Lăng Nhược Tâm thấy trong mắt Thanh Hạm đều là ý đề phòng, liền khẽ cười với nàng, trong con người dường như có gì đó rực sáng. Thanh Hạm biết, hắn càng cười dịu dàng, thì càng tính kế nhiều hơn, tim nàng không kìm được mà càng đập mạnh hơn, nét thẹn thùng trên mặt còn chưa rút xuống, sự lo lắng lại càng trào lên.
Lăng Nhược Tâm cũng không có ý muốn giải thích gì cả, chỉ nhẹ nhàng ôm nàng, đẩy cửa sau phòng tắm, thi triển khinh công, bay qua cửa sổ vào phòng hắn. Hắn đặt Thanh Hạm trên giường mình, lại thấy tóc nàng ướt đẫm, ướt luôn cả bộ quần áo hắn vừa mới thay, mày khẽ nhíu lại. Hắn ghét nhất là bị người khác làm bẩn hay làm ướt quần áo của mình, nhưng vấn đề là lúc này hắn lại chẳng trách ai được. Cũng may, đang là mùa hè, xiêm y khô rất nhanh.
Thanh Hạm thấy hắn ôm nàng đến giường, đặt đầu nàng thả xuống bên cạnh giường, để tóc thả xuống dưới, khiến nàng tức không biết trút vào đâu. Cảm giác đầu bị lơ lửng vô cùng khó chịu, đã vậy, sau khi Lăng Nhược Tâm đặt nàng ở đó xong, lại đi về phía bàn, cắm cúi viết gì đó, dường như đã quên mất sự tồn tại của nàng vậy.
Cứ giằng co như thế nửa canh giờ, rốt cuộc Lăng Nhược Tâm cũng nghiêng đầu sang nhìn nàng, lúc này hắn còn chưa đeo miếng che yết hầu, có thể nhìn thấy rõ hầu kết của hắn. Khóe miệng hắn khẽ mỉm cười, ôm lấy nàng đặt ngay ngắn trên giường, hai mắt nhìn Thanh Hạm chằm chằm, sáng như sao trên trời. Cổ Thanh Hạm vẫn còn hơi hơi đau, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên nàng ở cùng một gian phòng với một nam nhân. Hơn nữa, nàng đã biết rõ, tên nam nhân này tuy xinh đẹp như yêu tinh, nhưng tính cách vô cùng xấu xa, mà trên người nàng lúc này, lại cũng chỉ có mỗi một chiếc trung y của hắn mà thôi.
Từ khi nàng còn nhỏ, sư phụ đã tách nàng ra khỏi các sư huynh, sáu sư huynh của nàng đều ở chung với nhau, chỉ có một mình nàng ở riêng một phòng, nàng vẫn không hiểu vì sao. Sư phụ đã giải thích cho nàng nghe rất nhiều lần, là vì nàng là một bé gái, nam nữ khác biệt, nên không thể ở cùng một chỗ, cũng dặn nàng phải tự bảo vệ mình cho tốt, đừng để người khác phát hiện mình là con gái. Chờ đến lúc nàng lớn hơn một chút, cuối cùng nàng cũng biết, nam nữ khác nhau thế nào. Lại có một lần, Đại sư huynh vô ý xông vào phòng của nàng, biết được bí mật của nàng. Vì thế, giới tính thật sự của Thanh Hạm cũng là bí mật của nàng và Đại sư huynh, trong Thương Tố môn, chỉ có sư phụ và Đại sư huynh biết.
Nàng nghe thấy tiếng cười Lăng Nhược Tâm, hồn lập tức quay lại, trừng to mắt nhìn hắn. Hắn ngồi ở mép giường, đôi mắt sâu thẳm thản nhiên nhìn nàng nói: "Không phải cô đang nghĩ xem ta muốn làm gì cô đấy chứ?" Giọng nói của hắn vừa nhẹ nhàng lại vừa dịu dàng, tinh khiết như thiên sứ. Thanh Hạm khẽ chớp mắt một cái, vô nghĩa, có bản lĩnh thì ngươi thả ta ra rồi hãy nói!
Ý cười trong mắt Lăng Nhược Tâm nhạt đi, rồi lại hiện lên một vẻ suy nghĩ sâu xa, ánh nến lay động chiếu vào mặt hắn, khiến cho hắn mang một vẻ u buồn khó tả, hắn thản nhiên nói: "Ta giải huyệt câm cho cô trước, nếu cô dám to tiếng, ta không ngại ném cô vào chuồng heo lần nữa đâu." Những lời này, Thanh Hạm biết không phải chỉ là để uy hiếp. Con người này, có lẽ việc gì cũng có thể làm được, lập tức lại chớp mắt một cái nữa.
