẹ nhàng giúp nàng lau vết máu trên mặt lần nữa.

Cảm nhận được sự dịu dàng của hắn, lòng Thanh Hạm vô cùng hạnh phúc, nhớ đến chuyện dở hơi hôm nay, nàng cũng hơi buồn cười. Thật ra, như thế cũng tốt, ít nhất đêm nay nàng cũng không phải đối mặt với chuyện động phòng cùng hắn. Ngày mai, bọn họ sẽ lên đường đến kinh đô Phượng Tiềm, nàng còn rất nhiều thời gian để ngẫm nghĩ thật kỹ về quan hệ của bọn họ. Hắn thật sự là phu quân của nàng sao? Nàng không biết, từ lúc hai người quen nhau tới giờ, thời gian cãi nhau chiếm đa số, có đôi khi nàng cũng thoáng cảm nhận được sự quan tâm của hắn, nhưng cách hắn biểu hiện ra lại khiến nàng hơi cảm thấy không thể nhận được.

Thanh Hạm bỗng nhớ tới Tống Vấn Chi. Hắn luôn ở bên nàng, lặng lẽ quan tâm nàng, cho nàng sự chăm sóc và trân trọng tỉ mỉ, chu đáo. Có điều, mười mấy năm nay, dù hắn có quan tâm nàng biết bao nhiêu, thì từ đầu tới cuối nàng cũng vẫn chỉ coi hắn như ca ca bình thường, chứ không khiến cho nàng cảm thấy rung động vừa vui vừa giận như Lăng Nhược Tâm.

Nhắc tới Tống Vấn Chi, nàng lại chợt phát hiện, cả ngày hôm nay nàng chưa nhìn thấy hắn, cũng không biết hắn chạy đi đâu. Lại nhớ tới phản ứng tức giận của Lăng Nhược Tâm khi nàng nhắc tới Tống Vấn Chi lần trước, nàng mới chợt hiểu ra, phản ứng của hắn khi đó, là ghen! Cảm nhận được chiếc khăn dịu dàng lau trên mặt mình, nàng hơi cúi đầu, hỏi: “Lăng Nhược Tâm, nếu không có cha ta, và mẹ chàng luôn ở bên cạnh tác hợp, thì chàng có cam tâm tình nguyện ở bên ta không?” Tuy hắn đã từng trả lời nàng vấn đề thế này một lần rồi, nhưng nàng vẫn không nhịn được muốn hỏi lại lần nữa.

Lăng Nhược Tâm kéo tay nàng qua, đặt trên ngực hắn nói: “Bây giờ nàng còn hỏi vấn đề này, thật sự là ngốc không ai bằng. Ta đã nói rồi, trên đời này không ai có thể ép ta làm chuyện gì hết.”

Thanh Hạm cười khẽ: “Hình như là thế! Có điều, vì huynh mặc y phục nữ tử, cả ngày giả gái, nên lời nói ra cũng khiến người ta không được tin tưởng lắm.” Hình dung ra dáng vẻ giả gái, đuôi mày khoé mắt tràn ngập sự dịu dàng của nữ tử, nàng lại thầm hít sâu một hơi.

Mắt Lăng Nhược Tâm tối sầm lại, rầu rĩ nói: “Đúng là dáng vẻ của ta có thể khiến nàng cảm thấy ta không có khí khái nam tử hán. Ta vốn định đêm nay sẽ chứng minh cho nàng thấy, ta là một nam nhân chân chính. Dù đêm nay không chứng minh được, nhưng chắc chắn sẽ có một ngày, nàng hiểu được ta là nam nhân thế nào. Bề ngoài nữ tử cũng chỉ là một chiếc mặt nạ để ta sinh tồn, cuối cùng sẽ có một ngày ta đập nát chiếc mặt nạ này.” Nói câu cuối cùng, giọng nói vốn trong trẻo như nước bỗng mất đi vài phần dịu dàng, lại tăng thêm vài phần cương nghị.

