Hưng phấn qua đi, nhìn lại đống phế tích hoang tàn đổ nát trước mắt, Thor có chút ngại ngùng lẩm bẩm:
“Ặc, lại mất kiểm soát rồi. Đã hứa với phụ vương là sẽ không ra tay mà.”
Nhìn những tia sét đầy trời giáng xuống, thanh thế bá đạo tuyệt luân, ẩn ẩn kèm theo đế uy của bậc chí tôn, vậy mà hắn lại kích động muốn tiếp lấy…
Nghĩ lại cũng có chút điên cuồng.
Nếu không phải lĩnh vực và sở trường của hắn trùng hợp cũng là lôi điện, dám xông vào vùng Đế thức, kết quả chắc sẽ rất khó xem. Người gần đây nhất dám thách thức Giới hoàng, vẫn còn đang nằm trong thiết bị cứu sinh trôi nổi, tứ chi đều đoạn, trở thành một cái cọc người sờ sờ.
So với chiến thần Ares của Titan tộc, cho dù có kiêu ngạo cỡ nào, cũng không dám nói rằng hắn sẽ khá hơn bao nhiêu cả.
Nghĩ nghĩ một chút, nghiêm khắc kiểm điểm hành vi quá khích của bản thân, Thor quay quay cây búa trên tay, thoáng cười cười với bộ mặt xin lỗi nhìn về phía khán giả - cũng chính là các vị tu giả của Mặc gia, tiêu sái bay về trận doanh của bọn họ.
Mặc Thập Cửu nổi gân xanh đầy trán, lửa giận phun qua cả lỗ mũi, nhìn thái độ hối lỗi của tác nhân gây hại, cảm giác nộ khí quán đỉnh, muốn ộc ra vài ngụm máu cho thông họng.
Vốn dĩ là một lần sắp xếp hoàn mỹ, một trận rút lui và đặt bẫy có chiến lược, giảm thiểu tổn thất đến mức thấp nhất, cuối cùng bị người này một kích phá hư.
Ngươi còn bày đặt cái thái độ đó cho ai xem hả, hả !?
Mặc Thập Cửu nóng giận, thật muốn lật bàn, muốn ném ấm trà, muốn tát một ai đó, nhưng xung quanh trống không, vị chí chủ điện là tuyệt mật chỉ có gia chủ mới được ngồi, chẳng có ai hay thứ gì khác ngoài mấy cái phù văn lưu trữ thông tin và kích hoạt trận pháp.
Mà càng nhìn chúng, lại càng thấy lá gan đau nhức.
Một kích này của Thor, kéo theo Đế uy hỗ trợ, trực tiếp san phẳng 1/3 tổng bộ Mặc gia, đánh tan tường thành và mấy ngàn đạo trận pháp phòng hộ khắc trên nó. Mặc gia bây giờ giống như thiếu nữ không mảnh vải che thân, chỉ đành trơ mắt nhìn đám sói hung ác từ từ tiến đến.
Vốn dĩ chỉ cần ngồi trong chủ điện thao túng trận pháp là có thể thủ thắng, hiện tại thì phải xáp lá cà chiến đấu, thương vong sẽ không đo đếm được.
Càng nghĩ nhiều càng thở mạnh phì phì, bây giờ đến phổi cũng đau nhức.
Có phải cứ tiếp tục nhận kích thích thế này mình sẽ bị đột quỵ không !?Tiên nhân chết vì đột quỵ hẳn có thể lưu danh sử sách ha !?
Mặc Thập Cửu cố gắng nén tâm tình cuồng nộ trong lòng, khiến lục phủ ngũ tạng muốn thụ thương, cố gắng bình tĩnh truyền âm đến toàn thành bảo:
“Tất cả mọi người trong sơn cốc, ta là Mặc Thập Cửu – Cự tử Mặc gia đương nhiệm. Hiện tại phát động cảnh báo cấp độ cao nhất. Mặc gia đang ở trong kỳ kiếp nạn chưa từng có. Ta kêu gọi mọi người đoàn kết, toàn tâm toàn ý chống ngoại địch đang xâm lấn. Toàn bộ kho chứa của Mặc gia hiện tại đều mở ra, bất kỳ vũ khí, pháp bảo, phù bảo, bùa chú hay đan dược đề thăng cảnh giới, cái gì có thể dùng được đều dùng ngay lúc này. Chúng ta muốn liều mạng.”