Lăng Nhược Tâm đưa tay muốn chạm vào ngực nàng, mới chợt nhận ra, thân phận của hai người dường như có chút xấu hổ, hơi hơi chần chừ, khóe miệng lại khẽ nở một nụ cười trào phúng. Hắn thấy Thanh Hạm trừng to hai tròng mắt, ý cười trong mắt hắn lại càng dày hơn, chỉ có điều, đáy mắt vẫn lạnh như băng. Hắn ra tay như chớp, nhanh chóng điểm vào ngực nàng một cái.
Thanh Hạm vừa nói chuyện được đã muốn mắng to: "Ngươi là tên sắc lang!" Nhưng mà vừa mới kêu một tiếng 'ngươi' đã gặp ngay ánh mắt cảnh cáo của Lăng Nhược Tâm, câu nói tiếp theo lập tức nuốt gọn xuống bụng. Nàng thở dài một cái, rầu rĩ hỏi: "Ngươi muốn thế nào?"
Vẻ mặt Lăng Nhược Tâm nhàn nhạt, ra vẻ chẳng để tâm đến chuyện gì, hỏi lại: "Cô muốn ta làm thế nào?"
Câu hỏi lại như vậy khiến Thanh Hạm càng không có cảm giác an toàn, nàng không khỏi nuốt nước miếng một cái: "Ta muốn ngươi thả ta ra!" Lần trước vì nàng đùa giỡn hắn, nên bị hắn ném vào chuồng heo, lần này nhìn lén hắn tắm rửa, xuyên thấu thân phận thật sự của hắn, chỉ e hắn sẽ giết người diệt khẩu mất. Đột nhiên nàng nhớ tới những lời đồn đại về hắn trong Tầm Ẩn thành, hắn làm đương gia đã năm năm, năm nay đã hai mươi tuổi, vẫn chưa gả cho ai, căn bản không phải hắn không muốn thành thân, mà là hắn không thể thành thân. Nàng thật sự thấy kỳ quái, hắn vì sao lại không yên phận mà làm một người nam nhân tốt, cố tình giả nữ nhân làm gì?
Ánh mắt Lăng Nhược Tâm âm u, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lại càng tăng thêm một chút ý cười dịu dàng, hắn nhìn nàng nói: "Cô nghĩ ta sẽ khinh địch như vậy mà bỏ qua cho cô sao?" Lòng Thanh Hạm không khỏi chìm xuống, hắn lại nói tiếp: "Huyến Thải sơn trang là thế gia chuyên dệt vải, nhuộm màu, thêu thùa được hoàng gia ngự phong, vị trí đương gia chỉ truyền nữ, không truyền nam, nhưng mẹ ta lại chỉ sinh được một mình ta, cha ta đã qua đời từ sớm. Cho nên, không khó để cô đoán được vì sao ta lại phải giả nữ, đúng không."
Đôi mắt to của Thanh Hạm khẽ chuyển động, nàng hỏi: "Vì sao ngươi muốn nói bí mật này cho ta? Muốn ta giúp ngươi bảo vệ bí mật này hay sao?" Thì ra nguyên nhân sâu xa là như thế, nàng không kìm được lại nhìn hắn nhiều thêm một chút. Một người nam nhân giả nữ nhân mà còn giống nữ nhân hơn cả nữ nhân, không biết nên nói là hắn thành công hay thất bại đây.
Lăng Nhược Tâm khẽ mỉm cười nói: "Đây là lần thứ hai ta và cô gặp nhau, ta không biết nên nói là có duyên hay nghiệp chướng, lại để cô biết được bí mật của ta. Chúng ta coi như là có chút ân oán, nhưng cũng chưa đến mức có ta không có cô. Giờ ta cho cô hai con đường để lựa chọn, thứ nhất, là giúp ta bảo vệ bí mật này, chuyện đêm nay, cô coi như không thấy, ta cũng coi như chưa từng phát sinh."
Thanh Hạm nhìn nhìn hắn hỏi: "Nếu ta không đồng ý thì sao? Điều thứ hai là gì?"
Lăng Nhược Tâm cười đến vô cùng dịu dàng: "Không đồng ý cũng không sao, mạng của cô giờ đang nằm trong tay ta, điều thứ hai, là chết! Cô muốn chọn đường nào?" Thanh Hạm còn chưa kịp nói gì, hắn đã nói tiếp: "Nói thật, thân phận của ta xấu hổ như vậy, cho đến giờ vẫn chưa được thưởng thức qua mùi vị của nữ nhân thế nào. Nếu cô chọn điều thứ hai, ta thật sự không ngại để cô trở thành nữ nhân đầu tiên của ta đâu!"
**********
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT