Edit :ÔpLaChan

"Ái phi, nàng đang suy nghĩ về ta sao?" Thương Lung Tình đang định nhắm mắt dưỡng thần, liền nghe được thanh âm từ bên ngoài truyền vào, Đông Phương Dịch Hàn giọng điệu ái muội kia làm cho nàng nổi lên hết một tầng da gà.

"Cút ngay, ai đang nghĩ đến ngươi chứ." Thương Lung Tình mở mắt ra liền thấy trước mắt thêm một người, khuôn mặt tuấn dật của hắn phóng đại ở trước mắt nàng, lập tức phát hoảng, trên trán xuất hiện mấy hắc tuyến, phẫn nộ mở miệng.

"Chậc chậc, ái phi, khẩu khí lớn như vậy, có phải hay không là đang bất mãn nha?" Đông Phương Dịch Hàn cố tình nghi hoặc nhìn Thương Lung Tình, biểu cảm kia thật sự là muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội, một bộ dáng thật ủy khuất thật sự là khôi hài cực kỳ.

"Ngươi. . . Ngươi nói hưu nói vượn cái gì đấy?" Thương Lung Tình quả thực dở khóc dở cười, nàng đây là trêu ai chọc ai a? Thế nào nhất định mỗi lần gặp được thằng nhãi này liền cảm giác cơn tức nhanh chóng nổi lên, không có cách bình tĩnh lại chứ?

"Chẳng lẽ không đúng sao? Vậy vì sao nàng luôn hung dữ với ta chứ?" Đông Phương Dịch Hàn giả bộ tiểu bộ dáng cam chịu, ủy khuất lên tiếng, chính là bộ dáng "Ngươi quả là như thế ", khiến vẻ mặt Thương Lung Tình đen lại, không còn gì để nói.

"Ta nào có, ai kêu ngươi đột nhiên đứng ở trước mặt ta làm gì? Người dọa người, sẽ hù chết người, ngươi không biết sao?" Thương Lung Tình tuy rằng mặt mang hàn sương, nhưng giọng điệu lại trở nên có chút hờn dỗi. Ngay cả chính nàng cũng không phát giác khi đối mặt với Đông Phương Dịch Hàn, thái độ của bản thân nàng cũng có nhiều biến đổi.

"Nga, nguyên lai là ta dọa nàng hả?" Đông Phương Dịch Hàn một bộ chấn kinh, tay vỗ vỗ ngực còn nói lại với Thương Lung Tình đang bực mình: "Còn tưởng rằng nàng thật sự là đang bất mãn, trách ta không sủng ái nàng chứ?"

"Ngươi. . . Câm miệng, miệng chó không phun được ngà voi !" Thương Lung Tình quả thực sắp điên rồi, thế nào lại gặp phải một kẻ vô lại như vậy chứ? Quả thực giống với nam tử yêu nghiệt kia! Ách, đợi chút, làm sao có thể nghĩ đến kẻ yêu nghiệt mang mặt nạ kia chứ? Còn lấy hắn so sánh cùng với thằng nhãi này? Nhưng tổng quát lại cảm thấy bọn họ rất giống nhau chứ, khí chất, còn có. . .

"A, đương nhiên phun không ra rồi, ta là người cũng không phải chúng nó." Đông Phương Dịch Hàn cố ý xem nhẹ ý tứ bên trong lời nói của Thương Lung Tình, khóe môi khinh câu, trong mắt xuất hiện một chút bỡn cợt, tà mị nói.

"Mặc kệ ngươi, mau lăn đi." Thương Lung Tình hoàn hồn, nghe lời nói của Đông Phương Dịch Hàn, càng thêm buồn bực. Vì tránh cho đợi lát nữa thật sự bị hắn làm cho tức chết, chỉ có thể lên tiếng đuổi người. . .

"Ách, ta cũng không phải quả bóng, sẽ không lăn được, không bằng ái phi dạy ta làm như thế nào?" Đông Phương Dịch Hàn nháy mắt mấy cái, nhẹ giọng nói, còn giả vờ một bộ ủy khuất lại mang theo ánh mắt tò mò nhìn qua Thương Lung Tình.

"Ngươi. . ." Thương Lung Tình nhìn Đông Phương Dịch Hàn làm trò như vậy, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không biết trả lời như thế nào, cuối cùng cũng bảo trì trầm mặc. Trong lòng buồn bực đến cực điểm, khóe miệng run rẩy, thằng nhãi này thật sự là Tiêu Dao vương sao? Truyền thuyết hắn tuy rằng phóng đãng không kềm chế được, nhưng là không đến mức như thế này đi?

Thương Lung Tình thế nào không thể suy nghĩ đến, Đông Phương Dịch Hàn trơ nên như vậy, cũng chỉ đối với một mình nàng, ở trước mặt người khác tuyệt đối không phải như thế, mà chính là bộ dáng tà mị bừa bãi. Huống chi mấy đồn đãi này đều do Tiểu Ức giả dạng làm chính hắn.

"Ái phi, vài ngày nữa đến sinh thần nhạc phụ, nàng tính toán đưa lễ vật gì nha?" Đông Phương Dịch Hàn đột nhiên nhớ tới mục đích tới nơi này của hắn, vì thế, cũng thu liễm bớt tâm tình đùa bỡn, nghiêm cẩn hỏi.

"Ngươi cảm thấy thế nào? Làm con rể nhân gia, muốn biểu đạt tâm ý hẳn không phải là do bản thân xắp đặt sao?" Thương Lung Tình quăng trả lại vấn đề cho hắn. Hừ, tính toán cái mông ta, còn phải hỏi, đường đường một Vương gia, tặng lễ vẫn cần hỏi người trên danh nghĩa là vương phi này sao? Huống chi bọn họ cảm tình cũng không phải thật sự tốt lắm. . .

"Ách, ta là muốn hỏi qua ý kiến của nàng thôi, dù sao đây là phụ thân của nàng, nếu nàng không có ý kiến, ta đây liền tự mình an bày. " Đông Phương Dịch Hàn nói chuyện có tình hữu lý, biểu cảm có chút ủy khuất cùng vô tội, chẳng qua là muốn hỏi qua ý kiến của nàng, thế nào lại gặp thái độ như vậy chứ?

" Tùy ý ngươi đi." Thương Lung Tình nhìn Đông Phương Dịch Hàn như vậy, khóe miệng co quắp, cái này là làm sao vậy chứ? Có cần phải trở nên đáng thương như vậy không? Thực không nói lại với hắn. . .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play