Ghi chú: hai chương này liên quan đến phụ chương ở vị trí
Cơ thể Hoài Nam dần dần thay đổi, toàn bộ đặc điểm nữ tính nhanh chóng thu về, chỉ trong thoáng chốc, bộ dáng nguyên bản của Hoài Nam đã trở lại. Cecilia thì trở thành một đoàn khói đen lơ lửng quanh người hắn.
Hoài Nam ngồi khoanh chân, đặt tay lên hai gối, trọng tâm hạ thấp xuống, đầu hơi cúi, trầm ngâm tiêu hóa chỗ thông tin vừa tiếp nhận được.
“Nói đơn giản một chút, thê giới này hình thành bởi bánh xe Thiên Đạo Pháp Luân liên tục xoay tròn, giống như phần mềm của hệ điều hành. Còn các Giới Hoàng giống như virus được sinh ra từ mười hai cung của nó!? Nhiệm vụ của các Giám Sát Viên Lục Đạo là tìm cách nào đó gỡ thế giới lực ra khỏi các Giới Hoàng. Đúng không nhỉ!?”
Hắn ngẩng đầu nói với đoàn khói đen bên cạnh, trong đó, bóng dáng Cecilila mờ mờ ảo ảo, khoanh tay lơ lửng, ngáp dài bộ dáng chẳng hề quan tâm.
Trước mặt hắn nhô lên một bàn đá, Kim Thiền Tử mỉm cười đặt xuống một bộ bàn trà, thong thả pha, khiến vùng cao nguyên đá này có thêm chút hơi ấm của hương khói. Ông ta đáp:
“Mặc dù ta không thể cắt nghĩa rõ ràng phần mềm hay hệ điều hành thí chủ nói đến là gì, nhưng với sự thông tuệ của thí chủ, chắc hẳn không sai đâu.”
“Tiểu chủ nhân, biết ba thứ chuyện này làm gì!? Cảnh giới của ngài hiện tại chẳng ra sao, coi như con tép chỉ sợ cũng không bằng, nếu biết thứ gì đó không nên biết, bị Trí Tuệ Chi Lực tra ra, chỉ sợ mạng nhỏ không giữ được.” Cecilia lúc này mới nói.
Hoài Nam hiện tại là chuẩn Hóa Hình cảnh của Ma Tộc, so sánh ra, tương đương với Nguyên Anh kỳ của Tiên Giới và Thánh Giai của Thần Giới, về trái đất chắc có thể đo được sức mạnh đại khái là 20% cube, tính ra cũng là một cường giả nhất lưu. Nhưng trong mắt những tồn tại đã từng đạt tới cảnh giới Hư Không như Cecilia, vậy vẫn chưa đủ nhìn, đều trong dạng tùy tiện búng tay là có thể giết chết. Ngược lại trong mắt Hoài Nam, lấy tố chất thân thể người thường mấy chục năm như hắn, đột nhiên vọt lên cảnh giới này, toàn thân luôn có cảm giác sinh cơ bừng bừng, ngập tràn lực lượng, vô cùng phấn chấn, nếu không thường hay bị đói.
Bỏ qua cơn đói, thì tinh thần hắn hiện tại khá tốt, rất có tâm tình hóng chuyện bát quái.
“Mặc dù không biết Trí Tuệ chi đạo hoạt động như thế nào, nhưng nhiều sinh linh như vậy, muốn nắm giữ triệt để hẳn là không thể nào nha.” Hoài Nam bĩu môi nói:
“Ta đoán, cần có một từ khóa gì đó thuận tiện cho việc điều tra, chỉ cần không ghi nhớ từ khóa đó, muốn tra ra ta hơi bị khó.”
“Mà từ khóa, đại sư đây chắc hẳn là biết đúng không!?” Hoài Nam nhìn Kim Thiền Tử nháy mắt.
Người sau cười cười đáp: “Xác thực, nhưng bần tăng cũng không dám chắc, dù sao người ngộ đạo trí tuệ trên đời không nhiều, không ai dám đảm bảo sự thông tuệ của bọn họ đến đâu. Bần tăng cũng có cùng ý nghĩ với ma vệ của thí chủ. Loại chuyện này, thí chủ không nên can dự vào thì tốt hơn.”
“Chỉ hơi tò mò mà thôi.”
Người ta đã nói đến vậy, Hoài Nam cũng chẳng tiện đào móc thêm thông tin, chẳng qua tính hắn thích mấy chuyện bát quái như thế này, nên mới dò la hỏi mà thôi.
Khởi đầu còn không biết được nhiều thứ như vậy, do hắn bám dính lấy, dùng đủ chiêu trò đào móc, nên mới có thể tổng kết lại thành mấy thứ kha khá ở trên.
“Vậy được rồi, ta không hỏi nữa, nhưng còn nhờ đại sư chỉ cho bọn ta cách rời khỏi nơi khỉ ho cò gáy này. À không, nghe giọng điệu của Cecilia, ngài chắc hẳn cũng là cảnh giới hư không, thỉnh tùy tiện đập vỡ chỗ không gian nào đó, làm ơn làm phước cho bọn ta về trái đất giùm.”
Kim Thiền Tử lắc đầu đáp:
“Thí chủ thứ lỗi cho bần tăng vô năng. Thế giới chân kinh vẫn còn chưa ổn định, bọn ta mới chỉ thu được một phần sáu số trang sách để có thể tạo ra một thứ tương tự Thiên Đạo Pháp Luân, nếu tùy tiện đánh vỡ hư không ở nơi đây, chỉ sợ tạo thành hạo kiếp diệt thế cho thế giới này.”