Nghe thấy giọng hắn khác thường, Thanh Hạm mở mắt nhìn hắn. Lúc này, hắn đã khoác một chiếc trung y, ngực lộ ra một nửa, mái tóc đen dài xoã xuống dưới, phủ lên vai hắn. Ánh mắt lúc trước có chút âm nhu, tính kế, lúc này chỉ nồng đậm thâm tình và kiên định. Khoé miệng khép hờ cũng đầy vẻ cương nghị. Nàng hơi hoảng hốt. Dáng vẻ của hắn bây giờ, hoàn toàn khác với dáng vẻ lúc trước. Có lẽ, do không có trang phục nữ nhân che giấu, nên hắn đã hồi phục bộ dạng của một nam tử hán. Tóc hắn bình thường chỉ buộc đơn giản lên sau đầu, giờ buông xoã xuống bờ vai, khiến người ta vừa cảm thấy cuồng dã, lại tuỳ tiện. Hắn của lúc này, có khí khái nam tử nhất mà nàng từng nhìn thấy.

Thanh Hạm lắc đầu nói: “Chàng có khí khái nam tử hán hay không, đối với ta mà nói, không hề quan trọng một chút nào cả. Quan trọng là… chàng có thật tâm đối xử với ta không… Bình thường chàng giả nữ cũng được, hay là nam tử cũng thế, trong mắt ta, chàng đều là Lăng Nhược Tâm.”

Nghe nàng nói vậy, tròng mắt vốn lạnh lẽo bỗng đầy vẻ dịu dàng, hắn cúi đầu hỏi: “Ý nàng là…”

Thanh Hạm biết hắn muốn nói gì, nàng ngắt lời: “Ta không biết hiện giờ ta có yêu chàng hay không, nhưng ta có thể khẳng định, ta cũng không ghét chàng. Cảm giác khi ở bên chàng khác xa cảm giác khi ở bên cạnh Đại sư huynh ta. Ta không biết đây có phải tình yêu hay không, nhưng ta hy vọng chàng có thể cho ta một chút thời gian, để ta xác định được rõ, rốt cuộc cảm giác của ta đối với chàng gọi là gì.” Những lời này nàng vốn định nói với hắn từ hôm trước ở xưởng nhuộm, có điều chưa được vài câu hai người lại ầm ĩ cả lên rồi.

Nghe mấy lời nàng nói lúc trước, mắt Lăng Nhược Tâm tối sầm đi, nhưng nàng vừa nói xong, trong mắt hắn lại đầy vẻ vui sướng, hai mắt hắn như sáng lên nói: “Nếu nàng đã nói cho ta nghe tiếng lòng của nàng, ta đương nhiên sẽ cho nàng có đủ thời gian để nàng hiểu rõ cảm giác của mình. Rồi nàng sẽ thấy, ở bên ta là lựa chọn chính xác nhất, hạnh phúc nhất của nàng.”

Trong lòng Thanh Hạm dâng lên cảm giác hạnh phúc, nàng cười tươi, để lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ xinh: “Ta cũng hy vọng có thể được như lời chàng nói. Nhưng ta cũng có một điều kiện, trước khi ta hoàn toàn hiểu rõ tâm ý của mình, chàng không thể dính vào ta, càng không thể động tay động chân với ta bừa bãi.” Nếu biết trước hắn dễ nói chuyện thế này, thì trước kia nàng cũng chẳng cần phải cãi cọ đến khản cả cổ với hắn.

Nghe nàng nói vậy, trong lòng Lăng Nhược Tâm không khỏi buồn cười. Cô nhóc này, dùng vẻ mặt dịu dàng nói chuyện với hắn, đơn giản chỉ là muốn dụ hắn vào bẫy thôi. Nhưng dù sao, hắn cũng không ghét nàng làm thế, tình cảm vốn là nên hai bên đều tình nguyện. Nếu cố gắng cưỡng ép, chỉ sợ sẽ mất hết cả cảm tình trong lòng nhau thôi. Nhớ tới dáng vẻ giống như cừu non của nàng khi nằm trong lòng hắn vừa rồi, dù có tác dụng từ bát thuốc của mẹ, cũng do nàng mất nội lực, nhưng nàng cũng vừa nói, nàng không ghét hắn. Hắn tin rằng, ngày hạnh phúc của hắn cũng không còn xa.

