"Hả, ngọc bội? Ý gia nói là vật tùy thân ngài luôn mang theo sao?" Tiểu Ức ngoài ý muốn hỏi, nghĩ thầm, chẳng lẽ rơi lúc tối hôm qua? Tại sao trùng hợp như thế?

"Ừ, ngươi ra ngoài tìm một chút, tận lực tìm trong phạm vi lúc ngươi đỡ ta tối hôm qua, tìm thật kỹ càng, nếu như thật sự không tìm được thì coi như thôi." Đông Phương Dịch Hàn nhàn nhạt nói, mặc dù ngọc bội kia quan trọng, nhưng không miễn cưỡng, cũng bắt buộc phải tìm thấy.

"Tốt, thuộc hạ ra ngoài tìm." Tiểu Ức đáp lời xong, liền vội vàng chạy ra ngoài. Phải nắm chặt thời gian, chưa tới nửa canh giờ cố gắng tìm cho ra.

"Ngươi đang tìm cái gì vậy?" Thời điểm Tiểu Ức cúi đầu tìm kiếm ngọc bội ở chỗ cách Thương Lung Tình không xa, Mộng Vũ và Thương Lung Tình đúng lúc đi ra, tò mò hỏi.

"À, ta đang tìm ngọc bội giúp Vương gia." Tiểu Ức cũng không quay đầu lại trả lời, ánh mắt vẫn nhìn xung quanh. Ngay cả hành lễ với Thương Lung Tình cũng quên, vẻ mặt vô cùng gấp gáp tìm kiếm.

"Ngọc bội, hình dáng thế nào? Ta giúp ngươi cùng tìm." Mộng Vũ liếc nhìn Thương Lung Tình, tò mò nói, ánh mắt chớp chớp, đáng yêu vô cùng.

"À, chính là một khối ngọc thượng hạng, óng ánh trong suốt, phía trên có khắc hàng dài giống như kiểu ấn ký. . ." Tiểu Ức không chút do dự vừa nói cụ thể bộ dáng ngọc bội, không cảm thấy có gì không ổn. . .

Thì ra là Thương Lung Tình không thèm để ý việc Tiểu Ức tìm kiếm ngọc bội, chẳng qua là đang nghe kiểu dáng của ngọc bội theo như lời hắn nói thì cảm giác có chút quen thuộc, nhưng lại không nhớ nổi đã gặp qua ở chỗ nào. Khẽ cau mày, nghi ngờ vì sao ngọc bội hắn lại bị mất?

"Ngươi giúp hắn cùng nhau tìm đi, ta đi ra ngoài trước." Thương Lung Tình phân phó Mộng Vũ, một mình đi về phía cửa lớn.

Ước chừng qua nửa canh giờ, Mộng Vũ trở lại bên người Thương Lung Tình, mà Tiểu Ức lại ủ rũ cúi đầu đi phía sau, sầu mi khổ não đi tới bên người Đông Phương Dịch Hàn.

"Không tìm được?" Thương Lung Tình nhìn thần sắc của Tiểu Ức cũng biết đại khái kết quả, nhưng vẫn mở miệng lên tiếng. Trong lòng càng nghi ngờ sâu hơn, nếu như thật sự bị rơi, tại sao lại không tìm được?

"Vâng, Đúng thế! Trước tước sau sau mọi nơi xung quanh đều tìm nhưng không thấy, không biết có phải bị rơi xuống nơi khác hay không." Mộng Vũ kỳ quái nói. Theo lý, ngọc bội không phải là vật quá nhỏ, nếu quả thật bị rớt ở nơi đó, thì sẽ tìm được! Trừ phi bị người lấy mất hoặc là rơi ở nơi khác.

Thương Lung Tình không đáp lại, chẳng qua là lạnh nhạt lên xe ngựa, lúc ngồi ở bên trong nhắm mắt dưỡng thần, lại nghe được tiếng bước chân của Đông Phương Dịch Hàn, càng ngày càng gần, đột nhiên xe ngựa hơi chìm xuống, chỉ thấy hắn da mặt dày ngồi ở bên người Thương Lung Tình, đưa tay nắm vai của nàng.

Thương Lung Tình cau mày, muốn tránh thoát tay hắn, lại phát hiện không thoát ra được. Giọng nói không có ý tốt: "Ngươi đi lên thì cứ đi lên, ôm ta làm cái gì? Buông tay!"

Khuôn mặt Đông Phương Dịch Hàn yết ớt bi thương, đáng thương nói: "Ái phi, nàng đừng ghét bỏ ta nha, ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời."

Thương Lung Tình nghe vậy, khóe miệng co quắp, bộ mặt hắc tuyến, người này nói cái gì thế? Động kinh cái gì thế? Nàng cũng chưa có nói gì, thế nào hắn nói ra khỏi miệng thì giống như biến thành hắn bị nàng khi dễ? Bất tri bất giác, nàng giơ tay áp lên trán hắn, để xem xem có phải đầu óc bị cháy hỏng hay không, mới có thể nói những lời không tưởng này.

Vậy mà, Đông Phương Dịch Hàn lại vô cùng phối hợp vuốt cái tay trên trán, vẻ mặt ủy khuất nhìn Thương Lung Tình, giống như là đứa trẻ đòi kẹo. . . Cơ thể cũng chầm chậm đến gần nàng, dán lên người nàng. Lúc mặt Thương Lung Tình đen lại muốn đẩy ra lại nghe được giọng nói rầu rĩ của hắn: "Đừng nhúc nhích, cho ta mượn nàng dựa vào một lát, ta đang không thoải mái."

Thương Lung Tình dừng tay lại, quái dị nhìn hắn rồi cuối cùng vẫn không đẩy hắn ra, cứ để cho hắn ôm thật chặt như vậy. Trong lòng buồn bực vô cùng, mình lúc nào thì nhân từ với hắn như vậy? Lại có chút không muốn đẩy hắn đi, không muốn nhìn vẻ mặt buồn bã của hắn. Mặc dù không biết hắn đang diễn trò hay là thật sự, chính là tay không nhúc nhích được để đẩy hắn. Tính ra, nhìn dáng vẻ của hắn cũng không giống như diễn trò, trước cứ để cho hắn dựa vào đi? Thương Lung Tình trong lòng an ủi mình một chút. . .

Đông Phương Dịch Hàn cũng không biết tại sao như vậy, có lẽ là cổ độc trong thân thể hắn đang tác quái. Vốn là người hơi mệt, lúc nhìn thấy Thương Lung Tình và ôm nàng vào lòng, không chỉ không muốn buông nàng ra mà còn có cả dục vọng chiếm giữ, cơ thể cũng không khống chế được dán lên trên người nàng. Mặc dù không phải là hắn mong muốn, nhưng thấy Thương Lung Tình muốn đẩy ra lại thôi, chẳng biết tại sao tâm tình lại vui vẻ như nở hoa, thân thể bởi vì độc phát tác nên mệt mỏi dần dần buông lỏng xuống, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười tà tứ mê hoặc lòng người. . .

Nam Cung Hành Vân cỡi ngựa, ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú vào xe ngựa, nghĩ thầm, hôm nay tại sao Thương Lung Tình nói chuyện dễ dàng như vậy, lại để cho Tiêu Dao Vương kia ngồi trong xe ngựa? Có phải đại biểu rằng trong lòng nàng đã có hắn hay không? Hừ, không được! Một kỳ nữ tử như vậy hắn nhất định phải tranh thủ, không thể để cho kẻ gọi là Tiêu Dao Vương bị đồn đãi phong lưu phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết, không có thực quyền chiếm cứ nàng, như thế thì sẽ che phủ đi tài hoa của nàng. Người nàng cần là một kẻ có dã tâm giống như hắn, là một người có năng lực bễ nghễ thiên hạ cùng giúp đỡ nhau nắm giữ thiên hạ. Nghĩ tới đây, tay đột nhiên siết chặt, khuôn mặt đầy ý tranh đoạt. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play