Hoài Nam vểnh vênh tai, gật gù cười khà khà nói:
“Thì ra là vậy... ha ha, các người không tin tưởng vào các giới hoàng có thể duy trì được trật tự của Lục Đạo nên muốn tự tạo ra một thế giới mới, chính mình làm chủ, dã tâm không nhỏ nha.”
“...”
Kim Thiền Tử cảm thấy mình đang có xúc động tự vỗ vỗ cái đầu bóng loáng của mình mà cười méo xệch, người này...
Thật phiền phức.
“Nói hươu nói vượn. Ụt ịt.... sư phụ đây là muốn tạo ra nơi trú thân cuối cùng cho sinh linh Lục Đạo... Ụt Ịt....” Con heo bên cạnh đó liền rống lên.
Kim Thiền Tử trán đầy vạch đen, người ta chỉ tùy tiện thăm dò một câu, mắc mớ gì ngươi lại tự khai nhận hết rồi!? Quả nhiên biến trở lại thành heo thì trí lực cũng suy giảm sao!?
Ở bên cạnh Hoài Nam, Cecilia chế giễu nói:
“Kufufufu, tăng nhân, nếu như ngươi không muốn có thêm phiền phức, tốt nhất vẫn là nên tìm cách tống chúng ta đi thì hơn đấy. Chỉ cần ngươi không động sát niệm, vĩnh viễn sẽ không thấy giới hạn cái da mặt chủ nhân ta đâu.”
Kim Thiền Tử gật đầu đáp:
“Phật pháp dạy ta không sát sinh, ta vĩnh viễn sẽ không có sát niệm. Thí chủ nói đúng, nếu cứ để hai người ở lại đây, vị tất không phải là đang gián tiếp hại hai người.”
Hoài Nam cười nhạt:
“Chỉ sợ chính mấy người cũng không có cách rời khỏi đây, nếu không đã chẳng rảnh háng ngồi xem bọn ta chọt nhau cả năm trời như vậy.”
Kim Thiền Tử cười lắc đầu:
“Khởi đầu thì thật sự đúng là không có cách nào, nhưng một năm này liên tục quan sát, bần tăng cũng đã nhận ra chút môn đạo của Hư Không Chỉ Cảnh.”
Ông ta dừng một chút rồi nói tiếp:
“… hay đúng hơn là điều kiện phát động của nó.”
…
Lại một vòng lặp qua đi, Hoài Nam vậy mà phát hiện cho dù chui vào thế giới chân kinh, một phần nhỏ Luân Hồi Chi Lực đã xâm nhập vào cơ thể vẫn như cũ khiến hắn và Mặc Sương Vũ chết già.
Đồng thời cũng kiểm chứng luôn điều Cecilia nói, cho dù chết già, Hoài Nam vẫn giữ nguyên bộ dáng tươi trẻ. Chẳng bù với Mặc Sương Vũ, cho dù đang bị đánh bất tỉnh, cơ thể vẫn lão hóa nhanh dần đều, cuối cùng thành cái bộ dáng Hoài Nam chẳng nỡ nhìn rồi mới chết héo.
Không đạt tới Tiên Đài, tu chân giả cũng chẳng khác gì phàm nhân, chỉ là sống dai hơn, lực mạnh hơn chút mà thôi. Sinh lão bệnh tử vẫn dính như thường.
Vòng lặp mới xuất hiện, Cecilia nghiêm túc không đùa giỡn nữa, canh chuẩn thời gian khi Hoài Nam và Mặc Sương Vũ bị reset, bước từ bên ngoài màn sương vào, lập tức phát động ma lực, nhấc bổng cả hai người lên.
Hoài Nam cảm thấy toàn thân ngập trong một trận âm hàn, quay sang nhìn Mặc Sương Vũ loli. Người sau còn không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ trưng bộ mặt ngây ngốc khó hiểu nhìn hắn.
Hoài Nam bị ánh nhìn thiên chân vô ta quét tới, toàn thân run rẩy theo bản năng, răng lắp bắp mấy cái:
“Tiểu Vũ MM, bé cũng thật là cường hãn, có thể làm anh đây nhiều lần như vậy không biết mệt. Sau này ai cưới bé thật có phúc.”
“Hả!? Hoài Nam ca ca, anh nói gì vậy!? Thật khiếm nhã.” Mặc Sương Vũ phồng má nói. Chân tay khua khua, cả hai vẫn còn bị Cecilia dùng ma lực nhấc bổng lên đấy.
Hoài Nam tạm thời không muốn đối thoại với Mặc Sương Vũ, tránh cho ký ức hắc ám tái hiện, hắn chỉ lặng lẽ trao đổi ý niệm với Cecilia.
[Vậy, nhấc bọn ta lên mần chi!?]
[Tiểu chủ nhân, nhìn xuống dưới chân xem.]
[Hoa!?] Hoài Nam kỳ quái hỏi.
[Là đồng hoa.] Cecilia chữa lại.
Cánh đồng hoa này kéo dài tới biên giới của sương mù. Ngay khi bước vào, Hoài Nam đã phải dẵm lên chúng. Cả sơn cốc này là một cánh đồng hoa trải dài không nhìn thấy điểm cuối. Hoài Nam biết xuyên qua sương mù là một vùng trời nắng chói trang, hắn cảm thấy mình như gặp quỷ.
Rành rành là cái ma giới, một điểm sáng cũng không có, sinh vật đều có thuộc tính bóng đêm, nắng to như vậy chiếu lên chúng sẽ còn chết thảm hơn cá mắc cạn. Tự thân hắn cũng đã thể nghiệm cái nắng kinh người kia. Nắng dã man, nắng tàn bạo, nắng vô nhân đạo, có thể trực tiếp đem mỡ của hắn rán thịt hắn. Nếu khứu giác còn chưa bị đổi, Hoài Nam chắc hẳn sẽ còn phát hiện ra người minh bốc lên mùi thịt rán thơm phức.