Lăng Nhược Tâm cười nói: “Yêu cầu của nàng, ta đồng ý, nhưng ta cũng có một điều kiện. Ta không thể chờ đợi nàng vô hạn được. Thế này đi, ta cho nàng thời gian nửa năm, nếu sau nửa năm, nàng vẫn không thể hiểu rõ tình cảm của mình, mà cũng không động lòng với nam tử nào, thì cả đời này nàng đều phải ở bên ta, làm nương tử của ta.”

Thanh Hạm nghe hắn nói cũng thấy có lý. Có nửa năm là đủ rồi, nàng có thể hiểu rõ quan hệ của họ. Ngày đó nàng còn muốn lập nhiều thoả thuận với hắn, nhưng giờ có lẽ cũng không cần nữa, nhưng lại cũng không quá yên tâm, nàng liền giơ ngón tay út nói: “Ngoéo tay nào!”

Lăng Nhược Tâm rất buồn cười khi nhìn thấy hành động trẻ con của nàng, nhưng cũng đưa tay ra, nhẹ nhàng ngoắc vào ngón tay của nàng. Nhìn thấy nàng tươi cười rất ngây ngô, có một cảm giác gọi là hạnh phúc dâng lên từ đáy lòng hắn. Lúc này, xiêm y của nàng hơi hỗn loạn, mái tóc thả dài xuống vai, đôi mắt đen láy tràn ngập ý cười. Hắn ghé sát lại, hôn nhẹ vào trán nàng một cái. Nụ hôn này không hề mang theo dục vọng, mà vô cùng dịu dàng.

Thanh Hạm bĩu môi nói: “Chàng vừa nói sẽ không động tay động chân sàm sỡ ta, giờ chàng lại như vậy!”

Lăng Nhược Tâm nói: “Chuyện này đâu có tính là sàm sỡ. Giờ nàng là nương tử của ta, ta chỉ đòi lại một chút quyền lợi đáng có của tướng công thôi mà.”

Thanh Hạm trừng mắt lườm hắn: “Hiện giờ thì chàng nên gọi ta là ‘tướng công’, chàng mới là ‘nương tử’ của ta. Đừng tưởng rằng cha ta đứng về phía chàng, thì chàng có thể kiêu ngạo!”

Lăng Nhược Tâm sáp lại gần hơn chút nữa nói: “Hình như giờ nàng mới là người kiêu ngạo thì có! Nương tử của ta!” Giọng của hắn vô cùng mờ ám, lại thấy hắn ghé sát lại gần, Thanh Hạm liền ngước mắt nhìn lên, nhưng lại nhìn ngay thấy bức tranh hợp hoan… khí huyết dâng trào, máu mũi khó khăn lắm mới ngừng được, giờ lại chảy ra.

Trong lòng Lăng Nhược Tâm vô cùng bực tức, hắn gầm nhẹ: “Chết tiệt!”. Nhưng mắng xong, lại đành chấp nhận số phận, lấy khăn lau máu cho nàng.

Sau khi máu ngừng chảy, Lăng Nhược Tâm cũng không dám trêu chọc nàng tiếp nữa, đưa tay tắt nến, mặc trung y, ghé người nằm xuống cạnh nàng. Chỉ một lát sau hắn đã nghe thấy tiếng thở đều đều của nàng, đành phải hít sâu một hơi. Nàng ngủ ngon thật đấy nhỉ? Có điều, đêm dài này, hắn phải chịu đựng thế nào đây???

