Đỗ Vĩ Minh sáng sớm đã rời giường, thấy thụy nhan của Lưu Cảnh Nguyên, không khỏi nở nụ cười. Cảnh Nguyên lần này trở về không biết sao lại thế này, muốn cùng mình ở trên một cái giường. Vốn tưởng thời tiết nóng tách ra ngủ thì mát mẻ, nhưng làm thế nào cũng không chịu, quên đi, ngủ cùng nhau cũng không tệ, buổi tối còn có thể trò chuyện.

Ngày hôm qua giận dỗi với Cảnh Nguyên lại còn về muộn, Đỗ Vĩ Minh không kịp làm bữa sáng, hôm nay nhưng phải làm sở trường của mình cho bọn hắn ăn. Nem rán ở làm hiện đại không khó, nhưng đến cổ đại lại không được, bánh đậu, vỏ nem rán đều không có sẵn, đều phải tự làm. Phỏng chừng bữa sáng muốn ăn thì không kịp, thôi đợi đến giữa trưa ăn đi.

Bữa sáng liền làm cháo hoa ăn với bánh rán trứng chim. Ngày hôm qua mua nhiều đồ như vậy, không cần ngại lãng phí một chút, Cảnh Nguyên nhìn là biết gia cảnh không tệ, trước kia đã nhận ra, lần này trở về hình như càng thêm lợi hại. Lắc lắc đầu, Đỗ Vĩ Minh nhắc bản thân đừng nghĩ nhiều.

“Thiếu gia, ngươi dậy sớm quá vậy?”

“Chào buổi sáng, Chu Văn, Vương Võ. Ngủ không được liền ra đây làm.”

“Bữa sáng ăn cái gì?”

“Chu Văn, ngươi tới nhóm lửa. Bữa sáng ăn bánh rán trứng chim kèm cháo gạo trắng.”

Thiếu gia xuống bếp khẳng định lại có món ngon. Chu Văn theo lời đi nhóm lửa. Đỗ Vĩ Minh lại bảo Vương Võ lấy thiết bản lần trước làm ra, đợi lát nữa cần dùng đến, thuận tiện ở phòng mới mới xuất hiện cái thổ táo. Vương Võ không hỏi nhiều đi làm việc.

Bột mì thêm nước lạnh nhào thành dạng nhão, ở trên khối bột hồ cho thêm ba quả trứng chim, lại đến trước nhà hái hành lá cẩn thận thái nhỏ, thêm muối và bột tiêu, Đỗ Vĩ Minh nhào bột thật kỹ. Bánh rán trứng chim phải làm trước khi ăn mới ngon, chờ Cảnh Nguyên rời giường rồi làm.

Đỗ Vĩ Minh lấy đậu đỏ hôm qua mua ra, ngâm trong chậu gỗ. Đã lâu chưa làm bánh đậu, trước kia ở nông thôn đều là tự mình làm, sau này vào trong thành phố đọc sách liền trực tiếp mua ở siêu thị, hôm nay trước hết thử xem.

Lưu Cảnh Nguyên cũng rời giường. Mình đã thật lâu không ngủ say như vậy, giống như cái gì cũng không cần lo lắng, cứ như vậy vẫn ngủ say. Thấy Cảnh Nguyên rời giường, Đỗ Vĩ Minh bắt đầu làm bánh trứng chim.

Đun nóng dầu ô liu ở trong nồi, đổ vào một phần bột, dùng xẻng bếp cẩn thận trải bột ra xung quanh, chờ một mặt biến thành màu vàng lật mặt bánh lại là được. Chỉ là ở đây làm bánh trứng chim vẫn hơi khó, đặc biệt là lật mặt bánh. Ban đầu còn ngượng tay, làm hai miếng bánh không đẹp lắm. Về sau càng làm càng tốt. Chờ khi mọi người bị mùi này làm cho thầm thì kêu, Đỗ Vĩ Minh cuối cùng là mở miệng kêu múc cháo, chuẩn bị ăn cơm. Trong nhà tổng cộng có bốn người, Đỗ Vĩ Minh làm mười lăm miếng bánh trứng chim, lấy năm miếng đưa cho nhà trưởng thôn. Còn lại mười miếng cũng đủ ăn.

