“Nếu có thể toàn lực sử dụng sức mạnh mà không sự cube trừng phạt, một mình ta cũng có thể nấu chín cái vũng nước nho
nhỏ này, hệ sinh thái của chúng sẽ nhanh chóng hủy diệt thôi.
Dắt quân đội sang đây thật vô nghĩa.”
Cô gái duy nhất trong đoàn nhíu mày nói:
“Apollo, đừng làm chuyện vô nghĩa. Hành tinh này là bàn đạp
cần thiết để chiếm lại cả thái dương hệ. Nếu nó cũng hỏng
mất, dù công nghệ của chúng ta có thể khôi phục lại cũng cần
rất nhiều năm. Đừng phí thời gian vô ích, tranh thủ lúc người
của trường sinh đảo và ma giới đang giằng co, mau đi giết sạch
tàn dư của chúng và toàn bộ những kẻ có thể phản kháng trên
trái đất.”
Trong nhóm có một gã trung niên, cả người đầy lông lá, râu tóc
cực kỳ bụi bặm, nghe cô gái này nói vậy cũng gật đầu tán
đồng:
“Artemis nói đúng đấy Apollo, tranh thủ khi Lục Vân Tiên đang kềm
chế King của Trường Sinh Đảo, làm việc nhanh gọn một chút. Các người không tham gia nhân giới chiến năm đó, căn bản không hiểu
hắn đáng sợ đến mức nào. Gã đó không quá mạnh nhưng rất
phiền toái.”
Apollo nhún vai, ra vẻ tùy ý, chợt nheo nheo mắt nhìn về phía xa xa, cười lạnh nói:
“Hình như trễ rồi, Hephaestus à, hình như Trường Sinh Đảo căn
bản không hề đến tiên giới. Nó vẫn một mực thủ ở chỗ này,
chờ chúng ta tới.”
Apollo dứt lời, Hephaestus cũng đã cảm thấy có gì đó không ổn, dõi mắt theo hướng hắn nhìn, cùng lúc đó, nữ thần săn bắn
Artemis cũng nhìn về một hướng khác, thần chiến tranh Ares và
thần mục đồng Hermes cũng nhìn về hai hướng còn lại.
Tứ phía, đều có người đang tới.
Bọn họ bị phục kích rồi.
…
Bên trong một lớp màn đêm vô tận bao phủ. King của Trường Sinh
Đảo lơ lửng như một đám mây bồng bềnh. Quanh người hắn có ba
cây gậy trắng toát, liên tục tỏa ra từng đợt ánh sáng dịu nhẹ chiếu rõ không gian xung quanh.
Nhưng bất kể ánh sáng có chiếu rọi đến cỡ nào, không quan xung quanh vẫn chỉ là một màn đêm đen kịt không thấy điểm cuối
cùng.
“Vậy ra đây là hắc ám khung thương. Năm xưa anh cũng dùng cách
này để kềm chế Odin trong kháng thần chiến phải không !? Lục
Vân Tiên.” Hắn nói, với giọng nhàn nhạt.
Bên trong bóng tối bước ra một gã thanh niên để tóc dài, khuôn
mặt hiền hòa ấm áp. Hắn ăn mặc như người cổ đại, nhưng thần
thái vẫn ẩn ẩn toát ra sự trẻ chung của thời đại mới. Đối
mặt với King, khuôn mặt của Lục Vân Tiên thể hiện sự bất đắc
dĩ hiếm có, cười nhẹ nói:
“Cầm chân Odin thì có phiền phức hơn một chút. Dù sao thần tộc như ông ta đều có khả năng tạo kết giới ăn mòn thực tại, năm
đó thiếu chút nữa thì Hắc Ám Khung Thương cũng bị ông ta nuốt
mất rồi. Tuy vẫn giữ được nhưng cũng bị tổn hại không nhỏ.
Kết quả thì cậu cũng thấy rồi, tôi đành phải trở thành một
phần của nó, biến hắc ám khung thương thành hắc ám chướng
bích, ngăn cách ma giới với tất cả các đại thế giới khác.
Nhân họa đắc phúc, mức độ tương thích của tôi với bảo vật
định giới này đã tăng lên rất nhiều. Chí ít, bây giờ tôi đã
có thể sử dụng 51% sức mạnh của nó.”
Bảo vật định giới là thứ căn nguyên kiến tạo lên thế giới.
Giống như cube ở trái đất, tiên khí linh thụ ở tiên giới, vạn
thế hồng liên ở phật giới, và thần mạch ở thần giới. Hắc Ám Khung Thương là bầu trời che phủ ma giới, xoa tan mọi ánh sáng
mà ma tộc chán ghét, là căn nguyên của thế giới yêu ma. Một
giới hoàng sở dĩ có thể sử dụng được thế giới lực là vì
họ có thể vận dụng các bảo vật định giới. Nếu hai giới
hoàng triệu hồi hai bảo vật định giới để tiến hành so đấu vũ lực, thắng thua chưa biết, nhưng chắc chắn cả hai thế giới đều sẽ bị hủy diệt. Bởi vậy các giới hoàng thường không dễ dàng đánh nhau, trừ khi có lợi ích vượt qua sự quan trọng của cả
một thế giới.
“Để làm gì nhỉ !? Giống như là thu thập đủ linh hồn ký ức cho chân lý chẳng hạn. Còn cách nào tạo ra nhiều linh hồn người
chết giống như chiến tranh đâu.”
King lắc đầu đáp:
“Vô nghĩa, tôi không giống anh. Cái lý thuyết mờ mịt giống như
sau khi trường sinh đảo hoàn thiện thì có thể khống chế sinh
tử, hồi sinh người chết từ những dữ liệu trong chân lý, trước
giờ tôi vẫn không tin tưởng.”