Lăng Nhược Tâm vẫn còn đang miên man suy nghĩ, thì thấy ngực bị đè nặng xuống, hoá ra là tay nàng đè sang người hắn. Vừa đặt tay nàng về chỗ cũ, thì chân nàng lại duỗi ra, đè thẳng lên cái nơi nào đó khiến hắn đau đến toát mồ hôi lạnh, nhưng lại không thể phát tác với nàng. Hắn oán hận gạt chân nàng xuống, thì nửa thân người nàng lại nhích lại gần, ngực hắn chạm vào nơi mềm mại nào đó, khiến hắn thầm hít sâu một hơi lạnh, trong lòng vô cùng giận dữ, dứt khoát ôm chặt cả người nàng vào lòng. Có điều, thời tiết bây giờ đang rất nóng nực, rồi mùi thơm trên cơ thể nàng lại truyền đến, khiến hắn càng không thể ngủ yên.

Lăng Nhược Tâm chấp nhận số phận, hít sâu một hơi. Xem ra, đêm nay hắn không thể ngủ nổi rồi!

o0o

Chương 61.2

Ánh nắng sớm len qua cửa sổ, chiếu vào mắt Thanh Hạm. Nàng duỗi người, lại phát hiện mình đang nằm trong lòng Lăng Nhược Tâm. Thanh Hạm hơi hoảng hốt, lại nhớ tới chuyện đêm qua đã xảy ra, trong lòng không khỏi buồn cười. Nàng nhìn sang Lăng Nhược Tâm, thấy một vầng đen vòng quanh mắt hắn, chắc đêm qua hắn ngủ không ngon giấc.

Tuy hai người quen biết đã lâu, nhưng nàng vẫn chưa từng thấy Lăng Nhược Tâm im lặng như thế. Rèm mi rất dài phủ lên mắt hắn, không có sự âm nhu như lúc trước, nhưng lại rất rạng rỡ. Đôi môi hơi mím lại, khoé môi hơi nhếch lên một nụ cười như có như không, nhìn còn có chút đáng yêu. Thanh Hạm chưa bao giờ nghĩ, dáng vẻ ngủ say của hắn còn… đẹp như thế.

Một giọng nói trầm khàn truyền vào tai nàng: “Có phải nàng cảm thấy, tướng công của nàng rất khôi ngô tuấn tú, nhìn mãi không chán không?”

Bị Lăng Nhược Tâm bắt gặp, Thanh Hạm hơi ngượng ngùng, nhưng sau khi nghe hắn nói, lại nhìn thấy vẻ mặt thối của hắn, nàng không nhịn được khẽ cười nói: “Chàng không phải là đẹp trai tuấn tú, mà là xinh đẹp.”

Thấy ánh mắt hắn đen sẫm đi, Thanh Hạm cười hì hì, xoay người định xuống giường. Nhưng Lăng Nhược Tâm đã đoán trước được hành động của nàng, hắn vươn tay ra, kéo nàng vào lòng, hôn lên mặt nàng một cái, nói: “Đây không phải là vi phạm quy ước, mà là trừng phạt nàng đêm qua khiến ta không ngủ được.”

Thanh Hạm cười nói: “Giao hẹn với chàng đúng là thiệt thòi mà. Tự chàng ngủ không ngon, sao lại trách ta?”

Lăng Nhược Tâm nhìn nàng nói: “Người nào đó có tư thế ngủ thật là đẹp cơ! Cũng may ta là bậc chính nhân quân tử, chứ đổi lại là nam tử khác, có người chủ động ôm ấp yêu thương, không ăn sạch sẽ mới là lạ!”

Mặt Thanh Hạm đỏ bừng lên, sẵng giọng nói: “Rõ ràng sáng nay chàng ôm ta, giờ còn nói ta chủ động ôm ấp!”

Lăng Nhược Tâm cười xấu xa: “Thanh Hạm, ta có thể cam đoan với nàng, nếu lần sau nàng còn ngủ như vậy, ta nhất định sẽ ăn nàng!” Thấy Thanh Hạm trừng to hai mắt nhìn hắn, nụ cười trên mặt hắn càng xấu xa hơn: “Cũng không cần chờ lần sau nữa, giờ ăn nàng luôn đi.”