Đỗ Vĩ Minh không nghĩ tới Cảnh Nguyên thật rất thích ăn vặt. Bánh trứng chim và cháo hoa ăn sáng cũng ngon. Cảnh Nguyên khẩu vị rất tốt, một hơi uống một chén cháo ăn hai miếng bánh, Chu Văn thêm cháo cho hắn, hắn lại ăn thêm bánh. Đỗ Vĩ Minh khẩu vị không lớn ăn một cái bánh một chén cháo là no. Thấy Cảnh Nguyên còn muốn ăn thêm bánh, Đỗ Vĩ Minh nhịn không được mở miệng.

“Cảnh Nguyên, giữa trưa còn có đồ ngon, ngươi đừng ăn nhiều.”

Chu Văn và Vương Võ kinh ngạc, Lưu Cảnh Nguyên kén chọn là có tiếng. Trước kia Vương gia mới ra cung xây phủ, đầu bếp trong phủ đã là đỉnh của đỉnh, nhưng vẫn không hài lòng, ăn không nhiều lắm. Sau này hình như thái tử lên tiếng thưởng ngự trù cho Vương gia mới xong. Tay nghề của thiếu gia là không tệ, nhưng cũng không tới tình trạng này chứ. Chu Văn và Vương Võ tuy kinh ngạc, nhưng không dám đem này nghi vấn nói ra, chỉ nói thầm trong lòng một chút.

Cảnh Nguyên nghe thấy lời của Đỗ Vĩ Minh quả nhiên liền ngừng tay, giữa trưa còn có đồ ngon, vậy thì giữ chút bụng đi. Chu Văn và Vương Võ ăn sạch bánh trứng chim và cháo còn lại.

Đỗ Vĩ Minh đã bắt tay vào làm bánh đậu hấp. Bánh đậu hấp làm vẫn hơi khó. Rửa sạch đậu đỏ đã ngâm, đổ nước lạnh cho vào trong nồi nấu, Nấu đến khi nhừ ra. Việc còn cần chút thời gian, Đỗ Vĩ Minh bảo Chu Văn trông, mình thì đi chuẩn bị làm bánh tráng nem.

Đem bột mì và muối cho vào trong bát, vừa thêm nước vừa nhào. Đến khi phù hớp, dùng vải ướt bọc khối bột mì lại, để nghỉ một nén nhang là có thể dùng.

Ở trên mặt sắt rót một tầng mỡ, không nên cho nhiều. Nhiều mỡ thì sẽ thành bánh rán. Mặt sắt đắt lên trên bếp, lửa không thể quá lớn cũng không thể quá nhỏ. Khống chế độ lửa làm Vương Võ có chút đau đầu, chờ Đỗ Vĩ Minh nói kha khá, Vương Võ mới tận lực khống chế được lửa. Sau khi mặt sắt nóng lên, lấy bột trải thành một phiến tròn mỏng manh ở trên mặt sắt. Đừng thấy nó đơn giản, làm mới biết không dễ. Trong tay cầm bột đổ lên giữa bản sắt, quết thành vỏ bột hình tròn mỏng manh ở giữa mặt sắt. Nếu có một ít lỗ nhỏ, sẽ lấy bột hồ trong tay bổ khuyết thêm. Nếu có nhiều thì dùng dao nhỏ làm bóng. Đợi khi bên ngoài vỏ bánh cong vào phía trong, nhẹ nhàng nhấc lên liền thành vỏ nem.