Bất kỳ gia tộc lớn nào cũng có những kho tàng của riêng mình, dùng để ban thưởng cho những người có cống hiến lớn lao với gia tộc, hay mời chào các khách khanh trưởng lão cộng tác phục vụ. Ở điều kiện bình thường, muốn lấy được vài thứ trong kho tàng cần rất nhiều điểm cống hiến đánh đổi. Thế nhưng hiện tại, là lúc tối hậu quan đầu, cho dù chỉ là một chút chiến lực cũng cần tranh thủ. Mà nói đi nói lại, bên trong bảo tàng, không thiếu những thứ được các đời gia chủ và trưởng lão tích lũy thâm hậu bảo tồn, một chút chiến lực là khiêm tốn thôi, một chút này, phải nói là rất nhiều đó.
Vốn dĩ sau một đòn God Blast của Thor, cả cơ quan thành này đang chìm trong sợ hãi mà chết lặng. Lời vừa dứt, đám đông liền lập tức sôi trào.
Rất nhiều khách khanh trưởng lão làm công lâu năm cho Mặc gia nghe tin mừng tới rớt nước mắt, người ngoài không thể hiểu, ở nơi người nhiều như rác như Tiên giới, để kiếm được một vũ khí hay pháp bảo hợp tay khó khăn đến thế nào. Mọi người gắn bó với gã nhà giàu Mặc gia này cũng chẳng phải vì muốn tìm được một pháp bảo phù hợp hay sao.
Bây giờ thành bảo tàng mở ra, trực tiếp khiến nhiều người điên cuồng.
Bảo kiếm, bảo khí, đan dược, bùa cấm, trong kho không hề thiếu. Đan dược đề thăng cảnh giới giúp người tiết kiệm cả trăm năm hay cả ngàn năm tu luyện cũng có, chỉ là lúc này không thích hợp để phục dụng, vì còn cần ngồi xuống trùng kích bình cảnh, mọi người đành tiếc nuối bỏ qua. Tập trung nhiều nhất là vào những đan dược giúp kích phát tiềm năng, các loại doping cao cấp.
Giáp phù, kiếm phù, huyết phù, dịch thể bổ sung linh lực tiêu hao, thậm chí cả bảo khí cấp cao cũng trang bị vài cái dắt lên người.
Bảo khí cũng có nhiều loại, ở tiên giới thường chia làm phù bảo, pháp bảo, linh bảo và đạo binh.
Mặc dù trong đó còn rườm ra rất nhiều kiểu chia khác, ví dụ như pháp bảo đê giai, trung giai, đỉnh giai, siêu cấp, nhưng nói theo kiểu trái đất cho gọn:
Phù bảo: dành cho tu sĩ trúc cơ kỳ trở xuống (<<10% cube) tu sĩ kim đan kỳ một năm có thể sản xuất vài cái. Cũng là mặt hàng chính lưu động phổ thông trên thị trường tiên giới. Đại khái chúng thường có hình dạng một lá bùa, sau khi sử dụng sẽ gọi ra hình chiếu của một pháp bảo nào đó, tuy sát thương không tệ, nhưng thường là hàng sử dụng một lần.
Pháp bảo – tương đương với Thánh khí của Thần Tộc: Dành cho tu sĩ Hóa thần kỳ trở xuống (<<25% cube) tu sĩ kim đan kỳ muốn luyện một cái cần khoảng vài trăm năm, con số này giảm dần nếu đẳng cấp đề thăng, tất nhiên nếu sản xuất hàng loạt bất kể chất lượng, vài chục năm làm ra một cái cũng có thể. Pháp bảo ở tiên giới đã có thể so với vàng ròng và đá quý ở nhân giới. Tuy nói ra phố thị mua cũng có, nhưng đều đắt đỏ muốn mạng người. Quan trọng là tu giả không giỏi sản xuất, chẳng ai muốn ngồi xổm vài trăm năm tạo ra một pháp bảo đỉnh giai hay siêu cấp cả, thành ra những thứ được bày bán, uy lực thường chẳng khá hơn phù bảo là mấy, chủ yếu là dùng được nhiều lần, nên nhiều người cũng đành cắn răng mà mua.
