“Vì bọn họ muốn giết ta. Ai muốn giết ta thì ta sẽ giết người đó.” Thiếu niên tóc trắng thản nhiên đáp.
“Tại sao không giết bọn ta !?” Lena lại hỏi, hết sức khó hiểu.
“Trong mắt hai đứa chỉ có đồ ăn, không có ta. Cũng không muốn giết ta.”
Khi cả doanh trại điên cuồng lao vào vây giết thiếu niên tóc trắng, chỉ có hai đứa để ý đến những chiếc bánh mỳ các giáo quan ăn dở trên bàn. Chúng đã đói đến phát cuồng, chỉ liều mạng vớ lấy bánh mỳ mà gặm, hoàn toàn bỏ qua cảnh tượng đồ tể xung quanh. Bản năng sinh tồn của chúng đặt lên trên cao hơn tất cả, hơn cả những đòn roi của giáo quan, của sự sợ hãi với thực lực cường đại của thiếu niên tóc trắng, hơn cả sự điên cuồng của đàn người xung quanh khi liều mạng tấn công quái vật.
Đây chính là nguyên tội thuần túy.
Đối với một người đang trên con đường học hỏi lấy mọi cảm xúc của nhân loại như thiếu niên tóc trắng, hai đứa trẻ này phô bày ra bản năng nguyên thủy nhất của con người trước bờ vực sinh tử, là một vật quan sát đáng giá, không lý gì lại hủy đi.
Bởi vậy hắn hỏi:
“Ta có một cuộc phẫu thuật, khiến người thường cũng có thể trở thành siêu năng lực gia. Có thể trở lên mạnh mẽ, có thể tự cướp lấy đồ ăn. Nhưng sẽ rất đau. Hai người có làm không !?”
“Phẫu thuật là gì !?” Lena nghiêng đầu hỏi.
“Là đưa dao vào trong cơ thể ngươi, cắt đi vài thứ, rồi nhét vào vài thứ khác.”
“Có chết không !?”
“Không, ta chưa phẫu thuật thất bại bao giờ.”
“Chỉ đau thôi đúng không !?” Lena và Zoeya nhìn nhau, phát hiện trong mắt đối phương đầy khát vọng.
“Rất đau, giống như lột toàn bộ da của các người xuống rồi khâu vào một lớp da mới.”
Hắn ngửa người, GC Drive trước ngực sáng rực lên, Kim Đan bên trong đã quay hết công xuất, lương hạt linh tử trải rộng với mật độ dày đặc kinh người, mờ mờ nhìn thành một dải khí xanh biếc phát tán ra xung quanh.
“Ta vẫn sẽ tiếp tục tiến lên, đạp phá mọi cản trở.”
Zoeya nheo mắt, ánh mắt đầy tơ máu, kích động.
“Đám tu chân giả các người đừng hòng đá đi bát cơm của ta !!”
“Toàn đội, khởi động trạng thái chiến đấu siêu tần.”
Bốn người còn lại giật mình, nhưng không ai phản đối, cả bọn lấy ra trong người một quả cầu vàng kim, mở nắp khoang chứa năng lượng hình cầu trước ngực Nova, nhét nó vào ngực.
“Kim Đan !? “ Đám Mặc Tinh nhìn nhau, Ngân Diệp và người nhạy cảm nhất, lập tức phát hiện.
“Khí tức này… không ổn rồi.”
“Cái gì !?”
Phừng.
Một luồng sóng khí bạo tạc chấn văng Mộ Vân đang đè Lena xuống bay đi. Hắn nhìn đôi thiết quyền ở tay mình, cảm nhận sự tê dại.
Mặt đất dưới chấn Fan le Franna vỡ nát, sóng khí mạnh mẽ đánh bật toàn bộ vùng đất đã bị thổ ngưng thuật đông kết.
Quanh người Zoeya, Hugh và Aria cũng xuất hiện một lốc xoáy linh lực mạnh mẽ, khí tức bùng nổ này khiến năm tu chân giả đồng loại mở linh quang tráo phòng hộ theo bản năng. Trước ngực của Nova, hai viên kim đan phát tán ra hai luồng linh lực trái chiều, khiến chúng biến thành động lực đẩy lẫn nhau đi như hai con cá bơi trong một bát nước, mơ hồ hình thành một vòng xoáy thái cực. Linh lực trong mỗi khỏa kim đan tồn trữ bị nghiền ép ra, bạo phát khắp tất cả đường dẫn, ngập trong cả ống xả, khiến cho Nova như bọc trong một lớp vụ khí màu xanh mơ hồ.
Zoeya cúi đầu, ánh mắt có chút thất thần, cả người đầy gân xanh nổi khắp. Gằn giọng nói:
“Trạng thái chiến đấu siêu tần, kích hoạt bằng hiệu ứng hạch bạo song đan. Nào, các người đã sẵn sàng cho hiệp hai chưa !?”
Hắn lấy ra một đôi súng lục, thuần thục lắp lên hai chồng linh loại đạn, từ trung khu năng lượng của Nova, một đoạn ống dây kết nối với thân súng, liên tục truyền vào đó những luồng linh lực thay thế kíp nổ.
“Linh tử pháo, phiên bản mini.”