Thanh Hạm còn đang định đối đáp lại, chợt nghe tiếng gõ cửa vang lên. Lăng Nhược Tâm sửng sốt, Thanh Hạm liền vùng ra khỏi ngực hắn, nhảy xuống giường, sửa sang lại y phục rồi chạy ra mở cửa. Vừa mở cửa ra, nàng thấy ngay Lăng Ngọc Song đang đứng đó.

Thanh Hạm nói: “Sư phụ, chào buổi sáng!”

Trên mặt Lăng Ngọc Song khó giấu được sự lo lắng, nhưng vẫn cười nói với Thanh Hạm: “Đã thành thân với Nhược Tâm rồi mà còn gọi ta là sư phụ nữa. Phải gọi là mẹ mới đúng.”

Thanh Hạm hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn nghe lời, gọi một tiếng “mẹ”.

Lăng Ngọc Song cười nói: “Đúng là đứa bé ngoan!”

Lăng Nhược Tâm nhìn sắc mặt Lăng Ngọc Song có vẻ khác thường. Bà luôn ao ước hắn thành thân với Thanh Hạm, hôm nay lại tới sớm thế này, chỉ e là xảy ra chuyện lớn, vội hỏi bà: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”

Lăng Ngọc Song rút một lá thư từ trong ngực áo ra đưa cho Lăng Nhược Tâm nói: “Sáng nay bồ câu đưa lá thư này đến. Thái tử nói trong cung xảy ra chuyện lớn, hắn bị người ta hãm hại, hiện đang bị giam lỏng. Hoàng hậu kích động Hoàng thượng phế truất ngôi vị Thái tử, lập Tam hoàng tử lên ngôi Thái tử.”

Lăng Nhược Tâm xem xong thư, mày hơi nhíu lại, hừ lạnh một tiếng nói: “Xem ra, bọn họ đã không đợi được nữa rồi, còn có thể bày mưu tính kế nữa. Thái tử cũng thật là, biết rõ bọn họ dã tâm bừng bừng, còn sơ suất như vậy, lần này e là phiền phức rồi.”

Thanh Hạm biết Huyến Thải sơn trang luôn hỗ trợ Thái tử Tần Phong Ảnh, còn đối với Tần Phong Dương chỉ duy trì thái độ không mặn không nhạt mà chống đỡ thôi. Thái tử phạm tội bị giam lỏng, có lẽ là phạm sai lầm lớn, nếu không sẽ không đến mức như thế. Mấy năm nay, Huyến Thải sơn trang luôn trợ giúp Thái tử củng cố địa vị, nếu hắn xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ liên luỵ đến Huyến Thải sơn trang. Mà Lăng Nhược Tâm thì đã đắc tội nhiều với Tần Phong Dương, hắn ta chỉ hận không có cơ hội đối phó với Huyến Thải sơn trang. Nếu Thái tử thật sự bị phế truất, Tần Phong Dương lên ngôi vị, thì người đầu tiên hắn ta đối phó sẽ là Huyến Thải sơn trang.

Nàng đứng bên cạnh hỏi: “Rốt cuộc Thái tử đã phạm sai lầm gì mà khiến Hoàng thượng phải giam lỏng hắn?”

Lăng Nhược Tâm lắc đầu nói: “Ta cũng không rõ lắm, trên thư chỉ nói xảy ra chuyện lớn, bảo ta nhanh chóng đến Hoàng đô, trên đường đi hắn sẽ phái người tới đón, và nói cho ta biết chân tướng sự việc. Lưu Quang Dật Thải cũng vừa làm xong, vốn chúng ta cũng cần đi Hoàng đô. Có điều, việc này tới hơi nhanh, dù Thái tử không được sủng ái, nhưng nếu muốn phế truất ngôi vị của hắn thì cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa, hai chuyện này xảy ra cùng một lúc cũng quá trùng hợp, chỉ e là ở giữa còn có âm mưu gì khác.”

Lăng Ngọc Song thở dài nói: “Người đời chỉ nói rằng Huyến Thải sơn trang vô cùng giàu có, nhưng không biết đằng sau đó ẩn giấu biết bao sát khí. Năm đó, bà ngoại con nghĩ trăm phương nghìn kế để đồ thêu và vải dệt của Huyến Thải sơn trang trở thành ngự dụng của Hoàng gia, khiến bao nhiêu người ghen tị đến đỏ mắt, nhưng cũng đưa tới không ít tai vạ. Có quan hệ với Hoàng gia, tức là tiến vào một cơn lốc vô hình. Lốc xoáy càng xoáy càng nhanh, sau khi bước vào rồi, không thể thoát ra được nữa!”

Lăng Nhược Tâm an ủi: “Mẹ, mẹ cũng đừng quá lo lắng. Năm đó bà ngoại có thể đánh bại nhiều người như vậy, thì con cũng có cách để thoát thân được. Thành sự hay không là do con người, không có gì đáng sợ cả. Huống chi, với năng lực của con, mẹ cũng biết mà, nhất định con có thể hoá giải nguy cơ này.”

Trong lòng Lăng Ngọc Song cảm thấy rất buồn bã, bà nhẹ nhàng kéo tay Thanh Hạm, rồi lại kéo tay Lăng Nhược Tâm nói: “Nhược Tâm, vất vả cho con rồi, từ khi con sinh ra, ta cứng rắn ép con từ một nam tử chân chính lại nuôi dưỡng như một nữ tử. Mẹ biết trong lòng con cũng không chịu nổi, nhưng chưa bao giờ mẹ nghe thấy con nói một lời oán giận nào. Những năm gần đây, con cũng vất va nhiều. Một mình điều hành cả Huyến Thải sơn trang lớn như vậy, cũng nhờ con tiếp nhận Phi Phượng môn từ bà dì, nên mới có thể mở rộng sản nghiệp của Huyến Thải sơn trang. Để con hai mươi tuổi mới được đón dâu, rồi ngay ngày hôm sau lại phải lên đường đi Hoàng đô. Đúng là mẹ sai lầm một bước, mà huỷ hoại cả đời con rồi!”

Lăng Nhược Tâm cười nói: “Mẹ, mẹ nói gì mà nghiêm trọng thế. Con cũng không khổ như mẹ nghĩ đâu. Tuy cảm giác bị người ta coi là nữ tử cũng không sung sướng gì, nhưng cũng rất nở mày nở mặt mà. Hơn nữa, con cũng không ghét kinh thương.” Hắn nhìn Thanh Hạm nói: “Nếu không phải vì quyết định năm đó của mẹ, thì con và Thanh Hạm chỉ sợ là sẽ khó đến được với nhau. Con còn muốn cảm ơn mẹ và Đoàn thúc thúc, đã chuẩn bị giúp con một thê tử tốt như vậy. Hơn nữa, Thanh Hạm cũng không phải nữ tử bình thường. Tuy hôm nay con phải đi Hoàng đô, nhưng cũng không phải chia xa với Thanh Hạm. Con sẽ đưa nàng đi theo. Có hai người, có thể chăm sóc cho nhau. Thanh Hạm, nàng nói có đúng không?!”

Nghe Lăng Nhược Tâm nói vậy, trong lòng Thanh Hạm cũng cảm thấy nao nao. Nàng vẫn nghĩ Lăng Nhược Tâm là một người bạc tình, nhưng nghe hai mẹ con họ nói vậy, nàng lại cảm thấy tình cảm của họ rất sâu sắc. Từ nhỏ nàng đã không có mẹ, cha cũng sớm đưa nàng lên núi học võ. Tuy Huyền Cơ Tử và các sư huynh đệ trên Thương Tố môn đều đối xử với nàng rất tốt, nhưng vẫn thiếu đi cảm giác tri kỷ. Nghĩ vậy, trong lòng nàng cũng ấm áp hơn, vả lại, nàng cũng vốn tính toán đi theo Lăng Nhược Tâm để thăm thú Hoàng đô.