Đạt tới Kim Đan kỳ, coi nhưng cũng đã có thể tùy tiện kiếm một địa phương nào đó làm chân quản lý, lúc này mà không có pháp bảo để dùng, cũng sẽ giống như người trái đất lương cao mà chưa mở xế, sẽ rất mất mặt. Nhưng Kim Đan kỳ thường chỉ có vài trăm tuổi, tích cóp cũng không nhiều, bán thân đi cũng chỉ đủ mua một pháp bảo cao cấp, đỉnh giai, siêu giai thì phải xem vận khí rồi. Thường thì họ sẽ kết bè kết phái đi thám hiểm, nhặt pháp bảo cấp cao từ xác các tiền bối hi sinh từ trước, hoặc đơn giản là móc trong cái di tích hoặc phần mộ nào đó ra. Nhìn chung pháp bảo thì lên kim đan, ai cũng có. Thế nhưng muốn nói đến vừa tay thích hợp hoặc kèm theo các loại tăng phúc cao cấp gì đó, vẫn rất khó kiếm.
Linh bảo – tương đương với Thần Binh của thần tộc, thì rất thưa thớt, gần như không thể luyện chế, có muốn luyện ra, trả giá cũng rất đắt, thường phải hiến tế vài thứ có giá trị tương đương với một cao thủ hợp thể kỳ trở lên, mà cao thủ hợp thể kỳ cũng đã là cấp độ lão tổ tông, chủ tịch tập đoàn rồi, kiếm ra còn khó, nói gì đến tế. Linh bảo lưu hành trên thị trường toàn kèm theo những quảng cáo kiểu: Năm xưa xxx lão quái huyết tế hơn ngàn vạn mạng người, tụ tập lệ khí thiên địa tạo ra cái abc này… là hung vật chí tà nổi danh… Hoặc: Năm xưa xxx chân quân vì chế ra cái xyz này, đã mất ba ngàn năm du ngoạn trải nghiệm nhân sinh thiên đạo, tụ tập ý thức trăm nhà, tạo tác theo mấy chục lưu phái, kết hợp thiên tinh thần thạch, cửu u vẫn thiết, lại bỏ vào một nửa đạo hạnh tu vi mới miễn cưỡng thành hình…
Tiên đài cao thủ, muốn kiếm linh bảo để dùng cũng không dễ, mười người thường chỉ có ba người có được, đủ thấy nó hiếm đến mức nào. Những thứ như Thiên Linh bảo Thụ, Băng Liên Tâm, hay thậm chí cây búa Mjolnir của Thor, khiên Svalinn, giáo của Isis và Sơn Hà Xã Tắc Đồ của Đạm Băng Băng cũng thuộc về cấp độ này. Tất nhiên, Băng Liên Tâm thuộc về tầng thứ áp chót của Linh Bảo, chỉ tương đương với pháp bảo siêu giai.
Trên đó, còn một cấp cuối cùng của bảo khí: tương đương với Đế Khí của thần tộc, ở tiên giới còn gọi là Đạo binh. Thường chỉ có giới hoàng mới có tư cách sử dụng. Ví dụ: Nguyên Nhân Đạo Quả của Tiên Hậu, Hiên Viên Kiếm của Tiên Đế, Bộ giáp Tứ Linh của Queen, cây gậy khắc hình chim lạc của King. v…v…
Nói đến đây thì ngoài lề một chút, bộ giáp tứ linh là Đế Khí tiêu chuẩn, nhưng sau khi tách ra làm bốn mảnh là Huyền Vũ Thủ, Bạch Hổ Bách Biến, Thanh Long cung và Phượng Hoàng Kiếm, đẳng cấp của chúng nằm ở khoảng giữa linh bảo và đạo binh, tùy người sử dụng phát huy, không thể thống kê chính xác.
Nói xong, quay lại chủ đề. Trong kho hàng của Mặc Gia, phần lớn pháp bảo chưa ở đây thấp nhất cũng là đỉnh giai, có không ít siêu giai, linh bảo cũng có vài cái.
Mặc gia giàu tới mức khiến những người này muốn mù mắt.
Sau đó muốn giận sôi.
Giàu tới mức này có còn thiên lý không hả !?
Người so với người thì thôi, tu giả so với tu giả, giận muốn điên đầu.
Nước chảy chỗ trũng, tiền đổ về kho thổ hào, khoảng cách giàu nghèo kéo giãn mấy vạn năm, so đo chỉ khiến người tuyệt vọng.