Mặc Tinh là nhân viên nghiên cứu của cục nghiên cứu văn minh phù tự, vừa nhìn liền biết kết cấu của hai khẩu súng lục đặc biệt này. Linh tử pháo chính là thứ có thể bắn xuyên qua cả chục gã Kim Đan kỳ một lúc, Hoài Nam và Hans đã từng dùng trong trận tập kích lúc hửng đông của Phi Kiếm. Phiên bản thu nhỏ của nó chắc chắn cũng không kém đi chút nào, vì diện tích thu nhỏ mà lực lượng tập trung hơn. Sát thương không bằng nhưng lực xuyên thấu thì vượt trội.
Năm gã tu chân giả lập tức tản ra, từng luồng linh lực nén theo cò súng siết chặt bắn ra như laze, đục xuyên tất cả trở ngại. Mặc Tinh chỉ né tránh muộn một chút, linh quang tráo đã bị đục xuyên, vai thủng một lỗ như miệng bát.
Hắn cắn răng nhịn đau, tế ra một ảo ảnh phù, thoát thân.
Ngân Diệp có thân pháp linh hoạt nhất trong năm người, linh tử pháo dạng súng lục của Zoeya tuy mạnh, nhưng thời gian tụ lực trong mắt hắn vẫn còn quá lâu, chỉ cần nhìn nòng súng, Ngân Diệp cũng có thể biết được đường đạn ma né tránh, thậm chí còn có thể phản công.
“Đường môn ám khí, Bạo vũ lê hoa châm.”
Một vùng đen xì nhanh chóng bao phủ trước tầm mắt Zoeya, nếu tinh mắt nhìn kỹ, thì đây là một bó châm khổng lồ, cấu thành từ trăm ngàn mũi châm siêu nhỏ. Lực xuyên thấu của thứ này từ diện tích tiếp xúc cực nhỏ của mũi châm mà suy ra, R—field chắc chắn không thể ngăn cản.
Zoeya không phản ứng, vì hắn biết Lena đã thoát thân. Đống châm này… cũng chỉ là kim loại mà thôi.
“Hả !?” Ngân Diệp trợn mắt há mồm, ám khí độc môn của hắn, đến sát người thiếu niên kia liền ngưng lại, sau đó đổi hướng, bay ngược về phía hắn.
“Ư…. Siêu năng lực điều khiển kim loại !? Thất sách rồi.” Ngân Diệp chuyển thân, dùng khinh công trác tuyệt lùi về, những cái bạo vũ lê hoa châm của hắn lại như một đàn ong bám theo. Ngân Diệp cũng không loạn, trữ vật giới chỉ trên tay sáng lên, lại một trận mưa ám khí nữa từ ống tay hắn rải ra, oanh tạc và đống kim châm phía trước, ám khí va chạm nhau, kim loại bị lực lượng xuyên thấu trùng kích, nhăn nhúm, vỡ vụn, nổ tung như pháo.
Trữ vật giới chỉ thật sự là ước mơ của mỗi người chơi ám khí. Mang theo được số lượng ám khí không giới hạn, lấy ra lại tùy tâm sở dục, bất kể người dùng ám khí nào có thể sử dụng trữ vật giới chỉ đều cực kỳ khó đối phó.
Nhưng cận chiến vẫn là sở đoản của bọn họ.
Ngân Diệp đánh xong một đoàn ám khí, lại phát hiện không khí trước mắt mình bị xé toạc ra bởi một vật thể di chuyển siêu nhanh. Hắn đang trong tư thế bay ngược, không chút do dự vặn vẹo cơ thể, nghiêng đầu sang một bên.
“Tốc độ thật khủng khiếp, đã vượt qua cực hạn của Kim Đan kỳ rất nhiều rồi. Đây là dùng tự bao Kim Đan đổi lấy năng lượng cho hệ thống phản lực ư !?”
Ngân Diệp cau mày, lưỡi kiếm kia chém đứt mái tóc hắn, cũng không buông bỏ, chuyển góc cực nhanh, một lần nữa vung lên rồi bổ xuống. Theo xu thế muốn chém hắn thành hai nửa.
Ngân Diệp biến ra hai thanh tiểu đao, đưa lên đỡ lấy, bị một lực lượng ép phải rơi xuống, hai chân chạm đất, ấn thành hai cái hố nhỏ.
“Tsk…. Nhưng với lực lượng và tốc độ này, thân thể các người chịu được bao lâu !?”
Hắn hét lên, Kim Đan trong người xoay chuyển cực hạn, một võng khí cũng xuất hiện chấn cho Lena và Linh tử kiếm đang có xu thế nghiền áp thoáng lùi lại.
Lena không đáp lời hắn, vì toàn thân cô ta đang trong cơn đau nhức cực độ, tất cả các bó cơ trên người đều đã phát ra kháng nghị biểu tình, nói rằng chúng sắp đứt vỡ. Thậm chí dàn da trên người cũng đã đầy những vệt máu do bị xé rách bởi tốc độ di chuyển quá nhanh.
Ngân Diệp đã không giữ được sự thong dong bình tĩnh trước đó, với cách đánh liều mạng cùng với những đường kiếm hiểm hóc của Lena, hắn đã phải dùng toàn lực ứng phó, thậm chí bị áp chế một đầu.
Hắn đã ba trăm tuổi, còn bị một con nhóc mười mấy tuổi áp chế, nói ra liền thật nhục nhã.