Ban đầu thực không dễ làm, mặt sắt tuy đã rất không tệ, nhưng không chống dính, không cẩn thận là thì rất dễ dính chảo. Vỏ quá mỏng thì không thể dùng, dầy thì lại như bánh rán. Đỗ Vĩ Minh thất bại vô số lần cuối cùng cũng có chút thuần thục.

Lưu Cảnh Nguyên ở bên cạnh nhìn mùi ngon, Vĩ Minh khi làm việc luôn hết sức chăm chú, có đôi khi ngươi cùng hắn nói chuyện cũng không nhất định sẽ quan tâm ngươi. Ừ, Vĩ Minh thật không tệ. Lưu Cảnh Nguyên cuối cùng trực tiếp lấy cái ghế ngồi ở bên cạnh nhìn Vĩ Minh chằm chằm, đáng tiếc Đỗ Vĩ Minh hồn nhiên không phát giác. Hù chết Vương Võ bên cạnh, mình thì cái gì cũng chưa thấy, không phát hiện. Không ngờ ngẩng đầu liền thấy Cảnh Nguyên ném đến một ánh mắt, lập tức cúi đầu. Mình cứ ngoan ngoãn nhóm lửa là tốt rồi. Này hắn cũng không biết.

Tràn đầy một xấp vỏ nem rán đã làm xong, Đỗ Vĩ Minh xoa xoa thắt lưng, thế này mới chú ý tới Cảnh Nguyên an vị ở bên mình.

“Cảnh Nguyên, nơi này nóng, ngươi vào trong đi.”

“Đừng lo, ta ở bên cạnh cùng ngươi.“

“Vào trong đi, làm xong lớp vỏ rồi, ta giờ đi gói bánh.“

Còn lại để cho Vương Võ dọn dẹp, Đỗ Vĩ Minh cầm vỏ nem rán vào phòng. Lưu Cảnh Nguyên liền đi theo phía sau hắn, tư thế nhắm mắt theo đuôi này thật một chút cũng không phù hợp với thân phận Vương gia.

Đỗ Vĩ Minh nhìn thử đậu đỏ nấu trong nồi, ừm, hình như đã nhừ. Đặt đậu đỏ sang bên cạnh chờ lạnh sau đó mới gói. Vậy làm nhân thịt cải trắng thái sợi trước. Cải trắng rửa sạch cắt thành sợi, cải trắng mùa hè không ngon như mùa đông, có hơi cay đắng. Cho nên bình thường nem rán vào mùa đông ăn thì ngon hơn. Hôm nay thử trước xem.

Rửa sạch thịt heo, cắt thành sợi, thêm vào một chút rượu vàng và bột cho vào nồi xào chín, thêm bột vào canh, phần nhân này coi như xong. Đặt ở bên cạnh chờ gói.

Đem đậu đỏ để nguội rồi, tìm một cái sàng mỏng, đổ đậu đỏ vào xoa nắn mặt trên. Cho sáng vào trong chậu nước lớn, kết quả vỏ đậu ở lại trên sàng, thịt đậu đều chảy vào trong chậu. Đợi cho lắng lại, dùng vải mịn vắt nước. Khi vắt cần chú ý, không thể làm nát đậu, cũng không thể để lại nước, Đỗ Vĩ Minh làm rất cẩn thận, nhưng vẫn lãng phí một ít đậu. Không nỡ bỏ, đợi lát nữa làm canh đậu đỏ uống vậy.

Rót mỡ heo vào trong nồi đun nóng. Trong nhà đã rất lâu không ăn mỡ heo, Đỗ Vĩ Minh không thích cái mùi này, từ sau khi làm ra dầu ô liu, xào rau cũng không dùng nó nữa. Nhưng làm bánh đậu nhất định phải dùng mỡ heo, nồi nóng lên cho đậu vào đảo lên, lại cho thêm đường trắng, đợi đến khi đường hoàn toàn dung nhập vào trong đậu, nhân đậu coi như xong. Đỗ Vĩ Minh dùng đũa gặp một ít nếm thử, hương vị rất ngon, so với nhân đậu mua ở siêu thị còn ngon hơn. Cảnh Nguyên đến bên, cũng muốn nếm thử, Đỗ Vĩ Minh dùng đôi đũa kia gắp một chút cho hắn thử. Bánh đậu vừa làm có hơi nóng, Cảnh Nguyên vừa cắn vào thì hơi bỏng miệng, Đỗ Vĩ Minh nhanh rót nước cho hắn uống.