Mà, lúc này không phải là thời gian nói mấy cái đó. Rất nhiều người nhanh chóng thanh tỉnh lại, không bị của cải làm lóa mắt, Mặc gia diệt vong, những thứ này cũng không còn. Thần tộc là một đám tàn bạo chẳng kém Ma tộc, bị chúng nó nô dịch rồi bị tiêm thần chi huyết, may mắn sẽ thành bán thần rồi bị nhốt, còn thường thường sẽ thành ngu ngốc rồi bi đem làm cu li đến hết đời. Thần tộc còn cần rất nhiều bán thần để bổ sung phúc lợi cho Thần mạch, thế giới khác chiến vì của cải, đám này thì trực tiếp đánh vì nhân khẩu. Thần tộc vây thành, muốn chạy cũng khó thoát. Có nhiều người còn làm rảnh rỗi làm cái so sánh, so với rơi vào tay ma tộc rồi bị ăn sống, rơi vào tay thần tộc bị nô dịch suốt đời suốt kiếp còn thê thảm hơn rất nhiều.
Đây không phải lúc để tham lam, là cảnh sinh tử tồn vong.
Sau đó cẩn thận lựa chọn những món đồ có thể nhanh chóng đề thăng chiến lực của mình đến mức cao nhất, nhiều người lặng lẽ lui ra khỏi bảo tàng, cho đợt người kế tiếp tiến vào lựa chọn. Sau đó bừng bừng quyết tâm phấn chấn.
“Cho các người nếm thử cảm giác đánh nhà giàu, muốn dùng tiền nện chết các ngươi.”
…
Helios bẻ bẻ sống lưng đứng lên từ đống bụi đất xung quanh. Ở cạnh hắn còn có một đám Thánh giả cũng đang chật vật đứng dậy.
Một kích Đế thức khiến một nửa quân đoàn nằm lại. Người đông lại chen chúc, rốt cuộc thì tốc độ di chuyển cũng có hạn. Lại thêm phong ấn quái ác, kết quả là không có nhiều người thoát đi kịp.
Nếu không phải Helios quyết đoán đánh ra một thông đạo ngay lúc đó, Thor sẽ không vào kịp, một nửa quân đoàn còn lại bao gồm cả hắn cũng sẽ đành chịu ở bên trong cái lò vi ba điện kia làm cá rán.
Một chiêu God Blast, chẳng hiểu dùng cách nào, kéo đi cả những cột thiên lôi mang theo thế giới lực kia, cho bọn họ có một khoảng không an toàn hiếm hoi. Chẳng thấy có chút vui mừng nào vì tìm được đường sống trong chỗ chết, Helios chỉ cảm thấy nhục nhã.
Vậy mà được một gã phương Bắc cứu.
Chết tiệt. Chết tiệt. Chết tiệt.
Nắm tay nắm lại phát ra những tiếng kêu răng rắc, mặt trời sau lưng tỏa ra nhiệt khí hừng hực. Helios trầm giọng phất tay:
“Toàn quân, ổn định lại đội hình. Chúng ta xung phong.”
“Ái chà chà, chết nhiều quá ha. Binh đoàn bây giờ so sánh với trước đây thật xấu hổ.”
Helios nổi gân xanh đầy trán, muốn quay đầu kiếm xem đứa nào muốn chết vừa phát biểu cắt ngang đoạn ra lệnh ngầu của mình, liền bắt gặp một vị nữ thần dáng người nho nhỏ, mặt búng ra sữa, ánh mắt lấp lánh dưới tóc mái màu đen búi thành một cái đuôi ngựa dài phất phơ sau đầu đang chầm chậm hạ xuống.
“Nữ thần Hestia.”
Đám Thánh giả xung quanh đồng loạt quỳ xuống, xung quanh còn trơ trọi mỗi Helios với tư thế nhấc tay thị uy, không khí có chút xấu hổ.
“Có ý gì !?” Helios hậm hực thu tay về.
“Đang thiếu người mà, muốn lên thử một chút.” Hestia chắp hai tay sau lưng, mũi chân điểm điểm, lơ lửng bay lên hạ xuống như không có trọng lượng.
“Bà cũng biết đánh nhau !?” Helios nghi ngờ. Đã rất lâu rồi, các chủ thần không mấy ra tay. Nhiệm vụ của bọn họ là duy trì thần điện cung cấp cho quân đoàn, cái này quan trọng hơn. Có người xâm phạm thần điện, thì Chủ thần mới thực sự tham chiến.
“Nha, nhìn cái God Blast kia, cũng ngứa ngáy một chút.” Hestia không trả lời trực tiếp, cười cười nhìn ra chỗ tường thành đổ nát kia, vừa thấy Thor đang bay về với khuôn mặt ngại ngùng bất đắc dĩ.