Thanh Hạm cười nói: “Đúng thế, mẹ à, mẹ đừng lo. Con đi cùng Lăng Nhược Tâm, hai người có thể chăm sóc cho nhau. Mẹ đừng nghĩ ngợi nhiều. Hơn nữa, Nhược Tâm thông minh như vậy, làm gì có chuyện gì chàng không giải quyết được.”

Dù Thanh Hạm nói chỉ để an ủi Lăng Ngọc Song, nhưng Lăng Nhược Tâm nghe thì lại thấy cực kỳ thích thú, hắn không nhịn được, lén nhìn trộm nàng một cái, thầm nói: “Thì ra trong lòng nàng, ta lợi hại như vậy. Muốn để nàng xác định rõ tâm ý, có lẽ sẽ khá dễ dàng thôi.”

Lăng Ngọc Song nghe xong, sự lo lắng trên mặt tiêu tan đi không ít. Trời sinh bà tính lạc quan, tuy đang gặp đại nạn, bà cũng tin rằng, chỉ cần mọi người đồng lòng, chắc chắn sẽ giải quyết được mọi chuyện.

Hơn nữa, từ cơ thể Lăng Nhược Tâm toả ra sự tự tin khó giấu, bà không khỏi cảm khái hàng ngàn vạn lần, con trai của bà thật đúng là niềm kiêu hãnh của bà!

Sau khi Lăng Nhược Tâm và Thanh Hạm dùng xong điểm tâm, xe ngựa cũng đã chuẩn bị xong từ lâu. Bọn họ vốn tính toán sẽ đi Hoàng đô cống nạp Lưu Quang Dật Thải vào ngày thứ hai sau tân hôn. Tuy bây giờ có chút biến cố, nhưng cũng chỉ là đẩy nhanh ngày xuất hành lên một chút mà thôi. Đồ đạc cũng đã được chuẩn bị hết. Lần này đi Hoàng đô, Lăng Nhược Tâm còn muốn mở rộng thêm quan hệ, nên ngân lượng này kia cũng không cần phải chuẩn bị nhiều, đến lúc đó nếu cần thì có thể trực tiếp đến tiền trang tư nhân ở Hoàng đô rút là được.

Thấy Thanh Hạm đứng bên cạnh xe ngựa ngó đông ngó tây, Lăng Nhược Tâm thừa biết nàng đang tìm Tống Vấn Chi, trong lòng hơi không vui những vẫn cố hỏi: “Nàng đang tìm sư huynh à?”

Thanh Hạm gật đầu nói: “Ta rất lo, từ hôm qua tới giờ không thấy sư huynh, không biết huynh ấy chạy đâu nữa.” Đối với Tống Vấn Chi, nàng vẫn cảm thấy có chút áy náy. Dù sao nàng cũng lừa hắn, nàng và Lăng Nhược Tâm thật sự thành thân, mà Lăng Nhược Tâm lại là nam tử chứ không phải nữ tử. Lời nói dối này càng lúc càng lớn, lớn đến mức nàng không biết sau này phải giải thích với hắn thế nào.

Lăng Nhược Tâm thản nhiên nói: “Có lẽ sư huynh nàng nhìn thấy nàng thành thân, trong lòng hơi khó chịu, nên chạy ra ngoài một mình giải sầu.”

Tống Vấn Chi đúng là đi giải sầu, nhưng lần giải sầu này, lại mang đến phiền toái cực lớn.

Thanh Hạm lắc đầu nói: “Sư huynh đã từng nói, sau này dù thế nào cũng sẽ ở bên cạnh bảo vệ ta, hắn sẽ không vô duyên vô cớ mất tích đâu.” Trước giờ Tống Vấn Chi là người có tình có nghĩa, nàng cũng biết hắn rất quan tâm đến nàng, hơn nữa, hắn cũng biết hôm nay nàng sẽ đi Hoàng đô cùng Lăng Nhược Tâm, chắc chắn không thể nào không tới từ biệt nàng.

Nghe nàng nói vậy, Lăng Nhược Tâm cũng cảm thấy không vui, hắn nói sâu xa: “Có lẽ hắn phát hiện mối quan hệ không tầm thường giữa chúng ta, nên nhất thời không chấp nhận được, liền chạy ra ngoài một mình tầm hoan mua vui không biết chừng.”

Nghe hắn nói càng ngày càng kỳ cục, Thanh Hạm trừng mắt lườm hắn: “Sư huynh ta không phải người như vậy!”

Ký Phong đứng bên cạnh, nghe thấy họ nói vậy liền nói: “Sáng sớm hôm qua, ta có nhìn thấy Tống đại hiệp đi một mình ra khỏi sơn trang, sau đó không thấy hắn quay về. Đến giữa trưa, A Căn đi mua đồ thì nhìn thấy Tống đại hiệp đang ngồi uống rượu cùng Tô đại đương gia ở tửu lâu Hoành Thăng, sau đó không biết đi đâu.”

Thanh Hạm vừa nghe đã thấy kỳ quái, Tống Vấn Chi và Tô Dịch Hàn vốn bất hoà với nhau, sao có thể ngồi cùng một chỗ uống rượu được, nàng liền hỏi: “A Căn không nhìn lầm chứ? Bọn họ sao có thể ngồi uống rượu với nhau được?”

Ký Phong đáp: “Hôm đó Tô đại đương gia đến tìm Tống đại hiệp, chính là A Căn đi thông báo mà. Vì Tống đại hiệp không muốn gặp Tô đại đương gia, cho nên khi A Căn nhìn thấy họ ngồi uống rượu cùng nhau mới cảm thấy kỳ quái, còn cố tình đi qua đi lại nhìn cho rõ. Đúng là Tống đại hiệp ngồi uống rượu với Tô đại đương gia mà.”

Nghe Ký Phong nói vậy, trong lòng Lăng Nhược Tâm thoáng dâng lên dự cảm không tốt. Hắn hiểu rất rõ bản chất của Tô Dịch Hàn, hắn ta làm chuyện gì cũng đều có mục đích, tiếp cận Tống Vấn Chi như vậy, chỉ sợ là có âm mưu khác. Mà lúc này còn chưa thấy bóng dáng Tống Vấn Chi đâu, quả thật cũng không ổn lắm. Có điều, hắn vốn cũng không có cảm tình với Tống Vấn Chi, mà hiện giờ, chuyện đi Hoàng đô còn quan trọng hơn chuyện của Tống Vấn Chi nhiều, hơn nữa, mặc dù Tống Vấn Chi hơi cứng nhắc, nhưng cũng trầm ổn, chắc sẽ không xảy ra chuyện lớn gì.

Lăng Nhược Tâm nhẹ nhàng nói: “Mặc dù sư huynh nàng và Tô Dịch Hàn có chút xích mích, nhưng võ công của hắn cao cường, Tô Dịch Hàn cũng biết quan hệ của hắn và nàng, chắc sẽ không dám làm thương tổn gì hắn đâu. Có lẽ tâm tình của đại sư huynh nàng phiền muộn, nên cùng hắn ta uống chén rượu thôi. Chắc hắn uống hơi nhiều, nên ngủ ở đâu đó. Chúng ta cũng phải khổi hành rồi. Chờ hắn tỉnh rượu sẽ không có chuyện gì cả.”

Tuy trong lòng Thanh Hạm hơi lo lắng, nhưng nghĩ lại, từ nhỏ đến giờ đều là Tống Vấn Chi chăm sóc nàng, hắn làm việc gì cũng rất cẩn thận, bình tĩnh, không dễ kích động như nàng, nên chắc sẽ không có việc gì đâu. Có điều, không biết vì sao, trong lòng nàng vẫn có vài phần lo lắng, nhưng nàng biết Lăng Nhược Tâm nói có lý, đành gật gật đầu rồi theo hắn lên xe ngựa.

Có điều, Thanh Hạm không biết rằng, lần này nàng bước lên xe ngựa, đã làm thay đổi cả số phận của cả ba người, nàng, Lăng Nhược Tâm, và Tống Vấn Chi. Vòng xoay số phận lại xoay tròn…

HẾT QUYỂN 1

***

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play