Cánh cửa hợp kim trượt sang một bên êm ru, để Hoài Nam bước vào
phòng. Hắn có chút tò mò liếc nhìn xung quanh thật nhanh. Đây
là lần đầu tiên hắn bước chân vào văn phòng của chỉ huy, ấn
tượng vốn có là về một nơi sang trọng bóng loáng hơi hơi sụp
đổ.
Vách tường, và nhất là mặt bàn có mấy dấu bàn tay đập xuống nứt nẻ nhìn rõ rành rành. Qua trận đột kích vừa rồi, Hoài
Nam rõ ràng căn cứ này được tổ hợp từ mấy tỷ tỷ tấm nano
machine, vốn có khả năng tự tái tạo vượt bậc, vậy mà những
vết nứt nẻ vẫn phủ đầy căn phòng như vậy, nói rõ lên là chủ
nhân của nó chẳng buồn quan tâm đến ngoại hình của nó chi cả.
Cơ mà cái bàn tay thô bạo nào dám tác quái trong căn phòng này, hẳn cũng là tin thời sự đáng giá lắm, chỉ tiếc là nhìn thì không thể đoán nổi.
Mặt bàn chứa đầy giấy tờ ngổn ngang khắp nơi, liếc sơ thấy
trong đó cũng có vài báo cáo của mình được xếp tùy ý ở đó, hiển nhiên chưa ai thèm xem, ngẫm lại thì từ hôm đó đến giờ,
hắn chưa từng nhìn thấy King của IMI, tư lệnh cao cấp nhất của
lần viễn chinh này. Thậm chí mấy đoạn video dựng sẵn để tuyên
dương phát biểu về chính nghĩa chiến tranh cũng chẳng thấy,
hình tượng tư lệnh tròn méo ra sao chẳng ai biết ngoại trừ
lãnh đạo cao tầng các cấp. Khiến cho đám binh lính ở dưới
cũng được một trận tù mù tha hồ suy đoán. Thế nhưng sau sự
kiện tổng tấn công với liên quân thập đại phái, quân lính liên
hiệp quốc đã rút về trái đất hoàn toàn, ở lại chỉ còn toàn các sĩ quan và đám phi công clone được sản xuất hàng loạt, ai
cũng bận việc nấy, chẳng còn tâm trí đâu mà tán nhảm về cấp
trên.
Có thể nói, tiên giới chiến cho tới giờ phút này, chỉ còn duy trì hoàn toàn bằng tài lực và nhân lực của tập đoàn IMI.
Một gã sĩ quan LHQ như hắn còn ở lại đây là rất hiếm. Mà cho
dù là hắn, cũng đổi sang quốc tịch IMI rồi, bái bái liên hiệp quốc. Chim khôn chọn cây mà đậu.
Quay lại về gian phòng, tổng thể mà nói thì cấu trúc của nó
cũng khá cách tân, nếu bỏ đi mấy vết nứt như mạng nhện trang
trí kia thì vẫn đảm bảo được đơn giản thực dụng mà không mất
mỹ cảm. Nhưng về kiến trúc gì đó thì Hoài Nam chịu, hắn vốn
cũng chẳng quan tâm, căn phòng này trong mắt hắn vẫn rất cao
cấp, đơn giản là vì mỹ nữ đang ngồi ở ghế chủ tịch kia.
Hoài Nam thầm mắng mình ngu, có ai để lon coca lên tủ rượu bao
giờ. Cơ mà tưởng cái gì cũng có chớ. Lãnh đạo, đây là do cô
nói đó nha, tôi cũng không phải cố ý. Hoài Nam quay đầu, lệ rơi đầy mặt. Vội vã xua tay:
“Ấy thôi, không cần, không cần đâu. Nước lọc là được rồi.”
Stellar thở phào gật đầu, hủy lệnh rồi đi tới cái bàn làm
việc, mở ngăn tủ phía dươi, lôi ra một chai nước lọc cho hắn,
khuyến mãi thêm một cái ly thủy tinh sang trọng.
“Quên chưa cám ơn anh, chuyện lúc đó. Làm rất được đấy.”
Hoài Nam đỏ mặt ngại ngùng.
Trận chiến vừa rồi, quả thật hắn có công rất lớn, đó cũng là lý do hắn
được đặc cách lên lon, mặc dù tuổi quân còn rất trẻ. Mặc dù chức vị này
chỉ tồn tại trong nội bộ tập đoàn IMI, không có nhiều thực quyền với
quân đội liên hiệp quốc, thế nhưng giá trị và mức lương của cả hai bên
chẳng thể so sánh. Thậm chí nếu hắn không làm cho IMI nữa, chạy về trái
đất, với cái lý lịch này vẫn sẽ được cất nhắc thăng cấp rất nhanh.
Hoài Nam rất nhanh nói ra nghi vấn của mình, gói gọn lại trong một câu hỏi đơn giản:
“Nếu như chiến tranh giữa các đại thế giới là sân khấu của
các cận giới hoàng, vậy thì cần quân đội và binh lính để làm gì !?”
Đổi lại là Stellar cho hắn xem hai đoạn video:
Cái thứ nhất là khi Trung Thành dùng AI Prototype sử dụng lực
lượng liên hợp của các GMS và MS bắn ra một mũi tên chí mạng
tới Phi Kiếm.