“ không có ai tranh với huynh, ăn gấp như vậy làm gì?”

Lưu Cảnh Nguyên ngượng ngùng cười cười, hắn muốn cùng Vĩ Minh dùng chungmột đôi đũa, không nghĩ tới bánh đậu nóng như vậy.

Thấy Cảnh Nguyên đã không sao. Đỗ Vĩ Minh bắt đầu gói nem. Nhân đậu còn nóng, trước hết bao nhân mặn vậy. Ở bên cạnh nhìn chốc lát, Lưu Cảnh Nguyên cảm thấy mình cũng làm được, mãnh liệt yêu cầu gia nhập hàng ngũ gói nem, Đỗ Vĩ Minh thấy hắn hưng trí như vậy để cho hắn gói. Ban đầu có hai cái không được, về lại gói ra hình ra dạng. Nhân mặn gói một chậu lớn, phỏng chừng có sáu bảy mươi cái, Đỗ Vĩ Minh lại bắt đầu gói nhân đậu. Cách ăn này thật hơi lãng phí, nhưng quên đi, khó có được một lần. Nhân đậu làm hơi nhiều, ngày mai còn có thể dùng để làm bánh bao.

“Cảnh Nguyên, lại gói thêm mười cái.“

“Được.”

Đỗ Vĩ Minh múc cháo đậu xanh ra, hôm nay nóng cứ uống lạnh thì tốt hơn.

Trong nồi thêm thật nhiều dầu ô liu, chuẩn bị rán nem. Bởi vì nhân đã chín sẵn, cho nên nem chỉ cần hai mặt vàng óng là có thể gắp ra. Nem rán cần rán trong nhiều dầu bằng không thì sẽ không ngon.

Đỗ Vĩ Minh bảo Vương Võ tặng một đĩa cho nhà trưởng thôn, rồi chuẩn bị ăn cơm trưa. Nem rán vàng óng vừa nhìn đã khiến người ta càng thêm thèm ăn. Lưu Cảnh Nguyên vừa rồi không nhịn được đã ăn vụng một cái, hương vị cực kì tốt.

“Nhân này chấm dấm chua ăn rất ngon.”

Lưu Cảnh Nguyên thử một chút, quả nhiên là thế. Xem ra, Lưu Cảnh Nguyên càng thích ăn nhân đậu, Chu Văn cũng vậy. Vương Võ thì giống Đỗ Vĩ Minh thích ăn nhân mặn. Hai đĩa nem rán đầy hự cùng với cháo đậu xanh, đều ăn sạch. Lưu Cảnh Nguyên ưỡn bụng yêu cầu buổi tối tiếp tục ăn nem rán, Đỗ Vĩ Minh ngẫm lại cũng đồng ý. Nhân và vỏ đều có, buổi tối lại gói thêm một chút cũng được.

Trương đại thẩm ăn xong cơm trưa thì tới cửa, món ăn Nhị Cẩu Tử tặng hôm nay, cả nhà đều rất thích. Nhất là giữa trưa nem rán, cho tới giờ cũng chưa từng ăn qua, đặc biệt đến cám ơn. Nói một ít chuyện nhà cửa mới cáo từ rời đi. Lưu Cảnh Nguyên nghe có chút mệt mỏi, Trương đại thẩm vừa đi liền khẩn cấp kéo Vĩ Minh đi ngủ trưa.





Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play