…
Aprodite tạm thời thu lại lĩnh vực của mình, vừa rồi bị dư chấn của một chiêu God Blast khiến cho con mắt khổng lồ trên trời thiếu chút nữa hỏng mất. Dụi dụi ánh mắt, buồn bực nói:
“Tường thành đã vỡ, trận pháp phù văn gì đó hẳn là cũng hỏng hết rồi. Bây giờ thì xong rồi chứ !?”
Người mặc áo choàng đen thứ hai vẫn ở bên cạnh cô ta, lắc đầu đáp:
“Hẳn là không đơn giản như vậy. Giữ lại lĩnh vực của ngươi, chốc nữa có lẽ sẽ cần dùng.”
“Trực tiếp thôi miên khiến chúng giết nhau là được rồi !?” Aprodite nghiêng đầu hỏi.
“Tu giả đều có thần thức khá mạnh, mạng lưới một khi đồng bộ, thôi miên một người bằng với thôi miên tất cả bọn họ, sao ngươi không thử xem.”
Aprodite cười cười:
“Thật sự là hiệu quả giảm mạnh, vậy phải chờ đến khi mạng lưới thần thức tan vỡ !?”
“Có lẽ vậy.” Người mặc áo đen cũng không chắc.
Dù sao lĩnh vực là của Aprodite, hắn cũng chẳng nắm rõ ràng bằng cô ta được. Nữ thần này tỏ vẻ lười biếng không quan tâm hỏi loạn, thực ra chắc chỉ đang thăm dò xem hắn biết được bao nhiêu nội tình của Tiên tộc và Thần tộc, hắn thấy mệt mỏi với loại đàn bà đầy tâm cơ này. Nói chuyện cũng cộc lốc đi rất nhiều.
Aprodite bĩu môi, cũng không hỏi nhiều nữa. Tính toán thế nào cô ta cũng đã có phần nắm chắc, vừa rồi đối thoại là muốn kiếm cớ bắt chuyện, thử xem lĩnh vực mị hoặc của mình có tác dụng với người này không. Tác dụng kiếm lại rất nhỏ. Người ta chịu khó đối thoại và giảng giải một chút như vậy xem như đã chịu ảnh hưởng rồi, chỉ là lúc trở mặt chắc chắn nhanh hơn lật sách.
Toàn lực phát động lĩnh vực thì lại quá lộ liễu, cự ly thế này, chọc hắn giận lên, mình cũng không nắm chắc có thể sống sót. Lĩnh vực của Aprodite giúp cô ta có thể dễ dàng mê hoặc bất kỳ ai, chỉ cần đủ thời gian. Nhưng cường giả cảnh giới này, suy nghĩ cũng rất tỉnh táo, hơi có xu hướng cảm thấy mình đang bị mê hoặc, một là sẽ tránh xa Aprodite, hai là trực tiếp xuất thủ với cô ta, bị giết trước khi mê hoặc hoàn thành, hoặc cược mạng để thi triển mê hoặc, dù rằng rất tự tin vào lĩnh vực của bản thân, Aprodite tạm thời còn chưa muốn thử chơi cái trò nguy hiểm này.
Ma giới toàn là một đám luyện thể cơ mà !?Định lực cũng tốt như vậy !? Thật là phiền toái.
Aprodite ray ray trán, có chút phiền muộn. Từ đằng sau thấy Thor đang bay trở về, lại càng buồn bực hơn, cằn nhằn một chút:
“Không phải nói giấu thân phận sao !? Ngươi làm vậy, người Tiên giới sẽ nghĩ Nam Bắc hai tộc đã bỏ qua nội chiến mà hợp tác, đoàn kết lại là rách việc đấy.”
Thor cũng biết mình lỗ mãng, cười cười có vẻ ngại ngùng, chẳng qua khuôn mặt hắn còn đầy hưng phấn và chiến ý, cố tỏ ra ngại ngùng thế nào cũng không hợp. Liền đệm thêm cái giải thích:
“Tiên giới bây giờ còn muốn nội chiến giành lấy Thiên Đình, đoàn kết lại chỉ khiến nội bộ càng thêm bất ổn mà thôi. Đám người này, tâm lý đề phòng nhau quá nhiều, không phải tộc ta tất có dị tâm, bọn họ nghĩ vậy đấy.”
Aprodite quay đầu, cũng không muốn nói nhiều với hắn, chỉ khẽ lẩm bẩm:
“Dù là tộc ta cũng vẫn đầy dị tâm đấy.”
Thính lực tốt, Thor nghe được rõ ràng, chỉ cười cười nhún vai chẳng để ý.
…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT